Chương 52:Con mồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc Dân bước ra thấy Bình Khâm cùng Dung Vệ đứng đấy, gật đầu với hai người rồi đi vào Phong Hóa sâm lâm. Trên đường, cả ba bàn về đủ thứ trên đời, từ vấn đề tu giới đến tương lai ra sao, từ tông môn cao thượng đến tán tu chết bát, cái gì cũng nói được.

-Thế cô nương có biết nơi đâu có linh dược nhiều không?

Nhạc Dân hỏi. Dung Vệ và Bình Khâm nghe đến đoạn này thì cùng nhìn sang cậu.

-Không. Nhưng ta biết một nơi có nhiều linh thạch.

Dung Vệ nói. Đến đoạn này là ba người chính thức trở mặt. Bình Khâm tung ra thanh phi kiếm lao thẳng đến Nhạc Dân trong khi Dung Vệ lấy những phù triện ra. Nhạc Dân lập tức thi triển Tật Phong bộ để né thanh phi kiếm và trốn sau gốc cây để tránh những phù triện. Cuộc chiến đã bắt đầu.

Cảm nhận cái chết đứng ngay bên cạnh, Nhạc Dân bắt đầu lo sợ. Trận hai đánh một này rõ ràng cậu không có lợi, chưa kể đến hai người kia phối hợp tốt mà Nhạc Dân chưa quen việc đánh với tu giả. Những đòn tấn công liên hoàn không dứt của hai người khiến cậu bó tay, không đánh lại. Nhưng nếu trốn thì xác định là những phù triện trên tay Dung Vệ sẽ lao thẳng đến cậu.

-Nộp mạng đi thì ngươi sẽ có một cái chết toàn thây.

Bình Khâm nói. Với một kẻ Luyện Khí tầng mười như y thì đánh với Nhạc Dân tầng chín sao không chắc thắng chứ.

Nhạc Dân bỏ qua mấy lời sủa linh tinh ấy. Nếu mỗi lần nghe thấy câu đấy mà cậu thấy giận thì làm sao cậu sống đến bây giờ.

Vừa chạy, Nhạc Dân vừa cầm túi hỏa dược trên tay. Nó tuy uy lực lớn nhưng khó kích hoạt. Cách dùng của phàm nhân là để nó ở một đầu đại bác rồi châm, hay là ném nói vào chỗ có lửa. Nhưng cậu không đủ thời gian niệm phép nên khó mà trúng được.

Trận đánh đang ngày càng có lợi cho bọn Bình Khâm. Nhạc Dân đang dồn dần về đường cùng. Tần suất công kích của hai người bắt đầu tăng cao, nhưng họ không ngờ thế lại tạo cơ hội cho cậu.

Nhìn túi trữ vật trên tay, cậu xé rách một vết nhỏ. Không như không gian giới chỉ là tạo không gian riêng để chứa vật, túi trữ vật chỉ dùng để giảm thể tích, nên khối lượng không đổi. Nếu nói rách hay hỏng trận pháp cấu thành thì sẽ bục ra tất cả đồ vật bên trong. Có nhiều người từng nghĩ cách này để đè chết đối thủ, nhưng việc nâng cái túi nặng ấy là không tưởng trong thực chiến, nên ít ai dùng.

Nhạc Dân nén cái túi về phía Bình Khâm. Chạm vào linh lực hộ tráo của hắn thì bục ra, mấy chục viên hỏa dược bay ra. Hỏa pháp Nhạc Dân nếu dùng hỏa cầu thì chính xác thấp, còn Hỏa Nha thuật không đủ thời gian niệm. Nhưng khi nó rải ra như thế thì chắc chắn trúng.

Một hỏa cầu bay đến chỗ hỏa dược, một cái kích nổ theo những cái còn lại. BÙM, một vụ nổ thổi bay cả chỗ đất dưới chân Bình Khâm, ở bán kính nổ, không còn cái gì tồn tại, kể cả túi trữ vật. Dung Vệ thấy thế thì choáng ngợp, lập tức chậm lại. Nhạc Dân nắm lấy cơ hội lao lên chỗ Dung Vệ, Lam Phi kiếm chĩa vào cổ cô ta.

-Xin đừng giết ta, ta sẽ làm nữ nhân của ngươi.

Dung Vệ cầu xin. Kiều điển hình của người bị chĩa kiếm vào cổ. Cô ta nhân cơ hội cố tỏ ra quyến rũ, phơi bày đường cong trên cơ thể.

-Ngươi không xứng.

Nhạc Dân xong thì Lam Phi kiếm đâm vào trong bụng. Dung Vệ ngã xuống đất, máu của cô ta còn lưu lại trên mặt. Từ trước tới giờ, Nhạc Dân giết người dùng hai thứ, một là hỏa cầu đốt cho không còn gì cả, hai là Trảm Vạn kiếm sắc bén tới nỗi máu còn không rớt ra tí nào. Cảm giác máu ở trên mặt còn nòng khiến cậu cảm thấy lâng lâng. Rồi cậu cúi xuống lục lọi túi trữ vật của cô ta.

Trong bụng Dung Vệ, chỗ máu đang chảy ra như suối ở bụng. Nhạc Dân không chú ý nên không biết, trong đấy có một ít máu đỏ hơn chỗ còn lại. Hôm nay cậu không giết hai mà là ba người.

Nhạc Dân cầm túi trữ vật dính máu của Dung Vệ, tung ra một hỏa cầu thiêu đốt thân thể và bỏ đi. Về đến chỗ đoàn thương nhân. Trưởng đoàn nhìn Nhạc Dân, không nói một lời. Nếu Nhạc Dân chạy ra và Dung Vệ đuổi theo, lão sẽ không quan tâm, nhưng Nhạc Dân lại bước ra, mình đầu máu nên ai cũng đoán được kết quả. Lão không nói gì rồi ra lệnh cho cả đoàn tiếp tục hành trình.

�������U��!\�a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro