Chap 405: Quý gia không nhận Thiệu Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Trung không nói chuyện, Thiệu Kỳ Vân nhìn bóng lưng hai người: "Nhớ kỹ lời các người, đừng qua một thời gian lại đổi ý."

Lý Chiêu Đệ và Mục Kinh Trập không cùng cô ta lý lẽ, đợi tới lúc ra ngoài, Lý Chiêu Đệ hiện rõ vẻ ảo não: "Kinh Trập, đều tại ta, sớm biết ta đã không tới."

Ban đầu đã không vui, bây giờ còn tệ hơn nữa.

"Không sao cả, nó cũng đã làm con hết hoàn toàn hy vọng." Mục Kinh Trập nhún vai: "Lúc trước con luôn cho rằng bản thân nuôi dạy chúng, đương nhiên sẽ hiểu rõ về chúng nhất, nhưng có lẽ con đã tưởng tượng quá nhiều."

Cô hít sâu một hơi: "Mẹ, con cũng nói thật với người, nói con không tổn thương là giả, nhưng thà rằng từ bỏ càng sớm càng tốt."

Hết hy vọng, tổn thương rồi cũng sẽ qua đi, dù sao cũng tốt hơn là giữ nó mãi trong lòng.

Năm nay có thể coi là một năm tồi tệ nhất, Mục Kinh Trập trở về vẫn nói lại toàn bộ sự việc cho mấy đứa nhỏ: "Từ nay trở về sau ta sẽ không có ý định đi tìm Tiểu Trung, ta kiến nghị các con cũng đừng tìm, nó muốn như nào thì cứ để nó toại nguyện, chúng ta không từ bỏ ý định quấn lấy nó, nó sẽ không ngần ngại mà làm chúng ta tổn thương, sau này sống cuộc sống của chính mình là tốt rồi."

Thiệu Đông nghe thấy trong lời nói của Mục Kinh Trập có biết bao nhiêu đau lòng, trong lòng cũng không mấy thoải mái, nhưng phải vực dậy tinh thần: "Được ạ, sau này đều nghe mẹ."

Quý lão gia và Quý Bất Vọng trở về đế đô ăn tết, mỗi một năm bọn họ không có tâm trạng đi đâu, bởi vì ở đó vẫn còn Quý lão phu nhân, cha mẹ Quý và cả anh trai của Quý Bất Vọng.

Bọn họ muốn tỏ lòng thành kính đến những người thân yêu của mình trong ngày hôm đó, dù chỉ mới đoàn tụ với tấm bia tưởng niệm họ cũng muốn được đoàn tụ.

Vốn dĩ Mục Kinh Trập trước đó cũng sắp xếp xong, nếu không có gì thay đổi thì Thiệu Trung sẽ trở về Quý gia ăn tết một năm, cũng coi như là dịp chính thức tế bái cha ruột.

Nhưng kế hoạch không đuổi kịp thay đổi, bỗng chốc biến thành như vậy.

Quý Bất Vọng đi vắng, gọi điện thoại tới, nghe nói những chuyện Thiệu Trung đã làm, anh nói thẳng: "Tuy rằng thằng bé là huyết mạch duy nhất của anh trai, chúng ta từng nói Quý gia sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của nó, nhưng đó là chuyện của trước đây, bây giờ nhìn tình huống hiện tại... quên đi."

Thiệu Trung không nhận Mục Kinh Trập, còn trở nên phàm tục như vậy, nhìn thấy Quý lão gia cũng chỉ muốn đòi tiền, trong lòng ông ấy và Quý Bất Vọng đã có sự thay đổi.

Nếu Thiệu Trung vẫn cứ giữ nguyên bộ dáng bây giờ, bọn họ có thể cũng không muốn nhận lại Thiệu Trung, dù sao Thiệu Trung không sửa họ cũng không dời hộ khẩu, nói thế nào cũng không có mối liên hệ gì với bọn họ.

Nhận lại Thiệu Kỳ Vân, sau lưng của Thiệu Trung có Thiệu Kỳ Vân, nếu cậu bé biến thành một người như Thiệu Kỳ Vân, bọn họ tình nguyện không có đứa nhỏ này.

"Trong lòng ông nội thật ra không vui vẻ chút nào, cho nên không hề chuẩn bị hồng bao cho thằng bé năm nay." Quý lão gia chính là kiểu như vậy, lúc hào phóng có thể xem 100 vạn như 1 xu, nhưng một khi đã không muốn cho, ngay cả 1 xu cũng đừng hòng ông ấy móc ra.

Quý Bất Vọng liên lạc với Mục Kinh Trập, bên này Thiệu Trung và Thiệu Kỳ Vân cũng liên lạc với Quý lão gia chúc tết, còn nói muốn đi tìm Quý lão gia nhưng đã bị ông ấy từ chối.

Thiệu Kỳ Vân lại đề nghị để Thiệu Trung sửa họ, dời hộ khẩu đến Quý gia, xác nhận thân phận của Thiệu Trung là người thừa kế của Quý gia sau này.

"... Tiểu Trung vẫn luôn mang họ Thiệu cũng không phải biện pháp, sớm sửa lại họ Quý, nhận tổ quy tông mới là chuyện tốt, Quý lão gia ngài thấy chuyện này..."

Nếu là trước kia, Quý lão gia nhất định sẽ vui sướng đốt pháo ăn mừng ba ngày ba đêm, vậy mà lần này ông ấy lại thẳng thừng từ chối.

"À, tạm thời không kế hoạch, cái tên Thiệu trung này khá hay, cha nó đã không còn, cô cũng chưa chết, vậy cô nuôi nó đi, đúng lúc có thể theo họ của cô."

"Nhưng thằng bé là con cháu của Quý gia, làm sao có thể mang họ Thiệu mãi... Lão gia, chúng ta đi chúc tết ngài, đúng lúc có thể bàn chuyện này."

"Đứa trẻ không do Quý gia nuôi dưỡng, cho dù có quan hệ huyết thống cũng không phải con cháu Quý gia, huống chi bây giờ chúng ta cũng không xác định chắc chắn có phải là máu mủ của Quý gia hay không, dù sao cũng chưa từng làm xét nghiệm." Quý lão gia thẳng thừng nói: "Những năm gần đây Quý gia đã gặp rất nhiều người tự xưng là con cháu của Quý gia đến nhận thân, chúng ta đều trực tiếp đuổi đi."

"Chúc tết hay không chúc cũng không sao, cũng không cần sửa họ đổi hộ khẩu, đây là việc quan trọng, chúng ta không thể dễ dàng đưa ra quyết định, việc này về sau không cần phải nói, cũng đừng ra ngoài nói là người của Quý gia, chúng tôi không nhận."

Thiệu Kỳ Vân nghẹn họng, trước đây Quý lão gia và Quý Bất Vọng xem Thiệu Trung như bảo bối, cô ta còn tưởng rằng chuyện sẽ nước chảy mây trôi, sao lại đột ngột thay đổi thế này?

"Các người có ý gì? Các người không nhận Tiểu Trung? Trước kia các người không hề nói như thế."

"Lúc trước là lúc trước, hiện tại là hiện tại." Quý lão gia dứt khoát thừa nhận.

Thiệu Kỳ Vân tức giận: "Ngài sao có thể không nhận, đây là giống nòi của Thiệu gia các người, ngài dám không nhận, tôi nói cho ngài biết..."

Thiệu Kỳ Vân chưa kịp nói, Quý lão gia đã trực tiếp cúp điện thoại.

Nghe đầu bên kia truyền đến tiếng tút tút, Thiệu Kỳ Vân tức muốn chết rồi: "Bọn họ làm sao thế này? Chẳng phải lúc trước bọn họ nói thích con, đau lòng con sao? Tại sao lại thay đổi nhanh đến thế? Vậy mà lại nói không nhận người, sao bọn họ dám, Tiểu Trung con mau nói xem chuyện gì đã xảy ra!"

"Con cũng không biết." Thiệu Trung lắc đầu.

"Nhất định là do Mục Kinh Trập châm ngòi thổi gió, ta từ đầu đã biết chị ta không tốt đẹp gì, quyến rũ Quý Bất Vọng, để cho Quý Bất Vọng nghe lời chị ta, chị ta sợ con quay về Quý gia chiếm hết tài sản nên mới cố tình làm ra chuyện này."

Thiệu Kỳ Vân tức đến độ mặt đỏ bừng, hùng hùng hổ hổ mắng một hồi lâu: "Mục Kinh Trập là mẹ con thì bọn họ nhận, ta là mẹ con thì bọn họ lại không nhận, bọn họ chính là khinh thường ta!"

"Bọn họ dựa vào cái gì khinh thường ta! Ta có chỗ nào kém hơn Mục Kinh Trập! Đây không phải chuyện bọn họ muốn nhận thì nhận, không muốn nhận thì không nhận!"

Thiệu Kỳ Vân mắng xong, nhìn Thiệu Trung không hé răng nửa lời: "Sao con không nói lời nào? Nhìn thấy bộ mặt thật của Mục Kinh Trập chưa? Ngoài miệng nói chuyện dễ nghe bao nhiêu, trong thâm tâm vẫn là đồ tham tài, ích kỷ."

Thiệu Trung vẫn không hé răng, Thiệu Kỳ Vân bất mãn, muốn Thiệu Trung bày tỏ thái độ, Thiệu Trung bị cô ta nhìn mãi, cuối cùng đành phải gật đầu: "Đúng vậy, thật ích kỷ."

Thiệu Kỳ Vân lúc này mới vừa lòng: "Con biết là tốt rồi, Quý Bất Vọng lúc trước rất thích con, con nhớ phải liên lạc với cậu ta nhiều vào, nếu không sẽ không thể quay về lại Quý gia."

"Con đã biết." Thiệu Trung gật đầu.

Kế hoạch đến Quý gia không thành, Thiệu Kỳ Vân cũng không biết đi đâu, nghe ngóng được đám người Mục Kinh Trập đã về lại thôn Đại Đông ăn tết.

Mặc dù Mục Kinh Trập đã dọn ra ngoài, nhưng mối quan hệ với thôn Đại Đông không hề đứt đoạn, nhà ai người chết hay kết hôn, có thể trở về vẫn trở về. Đối với bọn trẻ Thiệu Đông mà nói, thôn Đại Đông là quê quán, là một sự tồn tại không thể xóa nhòa.

Thiệu Kỳ Hải thấy bọn họ ở lại huyện thành không vui vẻ gì, vừa lúc Thiệu Trung bên kia cũng không đi, hắn liền đề nghị về thôn Đại Đông, mọi người đều nhất trí.

Lý Chiêu Đệ cũng rất cần về lại thôn Đại Đông trò chuyện khoe khoang một chút cùng mấy người trong thôn, giảm bớt buồn bực trong tâm trí, thế là mùng một đầu năm mới, đoàn người nối đuôi nhau quay về thôn.

Thiệu Kỳ Hải lái xe chở bọn trẻ Thiệu Đông, Mục Kinh Trập lái xe chở Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro