Chương 9: Yêu ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: LuoBingHee

Đáng tiếc chỉ là nghĩ mà thôi, tình huống bây giờ, Sở Mộ Vân mới là kẻ bị 'ngược khóc'.

Suốt thời gian hai tháng, "tiểu bạch hoa" Sở Mộ Vân đang trong giai đoạn quá mức mù mịt, tự mình lâm vào trạng thái trốn tránh.

Không muốn đối mặt với tâm ý của chính mình, không muốn đối mặt với tương lai, càng không muốn lặp đi lặp lại xác nhận nhiều lần sự thật tàn khốc rằng "Mạc Cửu Thiều không thích mình".

Nếu không có Yến Trầm can thiệp, Sở Mộ Vân sẽ luôn cất giấu tâm tư này, lén lút ngây ngô thầm thương trộm nhớ, sẽ không, cũng tuyệt đối không có dũng khí chọc thủng lớp giấy mỏng ngăn cách ấy.

Thế nhưng...... Yến Trầm đã huỷ hoại tất cả.

Năm đêm triền miên, mầm mống tình cảm của Sở Mộ Vân đã nảy mầm hoàn toàn, trở thành một cây đại thụ chọc trời, cắm rễ trong tim, đâm chồi nảy lộc, cuối cùng lan rộng ra khắp huyết mạch. Giống như giật mình tỉnh giấc từ trong mộng đẹp, tất cả chỉ là bọt biển.

Thiếu niên mười lăm tuổi, cuối cùng cần phải đối mặt tất cả ra sao đây?

Sở Mộ Vân: "Linh, ngươi xem ta phân tích tâm lý có đúng không."

Linh: "Ta không hiểu lắm."

Sở Mộ Vân: "Thôi, ngươi mới chính là tiểu bạch hoa thuần khiết chân chính."

Linh: "..."

Sở Mộ Vân đắn đo cảm xúc một chút, bắt đầu diễn .

"Phụ thân..." Giọng Sở Mộ Vân run rẩy, chỉ gọi hai chữ thôi cũng đủ gian nan cực điểm, cảm giác trái tim bị kéo co rút đau đớn khiến hắn nhịn không được mà thở dốc: "Người thật sự... để con đi sao?"

Mạc Cửu Thiều ngồi bên mép giường, nhưng khoảng cách hai người cũng không gần, bởi vì Sở Mộ Vân tránh bên góc tường, giống như chỉ dựa gần y chút thôi đã chịu không nổi, tư thế đó khiến ánh mắt y ảm đi, trong giọng mang theo cô tịch: "Ta sẽ không can thiệp và quyết định của con."

Sở Mộ Vân đột ngột ngẩng đầu, ánh trăng sáng bàng bạc trên bầu trời cũng không thể che lấp đi vẻ mặt tái nhợt của hắn, trong con ngươi lại là một mảnh tăm tối, tràn đầy tuyệt vọng cùng phẫn uất, thanh âm cũng cao lên rất nhiều: "Người muốn đuổi con đi? Người phiền chán con, chê con phiền phức? Người muốn rời bỏ con?"

Sở Mộ Vân rống giận khiến Mạc Cửu Thiều chau mày, môi mỏng y khẽ mân, âm sắc thanh lãnh bởi vì tức giận mà lạnh mấy độ: "Con đang nói gì?"

Sở Mộ Vân vô cùng cố chấp, hắn nhìn Mạc Cửu Thiều chằm chằm, đau đớn mất mát cực lớn ăn mòn trái tim hắn, thời khắc đó tuyệt vọng đã xâm nhập vào máu khiến cả người hắn run lên: "Nếu không muốn nuôi ta, sao còn cứu ta? Vì sao đưa ta trở về? Không muốn phụ trách thì không bằng lúc trước mặc ta chết ở..."

"Câm miệng!" Mạc Cửu Thiều đánh gãy lời Sở Mộ Vân, thanh âm y lạnh lẽo: "Không được nói mình như vậy."

Sở Mộ Vân nhìn dáng vẻ thanh lãnh của y, nhìn dung mạo mình mong chờ tận xương tủy, chỉ thấy tâm như đao cắt, gần như hỏng mất mà nói: "Ta không muốn ngươi cứu ta, ta thà ngươi không đưa ta về..."

Mạc Cửu Thiều bỗng đứng bật dậy, trường bào bạch kéo lê trên mặt đất, độ cong mượt mà uốn lượn như dòng nước trong hồ sâu vạn năm, lạnh thấu người: "Không muốn ta cứu ngươi... vậy thì muốn ai? Yến Trầm sao?" Ba chữ cuối cùng, Mạc Cửu Thiều đột ngột đè thấp âm điệu, bỗng chốc bộc phát uy thế làm cho không khí xung quanh lâm vào một mảnh đông cứng.

Sở Mộ Vân lại không phát hiện ra, hắn nghe cái tên đó, chỉ thấy trái tim bị nghiền nát lại thấu đau: Yến Trầm huỷ hoại tất cả, nhưng cũng khiến hắn trông thấy tất cả.

Thấy rõ bản thân có một thứ tình cảm vô vọng cả đời không chiếm được.

Sở Mộ Vân không hề sợ hãi đối diện cùng Mạc Cửu Thiều, bỗng nhiên nhếch môi, câu lên nụ cười diễm lệ: "Đúng vậy, nếu là Yến Trầm thúc thúc cứu ta, thật là tốt biết bao!"

Giọng hắn lạc đi, vốn không khí cứng nhắc càng như rơi vào hầm băng, đến hô hấp còn vương theo ý lạnh.

Mạc Cửu Thiều nhìn Sở Mộ Vân không chớp mắt.

Sở Mộ Vân quật cường ngẩng đầu, giống như tự hành hạ chính bản thân mình mà không chịu ly khai.

Linh: "QAQ"

Sở Mộ Vân tranh thủ thời gian đáp lại Linh: "Sao thế?"

Linh: "Hảo ngược tâm..."

Sở Mộ Vân: "Lát nữa còn là đoạn cấm trẻ nhỏ, nhớ che mắt đó."

Linh: "..."

Sở Mộ Vân: "^_^"

Thiên Loan Phong ở nơi cực cao, vốn là nơi tương giáp gần nhất với trời cho nên ánh trăng nơi này sáng trong hơn bất cứ nơi nào, nhưng sáng đến thế nào cũng không tiêu tán được bóng đêm nùng nặc, ngược lại bóng đêm không ngừng cắn nuốt màu ngân bạch xinh đẹp này, giống như con tằm nhấm nháp lý trí trong lòng chỉ để lại cảm xúc âm u điên cuồng.

Hai người cứ giằng co như vậy, đến khi hốc mắt Sở Mộ Vân ửng đỏ, cuối cùng Mạc Cửu Thiều khẽ thở dài, y thu lại uy áp như sương lạnh, trong thanh âm thanh lãnh đạm mạc còn khàn khàn: "Vì sao lại là Yến Trầm?"

Vì sao... không phải ta.

Môi Sở Mộ Vân run rẩy, khựng hồi lâu mới đáp: "... Không biết."

Mạc Cửu Thiều ánh mắt khẽ ảm đạm: "Cũng đúng." Thích một người đâu cần có lí do.

Hai câu đối thoại ngắn ngủn, ai cũng có lời chưa nói hết, tiếc là ai cũng không nói toạc ra.

Mạc Cửu Thiều khôi phục bộ dáng thanh lãnh lạnh lùng, thong thả xoay người, mái tóc đen được gió thổi nhẹ bay, nhấc lên độ cong mê người... Tiếc là như đám mây phía chân trời, hư vô mờ mịt, bắt không được cầm không xong, càng lúc càng xa.

Sở Mộ Vân trơ mắt nhìn, rốt cuộc áp không được đau đớn và tuyệt vọng trong tim: "... Phụ thân."

Mạc Cửu Thiều cúi người, thanh âm thấp thấp: "Con yên tâm, con đã thích Yến Trầm, ta thành toàn cho con, có ta ở đây, y sẽ không dám phụ con."

Một câu vân đạm phong khinh của y lại chọc giận Sở Mộ Vân hoàn toàn, hắn xuống giường, bởi vì động tác quá gấp mà dẫm lên vạt áo, cả người hơi lảo đảo, nhưng Sở Mộ Vân nhanh chóng ổn định thân hình, mượn lực kéo cánh tay Mạc Cửu Thiều.

Mạc Cửu Thiều dừng bước.

Con ngươi trong suốt của Sở Mộ Vân mang theo màu đỏ điên cuồng: "Vì sao ta lại gặp phải ngươi?"

Mạc Cửu Thiều nghiêng mặt, mặt vô cảm nhìn chằm chằm hắn.

Sở Mộ Vân làm như không thể thừa nhận, hoàn toàn sụp đổ: "Mạc Cửu Thiều, ta không muốn ngươi làm phụ thân ta, từ trước đến nay ta đều không muốn..."

"Sở Mộ Vân!" Mạc Cửu Thiều bỗng xoay người, ngón tay thon dài nắm cằm hắn, con ngươi đông lạnh: "Ngươi náo loạn chưa đủ sao!"

Sở Mộ Vân vẫn không nhúc nhích, cứng nhắc nhìn Mạc Cửu Thiều.

Mạc Cửu Thiều dường như giận thật, thanh âm y như pha lẫn băng giá: "Ngươi thích Yến Trầm, ta thành toàn cho ngươi, ngươi muốn rời đi, ta không ngăn cả, ngươi thiếu thứ gì tự đi mà lấy, toàn bộ Thiên Loan Phong này, ngươi muốn gì cứ cầm hết đi! Nhưng ngươi có tư cách gì nói ta không nên cứu ngươi! Ngươi có tư cách gì nói ta không xứng làm phụ thân ngươi!"

Toàn bộ buổi tối, Sở Mộ Vân lâm vào trạng thái tan vỡ không hề rơi một giọt nước mắt, nhưng nghe thấy mấy lời này, tuyệt vọng cuối cùng không thể áp chế nổi.

Nếu chú định cả đời không thể gặp, hắn còn cố kỵ điều gì nữa? Nếu đây là quyết biệt cuối cùng, hắn cần gì phải sợ hãi?

Nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, thanh âm Sở Mộ Vân tan vỡ đến cực điểm: "Nếu ngươi không cứu ta, nếu ngươi không đối tốt với ta như vậy, nếu không gặp ngươi, ta... sẽ không yêu phải ngươi."

Lời nói Sở Mộ Vân vừa thốt ra, trong mắt Mạc Cửu Thiều liền hiện lên kinh ngạc khó giải thích.

Sau một lúc lâu im lặng, thanh âm Mạc Cửu Thiều run nhẹ: "Con nói cái gì?"

Sở Mộ Vân không thể nào nói ra một câu hoàn chỉnh.

Mạc Cửu Thiều giật mình, sau đó y nhìn về phía Sở Mộ Vân, cẩn thận hỏi lại: "Tiểu Vân, con vừa mới nói... con yêu ai?"

Sở Mộ Vân gian nan phát ra âm thanh: "Ta biết ta sai, ta biết ta không đúng, nhưng ta thích ngươi... phụ thân, con thích người!"

Cả người Mạc Cửu Thiều hơi cứng nhắc: "Nhưng con và Yến Trầm..."

"Y biến thành bộ dạng của người! Con cho rằng đó là người, con cho rằng người..." Câu cuối quá nam khan, Sở Mộ Vân không thể nói thêm.

Từ trước đến nay, Mạc Cửu Thiều vẫn luôn trầm ổn bình tĩnh giờ lại không thể giữ nổi phong thái: "Tiểu Vân..."

Sở Mộ Vân nói ra tất cả, trên mặt thất hồn lạc phách: "Người đừng chán ghét con, con sẽ rời đi, con biết mình..ưm..." Nói còn chưa dứt lời, Mạc Cửu Thiều đột nhiên hôn môi hắn.

Sau đó là một hồi điên cuồng kích thích tiến quân thần tốc, giống như một bãi cỏ khô mùa đông đụng phải lửa cháy ra khắp chốn, nhất thời bốc lên hừng hực, không thể dập tắt được.

Sở Mộ Vân: "Thao, cuối cùng cũng không cần phải diễn kịch chay, cái tên Ngạo Mạn muộn tao này hứng lên đúng hăng hái!"

Linh: "..."

Sở Mộ Vân: "Nhắm mắt nhắm mắt, chạy nhanh."

Linh: "=="

Sở Mộ Vân khen ngợi: "Đúng là bảo bảo biết nghe lời."

Tiếc là bảo bảo bế quan rồi, bảo bảo nghe không thấy.

Trước đó với Đố Kỵ, Sở Mộ Vân vì giả trang không biết hôn môi nên vẫn luôn áp chế không hôn đáp lại, và lần này cùng Ngạo Mạn cũng phải cố kỵ như vậy.

Thế nhưng tình cảm ủ nóng bộc phát vẫn nên thêm một chút lửa nóng.

Cẩn thận suy nghĩ theo tâm lý tiểu bạch hoa, cảm giác mất rồi lại tìm được này, ở trong tuyệt cảnh tìm được đường sống, trong tuyệt vọng lại được trời ban phúc âm, đủ vui sướng cần gì phải áp chế xuống?

Đương nhiên, Sở Mộ Vân vẫn không dám phóng quá rộng, chơi quá lớn Mạc Cửu Thiều nhất định sẽ phát hiện ra.

Nhưng như vậy cũng không tồi, Mạc Cửu Thiều sẽ chơi thật, trông dáng vẻ rõ ràng là hệ cấm dục, nhưng kỹ thuật hôn môi nổi bật, thủ đoạn liêu nhân cũng không phân cao thấp với tiểu lãng hóa Đố Kỵ kia.

Sở Mộ Vân vì diễn, không cố tình chịu đựng, chính thức mà sảng một phát.

Kỳ thật trong lòng Sở Mộ Vân hiểu rõ, Mạc Cửu Thiều tạm thời sẽ không làm đến gốc, chung quy là bản thân còn quá nhỏ, tên này diễn vai tình thánh, sao lại không để ý tới điểm này chứ?

Quả nhiên, sau lúc Sở Mộ Vân bắn, Mạc Cửu Thiều dừng lại, nhưng ngón tay thon dài vẫn du tẩu trên lưng Sở Mộ Vân.

Sở Mộ Vân giải hiểu biết thèm, vui vẻ tiếp tục bồi y diễn kịch: "Phụ thân... Con..." Thanh âm hắn nhỏ như muỗi, lại thấp thỏm bất an, cảm giác bay trên mây không trọng lực khiến Sở Mộ Vân cảm thấy không an toàn.

Giọng nói Mạc Cửu Thiều rất nhẹ: "Ta cho rằng con thật lòng thích Yến Trầm, ta cho rằng trong lòng con không có ta... Hai tháng này ngày đêm ta không ngủ nổi, vừa muốn giam cầm con vĩnh viên ở trong Thiên Loan Phong, vừa không đành lòng nhìn con mất mát khổ sở..."

Sở Mộ Vân kinh ngạc: "Không, không phải, phụ thân, con thích là người, con..."

"Bây giờ ta đã biết." Mạc Cửu Thiều hôn Sở Mộ Vân, dịu dàng nói: "Tiểu Vân, ta cũng thích con."

Thanh âm này quả là cmn dễ nghe, trong lòng Sở Mộ Vân ngứa, nơi vốn đang tạm nghỉ lại ngẩng đầu, quả nhiên là tuốt chưa đủ nghiền, vẫn muốn thao đi vào.

Cũng may Mạc Cửu Thiều rất thiện ý hiểu người, hôn hôn đã đổi vị, tay cũng có kỹ xảo đặc biệt, lần thứ hai làm Sở Mộ Vân sảng.

Nên mới nói, Ngạo Mạn trước khi phát bệnh vẫn là tình nhân tốt có một không hai trong thiên hạ.

Sở Mộ Vân không ngờ thời gian này nhoáng cái lại ba năm, trong ba năm thể xác và tinh thần hắn đều kêu gào thoải mái.

Kiếm pháp Thiệu Nguyệt càng luyện càng thông, tu vi càng lúc càng tăng, thời gian ba năm, cơ thể Sở Mộ Vân rút đi vẻ ngây ngô của thiếu niên, dần dần luyện ra hình dáng gợi cảm của kiếp trước.

Sở Mộ Vân yêu cầu đối với bản thân cực cao, mà dáng người cần phải dụng tâm, cơ bản đều phải thuộc khống chế.

Tuy suy xét từ lý trí, hình thể trắng nõn thon gầy khá tốt để công lược Mạc Cửu Thiều, thế nhưng Sở Mộ Vân không muốn ủy khuất chính mình.

Ba năm này, Mạc Cửu Thiều sủng Sở Mộ Vân đến đầu quả tim, nói là ngoan ngoãn phục tùng cũng không quá.

Chi phí ăn mặc không cần nói, toàn bộ đều là tốt nhất; tu vi công pháp càng không cần phải nói, Mạc Cửu Thiều tự mình chỉ đạo, hiện giờ Sở Mộ Vân mới mười tám tuổi có khi đã có thể một mình đấu với phân nửa tinh anh trong Ma Giới, càng muốn mệnh chính là tình yêu say đắm này, đúng là ngọt đến chết người, nếu đổi là người khác, e rằng đã sớm hãm sâu vào bể tình, từ đó không biết trời đất nơi đâu.

Nhưng mà Sở Mộ Vân vẫn luôn rất lý trí, bởi vì hắn thật sự quá hiểu biết người mình thiết lập ra.

Sở Mộ Vân: "Ta cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, chắc Mạc Cửu Thiều muốn thu lưới rồi."

Linh: "Ngươi nắm chắc có thể khiến hắn yêu ngươi sao?"

Sở Mộ Vân: "Còn phải xem hắn dùng chiêu nào."

Linh thấy hai người nọ show ân ái ba năm, tự mình nghi ngờ: "Nếu không phải mấy góc sao trên đầu không sáng, ta còn cho rằng hắn đã thích ngươi."

Nếu đã không thích thì cần gì phải dụng tâm đến mức này? Đúng là không thể lí giải nổi.

Sở Mộ Vân cười cười: "Chờ xem."

Giống như Sở Mộ Vân suy đoán, biến cố phát sinh sau ba ngày.

Mạc Cửu Thiều mang về một thiếu niên nghèo khó.

Tình cảnh này dường như đã từng xảy ra?

Sáu năm trước, Sở Mộ Vân cũng được mang về như vậy.

Sở Mộ Vân không phải không nghĩ tới chiêu này, nhưng khi hắn nhìn thấy bộ dáng thiếu niên kia thì trong lòng lộp bộp vài tiếng.

Mẹ nó, tên nhóc này sao lại lên sân khấu không đúng lúc như vậy!

Linh: "Vị này chính là......"

Sở Mộ Vân cảm thấy hơi khó giải quyết: "Theo lý mà nói, đây mới chính là con ruột của ta."

——————————————
Đôi lời của editor:
Dạo này mình đang bận ôn thi nên không có thời gian edit, mong mọi người thông cảm ;-;
Thi xong mình hứa sẽ bù đủ nhé uwu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro