Chương 10: Tiểu cơ hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: LuoBingHee

Thường thì, con ruột trong miệng tác giả chính là nhân vật chính trong truyện.

Nhưng Sở Mộ Vân không phải người thường, cũng không giống như bao tác giả khác, cho nên con ruột hắn không phải nhân vật chính mà là một vai nam xứng quan trọng trong truyện.

Trong quá trình thăng cấp đầy nhiệt huyết thường luôn không thể thiếu một cơ hữu* trung thành với nhân vật chính.

( cơ hữu : bạn gay )

Đương nhiên <Ma giới> cũng không ngoại lệ.

Càng không cần nới tới Sở Mộ Vân là một gay, làm một gay đi viết nam nữ yêu nhau thì khác nào nói một thẳng nam đi viết sinh tử văn.

Cũng không muốn ủy khuất chính mình – Sở sama đơn giản vung bút lên, để nữ chính đi mua nước tương vạn năm* , mà người được giao cho sứ mệnh 'nữ chính' chân chính là vị cơ hữu luôn cùng nam chính kề vai sát cánh này.

( theo như mình nghĩ hình như là kiểu một đi không trở lại hoặc là kiểu đi mãi chẳng thấy mặt ấy )

Đương nhiên, các độc giả chính trực sẽ nhìn không ra, mà một số độc giả nhạy bén thì đều hiểu chuyện, không hề hé răng chỉ biết lén lút 'sướng' với nhau.

Thời đại bây giờ đang có phong trào bán hủ, tuy Sở Mộ Vân khắc họa vị cơ hữu này hơi quá tay, nhưng thật ra chỉ cần không đi nhầm tuyến thì tất cả quang điện bắn tung tóe đều được tán thành làm ' tình bạn', 'tình anh em'!

Còn vì sao Sở Mộ Vân nói vị này mới chính là con trai ruột thật sự của mình, là bởi vì Sở Mộ Vân đối với hắn có sự thiên vị vô hạn.

Từ nhỏ tan cửa nát nhà, không sao, lập tức được Ma tôn Ma Giới nhận nuôi.

Thể chất có tính đặc thù, không sợ, giải phong ấn xong lập tức tất cả đều là bàn tay vàng.

Thường xuyên lâm vào nguy hiểm, thường xuyên gặp phải tử lộ, vì nhân vật chính mà chắn mấy chục nhát đao, vì nhân vật chính mà nôn ra máu hơn trăm lần, vì nhân vật chính mà gãy tay gãy chân nhiều không đếm xuể... Nhưng không sao, luôn có thể hóa nguy thành an, luôn có thể thoát khỏi hiểm cảnh, luôn sống sót !

Chơi đến mức nào cũng chơi không chết, nói chính là may mắn, thì chính là may mắn!

Linh: "Ta luôn cảm thấy hắn rất đáng thương."

Sở Mộ Vân vẻ mặt hiền lành: "Ta đối với nó là tình yêu đích thực."

Linh: "..."

Sở Mộ Vân: "Yên tâm, ta cũng rất yêu ngươi."

Linh: "QAQ"

Sở Mộ Vân: "^_^"

Lời Sở Mộ Vân nói là thật, xét theo góc độ nào đó mà nói, nhân tố Yến Quân Khanh chính là hình mẫu lí tưởng về người yêu của Sở Mộ Vân.

Xinh đẹp lại không nhu nhược, ôn nhu lại không nhút nhát, có chủ kiến có dẻo dai, trưởng thành có thể tiến lên chiến trường ném ra pháp thuật mang tính hủy diện, lui về có thể vào bếp làm một bàn rượu ngon mỹ vị, là một cô vợ nhỏ hoàn mỹ.

Quan trọng hơn hết là vô cùng chung thủy, nhận định một người thì mười con trâu cũng kéo không về được.

Tiếc nuối duy nhất là... Hắn không gay, mà là thẳng nam chân chính.

Về điểm này, Sở Mộ Vân có suy tính của riêng mình, bởi vì Sở Mộ Vân vẫn luôn không thể nhập tâm khi miêu tả nhân vật chính, cho nên hắn không muốn nhìn 'người yêu' của mình bị thằng oắt con nhiệt huyết kia hớt tay trên đi, vì thế mạnh mẽ thiết lập Yến Quân Khanh là thẳng nam... chính là loại thẳng thẳng thẳng tắp, cột cờ ở quảng trường Thiên An Môn thẳng bao nhiêu thì Yến Quân Khanh thẳng bấy nhiêu.

Giờ nghĩ lại, đúng là con mẹ nó đau trứng.

Hồi thần từ đống suy ngẫm, trước mặt là đôi mắt đen láy của Yến Quân Khanh, không có quá nhiều biểu tình nhìn hắn.

Mạc Cửu Thiều ôn thanh giới thiệu nói: "Tiểu Khanh, đây là Sở Mộ Vân, về sau ngươi phải gọi hắn một tiếng Vân ca ca."

Yến Quân Khanh đã mười bốn tuổi, lớn hơn rất nhiều so với Sở Mộ Vân năm đó, cho nên Yến Quân Khanh càng khắc sâu cảm nhận tuyệt vọng khi tan cửa nát nhà, cũng không thể nào đi ra từ bóng ma huyết hải thâm thù.

Nhưng Yến Quân Khanh không muốn làm Mạc Cửu Thiều không vui, dù sao cũng là người này kéo hắn đi ra từ vực sâu tuyệt vọng, vì thế Yến Quân Khanh nhu thuận gọi Sở Mộ Vân một tiếng: "Vân ca ca."

Sở Mộ Vân giật mình, ngẩng đầu nhìn Mạc Cửu Thiều.

Ánh mắt Mạc Cửu Thiều từ đầu đến cuối đều đặt trên thân ảnh thiếu niên đơn bạc kia.

Sở Mộ Vân nhịn không được mà gọi: "Phụ thân..."

Lúc này Mạc Cửu Thiều mới dời mắt về phía hắn.

Sở Mộ Vân khẽ nhíu mày.

Mạc Cửu Thiều làm như chưa phát hiện ra gì, tiếp tục nói: "Đây là đứa nhỏ của Yến gia ở Lâm thành, tên là Yến Quân Khanh, về sau sẽ ở Thiên Loan Phong, Vân nhi con lớn hơn hắn bốn tuổi, ngày thường hãy chiếu cố hắn."

Ánh mắt Sở Mộ Vân chợt lóe nhưng chỉ lướt qua, hắn nhìn về phía Yến Quân Khanh, ôn thanh nói: "Tiểu Khanh, đệ không cần lo lắng, Thiên Loan Phong rất tốt, phụ thân cũng rất tốt, về sau đệ ở nơi này, chúng ta là người một nhà."

Hắn thân cận như vậy, Yến Quân Khanh lại như bị dọa, rụt về phía sau, trốn sau lưng Mạc Cửu Thiều.

Sở Mộ Vân nhất thời cứng ngắc.

Mạc Cửu Thiều cầm tay Yến Quân Khanh, dịu dàng trấn an: "Đừng sợ, Vân nhi không phải người ngoài."

Nhưng Yến Quân Khanh vẫn trốn sau lưng Mạc Cửu Thiều, không chịu tiến lên một bước.

Sở Mộ Vân môi mỏng khẽ mân, sau lưng thẳng tắp cứng đờ, nhẹ giọng nói: "Hắn mới tới sẽ sợ người cũng là bình thường, chờ về sau sẽ quen thôi."

Mạc Cửu Thiều đáp: "Cũng đúng." Giọng nói hơi lạc, con ngươi y hơi rũ, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng lại đặt trên người thiếu niên phía sau.

Ngón tay Sở Mộ Vân đặt bên người hơi nắm chặt, trong giọng cứng nhắc không thể che lấp: "Phụ thân ngườ chiếu cố Tiểu Khanh đi, con đi luyện kiếm."

Mạc Cửu Thiều vẫn chưa ngẩng đầu: "Ừ."

Sở Mộ Vân cắn cắn môi dưới như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại đè nén xuống, không mở miệng, chỉ khi xoay người động tác cực mạnh, độ cung ống tay áo phất lên bại lộ cảm xúc của chủ nhân.

Mới quay người đi, Sở Mộ Vân nói: "Linh, mau nhanh báo lại phản ứng của Mạc Cửu Thiều."

Linh: "..."

Sở Mộ Vân: "Bảo bối, phối hợp chút đi, ta phải nhìn xem hiệu quả thế nào."

Linh nghẹn nửa ngày mới nói: "Y vẫn luôn nhìn ngươi."

Sở Mộ Vân: "Biểu tình thì sao, có vui hay không?"

Linh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ngạo Mạn nửa ngày mới đáp: "... Nhìn không hiểu."

Sở Mộ Vân nghĩ: "Nhìn mắt ấy, lúc y hưng phấn ánh mắt sẽ biến thâm, giống như lúc ta tuốt* cho y ấy."

( tuốt : xóc lọ, quay tay )

Linh: "..."

Sở Mộ Vân: "Thôi được rồi, ngươi còn quá nhỏ, phi lễ chớ nhìn."

Khẽ thở dài, tuy hơi tiếc nuối không chiếm được phản hồi, nhưng cũng không là gì, Mạc Cửu Thiều đơn giản là muốn hắn ghen, hắn biểu hiện vừa rồi là đã quá đủ.

Sở Mộ Vân ở lỳ trong đấu trường luyện võ khoảng hai canh giờ, khi đi ra đã đầm đìa mồ hôi, còn có cảm giác vô cùng sảng khoái.

Sở Mộ Vân nhìn thời gian, đoán chừng là lúc dùng bữa tối, nhưng giờ Mạc Cửu Thiều đã có 'tân hoan'*, chắc sẽ không đếm xỉa tới hắn.

( tân hoan : niềm vui mới )

Sở Mộ Vân nhàn nhã đi ngâm ôn tuyền, ra ngoài thì tùy ý khoác một kiện xiêm y xanh đậm, bên hông buộc hờ, lồng ngực màu mật và đôi chân dài đều lộ hết ra bên ngoài, nửa khép nửa mở đặc biệt gợi cảm, hắn không về tẩm điện, mà ngồi ở ghế dài bên linh tuyền, người hầu ở bên đưa hoa quả tới, ăn đến vô cùng ý.

Linh: "Thị đồng kia có phải có vấn đề hay không, vẫn luôn nhìn trộm ngươi."

Sở Mộ Vân nhìn cũng không thèm nhìn: "Không sao, hắn chỉ là xuân tâm nhộn nhạo mà thôi."

Linh: "..."

Sở Mộ Vân: "Đừng lo lắng, ta sẽ không làm bậy."

Linh: "..."

Sở Mộ Vân khẽ thở dài: "Đáng tiếc cho một Tiểu Quân Khanh, đứa nhỏ đó thật đáng yêu."

Linh: "...Hình như hắn không thích ngươi, vẫn luôn trốn tránh ngươi."

Sở Mộ Vân: "Không phải trốn tránh mà là sợ khiến ta bị thương."

Nghe Sở Mộ Vân nhắc nhở, Linh mới nhớ tới, thể chất Yến Quân Khanh rất đặc thù.

Ở linh tuyền nhàn nhã một lúc, Sở Mộ Vân cảm thấy chắc đêm nay Mạc Cửu Thiều sẽ không tới tìm mình, hắn đứng dậy, chậm rì rì trở về tẩm điện.

Căn cứ theo phỏng đoán, Sở Mộ Vân cảm thấy Mạc Cửu Thiều sẽ tiếp tục bơ mình vài ngày, như vậy mới tăng lên vị 'dấm', cho nên đêm nay không cần giả vờ thương tâm, thành thành thật thật ngủ là được rồi.

Ở đấu trường luyện võ lăn lộn nửa ngày, lại ngâm ôn tuyền, Sở Mộ Vân cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái, nằm trên giường không lâu sau liền ngủ.

Ước chừng một canh giờ sau, thanh âm Linh bỗng vang lên: "Ngạo Mạn tới!"

Sở Mộ Vân lập tức mở mắt, đột nhiên hắn cảm giác được cửa phòng hơi động.

Tới thật sao? Sở Mộ Vân nhướng mày, vô cùng kinh ngạc.

Dựa theo kịch bản, không phải Mạc Cửu Thiều nên ở bên Tiểu Quân Khanh đáng thương hề hề vài ngày hay sao? Sao bỗng nhiêm lại đến chỗ hắn?

Thật không khéo. 'Sở Mộ Vân' là một tiểu bạch hoa tâm tư mẫn cảm, ban ngày thấy một màn kia, tối đến làm có thể ngủ được? Trong kế hoạch của Sở Mộ Vân, từ tối ngày mai mới bắt đầu cô đơn ngồi khóc lóc cho tới hừng động, nhưng thật không ngờ đêm nay Mạc Cửu Thiều đã tới.

Linh bảo bảo hơi ngốc: "Hắn không phát hiện ra gì chứ?"

Sở Mộ Vân thực bình tĩnh: "Yên tâm, cứ ngoan ngoãn chờ xem."

Mạc Cửu Thiều đạp lên ánh trăng mà đi vào, nhìn thấy thiếu niên đang nghiêng người ngủ, lông mày y khẽ nhướng, nhưng rất nhanh phát hiện thiếu niên cực lực khống chế cũng không thể nào áp chế được run rẩy nho nhỏ.

Bả vai hắn run rẩy, tóc đen rũ trên giường cùng chăn trắng mỏng tạo nên tương phản rõ rệt, càng thêm phần cô tịch và thê lương.

Mạc Cửu Thiều khẽ thở dài, gọi: " Vân nhi?"

Lúc này mới phát hiện y đã đến, toàn bộ thân thể Sở Mộ Vân cứng đờ, tiếp theo hắn nhanh chóng giơ tay, ở trên mặt chà lau lung tung, đáng tiếc quá chậm, đôi mắt sưng đỏ cùng tiếng nói khàn khàn bại lộ sự chật vật của hắn: "Phụ thân, sao người... lại tới?"

"Ta không nên tới sao?"

"Không, không phải." – Sở Mộ Vân hoảng loạn, nhưng cô đơn trong mắt lại không thể che dấu: "Ta cho rằng đêm nay người sẽ..."

"Ta chỉ coi Tiểu Khanh là con, ngươi đừng nghĩ nhiều."

Tầm mắt Sở Mộ Vân trốn tránh, ngón tay vô thức nắm đệm: "Trước kia phụ thân... cũng coi ta là con."

Mạc Cửu Thiều khẽ giật mình, tiếp theo y vươn tay ôm toàn bộ Sở Mộ Vân vào trong lòng, dịu dàng hôn lên ấn đường hắn, giọng nói như rượu ngon nhưỡng ngàn năm say đậm lòng người: "Ngươi không giống vậy, cũng không giống với tất cả mọi người."

Thân thể căng chặt của Sở Mộ Vân vì câu nói này mà hơi thả lỏng,  hắn ngửa đầu, trong mắt tràn đầy ỷ lại cùng mê luyến: "Phụ thân..."

"Ừm." Mạc Cửu Thiều hôn lên cánh môi Sở Mộ Vân, ngón tay xuyên qua áo ngủ đơn bạc, vuốt ve tấm lưng mềm mại trơn nhẵn của thiếu niên...

Sở Mộ Vân: "Hắn bỗng nhiên lên cơn thần kinh hơn nửa đêm qua đây, chính là vì muốn tuốt một phát?"

Linh: ==

Sau nửa canh giờ, Sở Mộ Vân thở hổn hển dựa trong lòng Mạc Cửu Thiều, Mạc Cửu Thiều chờ hắn bình tĩnh mới nói: "Yến Quân Khanh là một đứa nhỏ đáng thương, ban ngày hắn không phải cố ý trốn tránh ngươi, chỉ là thể chất đặc thù, sợ lại gần sẽ khiến ngươi chịu thương tổn."

Sở Mộ Vân ngẩn người, sao Mạc Cửu Thiều lại nói mấy lời này với hắn? Chẳng lẽ tên này không lợi dụng điểm này để châm ngòi ly gián quan hệ của hắn và Yến Quân Khanh sao? Nói ra có ý gì?

Mà càng khiến Sở Mộ Vân kinh ngạc hơn còn ở phía sau.

Mạc Cửu Thiều dịu dàng nói, bên trong còn ẩn chứa tình ý triền miên: "Nếu ngươi để ý, ngày mai ta sẽ đưa hắn đi nơi khác, Thiên Loan Phong này chỉ có ta và ngươi hai người là tốt nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro