Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu định tiếp tục qua lại với Giáo sư Ngô cho đến bao giờ?"


Hàn Phương hỏi. Ánh mắt anh tràn ngập lo lắng nhìn về phía Trần Kiên. Anh là bạn thân tín nhất của cậu, cũng là quản lý của cậu. Anh không muốn công sức bao năm cố gắng của hai người sẽ đổ sông, đổ biển. 


"Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất trong sự nghiệp âm nhạc của cậu. Hãy cân nhắc cho kĩ."


Hàn Phương cố bồi thêm một câu để xem phản ứng của Trần Kiên. Thế nhưng Trần Kiên vẫn ngồi im lặng. Cậu không trả lời, cũng chẳng tỏ thái độ hợp tác. Gương mặt Trần Kiên âm trầm, có lẽ trong lòng cũng đang có những suy tính riêng.


"Cộc...cộc....cộc...."


"Vào đi." Hàn Phương lên tiếng.


"Dạ...tiểu thư Điềm Liễu đang chờ ở dưới đại sảnh."


Hàn Phương nghe vậy thì quay sang Trần Kiên đang ngồi như phỗng ở trên ghế. Thúc dục:


"Nhanh lên...mai đi xuống gặp mặt cô ấy đi."


Trần Kiên liếc mắt nhìn Hàn Phương. Tỏ ra không hài lòng. Cậu nói:


"Anh hẹn cô ta à? Sao không nói cho tôi biết trước."


Hàn Phương có chút bối rối. Nhưng Điềm Liễu còn đang ở dưới sảnh chờ nên anh chỉ có thể thúc dục:


"Chuyện này khi khác nói được không?... Bây giờ cậu xuống nhà, làm hòa với cô ấy. Chuyện thành hay bại của cả công ty chúng ta dựa hết vào biểu hiện lần này của cậu đấy. Làm việc nên biết cân nhắc một chút. Đi đi. "


Nói rồi Hàn Phương trực tiếp kéoTrần Kiên đẩy ra ngoài cửa. Sẳn tiện dúi vào tay cậu một bó hoa, mặc cho cậu có trưng ra bộ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống anh cũng kệ. Vì sinh kế của cả công ty, anh không thể làm khác được.

Trần Kiên biết mình không còn sự lựa chọn. Nên cũng đành xuống sảnh gặp Đàm Liễu. Trong lòng cậu ngổn ngang cả đống tơ vò, khiến cậu không thể nào tươi vui nổi.

..............


Tại trường Đại Học X....


"Tụi mày biết gì chưa? Anh Trần Kiên và chị Điềm Liễu đã chính thức quay lại với nhau rồi đó." 


Tiểu Giang chạy như bay lại chỗ đám bạn đang tụ tập. Hớn hở thông báo làm cho cả nhóm bắt đầu xôn xao. Hạ Xuyên hỏi:


"Hỏ?....Nghe đồn mới chia tay hồi tháng trước mà. Sao giờ lại quay lại?"


"Tin đồn Trần Kiên ngoại tình, qua lại với con giáp thứ 13 nào đó nên hai người chia tay. Nhưng sự thật thì không phải như vậy...họ còn chuẩn bị đám cưới nữa mà." 


Tiểu Bân đang uống sữa chua, cũng nhanh nhảu góp lời. Chìa ra chiếc điện thoại cảm ứng. Trên màn hình là bài báo có hình của Trần Kiên cùng Điềm Liễu tay trong tay. Chính thức come back.


"Trời ơi! Thiệt sao? Hai người họ rất là đẹp đôi. Mình chính là fan của anh Trần Kiên..."


Hoa Hoa hạnh phúc đến nổi như từ mặt đất bay lên trời. Vui sướng hò reo.


"Anh Trần Kiên đẹp trai, hát hay. Mình thần tượng anh ấy dữ lắm. Chị Điềm Liễu mà lấy anh ấy thì đúng là trời sinh một cặp nha...." 


Mấy cô nhóc đang tụ tập bàn tán sôi nổi thì phát hiện giáo sư Ngô Lan đang đứng gần đó. Bọn họ liền chạy lại. Lễ phép cúi chào:


"Chúng em chào giáo sư ạ."


Ngô Lan mỉm cười hiền dịu. Gật đầu chào lại mấy cô nhóc. Ở ngôi trường này, danh tiếng của cô cũng không khác gì các ngôi sao thần tượng. Những cô cậu sinh viên nơi này đều dành cho cô một sự tôn trọng. Bởi trong mắt họ, cô không những là một vị giáo sư hết sức tài giỏi mà còn là một giáo sư có tâm đức. Cô đối xử với tất cả mọi người đều rất lễ độ, hòa ái. Chưa bao giờ làm ai phải khó xử hay bị tổn thương.


"Giáo sư ơi! Em thấy giáo sư có vẻ không được khỏe thì phải? Sắc diện có chút xanh." 


"À...chỉ là đêm qua thiếu ngủ chút thôi. Không có vấn đề gì đâu, cám ơn các em đã quan tâm."

"Dạ không có gì ạ. Giáo sư khỏe là tốt rồi. Chúng em không làm phiền giáo sư nữa. Chúng em xin phép được đi trước ạ."


Ngô Lan khẽ gật đầu. Đám người Tiểu Giang cúi chào rồi rời đi. Phía xa xa, còn nghe tiếng bọn họ bàn tán sôi nổi chuyện của Trần Kiên cùng Đàm Liễu. 


Ngô Lan đứng ngẩn ngơ một lúc. Mấy ngày nay Trần Kiên không quay lại nhà cô. Thì ra đã come back với Đàm Liễu rồi. Con giáp thứ 13 chẳng phải là đang ám chỉ cô sao? Thật buồn cười, từ lúc nào Ngô giáo sư danh tiếng của Đại Học X lại trở thành tiểu tam thế này? 

Giấu nổi buồn vào sâu trong tim, rất nhanh Ngô Lan đã lấy lại được sự an tĩnh. Cô nhẹ nhàng đi vào trong phòng làm việc của mình. Thân hình gầy gò của cô in bóng lên khoảnh sân trường rộng lớn, liêu xiêu...


Đêm nay, Trần Kiên cũng không đến nhà Ngô Lan, cũng chẳng nhắn tin hay gọi điện thoại. Tính ra đã gần một tuần hai người họ không gặp nhau rồi. Ngô Lan vẫn như cũ, vẫn vùi đầu vào đống bài tập luận án của các sinh viên. Không để ý thời gian đã trôi dần về sáng....

Chỉ khi tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên. Ngô Lan mới biết rằng mình đã thức trắng cả một đêm dài...

Cô vội vàng thu xếp bài vở gọn gàng lại. Chuẩn bị đi đến trường thì cánh cửa nhà đột nhiên mở ra. 

Trần Kiên bước vào, thân thể rã rời. Cậu không nói không rằng, đi từng bước chậm chạp đến cạnh Ngô Lan, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Mùi nước hoa nữ hòa cùng mùi rượu nồng nặc làm Ngô Lan cảm thấy hơi khó chịu. Ngô Lan đẩy nhẹ Trần Kiên ra, cô đi nhanh xuống bếp, vừa đi vừa nói:


"Trong bếp có nước giải rượu, tôi lấy cho em."


Trần Kiên đi theo Ngô Lan vào bếp. Vẫn như cũ ôm lấy cô từ phía sau. Nỉ non nói:


"Tôi không cần canh giải rượu...tôi cần giáo sư."


Ngô Lan trong lòng buồn bực mà không biết diễn tả thế nào. Mùi nước hoa nữ nhân trên áo của Trần Kiên lại cứ lì lợm xông thẳng vào mũi cô khiến cô không thể chịu đựng nổi, đầu cô đau như búa bổ chỉ muốn ngất liệm đi. Lúc này, bên tai cô Trần Kiên lại thì thầm:


"Hôm qua tôi đã gặp lại Điềm Liễu. Cả đêm qua tôi đã ở cùng cô ta. Nhưng mà...tôi chỉ nhớ mùi hương của giáo sư thôi. Đêm qua...thật sự, tôi cảm thấy rất khổ sở."


Nghe những lời này từ Trần Kiên. Ngô Lan không biết phải đáp trả làm sao. Sự khó chịu trong cô càng lúc càng gia tăng. Cô khẽ cắn môi, giữ im lặng một lúc, sau đó tách mình ra khỏi Trần Kiên một lần nữa. Ngô Lan nhanh chóng lấy 1 chai nước giải rượu trong tủ ra. Mở nắp đưa cho Trần Kiên. 


"Uống cái này trước đi đã. Chuyện này khi tôi về hẳn nói. Bây giờ tôi phải đến trường rồi....ừm...đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ trước."


Trần Kiên cần chai nước giải rượu, nhìn chằm chằm vào nó. Cậu cảm thấy trống rỗng mà lòng lại thấy đau. Đột nhiên cậu ném chai nước đi. "Toang" một tiếng vỡ vụn trên mặt đất. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Ngô Lan, cậu lớn tiếng nói:


"Giáo sư luôn tìm cách trốn tránh vấn đề...tôi là người đàn ông của giáo sư chứ không phải là con trai của bà...đừng lúc nào cũng dỗ dành tôi như thế."


Ngô Lan thở dài. Cô thừa biết tính tình trẻ con của Trần Kiên, cậu ấy luôn bị cảm xúc tri phối, một khi đã tức giận lên là không bao giờ nói đạo lý nữa. Ngô Lan quyết định giữ im lặng vì cô không muốn xảy ra xung đột với Trần Kiên. Ngô Lan đi lấy một cái chổi và một các xúc rác đến, dọn dẹp đống miễn chai bắn tung tóe trên nền nhà. 

Trần Kiên thấy Ngô Lan vẫn tiếp tục phớt lờ mình, phớt lờ cảm xúc của mình thì lại càng thêm tức giận. Cậu nhanh chân đạp lên một miếng miểng chai gần nhất. Không cho Ngô Lan hốt đi. 

Trần Kiên biết khi cậu làm như vậy, Ngô Lan chắc chắn sẽ rất tức giận. Nhưng nếu không điên cuồng ngu ngốc như thế thì làm sao cậu biết Ngô Lan đang nghĩ gì? Cậu sẽ không thể nào biết được cảm xúc thực sự của cô ấy. Ngô Lan luôn trốn tránh, luôn bao biện. Điều mà cậu ghét nhất.

Trước tình huống này, Ngô Lan cảm thấy rất bất lực, trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt lại. Cô cúi xuống cố gắng nhấc chân Trần Kiên ra khỏi mảnh vỡ, nhưng Trần Kiên lại cố tình đạp mạnh xuống làm cho mảnh vỡ đâm sâu vào chân hơn. Từ lòng bàn chân cậu, một dòng máu đỏ thẩm chảy ra...

Ngô Lan nhìn thấy thì không khỏi thất kinh. Cô ngước nhìn Trần Kiên. Gương mặt cô từ từ đỏ lên, đôi mắt cô cũng dần đỏ theo. Cô thật sự đã tức giận rồi. 


"Rốt cuộc là em muốn làm cái trò gì đây hả...?"


"Em muốn chúng ta nói chuyện rõ ràng."


Ánh mắt Trần Kiên lộ rõ vẻ kiên định.

Ngô Lan biết không thể nào thoái lui được nữa nên đành thở hắt một tiếng, ngồi xuống ghế mệt mỏi trả lời:


"Được rồi! Em nói đi. Tôi nghe."


"..."


Trần Kiên im lặng. Cơn cuồng nộ đã qua đi rồi. Lý trí đã quay trở lại với cậu thì cậu lại không biết phải nói gì. Bỗng nhiên lòng cậu dâng lên một chút bất an. Cậu chợt cảm thấy mình vô lý. Cũng chợt cảm thấy Ngô Lan không thật sự yêu mình như mình đã nghĩ. Cuối cùng là bất lực. Bất lực ở chỗ cậu không biết phải dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của mình, để nói cho Ngô Lan biết cậu nhớ cô ấy đến mức nào. Cuối cùng, cậu im lặng cúi đầu rời đi. Mặc cho bàn chân bị thương còn đang rỉ máu. 


Ngô Lan cảm thấy ngực mình đau buốt, uất nghẹn đến không thở nổi. Gương mặt cô trắng bệch, xanh xao cắt không còn giọt máu, nước mắt cũng bị ép chảy ra, vô lực ngã người trên ghế. 


Một lúc sau, Ngô Lan dần lấy lại được bình tĩnh. Hơi thở đã ổn định hơn. Cô sắp xếp bài vở rồi đến trường như thường lệ, mọi sầu khổ đều được cô giấu kín trong lòng, chẳng mảy may để lộ ra dù chỉ là một ánh mắt. 

Lúc này, Trần Kiên cảm thấy rất ân hận, cậu quay lại nhà cô, nằm dài trên giường như thường lệ, hít hà mùi hương của cô còn vương trên gối rồi dần dần thiếp đi trong khi chờ đợi bóng hình người thương quay trở lại.

Trưa hôm đó, Ngô Lan cảm thấy không được khỏe nên đã về nhà sớm. Nhìn thấy đôi giày của Trần Kiên để trên kệ, cô thở phào nhẹ nhõm, liền bước nhanh vào phòng ngủ. Cô đứng ngay cửa nhìn cậu say giấc. Một lúc sau, Trần Kiên như cảm nhận được người thương đang ở gần nên chợt tỉnh giấc. Cậu ấp úng nói:


"Bà về rồi à?"


Ngô Lan im lặng, chỉ khẽ gật đầu. Cô bước tới gần cậu. Nhìn đến vết thương của cậu ở lòng bàn chân đã khô máu. Đôi mày liễu của cô khẽ chau lại. Cô định đứng lên đi lấy hộp sơ cứu để trong tủ sách thì bỗng nhiên cảm thấy choáng váng. Bước được vài bước đã ngã khụy xuống đất. Trần Kiên thấy Ngô Lan ngã thì tâm tình hốt hoảng. Cậu vội chồm tới đỡ cô dậy và đưa ngay lên giường mặc cho cái chân đau cũng không màng đến. Vừa đặt cô nằm ngay ngắn trên giường cậu vừa ân hận nói:


"Xin lỗi, Ngô Lan...thật sự xin lỗi. Tôi biết tôi sai rồi. Tôi biết tôi không nên trẻ con như thế để làm bà tức giận."


"..."


"Tôi sẽ không ép buộc bà phải lắng nghe tôi nữa. Tôi sẽ không làm chuyện điên cuồng thiếu suy nghĩ như thế nữa...Ngô Lan!....thành thực xin lỗi...hãy tha thứ cho tôi được không? Đừng tức giận nữa....Ngô Lan!...."


Ngô Lan nhìn vẻ mặt ân hận, đáng thương của Trần Kiên bày ra trước mắt thì tâm tình cũng hòa hoãn lại. Cơn giận trong lòng đã vơi đi ít nhiều. Tuy cô vẫn cảm thấy ấm ức thế nhưng cô cũng không nỡ trách móc Trần Kiên, đành nhẹ nhàng nói:


"...Em sau này bớt tính trẻ con đi một chút...nổi giận lên rồi là không nghĩ hậu quả....làm mình bị thương như vậy thì có gì hay ho?....vết thương trên chân em vẫn chưa xử lý. Tôi mệt quá không dậy nổi nữa... Em có thể tự xử lý vết thương của mình không?"


Trần Kiên lúc này mới cảm nhận được lòng bàn chân mình đang đau đớn. Lại cảm nhận được sự lo lắng thông qua lời nói của Ngô Lan. Trong lòng ấm áp không thôi. Nhưng cũng xấu hổ vì hành động thiếu suy nghĩ của bản thân. Vì vậy cậu đứng dậy, đi tập tễnh ra tủ sách lấy hộp thuốc cứu thương. Rồi tự rửa vết thương và băng bó chân lại cẩn thận. Sau đó cậu lếch cái chân bị thương vào phòng ngủ, trình diện với Ngô Lan. Nhìn thấy dáng vẻ nhu thuận, lấy lòng của cậu. Ngô Lan chỉ biết cười trừ chứ cũng không biết nói gì hơn. 


Trần Kiên trút bỏ hết lớp quần áo đầy mùi rượu xuống sàn. Cậu leo lên giường ôm lấy Trần Lan hôn một cái thật sâu rồi vùi đầu vào tóc của cô ngửi ngửi như chú cún con đang làm nũng...

Ngô Lan thấy bất an, gương mặt cô từ trắng chuyển thành hồng. Có chút xấu hổ, nhẹ nhàng nói dối:


"Tôi phải đến trường bây giờ đó. Các sinh viên đang chờ..."


Trần Kiên nhắm hai mắt, ôm lấy vai Ngô Lan. Từ tốn trả lời:


"Tôi lấy điện thoại của giáo sư gửi tin nhắn đến trường rồi. Tôi xin phép cho giáo sư được nghỉ buổi chiều....nên đừng lo lắng gì cả."


"Xin nghỉ với lý do gì chứ?"


"Tôi nhắn giáo sư bị táo bón...yên tâm rồi chứ?"


"Sao có thể lấy lý do như vậy? Em thật là...."


Ngô Lan muốn quay đầu đánh cho Trần Kiên một cái nhưng nhìn đến thân thể không một mảnh vải của cậu cô lại không dám động. Nên đành an ổn nằm yên bên cạnh. 

Trần Kiên rất rõ suy nghĩ của Ngô Lan, nên cũng thuận miệng nói:


"Tôi không làm gì đâu....giáo sư cứ yên tâm mà ngủ. Đêm qua thức trắng cả một đêm như vậy...thật ngốc."


Ngô Lan nhớ lại ngày hôm qua, những tin tức lan đi trên báo về Trần Kiên và Điềm Liễu sắp kết hôn. Trong lòng cô lại bất giác trầm xuống. Cô biết rõ mối quan hệ của cô và Trần Kiên là gì. Nói trắng ra cũng chỉ là bạn tình mà thôi. Cô có tư cách gì để ghen tuông chứ? Nhưng sao trong lòng lại khó chịu quá.

Cô ngước nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh. Đôi mắt, chiếc mũi, khuôn miệng đều như được khắc ra từ trong tranh vẽ. Hơi thở nhàn nhạt nóng hổi phả vào vành tai cô. Làm cho cô không tự chủ được, hơi thở có chút loạn. Nhưng nghĩ đến bản thân mình, hoàn cảnh hiện tại của hai người. Tự nhiên trong lòng lại dâng lên một nổi chua xót.

Trần Kiên cảm nhận được ánh mắt khác thường của Ngô Lan đang nhìn mình. Cậu khẽ cười, nói một câu bông đùa:


"Sao còn chưa ngủ?....Ngô giáo sư à...giáo sư định chờ tôi ăn rồi mới chịu ngủ sao? Tôi vẫn còn chưa ăn gì."


"Đêm qua...chưa ăn no hay sao?" 


Ngô Lan buộc miệng hỏi. Trước vẻ mặt ngạc nhiên ngơ ngác của Trần Kiên. Ngô Lan biết rằng mình đã lỡ lời nên cũng không nhìn Trần Kiên nữa, thẹn thùng quay đi chỗ khác. Trần Kiên hiểu tâm tư của cô. Nên cũng thành thật nói:


"Chưa...tôi và Điềm Liễu chỉ ôm hôn rồi uống rượu...chuyện này, tôi chỉ dành cho giáo sư thôi đó...nên đừng nghĩ lung tung...bây giờ ngủ được chưa?


Nghe câu nói này từ chính miệng Trần Kiên khiến cho Ngô Lan nhẹ nhõm đi không ít nhưng rồi lại cảm thấy mất mặt. Cô nghĩ thầm "không biết từ lúc nào mình lại so đo tính toán chuyện này nhiều như vậy?". Cô hít vào một hơi thật sâu, sau đó từ từ nhắm mắt lại chìm dần vào giấc ngủ.

Trần Kiên nhìn thấy cô đã đi vào mộng. Trong lòng cũng nhẹ nhàng theo. Cậu rất nhanh cũng chìm vào mộng, an ổn mà ngủ....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#phnl