Chap 404: Vảy ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bà đang làm gì thế, tự tiện vào nhà bắt lấy đứa nhỏ, ăn cướp, mau giúp tôi ngăn bà ta lại!"

Lý Chiêu Đệ vốn dĩ định kẹp Thiệu Trung và đi, nhưng hai sư phụ kia vừa nghe Thiệu Kỳ Vân nói đã đứng dậy giúp ngăn cản, Thiệu Trung cũng phản ứng lại, cuối cùng đã thoát khỏi tay của Lý Chiêu Đệ.

Lý Chiêu Đệ bắt lấy Thiệu Trung đang muốn chạy: "Tiểu Trung, mau cùng ta trở về, cho dù lúc trước cháu có làm loạn thế nào, hôm nay là ăn tết, một năm qua đi, năm mới suôn sẻ, mẹ cháu và mọi người đang chờ cháu về ăn tết."

"Tôi bây giờ cũng đang ăn tết với mẹ, người đừng đến quấy rầy chúng ta." Thiệu Trung lạnh mặt.

Một câu đã thành công chọc tức Lý Chiêu Đệ đang cố kìm nén: "Mẹ cái gì mà mẹ, chỉ cần dẩu mông sinh ra ngươi đã có thể gọi là mẹ rồi sao? Cô ta có khác gì những con gà mái ấp trứng ngoài kia hay không, chỉ có những người nuôi lớn mới xứng đáng gọi là mẹ, Kinh Trập mới là mẹ của ngươi, mau cùng ta trở về."

"Đó không phải mẹ ruột của tôi." Thiệu Trung quay đầu: "Chúng tôi như bây giờ rất tốt, người đi nhanh đi."

"Ta biết ngay không phải ruột thịt không thể nuôi nấng, sớm muộn gì cũng dưỡng ra một con sói mắt trắng, lúc trước con bé không nghe, nhất quyết muốn trở về!" Lý Chiêu Đệ tức giận không thôi: "Lúc trước ta đã đưa Kinh Trập về rồi, là các ngươi, chính các ngươi một mực khóc lóc cầu xin ta để con bé trở lại, cả ngươi cũng khóc lóc, bây giờ thì tốt rồi, Kinh Trập một tay nuôi lớn các ngươi, để rồi một ngày ngươi trở mặt không quen biết, nói không phải mẹ ruột của mình!"

"Lúc trước nó cũng không phải mẹ ruột của ngươi, ta cũng không thấy ngươi chê bai cái gì, sao ngươi có thể đối xử như vậy mới mẹ của ngươi, nói ra những lời như thế, nó làm thế nào để nuôi nấng các ngươi, nó đã đau lòng biết bao ngươi có biết không, ngay từ lúc đầu ta đã ngăn cản không cho nó trở lại, vậy mà..."

Lý Chiêu Đệ hối hận không thôi, Thiệu Trung dưới cái nhìn của hai sư phụ vẫn lặp lại câu nói kia: "Người đi nhanh đi, nói như vậy cũng vô dụng."

"Ta không đi!" Lý Chiêu Đệ tiến lên: "Hôm nay ta có phải trói ngươi lại cũng phải đưa ngươi quay về!"

Lý Chiêu Đệ nói được làm được, Thiệu Trung né tránh, Thiệu Kỳ Vân tiến lên một bước: "Tôi còn chưa có chết, bà già già đáng chết, Tiểu Trung đã nói không nhận các người, bà lại không biết xấu hổ đến đây giành người, Mục Kinh Trập có phải không thể sinh được con nên mới muốn cướp con của tôi bằng mọi giá phải không?"

"Có bản lĩnh thì tự chị ta đẻ đi, cũng không đúng, Thiệu Kỳ Hải ly hôn với chị ta, có phải là do chị ta không sinh được nên mới ly hôn không? Chẳng thể trách lúc trước thân làm mẹ kế vẫn muốn cướp lấy quyền nuôi dưỡng bọn trẻ, xem ra là chị ta không thể đẻ, là con gà mái không thể đẻ trứng, dẩu mông cũng không thể..."

"Ai nói Kinh Trập nhà ta không thể sinh con, ngươi mới không đẻ được!" Lý Chiêu Đệ vừa nghe Thiệu Kỳ Vân nói, lập tức nóng nảy, lời này mà truyền ra ngoài, người bất lợi nhất chính là Mục Kinh Trập.

"Nhìn xem, tức à, bà càng tức giận, xem ra tôi nói đúng, Mục Kinh Trập không thể tự mình sinh..." Thiệu Kỳ Vân đang đắc ý nhìn Lý Chiêu Đệ, lại thấy bà ấy nhào tới: "Bà đừng tới đây, bà làm gì."

"Người đừng làm mẹ tôi sợ!" Thiệu Trung giữ chặt lấy Lý Chiêu Đệ đang muốn nhào lên, Lý Chiêu Đệ nhìn Thiệu Trung: "Ngươi... ngươi muốn tức chết ta, cô ta đã nói Kinh Trập đến thế, ngươi còn bao che cho cô ta, ngươi..."

Bà giơ tay phải muốn đánh Thiệu Trung, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của Thiệu Trung, lại nhớ tới trước kia cậu bé ngọt ngào gọi bà ngoại, thổi sáo cho bà nghe, và vô vàn chuyện đối tốt với Kinh Trập.

"Ngươi... ngươi." Lý Chiêu Đệ vẫn không thể ra tay, hướng về phía Thiệu Kỳ Vân vẫn luôn châm ngòi thổi lửa: "Thiệu Kỳ Vân, ta hôm nay phải dạy dỗ ngươi một bài học, xé nát cái miệng của ngươi, để xem ngươi còn đi nói bậy được không!"

Thiệu Trung vừa thấy Lý Chiêu Đệ muốn lao tới Thiệu Kỳ Vân lập tức hoảng sợ, cậu bé xông tới bên cạnh đẩy mạnh Lý Chiêu Đệ: "Tôi nói đừng đông tới mẹ tôi."

Lý Chiêu Đệ không kịp đề phòng, bị đẩy té ngã trên đất, bà ấy vốn có chút béo, tức khắc bị ngã chổng vó, Thiệu Kỳ Vân nhìn cười ha hả: "Thật giống con rùa bị lật bụng."

Thiệu Trung nắm chặt tay thành nắm đấm: "Sau này đừng tới đây nữa, cũng đừng nói sói mắt trắng cái gì, người cũng không phải bà ngoại ruột của tôi..."

Lý Chiêu Đệ khó khăn ngồi dậy, xoa xoa cái mông bị đập mạnh, nghe thấy Thiệu Trung nói lại định phản bác, lại thấy một bóng người lao tới như gió, vung tới phía Thiệu Trung một cái tát, thành công cắt ngang lời nói của cậu bé.

"Chát" một tiếng, bàn tay dùng lực đánh rất vang, đánh đến nỗi Thiệu Trung phải lùi về sau một bước dài.

Chờ đến lúc cậu bé ổn định lại thăng bằng, nhìn về phía người đã đánh mình, cả tâm lẫn mặt đều như chết lặng.

"Mục Kinh Trập chị làm gì vậy, đang yên lành lại đánh con trai tôi, Tiểu Trung, con không sao chứ?" Thiệu Kỳ Vân lo lắng bước tới: "Mặt đã đỏ thế này."

"Con không sao." Thiệu Trung đẩy tay của Thiệu Kỳ Vân ra, bình tĩnh nhìn Mục Kinh Trập.

Mục Kinh Trập cũng nhìn Thiệu Trung: "Thiệu trung, câu nói không phải ruột thịt, con đã nhấn mạnh với ta rất nhiều lần, không cần thiết phải nhấn mạnh thêm với mẹ ta."

"Con có thể tùy ý đổi mẹ, có thể không cần mẹ, nhưng ta thì không thể. Con có thể nói với ta bất kỳ cái gì, nhưng tuyệt đối không được nói mẹ của ta, càng không có tư cách động tay động chân với bà ấy, Thiệu Trung, cái tát này là ta trả cho cú đẩy của con."

Mục Kinh Trập quay người đỡ Lý Chiêu Đệ lên: "Mẹ, mẹ không sao chứ? Đau lắm sao?"

"Không có, ta không sao." Lý Chiêu Đệ cẩn thận nhìn Mục Kinh Trập: "Kinh trập, con ổn chứ?"

Ánh mắt bà tràn đầy lo lắng, bởi vì bà biết Mục Kinh Trập nhất định sẽ khó chịu, sẽ đau lòng, người ta nói đánh con đau mẹ, Mục Kinh Trập trước đây xem Thiệu Trung như bảo bối nhỏ, không nỡ động một ngón tay vào thằng bé, vậy mà vừa rồi lại tát một cái như thế.

Đây là Kinh Trập ra tay với Thiệu Trung, bà lo lắng Mục Kinh Trập đau lòng.

Thiệu Kỳ Vân không hiểu tâm ý của Lý Chiêu Đệ, cô ta tức chết rồi: "Chị ta đánh con trai của tôi, đau cũng là con trai tôi đau, chị ta thì đau cái gì?"

Nói xong Thiệu Kỳ Vân lại hỏi han ân cần Thiệu Trung, Mục Kinh Trập nghe lời nói của cô ta, nhìn ánh mắt của Lý Chiêu Đệ, nước mắt thiếu chút nữa không khống chế được: "Mẹ, con không đau."

Mục Kinh Trập hiểu ý của Lý Chiêu Đệ, cô thật sự rất đau, một cái tát kia đánh ra, làm sao cô có thể không đau được chứ? Nhưng cô không muốn làm Lý Chiêu Đệ lo lắng: "Mẹ, chúng ta về thôi, sau này mẹ cứ coi như không có đứa cháu ngoại này."

Cô cười bổ sung một câu: "Dù sao cũng không phải cháu ngoại ruột, sau này con sẽ sinh cho mẹ một đứa cháu ruột, dù cho mẹ có yêu thương nó đến đâu, chỉ cần có lúc nó không nghe lời hiếu thuận mẹ, mẹ cứ việc đánh nó, sẽ không có ai dám nói mẹ."

Lý Chiêu Đệ nhìn thoáng qua Thiệu Trung đang cúi đầu, thở dài một hơi: "Được, cứ vậy đi, chúng ta về thôi."

Chỉ cần Kinh Trập có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.

Thiệu Kỳ Vân nhìn bộ dạng của hai người, tức giận không nhẹ: "Nói giống như là chịu ấm ức nhiều lắm, rõ ràng là các người tự tìm đến cửa gây phiền toái, còn đánh con nhà người ta, các người nói chuyện giống như bản thân có lý lắm vậy."

"Đúng vậy, chúng tôi cảm thấy rất có lý, dù sao tôi cũng đã nuôi nấng nó suốt mấy năm, tôi nghĩ tôi vẫn có tư cách đánh nó, hôm nay là lần cuối, sau này chúng tôi sẽ không tới."

Bất kể có lý do gì đi nữa, Thiệu Trung đối xử với Lý Chiêu Đệ như vậy, chính là chạm đến giới hạn của Mục Kinh Trập.

Coi như về sau cô không có đứa con trai này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro