Chương 14: Tái ngộ Yến Trầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: LuoBingHee

Sở dĩ Sở Mộ Vân giờ mới nhớ tới giả thiết này là vì cái cấm thuật hố cha ấy căn bản không phát sinh ở trong chính văn <Ma Giới>, thời điểm làm nhân thiết, Sở Mộ Vân chỉ tự não bổ ra mà thôi.

Lúc ấy muốn viết nhưng sau đó phát hiện chi tiết này không cần dùng đến, nên Sở Mộ Vân ném nó vào một góc.

Nào ngờ, Sở Mộ Vân không viết giả thiết này vào trong chính văn nhưng nó vẫn vận chuyển vào thế giới.

Cứ như vậy, Sở Mộ Vân đã hiểu nguyên nhân Mạc Cửu Thiều không làm với hắn.

Tu vi hiện giờ của hắn còn chưa thể bằng hai phần của Ngạo Mạn đế tôn, Sở Mộ Vân ha ha.

Bảy phần...

Sở Mộ Vân nghiêm túc cân nhắc: Muốn ăn tiểu lãng hóa này, bản thân còn phải càng liều mạng một chút mới được.

Ngày hôm sau, Linh bảo bảo mở mắt kinh hô: "Một góc trên đầu Mạc Cửu Thiều lại sáng!"

Sở Mộ Vân: "Linh, nói cho ta biết tổng cộng có mấy góc."

Linh: "Hình chữ nhật, bốn góc, nhưng chỉ sáng góc thôi cũng không được, phải sáng toàn bộ."

Sở Mộ Vân nghĩ nghĩ, trong lòng hiểu rõ, có lẽ giống như một tấc ảnh chụp, không công lược sẽ là màu đen trắng, công lược xong thành màu rực rỡ.

Thế mà sáng thêm một góc? Chẳng lẽ tối hôm qua thổ lộ có tác dụng?

Sở Mộ Vân vừa tự hỏi, Linh ở bên kia cảm khái: "Quả nhiên làm ra yêu, ngươi xem các ngươi vừa làm có cảm giác liền sáng thêm một góc..."

Sở Mộ Vân: "..."

Linh: "Không ngừng cố gắng, ngủ thêm vài lần nhất định sẽ..."

Sở Mộ Vân nghẹn nửa ngày, vẫn không dám thẳng thắn mình vẫn còn là xử nam...

Đúng là hơi mất mặt, đặc biệt là mất mặt trước xuẩn manh này, Sở đại gia tỏ vẻ: Không thể nhịn.

Bởi vì chuyện phát sinh buổi tối, hôm sau Sở Mộ Vân nhìn thấy Yến Quân Khanh không thể thiếu phần diễn ra vẻ mặt mất tự nhiên.

Yến Quân Khanh tâm tư nhạy bén, nếu ngày thường nhất định sẽ phát hiện ra, nhưng mấy hôm nay hắn đều rất cao hứng.

Tôn thượng nói đã có manh mối Yến gia diệt môn, đang điều tra hành tung hung thủ.

Hơn nữa tôn thượng còn mang theo một hỏa châu mang lên người Sở Mộ Vân, từ nay không sợ sẽ làm thương đến Sở Mộ Vân.

Dưới hai chuyện mừng, còn có chuyện tốt thứ ba.

Tôn thượng còn cho Yến Quân Khanh một quyển bí tịch tu luyện thích hợp với thể chất của hắn, chỉ cần hắn khổ luyện, về sau không chỉ khống chế được sí hỏa trong cơ thể mình mà còn đề cao tu vi trên diện rộng, không tốn nhiều thời gian, Yến Quân Khanh nhất định sẽ tìm ra hung thủ, báo thù rửa hận!

Dưới cảm xúc như vậy, Yến Quân Khanh hoàn toàn không chú ý tới Sở Mộ Vân bất động thanh sắc dần xa cách.

Lại một năm qua đi, Sở Mộ Vân vì muốn ăn thịt nên liều mạng tu luyện Thiệu Nguyệt kiếm pháp, Yến Quân Khanh cũng bắt đầu khắc khổ tu hành.

Mạc Cửu Thiều đối xử bọn họ rất tốt, chăm sóc giống nhau, dốc lòng tới mức cho dù Sở Mộ Vân không ngừng gây khó dễ ở giữa, Yến Quân Khanh vẫn cứ ỷ lại vị Ngạo Mạn đế tôn này.

Đương nhiên, lấy ra để so sánh thì Yến Quân Khanh vẫn thích Sở Mộ Vân hơn.

Nhưng đó chỉ là tình huynh đệ đơn thuần, Sở Mộ Vân vô cùng tiếc nuối.

Một năm này, Sở Mộ Vân và Mạc Cửu Thiều hàng đêm ma sát ma sát, trừ bỏ không làm đến bước cuối cùng, hình thức ở chung của cả hai như đôi tình lữ đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, vô cùng ngọt mật, chỉ tách nhau ra ba – bốn ngày thôi, sau khi trở về Mạc Cửu Thiều đã hôn hắn đến mức không thở nổi.

Nếu không phải trong suốt bốn năm trên đầu Mạc Cửu Thiều không có động tĩnh, Sở Mộ Vân còn cho rằng tên khốn này yêu mình thật lòng.

Biến cố phát sinh ở nửa năm sau.

Thời điểm Thiên Loan Phong vào thu, Sở Mộ Vân nhìn Yến Quân Khanh vận công một lúc đã nhận ra khác thường.

"Tiểu Khanh, gần đây đệ có cảm thấy ngực nóng ran hay không, như là có lửa bên trong?"

Yến Quân Khanh kinh ngạc ngẩng đầu: "Vân ca sao người biết?"

Sở Mộ Vân vẫn luôn chờ đợi, sao còn không biết? Hắn hơi nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Có phải lúc tối thì kịch liệt hơn? Đặc biệt là khi nửa đêm, có phải bị nóng tỉnh?"

Gần đây Yến Quân Khanh vô cùng bối rối chuyện này, trong cơ thể hắn có sí hỏa khiến bản thân hắn không sợ lửa, đừng nói là cảm giác nóng rát, cho dù hắn nhảy cả người vào lò lửa đều không phát hiện ra gì khác thường.

Rốt cuộc thì sí hỏa vẫn là hung hỏa nhất đẳng trong thiên hạ, lửa tầm thường sao có thể so bằng.

Nhưng từ tối ngày thứ ba Yến Quân Khanh bị nóng tỉnh, giống như Sở Mộ Vân nói vậy, ngực nóng như đoàn hỏa, nhiệt khí đó hướng thẳng lên thân, khiến cả người bực bội cùng đau nhức.

"Đúng là như vậy, Vân ca, đệ mắc bệnh gì sao?"

Sở Mộ Vân thích đọc sách, tri thức luôn được cập nhật, lại vì nguyên do đặc biệt nên Sở Mộ Vân cố tình đọc rất nhiều thư tịch về y thuật, ngày thường Yến Quân Khanh có hơi không thoải mái đều tìm Sở Mộ Vân, cho nên lúc này Yến Quân Khanh đều nghĩ rằng mình bị bệnh.

Sở Mộ Vân hơi khựng người, vẻ mặt thư hoãn, nhẹ giọng nói: "Không tính là chuyện lớn, chờ khi về ta sẽ lật lại sách dược, nhìn xem có thể giảm bớt giúp đệ hay không."

Yến Quân Khanh vô cùng tin tưởng hắn: "Vâng."

Sở Mộ Vân lại bổ sung một câu: "Không cần nói cho phụ thân, đỡ khiến người lo lắng."

Trước nay Yến Quân Khanh đều là đứa nhỏ hiểu chuyện, không muốn làm phiền đến người khác... Đặc biệt là người hắn tôn kính – Mạc Cửu Thiều, biết tôn thượng bận rộn sẽ không lấy chuyện vặt vãnh làm phiền y.

"Vân ca yên tâm, đệ sẽ không quấy rầy tôn thượng."

Đối với điểm này, Sở Mộ Vân vẫn có tự tin, cuối cùng thì đó vẫn là chuyện hắn đã trù tính từ một năm trước, đều chờ đợi lúc này.

Thời gian dài bên nhau, Yến Quân Khanh nhất định sẽ nghe lời hắn.

Kể từ đó, chỉ cần phá một tình tiết, Mạc Cửu Thiều muốn chết cũng không dễ dàng.

Trong nguyên tác, bảy vị đế tôn Ma Giới có thể phá hủy toàn bộ thế giới như chuyện dễ như trở bàn tay, cho nên lực lượng của bọn họ vô cùng cường hãn, trừ bỏ lẫn nhau, gần như không địch thủ.

Tuy nhân vật chính là anh tài ngút trời, nhưng thật sự là quá trẻ tuổi, muốn trong thời gian ngắn lật đổ bảy vai ác này, đương nhiên phải có vài nhân duyên trùng hợp.

Mạc Cửu Thiều chỗ này có một cái hố lớn, ừ thì, cái hố từ tay tác giả.

Chỗ biến thái nhất của Ngạo Mạn đế tôn chính là khi dưỡng hài tử đều thật lòng thật dạ, đào tim móc phổi, tốt đến cực điểm, hận không thể sủng lên trời.

Trong <Ma giới>, Yến Quân Khanh có một lần gặp nguy rất lớn, thời gian phát sinh vào tầm lúc này, bởi vì thời gian dài đấu tranh với sí hỏa, thứ này táo bạo, ý muốn tạo phản, còn Yến Quân Khanh phải thừa nhận chính là phản phệ từ sí hỏa.

Lần phản phệ này vô cùng hung hiểm, dù là Mạc Cửu Thiều nhưng áp chế nó vẫn bị nhiễm hung hỏa chi độc, thứ này đối với người thường là trí mạng, nhưng đối với Mạc Cửu Thiều lại không tạo thương tổn mấy, nhưng thứ này đúng là bám người, là khắc vào trong ma hồn, cho nên không thể nào diệt trừ nổi.

Khi nhân vật chính – kun vì cứu vớt Yến Quân Khanh, cùng chung sí hỏa, thiếu chút nữa cả hai người đội mồ... Đương nhiên thân là nhân vật chính không thể chết được, sau khi sống sót, nhân vật chính phát hiện có một thứ có thể áp chế sí hỏa.

Nhân duyên trùng hợp chính là, thứ này chính là hung hỏa chi độc áp chế trên người Ngạo Mạn đế tôn.

Nhân vật chính khai mở như dưới sự trợ giúp thần, giết chết người nam nhân cường đại nhất định Ma giới này.

Lúc viết truyện, Sở Mộ Vân nghĩ mọi cách để nhân vật chính nhà mình giết chết bảy vị Ma tôn, giờ lại phải nghĩ vắt óc để vớt mạng nhỏ của họ về.

Nghĩ tới nghĩ lui, có một câu có thể hình dung về tình huống đau trứng này: "Người mệt trời không mệt, thế đạo hảo luân hồi, không tin ngẩng đầu nhìn, trời xanh không từ ai."(?)

Mà trước mắt, Sở Mộ Vân còn gặp một nan đề.

Hắn nắm chắc Yến Quân Khanh nghe theo mình, nhưng lại không nắm chắc việc này giấu được Mạc Cửu Thiều.

Nguyên nhân lớn nhất là thời điểm sí hỏa bùng nổ toàn diện, thanh thế to lớn, nếu không có Thiên Loan cung chắc chắn, chỉ sợ cả tòa sơn đều bị oanh tạc.

Thứ Sở Mộ Vân giả thiết, đương nhiên hắn hiểu rõ cách trấn áp ra sao, lấy tính cách gia hỏa này, tuyệt đối sẽ không để Sở Mộ Vân lâm vào hiểm cảnh, nhất định sẽ một tay gánh vác, cuối cùng vẫn dính phải hung hỏa chi độc.

Khi đó, kế hoạch của Sở Mộ Vân lại phải ngâm nước nóng.

Nhưng đuổi Mạc Cửu Thiều đi không phải chuyện đơn giản.

Sở Mộ Vân cân nhắc một lúc, trong đầu chợt lóe linh quang.

Nhớ tới Đố Kỵ đế tôn——— Yến Trầm.

Từ sau chuyện bốn năm trước, Yến Trầm đã không còn lén lút cùng Sở Mộ Vân gặp mặt.

Cũng không phải kiêng dè cái gì, chỉ là bận rộn không có thời gian mà thôi.

Bốn năm với người thường mà nói, là thời gian không ngắn, nhưng đối với các vị đế tôn đã mấy nghìn tuổi, đó chỉ là một cái chớp mắt.

Lúc trước Yến Trầm rời đi, đã để lại cho Sở Mộ Vân một phương thức liên lạc.

Nếu là tiểu bạch hoa chân chính đương nhiên sẽ hủy thứ này đi, thề từ nay sẽ không bao giờ lại tên ác quỷ này!

Nhưng Sở Mộ Vân thì sao?

Đều là con ngoan nhà mình, phải đối xử bình đẳng, về sau hắn còn phải công lược Đố Kỵ, sao có thể vứt bỏ thứ tốt đó chứ.

Vì thế, xa cách bốn năm, Sở Mộ Vân lại gặp được Đố Kỵ ma tôn ở dưới chân núi.

Ngày hẹn gặp tại một tòa nhà nhìn qua như bình thường, nhưng bên trong lại trang hoàng xa hoa.

Yến Trầm một bộ y phục đen tôn lên sắc da trắng bệch, hai màu trắng đen tương phải càng khơi dậy lên hàn ý nùng liệt, khóe môi y treo lên nụ cười lương bạc, con ngươi đen như mực, âm lãnh khó lường.

Sở Mộ Vân đắn đo cảm xúc, ba phần chán ghét ba phần phẫn nộ dư lại là khó khăn không thể do dự.

Yến trầm cũng đánh giá Sở Mộ Vân.

Thời gian bốn năm, đối với y chỉ là chớp mắt, nhưng người trước mặt lại từ thiếu niên ngây ngô trưởng thành thanh niên tuấn khí.

Cùng với tiêm gầy ngày đó bất đồng, lúc này thân hình thanh niên cao gầy, dung mạo tuấn mỹ cùng vóc dáng mê người dù bọc kín vẫn không thể nào che lấp được.

Yến Trầm vẫn luôn cho rằng mình thích là nữ nhân mềm mại hoặc là thiếu niên mảnh khảnh.

Nhưng một khắc nhìn thấy Sở Mộ Vân, Yến Trầm phát hiện mình có một cỗ xúc động kỳ lạ, rất muốn cởi hết y phục của y, rất muốn hôn môi khiến hắn động tình, rất muốn nhìn thấy thân thể bị tầng tầng y phục bao bọc ấy có thể gợi cảm mê người đến mức nào.

Ý cười bên môi Yến Trầm sâu thêm...

Nghe nói mấy năm nay Sở Mộ Vân và Mạc Cửu Thiều gắn bó keo sơn, vô cùng ân ái.

Thật là làm người ta hưng phấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro