Chương 8: Bắt gian tại giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: LuoBingHee

Yến Trầm! Thế nào lại là Yến Trầm?!

Trong bóng tối, gương mặt thiếu niên tái nhợt tới cực hạn, cánh môi dường như trong suốt, đôi mắt đen trong suốt ngập tràn kinh hoảng thất thố và sợ hãi tuyệt vọng...

Sở Mộ Vân tắc nghẽn cổ họng, tình huống trước mắt nên nói gì đây?

Y phục đơn bạc đã bị cởi tới bên hông, trên vai thon gầy có hôn ngân ái muội, lồng ngực mật sắc, nơi mà đỏ kia vì bị hôn quá nhiều mà dính ánh sáng vệt nước, phía dưới trống rỗng mà quyến rũ.

Yến Trầm một tay chế trụ eo Sở Mộ Vân, hôn đến không hề gông cùm xiềng xích, ngược lại Sở Mộ Vân nâng cơ thể như hiến tế toàn bộ cơ thể, dâng tặng chính mình, chờ mong đối phương nhấm nháp và sủng ái.

Quá...... Quá phóng đãng.

Đây vốn không thể giải thích, cho dù ai thấy đều sẽ cho rằng Sở Mộ Vân chủ động, bởi vì cảnh tượng này không có hương vị cưỡng bách, hoàn toàn là lưỡng tình tương duyệt, thân mật khăng khít.

Càng thêm đáng sợ hơn là, đây tuyệt đối không phải lần đầu tiên, tuyệt đối không phải lần đầu tiên phát sinh quan hệ.

Trong mắt Sở Mộ Vân tràn đầy tuyệt vọng, hắn không ngốc, rất nhanh ý thức được chuyện gì xảy ra.

Trước nay đều không có Mạc Cửu Thiều, vẫn luôn là Yến Trầm.

Là hắn ngây ngốc trúng bẫy, đem Yến Trầm trở thành Mạc Cửu Thiều, tiến tới......

Càng thêm làm Sở Mộ Vân suy sụp chính là, hắn cho rằng tâm ý của mình được đáp lại, nhưng thật ra lại không có.

Mạc Cửu Thiều không làm chuyện vượt giới hạn với hắn, y vẫn coi hắn là con, nhưng chính hắn lại... có khát vọng thất đức vô sỉ như vậy đối với dưỡng phụ của mình.

Tuyệt vọng dâng trào đánh úp, cả người Sở Mộ Vân đều tan vỡ đến cực điểm.

Linh: "Ta cảm thấy cơ thể của ngươi nên run rẩy chút, trông sẽ chân thật hơn."

Sở Mộ Vân: "Nhóc con đừng nhìn loạn, ta không có mặc quần áo."

Linh: "..."

Yến Trầm trông thấy Mạc Cửu Thiều, bị 'bắt gian tại giường', y không hề hoảng loạn, ngược lại khóe môi còn cười cười, đứng dậy còn nghiêm túc kéo y phục Sở Mộ Vân gọn gàng, một tay ôm thiếu niên vào trong ngực một lúc, Yến Trầm quay đầu nhìn đế tôn Ngạo Mạn đứng bên cửa: "Sư huynh, ta thích Tiểu Vân, hắn cũng thích ta, thành toàn cho đôi ta đi."

Yến Trầm nói một câu khiến Sở Mộ Vân hoảng sợ, hắn giãy giụa muốn rời đi, Yến Trầm lại ôm càng chặt, y không nên tiếng nhưng uy hiện lại rõ ràng.

—— Có muốn Mạc Cửu Thiều biết ngươi thích phụ thân chính mình không?

—— Có muốn Mạc Cửu Thiều biết ngươi khát vọng được phụ thân hôn môi, được phụ thân vuốt ve, được phụ thân......

Sở Mộ Vân không dám động, hắn tựa vào trong lòng Yến Trầm, gắt gao cắn môi dưới, hốc mắt đỏ hoe, lại không dám ngẩng đầu, không nhìn về phía Mạc Cửu Thiều.

Mạc Cửu Thiều vẫn luôn bình tĩnhđứng tại chỗ, ngũ quan tinh xảo vô cảm, y nhìn Sở Mộ Vân cúi đầu, nửa ngày mới nhẹ nhàng chậm rãi mở miệng: "Tiểu Vân, nhìn ta."

Sở Mộ Vân không có dũng khí đối diện cùng y.

Mạc Cửu Thiều khẽ thở dài: "Là phụ thân không đúng, không chú ý tới tâm tư của con, nhưng con còn quá nhỏ, mấy việc này đừng gấp được không? Con chỉ là nhất thời xúc động, về sau......"

Nghe thanh âm mình vẫn thích nghe nói vậy, sắc mặt Sở Mộ Vân càng tái nhợt, lông mi run rẩy, giọng nói cũng nhiễm tuyệt vọng: "Phụ thân, nếu con thích Yến Trầm thúc thúc thật, người sẽ thành toàn cho hai ta sao?"

Môi mỏng Mạc Cửu Thiều khẽ mân, ánh mắt chợt lóe, thong thả nói: "Con muốn rời Thiên Loan Phong?"

Sở Mộ Vân đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi trong suốt có nồng đậm khói mù, hắn nhìn Mạc Cửu Thiều, nói ra những lời như tự ngược: "Cho nên... phụ thân sẽ để con rời đi sao?"

Mạc Cửu Thiều nhìn hắn, con ngươi màu xám hiện lên thống khổ, nhưng y vẫn mở miệng, viền môi duyên dáng thốt lên từ ngữ đủ để hủy diệt toàn bộ thiếu niên: "Ta sẽ không giam cầm con, chỉ cần con muốn, tùy thời có thể..."

"Đủ rồi!" Sở Mộ Vân bỗng nhiên thét chói tai, đánh gãy lời Mạc Cửu Thiều.

Ở một bên nhìn – Yến Trầm nhận được thỏa mãn cực lớn, nhìn bộ dáng tan vỡ của thiếu niên trong lòng ngực, dục vọng muốn phá hủy trong lòng y được lấp đầy toàn bộ, khoái cảm này khiến y rất muốn mang đứa nhỏ này đi, áp trên giường, hảo hảo mà yêu thương một phen.

Chỉ tiếc...... Còn chưa tới lúc.

Yến Trầm khẽ nhếch môi bạc, thâm tình trong mắt tựa hải, nhìn Sở Mộ Vân, nhẹ giọng nói: "Đừng tranh chấp với sư huynh, y nói rất đúng, ngươi còn nhỏ, giờ đưa ngươi đi, ta sợ mình sẽ làm thương đến ngươi, nhưng không sao, chờ ngươi trưởng thành, ta tới đón ngươi được chứ?" Yến Trầm để trán kề trán Sở Mộ Vân, tình ý miên man: "Ta thích ngươi, Tiểu Vân."

Sở Mộ Vân nhìn Yến Trầm, trong mắt phẫn nộ hận ý thấu xương, nhưng không thể nói, không thể nói bất cứ thứ gì, bởi vì tất cả đều là hắn tự tìm, đều là hắn 'cam tâm tình nguyện', Sở Mộ Vân không thể nói ra tâm tư của mình với Mạc Cửu Thiều, bởi vì Mạc Cửu Thiều chưa từng ôm ấp ý niệm đó với hắn, Sở Mộ Vân nói chỉ là tự rước lấy nhục, chỉ là làm tất cả đổ vỡ.

Thế nhưng, Yến Trầm...

Đều là người nam nhân này, phá hủy tất cả của hắn!

Yến Trầm nhìn hận ý trong mắt Sở Mộ Vân, tươi cười bên môi càng sâu, Yến Trầm biết Sở Mộ Vân không dám phản kháng y, cho nên y tiến lên, hôn lên môi Sở Mộ Vân: "Ngoan, ta sẽ tới đón ngươi."

Thâm tình chân thành, Sở Mộ Vân lại tức giận đến mức thân thể không ngừng run rẩy, nhưng bộ dáng này cũng bị hiểu lầm là thương tâm vì phải chia lìa với ái nhân...

Sở Mộ Vân: "Ta cảm thấy ta không nên viết truyện."

Linh: "Ta cũng cảm thấy, nếu ngươi đi giới giải trí, có khi cầm cúp vàng đầy tay."

Sở Mộ Vân tâm tình thực tốt: "Linh, miệng ngươi thật ngọt."

Linh: "..."

Đố Kỵ đi rồi, nhưng cảnh diễn còn chưa hạ màn, tiểu bạch hoa Sở Mộ Vân dần dần nhiễm đen cần phải diễn tiếp.

Tẩm điện hoa lệ, vào giờ phút này trống trải như nghĩa địa cảnh hoang.

Sở Mộ Vân và Mạc Cửu Thiều đứng đó, cả hai không chủ động mở miệng.

Gió đêm hơi lạnh thổi qua cánh cửa sổ hé, vén lên lụa mỏng tựa sương, ánh trăng sáng tỏ xuyên qua khe hở chiếu vào phòng, kéo dài thân ảnh hai người, đan xen cùng nhau giống như đứng ôm nhau.

Châm chọc biết bao.

Sở Mộ Vân nhìn hình bóng giao nhau, chỉ thấy chói mắt cực điểm.

Cuối cùng Sở Mộ Vân nhịn không được mà nhẹ giọng nói: "Phụ thân, con muốn nghỉ ngơi."

Lúc này Mạc Cửu Thiều mới bừng tỉnh hoàn hồn, thần thái y bất biến, nhưng ánh mắt nhìn về phía Sở Mộ Vân tràn ngập lo âu: "Tiểu Vân..."

"Phụ thân, có nói gì mai nói sau!" Thanh âm Sở Mộ Vân cứng nhắc hạ lệnh đuổi khách.

Mạc Cửu Thiều thu tất cả vào trong mắt, thất vọng nói: "Được rồi, con nghỉ sớm đi."

Ngạo Mạn rời đi, Sở Mộ Vân mới thả lỏng thân thể, nâng má khẽ thở dài: "Mạc Cửu Thiều đúng là giỏi đùa giỡn nhân tâm."

Linh thành thật tiếp lời: "Không rõ."

Sở Mộ Vân tùy ý gạt tóc dài, lười biếng dựa trên giường, hứng khởi nói: "Tình yêu sao, không trải qua nhấp nhô và mài giũa thì sao có thể khắc cốt ghi tâm? Nhất là một tiểu thiếu niên mới mười lăm tuổi."

Linh nghe lại như lọt vào sương mù, vẫn không hiểu, nhưng nó không muốn đi tìm hiểu, dù sao ký chủ hiểu là được rồi.

Hôm sau.

Quan hệ giữa Sở Mộ Vân và Mạc Cửu Thiều như cách một tầng, không còn quen thuộc thân mật như trước.

Bắt đầu từ hôm nay, Sở Mộ Vân trốn tránh Mạc Cửu Thiều, Mạc Cửu Thiều có tâm cùng hắn nói chuyện, nhưng mỗi lần Sở Mộ Vân đều lấy cớ né tránh.

Sở Mộ Vân không còn dính Mạc Cửu Thiều, không hề tâm tâm niệm niệm tất cả đều là phụ thân, bản thân như hút thuốc phiện điên cuồng luyện kiếm. Dáng vẻ đó như cố tình muốn làm mình mệt mỏi: Chỉ như vậy mới có thể không nghĩ tới bất cứ thứ gì, không thể suy xét cái gì, đau đớn khắc cốt xuyên tim mới có thể áp xuống, chỉ có mệt mỏi rã rời, Sở Mộ Vân mới có thể không nhớ tới Mạc Cửu Thiều, không thể nghĩ tới mối tình vô vọng của bản thân, không để mình đi tới giới hạn làm ra chuyện không thể vãn hồi.

Nhưng sự thật là.....

Linh: "Ngươi thật cố gắng."

Sở Mộ Vân: "Như tìm lại cảm giác ôn thi đại học năm đó."

Linh: "..."

Sở Mộ Vân nghiêm túc nói: "Với kinh nghiệm là trạng nguyên ban khoa học tự nhiên, ta nói cho ngươi biết, không cố gắng không thể tạo thành tích."

Ma xui quỷ khiến, Linh hỏi một câu: "Lúc đó ngươi cũng thất tình?"

Sở Mộ Vân hơi ngẩn người, tiếp đó cười nói: "Linh, ngươi cảm thấy ta có ngày đó sao?"

Linh dừng một chút, không lên tiếng nữa.

Sở Mộ Vân vẫn không làm gì, chỉ điên cuồng luyện kiếm, tính cách hắn chính là vậy, làm chuyện gì, chỉ cần làm thì phải làm hết sức.

Trước nay học tập đều đứng đầu, công việc mọi thức xuất sắc, tốc độ chức vị thăng chức làm mọi người kinh ngạc cảm thán, cho dù là tâm huyết dâng trào viết truyện cũng chiếm vị trí đầu bảng, dễ dàng nắm trong tay.

Dường như chưa từng nếm qua tư vị thất bại.

Nhưng con người như vậy... còn thú vị gì chứ?

Ngày tháng như vậy duy trì gần hai tháng, rốt cuộc vẫn bị đánh vỡ.

Thực tế trong Thiên Loan Phong, dù Sở Mộ Vân trốn thế nào cũng trốn không thoát khỏi Mạc Cửu Thiều.

Nhưng Mạc Cửu Thiều biết Sở Mộ Vân không muốn thấy mình, nên cho hắn cơ hội 'tránh né'.

Trong hai tháng, cả hai bình tĩnh, nên nghĩ cũng đều nghĩ, là lúc nên mở lời nói chuyện.

Sở Mộ Vân vừa mới ngủ, cửa phòng mở, hơi thở mát mẻ thoải mái độc đáo quanh quẩn mà tới, trên mặt Sở Mộ Vân không đổi, trong lòng không khỏi mong chờ.

Sở Mộ Vân đã lâu không gặp Mạc Cửu Thiều, vì diễn kịch mà phải né tránh mỹ nhân, thật ra trong lòng Sở Mộ Vân cũng đau.

Mạc Cửu Thiều không hề cố ý che dấu hơi thở, cho nên Sở Mộ Vân khẳng định sẽ nhận ra.

Khi Mạc Cửu Thiều đi vào bên cửa, Sở Mộ Vân như trợn tròn mắt, hốt hoảng ngồi dậy, dưới ánh trăng sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt trốn tránh, giọng nói cứng nhắc: "Phụ thân...... Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?"

Mạc Cửu Thiều ngồi bên mép giường, gương mặt tinh xảo có vẻ mệt mỏi và ưu sầu: "Tiểu Vân, ba năm trước dẫn con về, ta tự nhủ nhất định sẽ nuôi lớn con thật tốt, để con lớn lên khỏe mạnh... Nhưng, ta không tốt."

Sở Mộ Vân gắt gao mân môi, vẻ mặt bại lộ đau đớn trong tim hắn.

Mạc Cửu Thiều đau lòng nhìn Sở Mộ Vân, do dự hồi lâu, mới khẽ thở dài, chậm rãi nói: "Con đừng tự mình tra tấn như vậy, cũng đừng trốn tránh ta, con đã thích Yến Trầm, vậy thì đi theo hắn đi, ta... sẽ không cản con."

Sở Mộ Vân đột nhiên mở to mắt.

Mạc Cửu Thiều nhìn bộ dáng Sở Mộ Vân, trong con ngươi xám nhạt hiện lên thống khổ không nguôi, trên mặt lại duy trì bình tĩnh, nói tiếp: "Con yên tâm, nơi này vĩnh viễn là nhà con, chỉ cần con trở về, ta..."

Mạc Cửu Thiều dừng một lúc, làm như quá mức đau thương không nói nổi.

Sở Mộ Vân: "Linh, ta động tâm."

Linh: "... Hắn đang diễn kịch."

Sở Mộ Vân: "Đúng vậy, kỹ thuật diễn này kích thích ta."

Linh: "..."

Sở Mộ Vân than nhẹ: "Thật muốn ngược hắn đến phát khóc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro