Chương 11: Cầu thao thất bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: LuoBingHee

Phản ứng đầu tiên của Sở Mộ Vân là: Tên này lại muốn diễn trò gì đây.

Linh bảo bảo đơn thuần hơn nhiều, nó lập tức nhắc nhở ký chủ: "Góc trên đỉnh đầu vẫn chưa sáng, hắn không yêu ngươi."

Sở Mộ Vân cũng không ngoài ý muốn: "Hắn yêu ta mới có quỷ."

Linh: "..." Hình như nó lo lắng vô ích rồi.

Sở Mộ Vân: "n_n cám ơn nhắc nhở."

Linh: "..."

Vài giây trong đầu, trong hiện thực Sở Mộ Vân lại chỉ như ngẩn người một chút, ngay lập tức vì thu được kết quả tốt mà khó có thể khắc chế được kinh hỉ và tình cảm nồng nhiệt: "Phụ thân, ta......"

Hắn còn chưa dứt lời, Mạc Cửu Thiều đã cúi đầu hôn lên môi hắn, y hôn vô cùng dịu dàng lưu luyến, nếu tình cảm có thể hóa thành mật ong ngọt nị thì tư vị môi lưỡi giao triền quả đúng là ngọt đến mức khiến người ta say mê choáng váng.

Kỹ thuật hôn của Mạc Cửu Thiều siêu đỉnh, về điểm này Sở Mộ Vân đã hoàn toàn lĩnh hội trong vòng ba năm.

Đây không phải là nụ hôn mãnh liệt khiến người sôi máu, mà là nụ hôn vô cùng mềm nhẹ, quyến luyến triền miên, lại vô cùng liêu nhân, luôn hôn đến nơi khiến da đầu người ta tê dại, cố tình đến rồi lại rời đi thật mau, chờ đến khi ngươi hơi hoãn thần lại, y lại kích thích tới, đến lần này lại mang đến cảm quan hưởng thụ cho người ta hơn xa những kiểu thô bạo gặm cắn khác.

Sở Mộ Vân cũng coi như là 'thân kinh bách chiến', nhưng đối với việc hôn môi Mạc Cửu Thiều, Sở Mộ Vân đều là hưởng thụ một trăm phần trăm.

Thời gian dài như vậy, cả hai đã sớm 'thân mật khăng khít, tiểu bạch hoa trong sáng cũng đã học được cách hôn môi, cho nên Sở Mộ Vân có thể thả lỏng chút, không đến mức phải vụng về ngây ngô như lúc ban đầu.

Đáng tiếc Sở Mộ Vân không dám quá thả lỏng, bởi vì đại não thả lỏng sẽ khó tránh khỏi bị lộ bản tính.

Dưới sự hưởng thụ của cảm quan, con người dễ dàng xúc động nhất, Sở Mộ Vân nghẹn đã lâu, mỗi lần hắn cùng Mạc Cửu Thiều thân mật xong đều sẽ làm một đống mộng xuân chồng chất, mà trong mộng không ngoài ý muốn chính là hắn thao* đế tôn Ngạo Mạn đến dục tiên dục tử*.

( thao: không biết từ này có cần thiết phải giải thích hay không, nhưng dành cho những bạn có nhu cầu thì nó là chịch ấy :v )

( dục tiên dục tử: sướng muốn chết đi sống lại )

Đặc biệt là thân thể này còn rất trẻ, độ tuổi huyết khí phương cương, cho dù luyện công cả buổi trưa thì lúc này vẫn tràn đầy tinh lực, chỉ hôn một cái thôi đã hứng thú 'ngẩng cao đầu'.

Sở Mộ Vân không sợ Mạc Cửu Thiều sẽ dùng ra chiêu gì, cũng không sợ y bày ra ván cờ nào, điều duy nhất hắn đỡ không được chính là tên này câu dẫn hắn.

Rõ ràng là một tên thẳng tắp nhưng bản lĩnh câu dẫn đúng là đến cả dâm đãng thụ cũng phải đầu hàng.

Sở Mộ Vân cảm thấy bản thân trong trận đấu này, khả năng thất bại duy nhất chính là: thú tính quá độ muốn thượng* chết Mạc Cửu Thiều.

( thượng: cũng là chịch luôn :0 )

Trong đầu lóe ra hàng loạt ý niệm lung tung, động tác Mạc Cửu Thiều càng lúc càng càn rỡ, mắt thấy sắp lăn lên giường, bỗng nhiên Sở Mộ Vân chợt lóe suy nghĩ.

"Đệt!" Sở Mộ Vân: "Làm vẻ thâm tình như vậy, chẳng lẽ tên Ngạo Mạn muốn thượng lão tử sao!!"

Linh: "Σ(°△°|||)︴"

Sở Mộ Vân: "Sao ngươi còn ở đây? Nhắm mắt! Nhắm mắt mau!"

Linh sợ đến mức lập tức phong bế cảm quan.

Sở Mộ Vân vì bị ngắt quãng, cơ thể nóng bỏng giảm đi nửa, cả người thanh tỉnh hơn.

Trời sinh là một gay, thật ra Sở Mộ Vân không có bài xích quá với chuyện bị thượng, nhưng hắn có thói quen chủ đạo tất cả, hơn nữa tình cách mạnh mẽ thể lực tốt cho nên Sở Mộ Vân vẫn luôn làm 1*.

( 1: công )

Nhưng dù không bài xích, cũng không đại biểu là thích.

Mạc Cửu Thiều dán môi lên lỗ tai Sở Mộ Vân, hỏi: "Nghĩ gì thế?"

Sở Mộ Vân đột nhiên ngẩn người, sau đó thả lỏng, con ngươi mông lung hơi nước, chủ động vòng ôm cổ Mạc Cửu Thiều, hôn lên.

Mạc Cửu Thiều hồi đáp hắn.

Không khí lại nóng bỏng lên, từ trước đến nay Sở Mộ Vân không phải là người do dự, từ sáu năm trước khi tiếp nhận nhiệm vụ của Linh, Sở Mộ Vân đã làm xong tất cả chuẩn bị.

Bị thao là chuyện không thể thoát, nếu trốn không thoát, vậy thì hưởng thụ đi.

Mạc Cửu Thiều hầu hạ Sở Mộ Vân sướng một lần sau, bế ngang người thiếu niên lên, bước vào linh tuyền.

Sở Mộ Vân nghĩ trong đầu: Lần đầu ở trong nước? Hình như không tồi.

Sau đó, Mạc Cửu Thiều tắm rửa cho Sở Mộ Vân, rồi lại ôm vào giường.

Sở Mộ Vân: Quả nhiên vẫn là lên giường? Cũng được.

Sau đó, Mạc Cửu Thiều ôm hắn vào trong ngực, đắp kín chăn, mềm nhẹ hôn lên ấn đường hắn, giọng nói ôn nhu dễ nghe như ánh trăng êm dịu: "Ngủ ngon."

Sở Mộ Vân: ...

Mẹ nó không làm à? Lão tử đã nằm yên, ngươi muốn đắp chăn ngủ sao hả?

Nếu không phải thứ đồ kia của Mạc Cửu Thiều đang đỉnh ở trên bụng nhỏ của mình, Sở Mộ Vân còn cho rằng vị ma tôn Ngạo Mạn có bệnh không dám nói thật!

Không được, không thể để yên như thế!

Sở Mộ Vân điều chỉnh cảm xúc, cực kỳ kỹ xảo cọ cọ trong lòng Mạc Cửu Thiều, thanh âm cố tình thả mềm: "Phụ thân..."

Mạc Cửu Thiều một tay ấn trên eo hắn, chậm rãi hỏi: "Sao thế?" Giọng nói này nghe qua đúng là vân đạm phong khinh, nhưng thứ đồ kia bị Sở Mộ Vân cọ càng lộ rõ hình dáng.

Sở Mộ Vân phục sát đất sự nhẫn nại mạnh mẽ này, nhưng hắn không muốn nhịn.

"Ta đã trưởng thành." Sở Mộ Vân ngẩng đầu vọng vào trong mắt Mạc Cửu Thiều, ngôn ngữ ám chỉ quá rõ ràng.

Mạc Cửu Thiều ôm eo hắn càng dùng sức, nhưng giọng nói của y vẫn duy trì bình thản: "Đúng là Tiểu Vân trưởng thành thật rồi, càng ngày càng quyến rũ."

Trên mặt Sở Mộ Vân đỏ ửng, lông mi khẽ run giống như thẹn thùng, nhưng vì tình yêu trong lòng bành trước nên không màng tất cả, ôm lấy người mình yêu, ôm càng chặt, khẽ thở từng hơi, giọng nói đè nặng: "Ta... chúng ta làm... là..." Chung quy là quá lộ liễu nên chỉ dám nói vài chữ lắp bắp không nên lời.

Nhưng như vậy là đủ rồi, tiểu bạch hoa làm vậy đã là cực hạn, nói thêm không chừng còn bị lòi.

Mạc Cửu Thiều giật mình, đồng tử thiển xám biến thành xám đen, màu sắc đó như đêm gió trước bão táp, nặng trĩu, vô cùng nùng liệt.

Sở Mộ Vân biết, Mạc Cửu Thiều hưng phấn.

Trong lòng hắn cong môi: Cuối cùng cũng không nhịn nổi rồi à.

... Thứ đồ cứng rắn kia nóng như bàn ủi, nhưng Mạc Cửu Thiều vẫn không xoay người áp tới, y dùng sức ôm Sở Mộ Vân, một nụ hôn ấm nóng dừng trên trán hắn, thanh âm đã không còn bình thản như trước mà trở nên mất tiếng ái muội vì cực lực áp chế: "Giờ còn chưa được, sẽ làm thương đến con."
Sở Mộ Vân ngốc lăng.

Mạc Cửu Thiều đau lòng hôn hắn: "Tiểu Vân, ta yêu con, không muốn con chịu bất cứ tổn thương nào, thế nên... Chờ chút nữa thôi, chờ đế khi con lớn hơn nữa." Nói xong lời này, Mạc Cửu Thiều khoác y phục, xoay người đi tới linh tuyền cách vách.

Hóa đá ba giây.

Sở Mộ Vân: "Đệt! Quả nhiên lão tử không thích hợp làm thụ!"

Duy nhất có thể trả lời hắn – Linh bảo bảo đang còn phong bế cảm quan...

Ngày hôm sau.

Linh phát hiện tâm tình ký chủ nhà mình không tốt.

Nhưng nó cũng biết thông cảm, nhỏ giọng an ủi:"Nghe nói thích ứng chút là ổn, lần đầu vẫn luôn... hơi đau."

Sở Mộ Vân: "..."

Linh: "Chuyện đó, ngươi đừng khổ sở..."

Sở Mộ Vân không nhịn nổi: "Đừng nói nữa!"

Linh: QAQ

Sở Mộ Vân biết mình không nên giận chó đánh mèo: "Ngoan, ta không có việc gì."

Linh: OAO

Sở Mộ Vân nhịn không được mà cười: "Thôi, còn không phải bị thượng sao, chẳng có gì to tắt, hàng Mạc Cửu Thiều to xài tốt, thật ra ta cũng sướng."

Linh: "..."

Sở Mộ Vân: ^_^ (Mẹ nó, đánh chết cũng không thể thừa nhận mình cầu thao thất bại.)

***

Đương nhiên Yến Quân Khanh vẫn ở lại Thiên Loan Phong, Sở Mộ Vân là một tiểu bạch hoa ngoan ngoãn, sao tiểu bạch hoa có thể tàn nhẫn chứ? Cho nên Sở Mộ Vân phải cản Mạc Cửu Thiều đưa Yến Quân Khanh đi, không chỉ vậy, Sở Mộ Vân còn phải biểu hiện ra dáng vẻ rộng lượng, chủ động tiếp nhận Yến Quân Khanh.

Sở Mộ Vân cũng rất vui lòng đi đùa tiểu đáng thương này, trong lòng hắn đang bị thương nặng, cần gấp một người đáng yêu dịu dàng có thể trấn an chút. Hiển nhiên, Yến Quân Khanh tuyệt đối là người được chọn.

Thừa dịp Mạc Cửu Thiều không ở, Mạc Cửu Thiều tìm đến Yến Quân Khanh.

Thiếu niên nhỏ vẫn như chim sợ cành cong, nhìn thấy người tới lập tức lui về phía sau vài bước, nhưng vì Mạc Cửu Thiều đã nói qua nên Yến Quân Khanh mới miễn cưỡng hô một tiếng: "Vân ca ca."

Sở Mộ Vân cười như ánh mặt trời sáng lạn, bản thân như một đứa nhỏ nhiệt huyết, giọng nói trong sáng: "Tiểu Khanh, đệ đừng trốn tránh ta, ta biết đệ sợ làm thương đến ta, nhưng ta không yếu như vậy, đừng lo lắng, nhé?"

Yến Quân Khanh trời sinh là sí dương thể, thể chất này do Sở Mộ Vân thiết lập ra, cho nên biết rõ nó có bao nhiêu phá hoại.

Bởi vì cửa nát nhà tan mà kích hoạt thể chất chết tiệt này, nhưng ở trong đoạn thời gian dài ban đầu, Yến Quân Khanh không thể áp chế được nó, bởi vậy người đến hắn đều bị bỏng nặng, thậm chí trực tiếp tử vong. Chỉ người có tu vi cao mới chống cự được, nhưng người có tu vi cao... Rốt cuộc phải cao đến bao nhiêu mới được? Cụ thể ví dụ là Ngạo Mạn đế tôn.

Cho nên nói, trên thế giới này có người dám đến gần Yến Quân Khanh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Tu vi hiện tại của Sở Mộ Vân, tuy không đến mức thiêu chết hắn nhưng nếu chạm thật thì tám phần mười cũng bị nướng chín mấy ngón tay.

Nhưng Sở Mộ Vân muốn lưu ấm áp trong lòng người, hoàn toàn không cần chạm vào Yến Quân Khanh, chỉ cần thái độ bình thản, không e ngại, không bài xích, có thể trò chuyện cùng Yến Quân Khanh, chơi một chút, qua một đoạn thời gian tên này nhất định sẽ mở rộng lòng.

Vì sao Sở Mộ Vân lại hiểu rõ như thế sao? Bởi vì Mạc Cửu Thiều và nhân vật chính đều làm như vậy...

Khác nhau là, Mạc Cửu Thiều lời dụng điểm ý để ngược Yến Quân Khanh thương tích đầy người, còn bạn học nhân vật chính lại lợi dụng điểm ấy để biến Yến Quân Khanh thành cơ hữu mạnh nhất có một không có hai trong thiên hạ.

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên tâm tư Sở Mộ Vân khẽ nhúc nhích.

Yến Quân Khanh là nhân vật vô cùng quan trọng, là vì Mạc Cửu Thiều hủy hoại hắn nên nhân vật chính mới coi ma tôn Ngạo Mạn là tử địch, không tiếc tất cả giá cũng phải giết Mạc Cửu Thiều báo thù.

Thân là nhân vật chính, quang hoàn con trai ruột bổ sung, đương nhiên y xong đời.

Nhưng nhiệm vụ bây giờ của Sở Mộ Vân là để bảy vị ma tôn này yêu mình, mà sự thật hiển nhiên, người chết không thể nói yêu đương.

Cho nên, không thể để Mạc Cửu Thiều tìm đường chết.

Sở Mộ Vân thong thả câu môi... Thật đơn giản, Yến Quân Khanh thật lòng, chỉ cần Sở Mộ Vân ở bên cạnh y xoát mãn độ hảo cảm, vậy thì Mạc Cửu Thiều sẽ không còn cơ hội.

Chỉ cần không hủy hoại Yến Quân Khanh, cốt truyện kế tiếp sẽ không xảy ra.

Nghĩ vậy, tâm tình mù mịt toàn buổi tối của Sở Mộ Vân bỗng sáng rực lên.

Quả nhiên so với bệnh thần kinh biến thái, Tiểu Quân Khanh vẫn là đứa nhỏ ngoan khiến người ta yêu thích.

Thời gian gần một buổi chiều, ánh mắt Yến Quân Khanh nhìn về phía Sở Mộ Vân từ cảnh giác né tránh thành tin cậy và sùng bái.

Sáu năm này Sở Mộ Vân không phải bỏ phí, hắn luyện Thiệu Nguyệt kiếm pháp đến tầng thứ tám, tư chất trác tuyệt đến mức người đời phải khiếp sợ. Không chỉ vậy, Sở Mộ Vân còn đọc rất nhiều sách vở. Tàng thư điện Thiên Loan Phong, Sở Mộ Vân có thể tùy ý ra vào, trong đó đọc qua rất nhiều, phần lớn công pháp bí tích trong toàn thiên hạ đều đọc qua.

Tuy rằng thân thể hiện giờ của Sở Mộ Vân không thích hợp để tu pháp thuật, nhưng trong lòng hắn có tính toán khác, cho nên bằng bản lĩnh xem qua sẽ không quên, hắn đã nhớ vô số bí tịch pháp thuật mà vô số người trong thiên hạ mong muốn mà không được.

Yến Quân Khanh trời sinh thể chất pháp tu, hơn nữa là thuần hỏa hệ cực đoan bạo lực, chỉ cần có thể dẫn đường 'sí diễm' trong cơ thể, đó là hỏa pháp đệ nhất khai thiên tích. Dù sao cũng là con ruột của tác giả mà phải không, loại bàn tay vàng này không khai lên thì chẵng lẽ vất phí.

Lần này Sở Mộ Vân dùng tri thức bác học về pháp tu, cộng với tính cách hài hước đã thành công tóm được tiểu thiếu niên này.

Linh nhịn cả buổi trưa, cuối cùng cũng lên tiếng: "Hắn không phải mục tiêu công lược."

Sở Mộ Vân: "Ta biết."

Linh: "Vậy ngươi làm thứ đó......"

Sở Mộ Vân: "Sở thích nghiệp dư."

Linh: "..." Được rồi, tối hôm qua ký chủ bị thượng, tâm tình không ổn, làm một vài chuyện mình thích có thể hiểu cho.

Mắt thấy trời ngả tối, Sở Mộ Vân đề nghị: "Tiểu Khanh, đói bụng chưa? Chúng ta cùng đi..."

Hắn nói còn chưa dứt lời, Yến Quân Khanh thấy trang sách bị gió thổi qua, vươn tay ấn xuống, lại không cẩn thận đụng phải Sở Mộ Vân.

Đau đớn thấu tim xuyên cốt lập tức lan tới, tuy Sở Mộ Vân nhanh chóng vận công chống cự nhưng đầu ngón trỏ vẫn tản ra vị khét.

Sắc mặt Yến Quân Khanh trắng bệch: "Vân ca ca!" Hắn kinh hô ra tiếng, nhưng lại không dám tới gần, bởi vì đó là do hắn tạo thành, là hắn không cẩn thận chạm vào Sở Mộ Vân.

Sở Mộ Vân giương mắt, nhìn thấy con ngươi đen thẳm của thiếu niên ngập tràn sợ hãi, lông mày hắn khẽ thả lỏng, trấn an nói: "Không sao, chỉ thương ngoài da xíu thôi."

Thấy gương mặt Yến Quân Khanh khẩn trương, Sở Mộ Vân lại hài hước nói: "Ta còn tưởng lửa của đệ lợi hại thế nào chứ."

Lời hắn nói nhẹ nhàng, vẻ mặt anh tuấn thư hoãn, khóe miệng giương lên, độ cung bất giác vô cùng quyến rũ, thần thái không hề nhu nhược, không hề có nửa điểm ngây ngô và non nớt, hoàn toàn là một vẻ đẹp thiên phàm duyệt tẫn của nam nhân thành thục.

Phải nói là, vô cùng có mị lực.

Cách đó không xa, đôi mắt Mạc Cửu Thiều không chớp nhìn hắn, trong con ngươi hẹp dài hình thành một màu xám mê hoặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro