Chương 26: Vân Đoá Đoá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: LuoBingHee, Vanity

Sở Mộ Vân: "Linh."

Linh: "Ngươi đã hứa sẽ không đánh chết ta."

"Ta sẽ không đánh chết ngươi" Sở Mộ Vân: "Nhưng đánh đến mông ngươi nở hoa cũng không tính là vi phạm ước định!"

Linh: (ToT)/~~~

Đánh hùng hài tử này một trận cũng không giải quyết được vấn đề.

Sở Mộ Vân bình tĩnh lại, liền hiểu ra một việc.

Linh có khả năng chỉ là người phát ngôn, đối với nhiệm vụ công lược mấy tên tâm thần này cũng không biết quá rõ ràng, cho nên thậm chí còn không biết sau khi các góc đều sáng còn phải cầu hôn. Nếu không, Linh không có khả năng đến bây giờ mới nói cho hắn.

Hai người ở chung hơn mười năm, Sở Mộ Vân rất rõ ràng tính tình của tiểu bảo bối nhà mình, cho nên tuy rằng hiện tại có chút ảo não, nhưng cũng sẽ không giận chó đánh mèo.

' Sở Mộ Vân ' đã chết, Ngạo Mạn chân dung đã sáng hết, thuyết minh Mạc Cửu Thiều đối với mình rễ tình đâm sâu, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không di tình biệt luyến. Nhưng đây cũng là một sự kiện thập phần phiền não, tiểu bạch hoa đã hoàn toàn chết, không có khả năng cầu hôn, muốn hoàn thành công lược, chỉ có thể làm lại từ đầu......

Một tên Ngạo Mạn máu lạnh vô tình, Sở Mộ Vân nắm chắc công lược được y. Nhưng một tên Ngạo Mạn thâm tình trong lòng có bạch nguyệt quang, cho dù có là Sở Mộ Vân cũng thấy thực khó khăn.

Huống chi...... Mười năm ở chung, Sở Mộ Vân mặc dù toàn bộ hành trình đều là diễn kịch, nhưng cũng rất nhiều khi bại lộ bản tính, Mạc Cửu Thiều đối với hắn quá quen thuộc cũng quá hiểu biết, vô luận hắn biến thành bộ dáng gì tới gần y, đều có khả năng lớn sẽ bị phát hiện.

Bất quá......

Sở Mộ Vân tâm tư khẽ nhích, có chút ý tưởng.

Ngạo Mạn nơi đó cũng không phải tử cục, mà ngược lại vẫn còn nhiều cách chơi , hơn nữa còn sẽ chơi thật hay...

Sở Mộ Vân nghiêm túc nghĩ nghĩ, khóe miệng hơi dương lên.

Linh bảo bảo nhỏ giọng hỏi: "Có biện pháp gì sao?"

Sở Mộ Vân: "Bí mật. "

Linh: TAT

Sở Mộ Vân thấy nó đáng thương hề hề, cũng không đùa nữa: "Được rồi, ngươi không cố ý, ta không giận."

Linh nước mắt rưng rưng: "Thật......thật vậy sao?"

Sở Mộ Vân: "Ân, ngươi rất tốt, thời điểm Phẫn Nộ cùng Ngạo Mạn chiến đấu, ít nhiều cũng có ngươi hỗ trợ." Nếu khi đó không phải Linh tính toán khí lực 2 người vô cùng tinh chuẩn, Sở Mộ Vân sẽ không thể nào kích hoạt trận pháp hoàn mỹ đến vậy.

Được khích lệ — Linh: OAO.

Sở Mộ Vân: Sờ đầu.jpg

Linh: ~\(≧▽≦)/~

Ân, dỗ một tiểu ngốc manh vui vẻ, chỉ cần dùng thời gian một cây nói —— by《 Bí quyết dạy dỗ của Sở tổng 》.

Mạc Cửu Thiều tạm thời cứ gác đó, hiện tại vẫn nên nắm chắc thời gian bồi dưỡng chút tình cảm với Phẫn Nộ.

Mới vừa hoàn hồn, Phẫn Nộ đã đi vào một mảnh rừng cây rậm rạp, khó thấy được vị Đế Tôn kiêu ngạo đến mức hận không thể khiến cho toàn thế giới đều biết đến mình này thế nhưng thu liễm hơi thở.

Uy áp khủng bố cùng khí huyết tinh khắc đến trong xương cốt tản đi, tóc đỏ mắt đỏ nam nhân chỉ còn lại có phóng đãng cùng tiêu sái soái khí.

Sở Mộ Vân thực thích thân thể này của Lăng Huyền, nếu thân thể này là của hắn, vậy hắn liền càng thích.

Quả thực so với thân thể kiếp trước còn muốn liêu nhân, nếu chỉ là vừa đến quán bar đứng, khẳng định liền lập tức có vô số tiểu khả ái phi phân quấn lên, cả tháng đều không nhàm chán.

Nhưng mà......

Sở Mộ Vân yên lặng nhìn đám lông xanh xù xù cùng móng vuốt nhỏ xíu, trong lòng bi ai.

Lăng Huyền hiển nhiên không phải vô duyên vô cớ thu liễm hơi thở, gã đi tới chỗ sâu trong rừng, rốt cuộc thấy được một ngưu thú đang chảy nước miếng.

Hiển nhiên yêu thú cấp thấp này đang cho rằng Phẫn Nộ Đế Tôn trước mắt chỉ là một miếng ăn ngon, muốn đi xuống ăn cho thoả thích.

Lăng Huyền đem tiểu mao cầu trên vai xách lên.

Một người một thú đối diện, nam nhân lộ ra hàm răng trắng muốt: "Vân Đóa Đóa, cố lên."

Sở Mộ Vân: "......"

Vân Đóa Đóa là cái quỷ gì?! Sở Mộ Vân bị ném văng ra dùng hết sức bình sinh mới không có dùng tư thái quá chật vật mà rơi xuống đất, hoàn mỹ chọc giận Sở tổng, còn thuận lợi làm giá trị tức giận của hắn bạo biểu.

Được lắm...... Tiểu lang khuyển, không khiến cho ngươi vây quanh ta vẫy đuôi, Sở gia ta liền cùng họ với ngươi!

Sở Mộ Vân quay cuồng nhảy dựng lên một cái, lấy sức bật vượt quá tưởng tượng bay vọt đến nhắm thẳng đến phía ót của Tuyết Ngưu Thú.

Lực phản ứng cực nhanh này làm khoé môi Lăng Huyền cong lên : Quả nhiên là linh thú, có điểm ý tứ.

Mãnh thú cùng cục lông nhỏ chuẩn bị chiến đấu ầm ầm.

Phẫn Nộ Đế Tôn đứng một bên nhìn rất hứng thú, hoàn toàn mặc kệ việc cục lông nhỏ có thể địch nổi với con mãnh thú đáng sợ đầu cao hai ba mét hay không.

Tuy rằng Băng Linh Thú là linh thú hi hữu hiếm thấy, giống loài lợi hại, nhưng con mới sinh lại rất yếu ớt, hiện giờ 'Vân Đóa Đóa' chỉ vừa cai sữa, nghĩa là mới một tuổi, nhưng hiện tại lại muốn lấy đao giết trâu.

Nói thật, có thể làm ra việc này, Lăng Huyền đích xác là một kẻ tâm thần, hơn nữa còn là một kẻ tâm thần phí phạm của trời ban.

Băng Linh Thú là hàng quý! Băng linh dịch là hàng hiếm a!

Một cây rụng tiền như thế nhưng lại bị lấy làm củi thiêu, không phải kẻ điên thì còn ai dám làm vậy nữa?

May mắn, hiện tại Băng Linh Thú là Sở Mộ Vân, nếu thật sự còn là là tiểu gia hoả lúc trước kia, chỉ sợ đã sớm chết một trăm lần.

Bất quá mặc dù là Sở Mộ Vân, nhìn thế cục này cũng không lạc quan được.

Băng Linh Thú sau khi lớn lên vô cùng uy lực, nhưng cần phải lớn lên, hiện tại tay trói gà không chặt, kĩ năng duy nhất đã thắp sáng chính là bán manh, chủ tiếc là con Tuyết Ngưu Thú này đã quá đói khát, có thể chống lại sự dễ thương, cho nên có bán manh tới chết cũng không hiệu quả.

Đương nhiên, từ điển của Sở Tổng cũng chưa từng có hai chữ bán manh này.

Nếu là có thể sử dụng trận pháp, Sở Mộ Vân hiện tại đã sớm giết chết một trăm con Tuyết Ngưu Thú.

Nhưng là không thể dùng, Lăng Huyền đã từng ăn qua khổ từ chỗ hắn, nếu dùng trận pháp sẽ dẫn tới gã để ý, khiến thân phận bại lộ, hậu quả khó lường.

Mà điều khó lường đó là sự thoát ly khống chế, loại tình huống này không nên xuất hiện.

Huống chi, hiện tại Sở Mộ Vân chắc chắn mười phần sẽ giết được mãnh thú.

Lăng Huyền giương môi nhìn: "Đoá Đoá, nếu không nỗ lực hơn thì sẽ bị ăn luôn đó!"

Linh: "Thật thiếu đánh."

Sở Mộ Vân: "Sai."

Linh: ⊙△⊙?

Sở Mộ Vân: "Là thiếu dạy dỗ."

Linh: "......"

Băng Linh Thú năm lần bảy lượt nhảy lên chọc giận Tuyết Ngưu Thú, chỉ thấy con ngươi của quái vật khổng lồ ngày càng đỏ, trong lỗ mũi phun khí, phát ra thanh âm lớn, sau đó táo bạo cuồng đạp, hiển nhiên là đã giận rồi.

Thân thể Sở Mộ Vân hiện tại một chút sức chiến đấu cũng không có, tất cả móng vuốt đều là thịt lót mềm mại, răng sữa nhỏ trong miệng cũng nộn đến kỳ cục, đừng nói đến việc nhắm vào yết hầu Tuyết Ngưu Thú, chỉ sợ là gặm khối thịt cũng phải hết sức cẩn thận.

Yếu như vậy, làm sao có thể giết chết đại gia hoả kia.

Hiển nhiên phải dùng đến đầu óc.

Sở Mộ Vân nhanh chóng quan sát địa hình một phen, lúc sau phân tích lộ tuyến, liền bắt đầu có mục đích mà tính đến chuyện dẫn Tuyết Ngưu Thú chạy lòng vòng.

Phẫn nộ Đế Tôn không có nổi nửa điểm đồng tình: "Đóa Đóa, ngươi là muốn đem mãnh thú này chạy tới chạy lui đến mệt chết sao?"

Linh mặc mặc: "... Ta cũng bắt đầu tưởng niệm Ngạo Mạn."

So mới biết, cùng là biến thái, tại sao lại có chênh lệch lớn đến vậy!

Sở Mộ Vân: "Linh, ngưng thần tính toán thể lực Tuyết Ngưu Thú."

Linh bảo bảo hiếm thấy được khơi dậy chiến ý: "Hảo!"

Sở Mộ Vân rất rõ ràng ưu thế của chính mình, Băng Linh Thú còn tiểu, nhưng rốt cuộc là linh thú trời sinh, tư chất siêu phàm, thể lực nổi trội, đặc biệt là thân hình nhỏ con, nhảy lên cao tiêu hao không
nhiều sức lực, so sánh mà nói, Tuyết Ngưu Thú kia hình thể lớn, hành động vụng về, sau khi bị chọc giận càng là không có đầu óc, y như ruồi nhặng chỉ biết đuổi theo hắn chạy loạn.

Nhưng chỉ có như vậy vẫn đừng nghĩ đến chuyện giết chết Tuyết Ngưu Thú, tuy rằng không chỉ số thông minh, nhưng nó cũng sẽ không ngốc đến mức khiến chính mình mệt chết.

Cho nên......vẫn yêu cầu một đòn trí mạng chân chính.

Thời điểm Linh nói ' 30% ', Sở Mộ Vân rốt cuộc bố trí xong.

Chỉ thấy một cục lông nhỏ cấp tốc vọt lên phía trước, thế nhưng lại thẳng tắp chạy về phía sơn thể kiên cố.

Tuyết ngưu thú đã hoàn toàn đỏ mắt, trong mắt nó chỉ có Băng Linh Thú đáng giận kia, hận không thể một vuốt đánh chết nó! Giờ phút này thấy nó ' hốt hoảng chạy trốn ' càng là đuổi theo không bỏ, sức lực như liều chết tiến lên.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy tiểu mao cầu màu xanh băng một chân đạp trên một nhánh cây, mượn lực lộn ngược ra sau, thoát khỏi bi kịch đâm đầu mà chết.

Nhưng Tuyết Ngưu Thú lại không có cơ hội như vậy, lực vọt của nó quá lớn, căn bản đã không kịp rút lui, chỉ nghe tiếng cọ xát của chân trên mặt đất, nhưng nó lại vô pháp tránh khỏi việc cả người đều đập vào vách đá hoa cương, thanh âm ầm ầm chấn động khiến cho cả núi như đều đang run rẩy!

Lăng Huyền ở một bên nhìn, mắt đỏ hơi lóe: vật nhỏ thực thông minh, đáng tiếc chỉ có như vậy lại không đủ giết chết mãnh thú này.

Ý niệm của gã chỉ vừa mới hiện lên, một màn khiến người ta phải kinh ngạc xuất hiện.

Chỉ thấy Băng Linh Thú nho nhỏ kia như tia chớp nhảy lấy đà, trong thời gian ngắn đã đu lên trên dây đằng phía trước, chỉ thấy nó vươn ra móng vuốt từ dưới đệm thịt mềm như bông, dùng sức cắt đứt.

Dây đằng đứt gãy, những thân cây "nửa tàn" từ trước đã bị Tuyết Ngưu Thú va chạm từng cái từng cái ngã xuống, vì lựa chọn khoảng thời gian vừa vặn tốt, mỗi cây lại đều là trạng thái lung lay sắp đổ, cho nên từng tầng lực trùng trùng điệp điệp mạnh mẽ ập xuống, đẩy lên thân một cây đại thụ cứng cáp chọc trời (hmm =)))..), sau khi bị đánh ngã, đại thụ thế nhưng trực tiếp đem phần đỉnh tiểu sơn đập vỡ vụn, nháy mắt khiến cho từng tảng đá to nhỏ che trời lấp đất lăn xuống, vị trí vừa vặn nện trên người Tuyết Ngưu Thú......

Ầm ầm một trận vang lớn, chờ sau khi đã trần ai lạc định*, ấu tể* Băng Linh Thú ngồi ngay ngắn trên nhánh cây duy nhất còn sót lại, từ trên cao nhìn xuống Lăng Huyền.

(*trần ai lạc định: mọi chuyện đã xong xuôi
*ấu tể: thú con)

Giờ khắc này, phẫn nộ Đế Tôn từ trong mắt tiểu gia hỏa này thấy được...... khiêu khích.

Lăng Huyền môi mỏng khẽ nhếch, mắt đỏ một mảnh diễm sắc: "Có ý tứ."

Sở Mộ Vân: "Ha ha."

Linh cảm thấy mình có thể đoán ra hàm ý sâu rộng sau hai chữ này của ký chủ.

Ngươi hỏi là gì sao?

Tiểu Linh Linh bắt chước ngữ điệu Sở Mộ Vân: Thời điểm thao chết ngươi càng có ý tứ. Thẹn thùng.jpg

Lăng Huyền vẫn luôn đứng bất động bỗng tiến lên, tay hơi nâng, hiện trường tai nạn vừa rồi mà Sở Mộ Vân mất công nửa ngày tạo nên nháy mắt không thấy, đất đá biến mất, lộ ra Tuyết Ngưu Thú phía dưới.

Đại gia hỏa này ra đi vô cùng mờ mịt, phỏng chừng sẽ lưu lại bóng ma tâm lý, đến kiếp sau cũng không muốn đầu thai chuyển thế.

Lăng Huyền xách Băng Linh Thú qua, ném lên thi thể Tuyết Ngưu Thú huyết nhục mơ hồ: "Ăn đi."

Sở Mộ Vân: "......"

Linh bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra Phẫn Nộ nghĩ rằng ngươi đói bụng, cho nên kiếm cho ngươi chút đồ ăn lấp đầy bụng."

Sở Mộ Vân: "Tình nguyện đói chết =="

Linh: Đau lòng.gif

Tuy rằng biến thành một tiểu thú, nhưng đối với chuyện ăn thịt tươi này, Sở Mộ Vân vẫn là vô cùng kháng cự.

Xem Băng Linh Thú vẻ mặt ghét bỏ, Lăng Huyền đột nhiên nhanh trí: "Không muốn ăn đồ sống?"

Nghe nói linh thú rất thông linh, tựa hồ còn có thể hoá thành hình người, cho nên có rất nhiều tập tính cùng nhân loại không sai biệt lắm.

Lăng Huyền cảm thấy tiểu gia hỏa này quả là một nhân tài đáng bồi dưỡng, cho nên hiếm thấy sủng nịnh một phen: "Chờ chút, ta nướng chín cho ngươi."

Nghe được lời này, Sở Mộ Vân quả thực phải đối với gã lau mắt mà nhìn!

Một phút đồng hồ sau, Sở tổng vừa rồi kinh ngạc như thế nào, hiện tại liền mơ hồ như thế đó.

Quả thực chọc mù mắt người ta!

Gió lạnh sưu sưu, một mảnh chiến trường hỗn độn, một bộ hắc y, tóc đỏ mắt đỏ, soái đến tạc thiên nam nhân cầm một đống đồ vật đen tuyền khả nghi, hắng giọng nói với tiểu mao cầu đang ngồi dưới đất: "Chín rồi, cái này có thể ăn đi."

Sở Mộ Vân nhìn một đống lớn kia, thịt nướng đen đến mức liền than đá cũng phải hổ thẹn hổ thẹn không bằng, cả trái tim đều là phức tạp.

Hắn cảm thấy Tuyết Ngưu Thú đồng học không chỉ không muốn kiếp sau đầu thai, mà kiếp sau sau nữa, rồi kiếp sau sau sau nữa, lại tới kiếp sau sau sau sau nữa đều tuyệt đối không muốn trở lại cái thế giới tàn khốc này.....

Linh: Châm nến.

Sở Mộ Vân: "......"

Kết quả không ngoài dự đoán, cuối cùng Băng Linh Thú tình nguyện đói chết cũng không nguyện ý nếm thử đống đồ vật khiến người ta phải hoài nghi nhân sinh kia.

Phẫn nộ Đế Tôn trong lòng cảm khái một chút: Nuôi gì đó quả nhiên thật phiền toái, Ngạo Mạn tên kia dưỡng người như thế nào vậy......

Ba tháng sau, Sở Mộ Vân từ chỗ Phẫn Nộ sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là: Sống một ngày bằng một năm.

Hắn cùng Mạc Cửu Thiều ở chung mười năm cũng không thấy lâu, nhưng cùng Lăng Huyền ở chung gần ba tháng liền cảm thấy cả tâm thần lẫn thể xác đều mệt mỏi đến mức muốn chuyển thế làm người một lần nữa.

Quả nhiên...muốn cùng một tên cuồng đánh đấm không có tế bào tình cảm nói chuyện yêu đương, căn bản chính là nằm mơ!

Nhưng thật ra mà nói, Lăng Huyền quả thực biết "dạy dỗ" hài tử.

Đi theo Ngạo Mạn, Sở Mộ Vân mười năm ngoại trừ mỗi ngày tiêu tốn chút kỹ thuật diễn, còn lại đều là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, hưởng thụ so với vương tôn công tử còn muốn tốt hơn, nếu không phải Sở Mộ Vân chủ động hiếu học, chỉ sợ đến chết đều chỉ là một phế vật.

Đi theo Phẫn Nộ, Băng Linh Thú tu vi dường như cuồng trướng, từ phải bố cục tỉ mỉ mới có thể giết Tuyết Ngưu Thú, nay chỉ cần một cái tát là có thể đánh bay.

Càng muốn mệnh chính là, vì để mình không đói bụng chết, tiểu mao cầu còn phải tự mình đi hái trái cây ăn, tìm nước suối uống, thuận tiện còn phải phòng bị mỗ Đế Tôn nào đó ám toán!

Hơi bất cẩn một chút liền bị độc chết, nghe thật không ra sao...

Tại thời điểm Sở Mộ Vân cho rằng hình thức ở chung đau trứng giữa mình và Phẫn Nộ phải đợi đến khi thành niên mới có thể thay đổi.

Một vị cố nhân ngoài ý muốn mà tới.

Xa cách hồi lâu, lần thứ hai gặp lại......

Thật lòng mà nói, Sở Mộ Vân chỉ muốn cùng tiểu lãng hoá Đố Kỵ này hảo hảo lên giường nói chuyện!

Tóc đen mắt tím nam nhân vươn ngón tay trắng nõn chọc chọc tiểu gia hoả nhuyễn manh, kinh ngạc nói: "Ngươi thật sự tìm về Băng Linh Thú a."

Người quen thuộc nhất với Phẫn Nộ ở toàn bộ Ma Giới sợ rằng cũng chỉ có Đố Kỵ: "Ừ."

Yến Trầm mắt tím híp lại, không có hảo ý mà cười: "Ngươi muốn dùng nó đem vị kia dẫn ra?"

"Thử một chút."

Yến Trầm quá hiểu Phẫn Nộ, hai người bọn họ có thể đi đến cùng nhau, cùng đố kỵ ác thú vị thoát không khai can hệ.

Một thích phá hư, một nguyện ý phá hư.

Quả thực là vô cùng ăn nhịp.

Yến Trầm nhìn chằm chằm tiểu Băng Linh Thú, nửa ngày sau ném ra một câu: "Muốn lôi hắn ra, cần phải khiến Băng Linh Thú thành niên."

Lăng Huyền thanh âm lười biếng: "Ta không vội."

Yến Trầm câu môi: "Ta thật ra có cái biện pháp có thể làm nó mau mau lớn lên."

——————————————————
Tuyết Ngưu Thú: ta muốn có cô dâu nuôi từ bé là sai sao !

L: thực ra tớ edit xong từ mấy hôm trước rồi, cơ mà lỡ tay xoá mất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro