Chương 27: Hoá hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Vanity, LuoBingHee

"A?" - Phẫn Nộ hứng thú.

Yến Trầm dùng ngón tay thon dài gãi lỗ tai nhỏ mềm mại của Băng Linh Thú, trầm giọng nói: "Linh thú lấy linh khí để mạnh lên, linh khí cũng là một loại hình thái của khí lực, chỗ đó ta còn có không ít vạn linh thạch, hắn ăn nhiều một chút thì có thể thành niên sớm."

Lăng Huyền nhướng mày: "Vạn linh thạch thô bạo, hắn ăn xong còn có thể sống sao?"

Yến Trầm: "Trực tiếp ăn đương nhiên sẽ xảy ra chuyện, nhưng có ta hộ pháp, vấn đề không lớn."

Lăng Huyền: "Nếu xảy ra chuyện gì......"

Yến Trầm thực hiểu: "Ta sẽ mở ' Sinh Môn '."

Lăng Huyền vừa lòng: "Được."

Một phen đối thoại này hoàn toàn không hỏi một chút cảm tưởng của đương sự, đương nhiên...Mặc dù hỏi, Đóa Đóa, à không, là Sở tổng cũng sẽ không cự tuyệt.

Linh bảo bảo: "Ta cảm thấy......"

Sở Mộ Vân: "Ân?"

Linh: "Phẫn Nộ sở dĩ sợ sẽ xảy ra chuyện, có thể là......"

"Nga." Sở Mộ Vân, "Băng Linh Thú trưởng thành sẽ có chiến lực siêu phàm, hắn sợ mất đi một đối thủ tiềm năng."

Linh: "......" Tốt thôi, nếu gã muốn đấu với một kẻ thua xa bảy Ma Giới Chí Tôn.

Hai tên biến thái hợp ý nhau, dăm ba câu đã định sẽ đem Băng Linh Thú ủ chín.

Yến Trầm miễn cưỡng phán đoán một chút đầu tuổi của cục lông nhỏ này, châm chước nói:

"Ngươi lại dưỡng sức một thời gian, cho hắn mài giũa tâm tính, tuy rằng ta có thể bảo đảm thân thể hắn không có trở ngại mà lớn lên, nhưng trạng thái tâm lý liền khó nói, tóm lại là khiến hắn trở nên kiên cường hơn một chút thì càng tốt."

Phẫn Nộ đồng ý: "Cái này dễ làm."

Yến Trầm tin gã: "Ta sẽ về Chiếu Mai Sơn chuẩn bị."

Yến Trầm đi hai tháng, Sở Mộ Vân theo Lăng Huyền chính thức mà mài giũa tâm tính một phen.

Lăng Huyền làm theo ý Yến Trầm giống y như như bệnh nhân làm theo lời dặn của bác sĩ lang băm, nghĩ biện pháp để Băng Linh Thú trở nên kiên cường.

Vì thế, du lịch trong tiết lạnh băng ở hồ, trong nóng nực như ở bếp lò quay, đơn phương độc mã khiêu chiến mãnh thú trung giai, đói bụng ba ngày rồi lại phải đối mặt với mấy bài hắc ám liệu lý của Phẫn Nộ...

Sở tổng cảm thấy, hắn đã không còn là Sở Mộ Vân, hoàn toàn có thể được gọi là Sở Kiên Cường.

Phẫn Nộ Đế Tôn hai tháng này 'hao tổn tâm huyết', mắt thấy ánh nhìn của tiểu thú càng ngày càng kiên ( thù ) định ( hận ), gã thực vừa lòng mà gãi cằm, không tiếc miệng khen ngợi: "Đóa Đóa thật lợi hại."

Sở Mộ Vân khóe miệng trừu trừu, hắn phi thường nghiêm túc mà nói với Linh: "Ta cảm thấy Phẫn Nộ như vậy, muốn công lược thì không thể làm theo cách bình thường."

Linh bảo bảo dọn băng ghế ngồi nghiêm túc nghe.

Sở Mộ Vân: "Đầu tiên là phải đánh đến khi gã tâm phục khẩu phục."

Linh: "Tán thành!"

Sở Mộ Vân: "Sau đó thao gã đến kêu trời khóc đất."

Linh: "......"

Sở Mộ Vân mặt vô biểu tình: "Quyết định vậy đi."

Linh thực thấp thỏm: Ký chủ, ngươi nghiêm túc sao...... QAQ

Hai tháng sau Đố Kỵ khoan thai tới muộn: "Vạn linh thạch chuẩn bị xong rồi, ta đến mang Băng Linh Thú đi."

Lăng Huyền hỏi: "Cần bao lâu?"

Yến Trầm suy tư một chút: "Nhiều nhất một năm."

"Tốt." Lăng Huyền đáp, "Đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngươi."

Yến Trầm mỉm cười: "Ta tin khi đó người kia cũng sẽ tới Chiếu Mai Sơn."

Lăng Huyền không lên tiếng, chỉ là trong con ngươi đỏ có sắc máu lập loè.

Sở Mộ Vân trong lòng mơ hồ đoán được bọn họ muốn dẫn ai ra, bất quá không sao cả, dù sao đều là thân nhi tử, một cái cũng là thấy, hai cái cũng là thấy, một hơi tới ba cái, còn có thể một lần nhìn rõ bố cục bàn cờ, khá tốt.

Đến lúc rời đi, Phẫn Nộ dặn dò Đố Kỵ: "Đúng rồi, hắn có tên."

Sở Mộ Vân vừa nghe lời này, mặt đen lại.

Quả nhiên, Lăng Huyền lần thứ hai đánh đòn cảnh cáo hắn: "Đại danh Lăng Tiểu Vân, nhũ danh Lăng Đóa Đóa."

Yến Trầm: "......"

Sở Mộ Vân: "......"

Linh: "......"

Sở Mộ Vân tâm rất mệt: "Bảo bối nhi, đừng nói thêm gì nữa."

Đau đầu thật, không lâu trước đây ký chủ mới nói 'tiểu lang khuyển, không làm cho ngươi vây quanh ta vẫy đuôi, dẫu sao ngươi với ta cùng họ', sau đó...Sở Đóa Đóa liền thành Lăng Đóa Đóa.

Yến Trầm hắng giọng: "Tên thực độc đáo."

Lăng Huyền không xấu hổ chút nào: "Ta cũng thấy vậy."

Đố Kỵ Đế Tôn trầm mặc, bất quá y điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, đi vào trọng điểm: "Tiểu Vân? Ngươi còn nhớ rõ tiểu tâm can của vị Ngạo Mạn kia?"

Lăng Huyền nói: "Ân, một trận pháp sư rất thú vị."

Yến Trầm nhè nhẹ cong khóe miệng, mắt tím có một tia khác thường hiện lên: "Lại nói tiếp tiểu gia hỏa kia đã chết có ba năm, Ngạo Mạn vẫn xem như bảo bối mà che chở mỗi ngày."

Lăng Huyền nói: "Mới ba năm mà thôi."

Yến Trầm bên môi tràn ra ý cười lương bạc: "Đúng vậy, mới ba năm."

Bất quá ba năm, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng cũng đủ làm hết thảy trần ai lạc định, cũng đủ làm người sống một ngày bằng một năm.

Sở Mộ Vân ngẫm lại hiện tại Mạc Cửu Thiều, mạc danh có chút hưng phấn, xem ra hắn còn có cơ hội xem lại một chút 'kiệt tác' của mình.

Rốt cuộc cùng Lăng Huyền đường ai nấy đi, Sở Mộ Vân thật cao hứng, chẳng sợ quay đầu lại rớt vào hang ổ của Đố Kỵ, hắn cũng thực vui vẻ.

Vấn đề là...

Yến Trầm: "Đóa Đóa, cùng ta về nhà có được không?"

Được cái rắm! Đậu má ai là Đóa Đóa của các ngươi!

Băng Linh Thú: Sống không còn gì luyến tiếc.

Trên người Yến Trầm có hương hoa mai vô cùng dễ ngửi, nơi hắn ở là núi mai quanh năm lạnh giá, sương tuyết bao trùm, từng đoá mai rơi xuống đều như tinh linh thế gian, cánh hoa mân hồng đắm mình vào trong làn tuyết trắng. Mỗi khi lay động lại như từng tảng diễm sắc chiếu sáng mùa đông lạnh lẽo.

Đố Kỵ Đế Tôn tâm lý âm u, nhưng lại ở một địa phương như tiên cảnh nhân gian.

Sở Mộ Vân một đường quan sát, cảm thấy cảnh đẹp ý vui, có thể ở chỗ này ở khoảng nửa năm, tựa hồ sẽ là một trải nghiệm vô cùng không tồi.

Đương nhiên, tiền đề là Yến Trầm đừng tìm chết.

Nhưng nếu như không làm mà nói, sao có thể được xưng là bệnh thần kinh chứ?

Vậy nên nửa năm này của Sở Mộ Vân cơ hồ là đều bị giam lỏng, từ ngày bước vào Chiếu Mai Cung, liền không đi ra ngoài lần nào nữa.

Miễn bàn hoa mai bên ngoài, liền một bông tuyết hắn cũng chưa nhìn thấy.

Mỗi ngày đều buồn tẻ nhạt nhẽo, trừ ngủ ra cũng chỉ có ăn, Yến Trầm không hề lãng phí một chút thời gian, dùng vạn lượng linh thạch cùng vạn ma tinh đồng thời thúc đẩy, đừng nói là linh thú, cho dù là thần thú độc nhất vô nhị thế gian, chỉ sợ cũng phải bị thúc đến lớn......

Nửa năm sau, Băng Linh Thú ấu tể rốt cuộc cũng chuẩn bị hóa hình.

Linh thú tuổi nhỏ là thú thái, lúc thiếu niên sẽ hóa hình, nhưng lại là nửa thú thể, sẽ giữ lại lỗ tai hoặc cái đuôi.

Mà sau khi hoàn toàn thành niên, linh thú có thể tự chủ điều khiển thú thái, nhưng thời điểm hưng phấn vẫn sẽ không khống chế được mà lộ ra tai cùng đuôi.

Thời điểm Sở Mộ Vân lập ra giả thiết này, chỉ là do ác thú bùng nổ, căn bản không nghĩ tới rồi sẽ có ngày báo ứng đến trên người mình.

Yến Trầm nhìn chằm chằm thú thái thiếu niên trước mắt, con ngươi màu tím một mảnh quang huy lập loè.

Y đi tới, trắng nõn ngón tay xoa bờ môi đạm sắc của thiếu niên, tiếng nói khàn khàn có chút khó nhịn mà hưng phấn:

"Thật giống, cực kỳ giống."

Sở Mộ Vân nghe được lời này, trong lòng lộp bộp.

Linh bảo bảo trong đầu đã sớm hít vào một ngụm khí lạnh, kinh hô ra tiếng: "Đóa Đóa người lớn lên rất giống Sở Mộ Vân!!!"

——————————————————
L: càng về sau càng nhiều drama nha các bợn, hãy leo khỏi hố trước khi quá muộn ∠( ᐛ 」∠)_

Mừng valentine cùng anh iu Bộ Y Tế nào UwU

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro