chương 1 - 2 - 3 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 : Mèo đen.

Căn phòng rất rộng nhưng hầu như không có đồ đạc, cuối phòng có bày một bộ bàn ghế mở. Bàn nhỏ, hai bên đặt hai chiếc ghế sơn màu nâu cũ kĩ, gần như muốn hòa lẫn vào với vách tường. Nhìn kĩ mới thấy, tường làm bằng đá vô cùng rắn chắc nối liền trần nhà, như đúc từ một tảng mà ra. Bốn bề ốp gỗ nâu, chi chít những vết đao khảm. Càng về sau, vết khảm càng sâu, càng sắc nét. Nhiều vết xuyên hẳn qua tường thành khe hở cho ánh sáng bên ngoài lọt vào. Đáng kinh ngạc rằng ngoại trừ những khe hở vừa độ dày thanh đao, còn lại trên tường một vết nứt nhỏ cũng không có, không biết nên khen tường chắc chắn hay nên khen người dùng đao công phu thật tốt ?

Trong phòng không phải không có người.

Một cô gái còn rất trẻ ngồi trên ghế cuối phòng. Nàng mặc áo trắng, viền áo màu lam in hoa văn chìm bàng bạc, trong cảnh tranh tối sáng, sắc bạc ánh lên lấp lánh. Nàng cụp mắt nhìn chén ngọc trắng muốt đang cầm trên tay, nước trà trong chén xanh dịu dàng, tỏa hương thơm dìu dịu.

Cửa phòng vang lên kẽo kẹt, mở ra. Cô gái cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đơn giản cầm chén trà uống một ngụm. Một con mèo từ cửa đi vào. Toàn thân đen tuyền, duy chỉ có ba chân màu trắng, theo bước chân của nó, như ba bông hoa mai trắng thuần.

Mèo đen đi thẳng tới chỗ cô gái, bộ dáng thật không giống một con mèo. Lúc bấy giờ cô gái mới ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt một đen một lam, một thăm thẳm như trời xanh, một tăm tối như đêm vắng.

Mèo đen nhảy lên bàn, vươn chân định khều chén trà đã rót sẵn. Không biết nghĩ thế nào, nó dừng lại, cúi đầu thè lưỡi uống luôn.

Cô gái không tỏ vẻ trách móc, liếc mắt một cái rồi thôi.

- Phụt !!!

- Nóng chết mất !!! Ngoao.. ngoao...

Mèo đen thè lưỡi thổi phì phì, cho cả hai chân lên quạt. Lúc bấy giờ cô gái mới mở miệng :

- Ta đang định bảo ngươi, cái chén ấy là chén giữ nhiệt.

Mèo đen ôm lưỡi suýt xoa, oán giân nhìn cô.

- Ta biết thừa ngươi cố ý, đang giữa mùa hạ, lấy chén giữ nhiệt ra làm gì ?

Cô gái gật đầu :

- Lấy ra cho ngươi.

"..."

Mèo đen quay đầu đưa mông về phía cô gái, mặt đầy vẻ bất mãn.

- Hôm nay tiểu Bạch trở về.

Cô gái nhẩn nha nói. Đuôi mèo đen tức thì cứng lại, nhưng ngay sau đó cuộn vào lòng, mũi hừ ra một tiếng.

- Nàng nói đã gặp hội trưởng lão, bảo ta chuẩn bị, hai ngày sau sẽ đi.

Mèo đen không động đậy.

- Nàng còn nói nếu ta không trở lại sẽ tìm ngươi tính sổ.

- Cái gì ?

Mèo đen giật nảy người, suýt chút nữa ngã từ trên bàn xuống, mà hắn cũng không quan tâm đến chuyên đó, quay ngoắt đuôi lại truy vấn :

- Ngươi không qua được là lỗi của ngươi, do ngươi kém cỏi, liên quan gì đến ta ?

- Người ta nói thầy giỏi không có trò dốt, ngươi nên tìm nàng thương lượng, chuyện này cũng không liên quan đến ta.

Mèo đen giật giật ria mép, hai mắt trợn tròn, cuối cùng nhảy xuống khỏi bàn hậm hực bỏ đi. Tuy vậy trước khi đi hắn vất lại một quyển sách. Cô gái mắt đen hơi lóe, giơ tay bắt lấy nói với theo :

- Lần sau ta mang bàn sưởi ra dùng.

Mèo đen không quay đầu đi thẳng, trong lòng hối hận gần chết, biết vậy ta không đưa sách cho ngươi, hừ, chẳng qua không ngồi ghế thôi mà, chẳng qua in lên bàn của ngươi vài dấu chân thôi mà, chẳng qua chân ta bẩn một chút, đồ keo kiệt nhỏ mọn !

Trong phòng cô gái mở quyển sách vừa nhận được, khóe mắt lơ đãng lướt qua dấu chân mèo in rõ trên bàn gỗ sáng bóng, môi nhếch lên.

___________________________

Chương 2 : mèo trắng

Tiểu Lam đứng dưới gốc cây cổ thụ, thân cây nhăn nheo sần sùi thẳng đuột tít lên cao. Tán lá lan rộng, ánh nắng xuyên qua thành những đốm sao dải đều trên mặt đất, thoảng một cơn gió, đốm sao rung rung. Ngẩng đầu, những dây tầm gửi thả dài đung đưa trước mặt. Nắng tắt dần, màu nắng chuyển sang vàng úa, chiếu chênh chếch.

Trong cảnh chiều tà, nàng đứng lặng thinh, vạt áo nhuốm màu ánh sáng.

Nàng đang đợi người.

Một cô gái ngược nắng đi tới. Mắt lim dim lười biếng, dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng đầy quyến rũ. Nàng điềm nhiên bước đến trước cây cổ thụ, vỗ vỗ vào thân nó, rễ cây liền nổi lên thành hai cái ghế. Nàng chỉ vào ghế như chủ nhà, ngáp một cái :

- Ngồi đi , còn đợi lâu đấy !

- Sao chỉ có mình ngươi ? Còn vị trưởng lão kia đâu ?

Nàng ngáp thêm lần nữa :

- Người quan trọng mà, đến giờ khắc quan trọng mới xuất hiện.

Nói xong liền nghiêng người ngả ra, gốc cây vô cùng am hiểu lòng người tự động kéo thành cái ghế dài, lại kéo mấy tán cây che kĩ không để ánh sáng lọt xuống. Nàng nằm xuống nhắm mắt, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Cô gái này là Bạch Miêu, hung thần trong mắt Hắc Lạc. Nàng cùng Hắc Lạc đều là Miêu yêu, nhưng Hắc Lạc chưa bao giờ biến thành hình người, còn nàng chưa bao giờ biến về hình mèo. Tuy vậy, Hắc Lạc luôn giơ tay nhấc chân tỏ vẻ giống người, còn nàng, nhìn dáng ngủ người cuộn tròn, miệng hừ hừ, chẳng khác gì một con mèo.

Tiểu Lam nghĩ một lúc, hình như sai rồi, nàng đâu phải là Miêu yêu, Ma miêu mới đúng. Hồn miêu của ma tộc, so sánh với Miêu yêu quả là sỉ nhục nàng.

Trời tối hẳn, trăng đã lên lưng chừng trời. Trăng rằm tháng bảy tròn vành vạnh nhưng đỏ rực. Cảnh vật đắm chìm trong ánh trăng như được tưới đẫm một lớp máu tươi. Nhớ khi mới đến, lần đầu tiên thấy cảnh này, tiểu Lam sợ muốn chết, nhưng lâu dần, ở Ma giới quanh năm chỉ có một màu đen mờ ảo, nàng bắt đầu hưởng thụ loại cảnh đẹp đáng ghê rợn một năm chỉ có một lần này. Hắc Lạc nói, không phải là khả năng thích ứng của ngươi mạnh, mà ngươi vốn thuộc về thế giới này. Tiểu Lam nhếch mép cười, nàng là con người, vốn là con người, thuộc về con người. Nhưng khi cúi đầu nhìn bàn tay, nụ cười trên môi liền cứng lại.

Tay nàng nguyên bản phải đầy vết phồng rộp do dùng đao, vết cắt ngang dọc khi bắt ám khí, cách đây một tháng, nàng còn đánh với Giao Long một trận, bị răng nanh của Giao Long cắn ngập tới xương, giết chết nó rồi, nàng còn ngồi rút từng chiếc răng ra, để lại trên tay những lỗ thủng trống rỗng, ngập mùi tử khí. Mà lúc này, cánh tay mềm mại trắng mịn, một vết sẹo nhỏ cũng không có. Ngay cả vết thương còn lành khi chưa kịp đổ máu, làm sao còn có thể để lại sẹo ?...

Nàng, có còn là con người nữa không ?

Đột nhiên, vạt cây bụi trước mặt khẽ lay động, một bà già xuất hiện. Bà ta đội chiếc nón che khuất gương mặt, vạt áo chùng dài lùng bùng, hai tay giấu kín trong ống tay áo, chắp ngang trước ngực, trông vừa bí hiểm vừa âm độc, như một làn khói lướt đi trên mặt đất, chớt mắt đã đến đứng trước tiểu Lam. Bản năng khiến nàng ngửi thấy một mùi kì dị - mùi của sự nguy hiểm. Nhất là khi bà ta nghếch nón, nàng không thể nhìn thấy gương mặt, nhưng lại thấy tia sáng sắc nhọn lóe lên, nhìn nàng như khoan xoáy vào bằng muôn nghìn mũi dao.

Bạch Miêu đã tỉnh từ lúc nào, có lẽ ngay từ cơn gió thứ nhất thoáng mang mùi lạ. Mũi mèo vốn thính. Nàng nhíu mày :

- Phù thủy Oz ? Sao lại là bà ? Không phải Cổ trưởng lão được cử đi sao?

Phù thủy Oz đưa ra một lệnh bài sáng chói, cất giọng khàn khàn :

- Mới đổi chiều nay.

Lệnh bài Ma tộc, chỉ thấy lệnh bài không thấy người. Nhưng lệnh bài chứa Ma khí lớn đến mức, nếu ngươi không phải là người được phép cầm nó hoặc có Ma lực đủ mạnh để áp chế nó, ngươi sẽ bị phản phệ đốt cháy linh hồn. Hiển nhiên phù thủy Oz không phải kẻ ở vế sau. Nghe nói Phù thủy trước kia vô cùng mạnh, khi Ma tộc chưa hình thành, một nửa lượng linh hồn lang thang đều bị nắm giữ làm nô lệ trong tộc phù thủy. Sau này, khi Ma quân xuất hiện, xây dựng Ma tộc, những linh hồn này được giải phóng, tộc phù thủy vì vậy trở nên suy yếu. Đến đời Ma quân đệ lục, tộc phù thủy sáp nhập với Ma tộc. Nay đã là đời Ma quân đệ thập thất, số lượng trong tộc phù thủy ít ỏi đến đáng thương, tuy vậy vẫn giữ được một ghế trong hội Trưởng lão Ma tộc.

Bạch Miêu không nói gì, ngẩng đầu nhìn trăng. Nàng cũng chỉ là kẻ thừa lệnh, phù thủy Oz đã có lệnh bài trong tay, muốn thắc mắc cũng không được. Chỉ có điều, nếu để phù thủy Oz làm vụ này thì hơi vất vả cho tiểu Lam, ai cũng biết phù thủy với con người vốn không chung lối, hừ, chẳng hiểu Hội trưởng lão nghĩ gì nữa !

Mặt trăng từ từ lên đỉnh, càng phát ra đỏ rực ghê rợn, Bầu trời không hề sáng lên mà càng lúc càng âm u, thấm ngập trong màu đỏ ma quái ấy.

Khi mặt trăng lên đỉnh trên vòm trời, Bạch Miêu bỗng rít lên một tiếng.

- N... G....O...A...O........

Nàng biến hình. Đầu tiên là mặt, sau đến tay, rồi đến toàn thân.

- NG...OA..O..O..O.....

Mắt nàng đỏ như máu, toàn thân tuyết trắng, dước ánh trăng cũng bị nhuộm thành màu đỏ. Người nàng sáng như ngọn lửa cháy hừng hực. Chân thân của nàng hóa ra là một con mèo trắng khổng lồ. Gốc cây cổ thụ cũng chỉ đứng tới chân nàng, hiện tại nó đang không ngừng run rẩy, cành lá ủ rũ, như đang cố hết sức thu nhỏ lại ngoài phạm vi tầm nhìn của Bạch Miêu.

Phù thủy Oz mắt lóe lên, bà ta nhún chân nhảy lên người Bạch Miêu. Tiểu Lam ngẩng đầu rồi cũng làm theo. Có lẽ lông nàng ( Bạch Miêu ) rất mềm, nhưng do quá to lớn, nên tiểu Lam hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ thấy lúc hạ xuống, toàn thân như ngã trên đống củi, vừa thô vừa cứng.

Bạch Miêu ngẩng đầu rít lên tiếng thứ ba, chân nhún thấp xuống, cả thân mình lập tức nhảy vào không gian, mặt trăng đột ngột hiện rõ trước mắt Tiểu Lam, tưởng vươn tay lên là chạm vào được.

Gió và sương đêm lạnh buốt xông thẳng vào mắt tiểu Lam, thực ra cưỡi thú du ngoạn như thế này không phải là một chuyện thú vị. Nhất là với kích cỡ khác biệt thảm thương như thế này. Tiểu Lam không ngừng cảm thấy bản thân như đi thả diều, mà đáng buồn là, nàng mới là con diều bị người ta thả. Nàng bám lấy một cọng lông của Bạch Miêu, phất phơ bay trong gió. Cúi đầu, phù thủy Oz cũng vất vưởng như nàng, có điều gió càng làm chiếc nón cụp xuống che khuất gương mặt, nên nàng không biết bà ta có hưởng thụ loại đãi ngộ này không ?

Tiểu Lam thấy rõ được bay rất lâu, mà điểm đến không nằm trong tam giới. Nàng đã không còn nhìn thấy được mặt trăng. Bốn bề toàn màu đen. Còn đen hơn cả bóng đêm trong Ma vực. Lúc sau, màu đen chuyển dần sang màu xám, rồi lúc sau nữa, màu xám chuyển sang màu trắng. Họ bay trong một lớp sương mù dày đặc, dày đến mức gió thổi phần phần nhưng quần áo tiểu Lam vẫn không kịp hong khô, ướt lướt thướt. Lông của Bạch Miêu cũng ướt, khiến nàng suýt trượt tay mấy lần.

Bay thêm khoảng một giờ nữa, tiểu Lam phát hiện, dường như dưới chân cómàu xanh. Dụi mặt mấy lần, màu xanh ấy càng rõ nét. Nàng không nhầm, Bạch Miêu đang hạ độ cao. Đinh một tiếng, tiểu Lam thấy bản thân xuyên qua một lớp kết giới mềm dẻo trong suốt. Cảnh vật xung quanh liền thay đổi. Trời trong veo, có nắng vàng, không khí ấm áp, bên dưới hiện ra một khu rừng bạt ngàn xanh đến nhức mắt. Tuy vậy, điều nàng thấy rõ rằng nhất, là bàn tay nóng rực, rồi thân thể từ từ lớn lên. Chớp mắt, tiểu Lam đã có thể ngồi thoải mái trên lưng Bạch Miêu, giơ tay, trên lòng bàn tay có dấu chân mèo vừa nguội. Bạch Miêu vừa khắc ấn lên người nàng.

__________________________

Chương 3 : Phù thủy Oz

Bạch Miêu hạ xuống một khoảng trống giữa rừng. Trong rừng này điều kiện hoàn toàn khác với ở tam giới, chỉ riêng không khí cũng đủ đè chết một Nhân tộc, ngay cả người ở Ma tộc như nàng và phù thủy Oz nếu không nhờ ấn khắc của Bạch Miêu cũng sẽ tốn kha khá Ma lực mới có thể thích ứng. Bạch Miêu ngay sau khi thả tiểu Lam và phù thủy Oz xuống liền bay lên, thoáng chốc đã biến mất. Nhiệm vụ của nàng đến đây là hoàn thành, tiếp theo là việc của phù thủy Oz. Công việc bí mật mà tiểu Lam được giao, ngoài hội trưởng lão và nàng không ai được biết, kể cả Bạch Miêu, Hắc Lạc hay thậm chí là Ma Quân cũng không ngoại lệ.

Trong rừng còn lại tiểu Lam và phù thủy Oz. Tiểu Lam ngoái đầu, thấy bà ta cất một sợi lông trắng vào túi, đây là thứ Bạch Miêu để lại, chỉ cần truyền Ma khí vào sẽ đưa quay lại Ma giới. Bạch Miêu không đưa cho nàng, tiểu Lam cũng không lo lắng về chuyện đó, bây giờ cái nàng cần quan tâm là nhiệm vụ chưa biết kia, đến khi hoàn thành ắt có đường trở về.

Phong cảnh trong rừng khá đẹp, hoàn toàn giữ được vẻ hoang dã dữ dội, là một nơi nghỉ mát lý tưởng. TIểu Lam thầm nghĩ, nhưng phù thủy Oz hiển nhiên không có tâm trạng như nàng. Bà ta cất đồ xong liền quay sang phía tiểu Lam, tầm mắt giấu sau vành nón. Hồi lâu sau, bà ta hừ một tiếng, cụp nón khinh bỉ.

- Chẳng qua là một bán ma, nhân không ra nhân, ma không ra ma, không ra làm sao cả !

Tiểu Lam chẳng trông mong gì từ bà ta, nên coi như gió thổi bên tai, thổi qua là hết. Không ngờ, bà ta đột ngột công kích nàng. Tay phù thủy Oz chém thẳng đến tử huyệt của nàng. Tiểu Lam xoay người, Đoạn Cốt Đao lập tức được gọi ra, va vào móng tay của phù thủy Oz tóe lửa. Với người lạ, dù là người bên mình cũng không thể không phòng bị. Nhưng chưa dừng ở đó, tay phù thủy Oz như một cái dây leo uốn éo kéo dài, vòng qua Đoạn Cốt Đao, chỗ va phải Đoạn Cốt Đao liền vỡ vụn tan thành khói đen, lởn vởn xung quanh. Khói có độc. Tiểu Lam vội nhảy cách xa nhưng không kịp, Đoạn Cốt Đao đã bị bao phủ một tầng đen kịt, thần kinh tiểu Lam liền bị tê liệt, toàn thân cứng ngắc. Bà ta đã chuẩn bị từ trước.

- Quả nhiên Đoạn Cốt Đao là mạng sống của ngươi !

Phù thủy Oz tỏ vẻ đắc ý :

- Đừng tốn công giải độc, độc dược này ta luyện dành riêng cho ngươi đấy !

Nói xong, bà ta vương tay, cánh tay dài ra của bà ta vòng qua tiểu Lam, xông vào một lùm cây bụi phía sau xục xạo rồi lôi ra một Thỏ xám to bằng nửa người tiểu Lam. Thỏ Xám điên cuồng giãy dụa nhưng không thoát khỏi được bàn tay quái dị của phù thủy Oz. Bà ta giơ Thỏ trước mặt tiểu Lam, nó kêu rít lên đầy đau đớn, tiểu Lam chưa kịp định hình, toàn thân nó liền căng phồng, mạch máu dưới lớp da lông nổi hằn lên đầy dữ tợn, mặt nó vặn vẹo, từ hai mắt Thỏ máu chảy từng giọt dài như huyết lệ. Rồi đột ngột như lúc bắt đầu, Thỏ ngừng giãy dụa gào thét, đầu nó rủ xuống như con rối đứt dây. Bụp một tiếng, nó nổ tung. Những mảnh thịt vụn tung tóe khắp nơi, máu thỏ bắn cả lên mặt tiểu Lam, lạnh toát. Phù thủy Oz giơ bàn tay vừa chọc vào ngực phải Thỏ, trên đó là một thứ gần giống hình trái tim, nhầy nhụa máu, phập phồng như còn sống.

- Không phải là tim, mà là tâm !

Bà ta khẳng định suy nghĩ của tiểu Lam. Tim chỉ là mạng sống, còn tâm, là cả mạng sống và linh hồn. Sử dụng tâm sẽ làm tăng linh lực lần tu vi nhanh đến kinh người, đặc biệt tâm Thần thú rất tinh khiết nên dù là thần, ma hay yêu dùng thì nguyên thần đều không bị ảnh hưởng. Vì vậy đã có thời kì tam giới là địa ngục trần gian của Thần thú. Thần thú bị săn lùng ráo riết, những cuộc đồ sát diễn ra đêm ngày, từng tấc đất trong tam giới thấm đầm máu Thần thú. Thiên đế buộc phải ra tay bảo hộ những Thần thú cuối cùng, Yêu tộc dùng tâm Thần thú bị hủy nguyên thần, Nhân tộc, chủ yếu là đạo sĩ pháp tăng thì bị hủy cốt tiên, đánh vào lục đạo luân hồi sau đó tạo ra rừng Khởi Sinh nằm ngoài tam giới, là nơi trú ẩn duy nhất của Thần thú.

Phù thủy Oz nhét thứ đó vào miệng tiểu Lam, nàng vung đao chém đứt đôi người bà ta, nhún chân lộn vòng ra sau, vội vã phun ra thứ trong miệng.

Từ vết chém chảy ra khói màu đen bay lởn vởn trong không khí, sau đó chúng tụ hợp, thân thể phù thủy Oz trở lại hoàn hảo vô khuyết như ban đầu. Bà ta hơi ngẩng đầu nhìn tiểu Lam vẻ không hiểu, sau lại thấy đám cỏ chỗ nàng đứng lúc trước héo rũ một lượt liền à một tiếng.

- Thải độc nhanh đấy !

Tiểu Lam không để cho bà ta nói tiếp, Đoạn Cốt Đao đã đi tới, đường đao nhanh như gió cắt, sát khí bức người toát ra dồn dập. Khói đen liền cuốn tới, ý đồ như lần đầu thẩm thấu vào trong đao nhưng Đoạn Cốt Đao còn nhanh hơn chúng, đao phong (*) làm khói đen thổi dạt một bên, trong khoảnh khắc ấy, Đoạn Cốt Đao đã bổ xuống trước mặt phù thủy Oz. Bà ta giật mình, không ngờ nàng có thể nhanh như vậy tuy vậy lại không hề tránh. Đoạn Cốt Đao chém vào người bà ta như chém vào không khí. Tiểu Lam nhanh chóng rút đao về tránh tầm lan tỏa của khói đen, đây không phải là thực thể.

Khói đen xuất hiện càng nhiều. Tiểu Lam thu đao, nhảy lên ngọn một cây lớn gần đó. Bóng phù thủy Oz lờ mờ sau đám khói. Dần dần khói tụ quanh bóng bà ta. Phù thủy Oz nói qua vành nón :

- Nhiệm vụ của ngươi là lấy đầu Thần Rừng. Sau 49 ngày, ấn khắc sẽ biến mất, nhớ lấy !

Nói xong, khói đen che kín người bà ta, cháy lên phừng phực. Tiểu Lam vội lấy tay áo che mũi. Lửa tắt ngúm, phù thủy Oz biến mất.

Tiểu Lam nhảy xuống, bốn bề cây xanh tươi tốt, ánh nắng chan hòa, một vẻ yên đẹp bình. Nhưng dấu máu trên trảng cỏ vẫn còn đậm rõ, trong không khí còn phảng phất mùi huyết tinh. Nàng tiến thẳng vào rừng, giết xong Thần Rừng, trở về nhất định sẽ xử lí phù thủy Oz !

____________________________________

Chương 4 : Rừng Khởi Sinh.

Sau khi dẹp yên được loạn Săn Thần thú, Thiên đế đã tạo ra một địa điểm nằm ngoài tam giới làm làm nơi trú ngụ cho những Thần thú cuối cùng, lập kết giới ngăn chặn mọi sự xâm nhập từ bên ngoài, đặt tên là rừng Khởi Sinh. Khởi Sinh, khởi nguồn lại sự sống. Tiểu Lam ngước nhìn thân cây to tới mấy vòng ôm không xuể trước, cảm thấy cái tên này vô cùng chính xác. Trong rừng động thưc vật rất phong phú, đa dạng về chủng lại, phóng đại về kích cỡ. Những thứ quý hiếm khó tìm như linh chi ngàn năm, nhân sâm vạn năm mọc như cỏ dại ven đường, tùy tiện với tay có thể hái cả chục gốc. Hoa thơm quả ngọt không thiếu thứ gì. Rừng Khởi Sinh qủa là chốn thế ngoại đào nguyên mà người ta mơ ước.

Mặc dù nhờ ấn khắc của Bạch Miêu, tiểu Lam lớn lên gấp mấy lần, nhưng ở đây, đến cây cỏ gấu cũng có thể cao hơn nàng, khiến tiểu Lam vô cùng mặc cảm. Thứ duy nhất nàng thích thú ở khu rừng này là một loại quả to cỡ đầu người, gần giống quả bưởi nhưng vỏ màu vàng mỏng tanh, bóc ra bên trong chứa những hạt bằng nắm tay, trong veo mọng nước, màu đỏ rực, vô cùng đẹp mắt, khi ăn vị thơm mát tan trong miệng. Thứ này có thể giải quyết được cả vấn đề ăn lẫn uống, nên tiểu Lam rất hoan hỉ mở túi càn khôn nhét hết mức có thể. Việc ăn uống tuy hơi bất tiện, nhưng làm nàng vui vẻ. Biết đói biết khát là bản tính của con người, chỉ có quái vật mới là thứ không cần ăn hay ngủ !

Cất túi càn khôn, tiểu Lam nhún chân nhảy lên ngọn cây. Cây cối trong rừng mọc um tùm, lớp này chen lớp khác, xét về che nắng thì rất hữu ích, nhưng về đường đi thì quả là một nan đề. Đó là chưa kể lá cây rụng tạo thành lớp mùn dầy đặc dưới gốc cây, vừa lầy lội vừa bốc mùi hôi thối. Trên ngọn cây, tầm nhìn bao quát bốn phía, đi từ ngọn này sang ngọn khác cũng không khác đi bộ là mấy, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng thấy nên chọn đường nào.

Tiểu Lam đứng trên ngọn cây, gió thổi ù ù qua mặt. Hiện tại nàng đang ở khoảng bìa rừng, quãng đường trước mắt ngập trong mây khói, tuy vậy vẫn nhìn thấy những ngọn cây cao hơn hẳn xanh xanh ở phía trước, và xa hơn hẳn là một dải tím ngắt vắt ngang chân trời – núi Thiên – đích đến của nàng.

Núi Thiên được cho là nằm ở tận cùng của thế giới. Trên núi chỉ có đá đen, vách núi dựng đứng hiểm trở. Không một loài vật hay cây cỏ nào sống được ở đây. Bốn mùa đỉnh núi phủ tuyết trắng, nhưng có một thác nước từ đỉnh chảy xuống, ào ạt đêm ngày, cung cấp nước cho cả khu rừng, không hề bị băng tuyết ảnh hưởng. Thần Rừng sống ở nơi hoang vu cằn cỗi này. Hắn là kẻ thủ hộ của rừng Khởi Sinh, chắc có lẽ liên quan đến Thần tộc. Nghe đồn, hắn có hình dạng là một con hươu trắng chín sừng, chân có vảy, chân trước có ba ngón. Tuy vậy tới nay chưa có ai chứng thực về điều này. Tiểu Lam đọc tới đoạn này cảm thấy rất buồn cười, vì sau đó sách viết tiếp : " máu thần rừng có thể chữa bách bệnh, giúp con người trường sinh bách lão, tuy luyện cốt tiên, sống cùng trời đất ..." Nếu không phải chính tay Hắc Lạc vất cho nàng quyển sách này, tiểu Lam đã nghi ngờ là bài quảng cáo cáo của mấy tên đạo sĩ ở phàm nhân. Đến một con vật chưa rõ đầu cua tai nheo thế nào mà đã rút ra được máu của nó có công dụng như vậy, người viết sách này quả có nhãn quang.

Giúp việc cho Thần Rừng là Tứ Vương Thần thú, lần lượt là Bạch Hùng, Bạch Tượng, Bạch Hổ và Sói Tuyết. Chúng thay Thần Rừng cai quản mọi việc của các thần thú, canh giữ và trông nom khu rừng. Thú trong rừng Khởi Sinh đều là thần thú, sinh ra đã mang trong mình linh lực, có trí tuệ như Nhân tộc, tính tình hiền hòa. Tiểu Lam lật thêm mấy trang nữa, nhưng ngoài ghi chép về sự kiện Săn Thần thú và ca ngợi công đức của Thần tộc ra thì không còn gì nữa. Nàng cất sách, lấy một quả da vàng ra ăn, thoáng nghĩ đến hành động của phù thủy Oz hôm nọ. Lúc đầu, rõ ràng bà ta có ý định giết nàng, hơi thở thoát ra tàn nhẫn, không hề nương tay, nhưng sau đó như trở thành một người khác, sát khí bức người biến mất, còn định cho nàng ăn tâm thần thú, thế là có ý gì ? Bà ta muốn làm gì ?

Ăn đến hạt thứ tư, bụng đã lưng lửng, trong đầu tiểu Lam bỗng có tia sáng lóe lên. Giết Thần Rừng, giết kẻ thủ hộ của rừng Khởi Sinh, sau đó thần thú sẽ không còn người bảo vệ, vậy chẳng phải tái diễn lại cảnh bốn chục vạn năm trước hay sao ? Phù thủy Oz để nàng ăn tâm thần thú vì muốn cho nàng thấy sức quyến rũ của thứ đấy quyền năng này, từ đó quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ hay còn vì lý do nào khác ? Phù thủy từ trước tới nay vốn nổi tiếng là kẻ có nhiều ẩn ý nhất trong tam giới, hừ, quả khiến người ta điên đầu.

Tiểu Lam vất vỏ xuống gốc cây, phủi phủi tay, chợt nghĩ, Thần Rừng rõ ràng có một chân với Thần tộc, rừng Khởi Sinh lại được Thiên đế che chở, giữa lúc Ma Quân trải thiên kiếp lại muốn trở mặt với Thần tộc, thật không hiểu Hội trưởng lão nghĩ gì nữa !

Tiểu Lam thở dài, nhón chân chạy về hướng núi Thiên. Không biết Hôi trưởng lão nghĩ gì, nhưng nàng biết sau 49 ngày nữa nàng chưa hoàn thành công việc, thì nàng sẽ là kẻ chết đầu tiên.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hay