2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phi Thực  (2)

Đổng Uyển Nghinh tỉnh dậy đã nhận ra mình đang ở nhà rồi. Cô ngồi dậy, day day huyệt thái dương, cố gắng nhớ lại bằng cách nào mình về nhà được và từ khi nào ngủ say đến quên trời quên đất như vậy. Ký ức cô dừng lại ở tiệm cắt tóc bí ẩn, ở gương mặt điển trai của người thợ cắt tóc, ở nụ hôn đầu cuốn hút khó cưỡng.... Nghĩ tới đây, má của cô lại ửng đỏ, cô thực sự không biết tại sao anh ta lại hôn cô, nhưng hình như cơ thể cô, và cả tầm thức đều không bài xích hành động đó.

Cô đến trước bàn trang điểm, ngồi xuống, mắt nheo lại vì đầu hãy còn đau, tay chống lên bàn tiếp tục xoa huyệt thái dương, cô nhắm mắt ngưng thần một lúc. Chợt nghĩ hôm qua cô đã được cắt cho một kiểu tóc mới trông khá hợp với gương mặt cô, cô không nhớ lắm bộ dạng mình trong mái tóc đó nên hiện tại thực sự rất muốn được ngắm nhìn kỹ càng hơn.

Khoảnh khắc cô ngước nhìn mình trong gương, một tia bàng hoàng khẽ lướt qua ánh mắt. Cô không biết người ở trong gương kia rốt cuộc là ai, liệu có phải là cô hay không. Nhưng cô gái ấy, thực sự rất là đẹp.

.
.
.
Cuộc đời của Đổng Uyển Nghinh vì một lần cắt tóc dạo mà có bước ngoặt hoàn toàn mới.

Cô dần nhận ra rằng tiệm cắt tóc mà cô đến hôm qua có gì đó bất bình thường, tuy nhiên nơi đó đã giúp cho nhan sắc ma chê quỷ hờn của cô trong một đêm liền trở thành sắc nước hương trời, dù có chút khó tin nhưng có đến 99,9% là do nụ hôn kia quyết định.

Cô rảo bước trong khuôn viên trường, mọi ánh nhìn đều tập trung vào cô. Trước kia cô cũng từng là tâm điểm của chú ý như vậy, những lời xì xầm bàn tán về cô đều là những lời tệ hại và bẩn thỉu nhất trần đời. Hiện tại thì lại có khác, những lời bàn tán đó đều thế chỗ cho sự ca tụng, tâng bốc.

Có rất nhiều chàng trai đến gần cô ngỏ lời yêu thương, cô thấy trong đám lâu la đó có người mà cô đã từng yêu rất nhiều, chỉ thiếu chút nữa thì là thành sâu đậm rồi. Cô nhận ra ánh mắt mình đã có nhiều thay đổi, cô cảm giác mọi người xung quanh đều chẳng còn là gì trong mắt cô, không có bất cứ thứ gì có thể hiện lên trên võng mạc của cô, cô nhận thấy mình từ khi nào đã trở thành người vô cảm. Không cần khiến người khác rét lạnh, chính bản thân cô đã tự thấy rét lạnh.

Trái tim của Đổng Uyển Nghinh thoáng qua một tia lạnh buốt, không biết là vì sao, cô lại cảm thấy có chút khinh thường, cảm giác khóe môi rất muốn nhướng lên một cái đầy mỉa mai. Thì ra xinh đẹp chính là tiêu chí hàng đầu để được thế giới đón nhận, nhưng kể cả là được thế giới này từ chối hay đón nhận, đối với Uyển Nghinh đều đã chẳng còn quan trọng như nhau. Từ Uyển Nghinh đã chẳng còn vương lại chút xúc cảm với cuộc sống, hình như cái ý định chống lại thế giới đã bắt đầu từ lúc dầm mưa bất lực nhìn chú cún con nằm bên vệ đường im lìm nhắm mắt. Thế giới này đã không buôn tha cho người bạn duy nhất của cô. Những con người không quen biết đã không buôn tha cho người bạn duy nhất của cô.

.
.

Đổng Uyển Nghinh thinh lặng hứng chịu xô nước lạnh buốt giội thẳng lên đầu. Mái tóc ướt nhẹp rủ xuống che đi ánh mắt vô hồn của cô, dòng nước lạnh thoảng mùi hôi của giẻ lau bảng chảy dọc xuống má, xuống mũi, giọt rớt xuống nền đất, giọt thấm đẫm vai áo đã sớm ướt nhẹp.

"Mày nhìn gương mặt nó kìa, mày nghĩ nó chi bao nhiêu tiền cho bộ mặt này chứ?" - một nữ sinh nắm lấy mớ tóc ướt nhẹp và hôi hám của cô, kéo mạnh, ép cô phải hướng mắt lên. Những gương mặt quen thuộc cô luôn phải đối diện hàng ngày, nhìn đã đến chán chường rồi, cũng những loại biểu cảm như vậy. Bọn họ chẳng khác gì những con rô bốt đúc cùng một khuôn, khi một con có biểu cảm thế nào những con khác sẽ biểu cảm thế ấy. Cũng như một con đã xấu xa, những con còn lại không thể nào lương thiện.

"Mày nghĩ 18 đời nhà nó có mua nổi một cái điện thoại không mà đòi đi phẫu thuật?" - một nữ sinh khác nói với người trước đó, bộ dạng kẻ này trông ưa nhìn hơn, tuy nhiên xét ra mà nói, so với dáng vẻ xấu xí kinh tởm khi trước của Đổng Uyển Nghinh, gương mặt kia trông buồn nôn hơn. Nữ sinh đó nhìn vào váy của cô, cô ta ngồi trên một cái bệ rửa mặt với vẻ mặt đầy ý cao cao tại thượng, mũi giày của cô ta huých nhẹ vào mép váy của cô, hơi nâng lên một chút.

"Tao nghĩ nó có tiền phẫu thuật bằng cách khác..."

Người đang nắm tóc cô cười cười, vẻ hiểu ý. Đổng Uyển Nghinh im lặng phó thác, đồng thời xem chuyện vui mặc dù nhân vật chính của câu chuyện chính là cô. Người kia đã bỏ tay ra khỏi tóc cô, biến mái tóc trở nên rối như tơ vò. Cô ta tới trước mặt cô, giở tung cái váy cô đang mặc với vẻ mặt vừa hớn hở vừa tà ác.

"Há há, tao muốn xem nó chơi được tầm bao nhiêu thằng rồi. Mỹ Mỹ, máy quay đã sẵn sàng chưa?"

Người tên Mỹ Mỹ cũng cười, lôi ra máy quay trông có vẻ đắt tiền, chỉnh chỉnh một chút rồi hướng về phía cô. Chiếc quần lót của cô cũng được cởi xuống, chân bị bắt mở rộng để lộ nơi tư mật. Toàn bộ quá trình được thực hiện một cách suôn sẽ mà không vấp phải bất cứ sự phản kháng dù chỉ là nhỏ nhất của cô. Tiếng cười thích thú của những con ác quỷ, tiếng gió lao xao lùa vào qua lỗ thông gió, tiếng giọt nước chảy tong tong xuống bồn rửa mặt, và cả tiếng nứt vỡ của trái tim con người. Tất cả tạo nên một khung cảnh mơ hồ đến trừu tượng. Xoáy sâu trong đôi mắt đen không thấy đáy, một chút tàn ác len lỏi giữa những loại tâm tư tầm thường. Đi sâu vào trong xương cốt, sự u ám dần đóng băng lấy tâm hồn của một thiếu nữ ngây ngô.

"Mày xem mày xem, Đổng Uyển Nghinh, gương mặt mày trở nên xinh đẹp hơn qua camera của tao này. Thật thảm hại và đáng thương như con chó đần độn của mày. Mày vẫn nghĩ nó bị xe cán chết đúng không? Haha... Mày đúng là ngu dốt. Là bọn tao đó, bọn tao giúp mày chơi với nó một chút, mà tiếc là chưa tới lần vung gạch thứ tư thì nó đã chết rồi. Tới chết nó vẫn ngoạm chặt cái vòng cổ mày mua cho nó, quả là một giống loài ngu dốt như chính chủ của nó vậy. Rồi một ngày mày cũng sẽ ở bên vệ đường, bị người ta đập đầu tới chết như con chó ngu ngốc của mày thôi, ha ha ha!!!"

Ánh mắt của Đổng Uyển Nghinh trở nên đờ đẫn, mơ hồ. Cô tưởng như mình đang trở về cái khoảnh khắc đó, đối diện với những thứ quan trọng nhất của cuộc đời bị tàn nhẫn cướp đi, cô lại bình thản đến lạ. Nhưng sự bình thản đó khiến cô sợ, sự vô cảm đó của chính mình khiến cô cảm thấy tuyệt vọng, có lúc tưởng chừng không thể kiềm chế nổi nữa nhưng bản thân cũng chẳng thể một trận mà khóc lớn. Như thể là hai bên hốc mắt của cô đã khô cạn, không cách nào chiết ra nước mắt nữa rồi. Cô thấy mình trở về 10 năm trước, trong cơn mưa tầm tã đó, chú cún con của cô như thể đang vật lộn với ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, chỉ để trao lại cho cô chiếc vòng cổ quý giá của nó. Khoảnh khắc đó trông nó như mỉm cười một cách đầy mãn nguyện, cô tựa hồ con nghe thấy nó nói với mình rằng nó cảm ơn. Lúc đấy cô nghĩ mình sẽ khóc rất nhiều, vì tâm tư trong lòng cô rối bời, xúc cảm dồn nén thành một viên tròn khổng lồ vướng mắc nơi cổ họng. Tuy nhiên, cô không khóc. Một giọt nước mắt cũng chẳng rơi xuống được. Giống như một chú chim lạc bầy giữa một hoang mạc rộng lớn, thay vì khóc và tìm kiếm trong vô vọng, nó sẽ chọn đậu trên một nhánh xương rồng, chờ đợi một điều kỳ diệu hoặc một cái chết từ từ và nhẹ nhàng. Cũng như cô, thay vì gào lên trong sự bất lực của chính mình, cô chọn im lặng, cô chọn ngắm nhìn thân ảnh của người bạn lần cuối như thể ngay sau đó người bạn ấy sẽ đứng dậy và mỉm cười với cô, dù cô biết điều đó là hoang đường. Như là hiện tại, cô cũng chọn im lặng. Nhưng nó khác so với lúc đó, sự im lặng ấy đã chẳng còn mang lại cho cô bất cứ cảm giác gì nữa. Chẳng đau buồn hay hờn tủi. Sự im lặng này như một ngọn lửa xanh âm ỉ cháy từ thiên niên kỷ này sang thiên niên kỷ khác, từ trần gian đến địa ngục, nó sẽ chẳng bao giờ bùng lên cũng chẳng bao giờ lụi tàn. Ngọn lửa đó không phải là tàn dư của sự mạnh mẽ, mà là bóng tối của tâm hồn khi lương thiện bị đốt thành tro bụi.

.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh