3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phi Thực (3)

Giọt nước rơi "tách" một cái xuống bồn rửa, như thể muốn khuấy động không gian yên tĩnh đến đáng sợ. Đổng Uyển Nghinh đã chỉn chu đồng phục, mái tóc đã được chỉnh lại gọn gàng hơn, cô nhìn mình trong gương, đôi mắt u ám và vô hồn hoàn toàn xa lạ kia, như thể nó chưa từng thuộc về cô vậy. Cô thấy một giọt nước lăn trên má mình, chảy thành một hàng dài, rồi nhỏ cái tách lên mu bàn tay đẫm một màu máu đỏ tươi. Nơi bàn tay tiếp xúc với giọt nước ban nãy khiến máu dính trên nó loãng ra một khoảng, cô nhìn chằm chằm nó, mặt không hiện lên biểu cảm gì khác thường. Như thể cô đang cố gắng lục lọi ký ức xem máu vì sao lại nhuốm đầy cả một tay mình như vậy.

Khi cô quay lại, cảnh tượng hãi hùng ấy đã khiến cho đầu óc có phần mụ mị của cô dần bị nổi khiếp sợ không nói thành lời lấn chiếm khiến cô trở nên tỉnh táo. Ký ức ùa về rõ mồn một, dù chỉ ngắn ngủi trong vài phút trước đó, những gì cô làm, những gì cô nói, những gì cô nghe, những gì cô thấy đều xa xôi đến vạn dặm, như là nó đã xảy ra được một khoảng thời gian rất rất lâu rồi, lâu đến mức khiến cô gần như không thể nhớ bất cứ điều gì cả.

Khung cảnh thật im ắng, cơ hồ có thể nghe được tiếng cười nói ở con đường lớn cách đây hơn 10 mét. Tiếng lá cây xào xạc như báo hiệu có một cơn mưa nhỏ nào đó chuẩn bị ghé ngang, hoặc có thể là một cơn mưa lớn, nhưng dù lớn hay nhỏ cũng không thể gột rửa được những thứ dơ bẩn trong căn phòng vệ sinh chật chội u tối này. Cô nghe thấy nhịp thở không đều đặn và có chút gấp gáp của mình, cô nghe thấy tiếng tim mình không ngừng đập loạn như muốn nói rằng nó không muốn cô ở đây thêm bất cứ một giây phút nào nữa, cô còn nghe thấy mơ hồ tiếng cười của thần chết đang luẩn quẩn bên mình, hay luẩn quẩn bên cạnh những cái xác vô hồn đang vận đồ học sinh kia.

Chiếc camera dính đầy máu nằm ngả nghiêng trên sàn nhà, nhìn kỹ một chút vẫn thấy nó còn hoạt động, từng khoảnh khắc một có lẽ đều được thu vào ống kính của nó. Cô gái mang tên Mỹ Mỹ kia im lặng ngồi dựa mình vào cửa toilet, đầu gục xuống, mái tóc phủ đi một nửa gương mặt cùng đôi mắt trợn trừng vô hồn của cô ta, máu từ sau gáy có vẻ đã sớm khô, hẳn còn dính lại trên cánh cửa phía sau tạo thành một vệt máu dài loang lổ. Im lặng thế quả không giống cô ta chút nào cả. Cả người kia cũng vậy, cũng im lặng, đều không nói tiếng nào, cô ta quỳ trước một cái bồn cầu, gần nửa người đã bị nhấn vào trong, tất cả đều im lặng, họa chăng chỉ có vạt áo vẫn  còn khẽ bay bay do chút gió hắt vào qua lỗ thông gió.Đổng Uyển Nghinh vừa hoảng sợ, vừa hoang mang. Có thể cô lại nhớ đến mình 10 năm trước, chú cún con của cô cũng đã im lặng như thế, bọn họ lúc đó chắc cũng không nghĩ tới có ngày chính họ cũng sẽ phải im lặng vĩnh viễn như con chó của cô.

Đổng Uyển Nghinh với đôi tay đầy máu chạy ra. Như là hoảng loạn, cô cứ thế mà cắm đầu chạy, cảm giác đôi mắt bắt đầu hoa lên, đầu đau như búa bổ, gương mặt dường như có một sự chuyển hóa lạ thường nào đó cô không cách nào hình dung được. Cô chẳng biết mình đã chạy được bao xa, cho đến khi thân người bị một vật thể lạ cản lại. Cô ngước mắt lên nhìn. Là anh. Người thợ cắt tóc tối hôm qua, đuôi mắt anh nheo lại mang ý cười khó hiểu và ma mị, tâm trí cô liền bị ánh nhìn của anh thu hút khiến âm thanh bên tai dường như ngưng bặt, đến cả tiếng sỏi đá nhảy lăn tăn trên nền đất hay là tiếng lá cây nhè nhẹ đung đưa cũng không còn có thể văng vẳng bên tai cô, như thể thế giới này chỉ còn mỗi cô và anh đang sống, đang hít thở vậy.

"Tôi sợ quá, tôi giết người rồi..."

Nói rồi cô bật khóc, chẳng hiểu vì sao nước mắt tự nhiên rơi ra nữa. Cô không cách nào kiềm chế cảm xúc của mình, đôi vai cô run lên theo từng tiếng nức nở như rằng đang rất sợ hãi cái điều đó, nhưng thâm tâm cô biết rõ, bản thân chẳng có chút gì gọi là sợ hãi. Có cái gì đó chi phối cô, nó nói cô phải sợ, bảo rằng cô phải khóc, mặc dù chính bản thân cảm thấy điều đó không cần thiết nhưng bộ dạng bên ngoài hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của cô. Cô dần cảm thấy sợ hãi chính mình, rằng mình không biết chính mình là đang cảm thấy thế nào, có loại suy nghĩ gì, giống như cô nhưng không phải cô, hay nói cách khác, Đổng Uyển Nghinh hiện tại như là hai người trong một thân xác, nhưng Đổng Uyển Nghinh không biết "người" kia là ai, là chính cô hay là một "Đổng Uyển Nghinh" khác được tạo ra bởi một thế lực tăm tối nào đó, và "Đổng Uyển Nghinh" đó đang thay cô điều khiển chính mình.

Anh chỉ đứng đó lặng im ngắm nhìn cô đang rơi vào một mớ hỗn độn của suy nghĩ, rồi anh ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên mớ tóc rối bời của cô. Một cái hành động dịu dàng của một con người hoàn toàn xa lạ khiến tim cô chợt diễn ra một cuộc xung đột dữ dội giữa hoang mang và rung động. Một mặt, trong cô cũng đang diễn ra một cuộc xung đột giữa cô và một "cô" mơ hồ mà tiềm thức mập mờ đã vẽ nên.

"Em yên tâm, em chính là em và duy nhất."

.
.
.

Cô nằm trên chiếc giường của mình, tay gác lên trán, mắt nhìn hờ hững về phía trần nhà. Chính cô cũng không biết mình đang nghĩ gì làm gì. Cô gần như đã không kiểm soát được mình nữa.

Cô không biết nguyên nhân nào anh có thể tới đó ngay thời điểm như vậy, quả là trong khoảnh khắc tột cùng của sự sợ hãi kia cô đã mường tượng lại khuôn mặt của anh trong đầu, như thể đó là chỗ dựa duy nhất mà cô có ngay lúc đó. Anh đã nói cô chính là một và duy nhất, có nghĩa cô hoàn toàn là một "Đổng Uyển Nghinh " hoàn hảo chỉ khác biệt về dung mạo. Nhưng cô vẫn thấy sợ. Cô sợ sự lạnh lẽo của chính mình. Cô sợ những việc mình đã làm ra mà không hề mảy may suy nghĩ chút nào. Giống như là bị thao túng, sự thiện lương vốn có như dần đã thế chỗ để duy trì vẻ đẹp của hiện tại. 

Cô đã nghĩ có lẽ mình cần phải dừng lại.

Nhưng đã không thể nào nữa rồi. Đổng Uyển Nghinh của khi trước mặc kệ mình mặc kệ đời, nhưng Đổng Uyển Nghinh của bây giờ đã không còn khái niệm mặc kệ bản thân nữa. Sâu trong tâm trí cô, bỏ mặc chút lương thiện và mặc cảm tội lỗi, sự xấu xa, ích kỷ và ham muốn chinh phục của bản thân đang đấu tranh mạnh mẽ và bùng lên dữ dội. Chẳng bao lâu nữa, cô vĩnh viễn cũng không trở lại được Đổng Uyển Nghinh chân chính khi xưa.

Không, chính cô bây giờ đã không còn là Đổng Uyển Nghinh nữa. Anh ấy đã sai, người thợ làm tóc kia đã sai, chính anh ấy đã lấy đi mất Đổng Uyển Nghinh đơn thuần ngày nào của cô rồi. Nhưng cô không thể hận anh, chính bản thân cô từ giây phút đó tới hiện tại hoàn toàn không hề phản đối những việc đó. Kể cả nụ hôn đầu khó cưỡng, kể cả sự mơ hồ của tiềm thức. Tất cả những gì anh làm cô đều không bài xích. Như thể bàn tay đó không phải lần đầu được chạm vào, như thể bờ môi đó không phải lần đầu đặt lên môi cô.
.
.
.

"Đổng Uyển Nghinh, cậu xinh thật đấy."

Đổng Uyển Nghinh không ngước mặt, cười gượng, những điều tương tự cô đã nghe không biết bao nhiêu lần, sớm đã trở nên chán chường, cuộc sống đại học từ khi nào đã không còn là một cơn ác mộng. Ở nơi đây, cô chính là nữ hoàng, cô nhận ra rằng chỉ cần bản thân thật xinh đẹp, con đường phía trước tự khắc sẽ dễ đi hơn rất nhiều.

Được cung phụng như một công chúa, đối với Đổng Uyển Nghinh cũng không quá tệ. Không còn phải chen chúc chật chội để mua được món đồ mình muốn ở căn tin, không cần phải mỗi sáng đều để bụng đói mà tới trường, không phải chờ quá lâu mới tới mình ở nhà vệ sinh. Mỗi sáng đến lớp ngăn bàn cô luôn đầy ắp thức ăn nhanh, mỗi chiều ra về tủ giày của cô chất đống những lá thư tình của các cậu trai cùng lớp hoặc những lớp gần bên.

Nhưng điều tệ nhất cũng xảy ra, lớp cô đón nhận thêm một thành viên mới. Ngay khoảnh khắc cô ta bước vào lớp, mọi ánh hào quang gần như một lượt bị cô ta hút sạch. Giữa lớp học náo nhiệt và ồn ào, cô lẳng lặng đưa đôi mắt đen sâu thẳm dò xét, hai bên khóe môi của cô ta cong nhẹ, đuôi mắt vẽ lên một đường sắc sảo đến mê người, cái nụ cười mà ai nhìn cũng dễ cho là thân thiện. Có lẽ cô ta đã nhanh chóng nhận ra sự dò xét của cô, con người khẽ lướt qua ánh mắt. Đôi môi khẽ cong lên thêm một chút nữa, đuôi mắt nheo lại, toàn bộ sự thân thiện mập mờ ban nãy đã thế chỗ cho sự thách thức kín đáo của cô ta với cô.

Ra chơi hôm đó, mọi người đều tề tựu bên cô ta để add wechat. Đó là điều mà lớp cô vẫn thường làm nếu lớp có thêm thành viên mới. Như là một quy định cần thiết, Đổng Uyển Nghinh bất đắc dĩ cũng phải chờ để add wechat với cô ta. Nhìn cách mọi người cười cười nói nói, có lẽ là rất thích cô ta, gương mặt trông như bình thản của cô lại tối thêm vài phần trong ánh mắt.

Đến khi mọi người đều đã add xong Wechat của cô ta, đến cô chính là người cuối cùng, cô chỉ vừa kịp chìa ra điện thoại, một câu "Chúng ta add Wechat nhé" chưa kịp tuôn ra khỏi đầu lưỡi đã bị cô ta lên tiếng cắt ngang.

"Bạn học Đổng Uyển Nghinh? Hoa khôi trường mình đây sao?"

Đổng Uyển Nghinh chớp mắt, cô ta vẫn giữ nét mặt như vậy với cái nụ cười nửa vời giả thân thiện kia, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ thách thức cùng sự khinh thường khó hiểu. Ngữ điệu của cô ta tương đối bình ổn, mặc dù trong lòng có chút khó chịu nhưng bất quá cô tự cho là mình đã quá nhạy cảm rồi, còn cái từ "hoa khôi " kia của cô ta nữa, dù không phải là không thể nuốt nổi nhưng đối với Đổng Uyển Nghinh mà nói, dù chính cô biết bản thân xinh đẹp đến mức nào, hai từ "hoa khôi" nghe đến vẫn là vô cùng miễn cưỡng, cô thực không thích nghe từ này chút nào, đặc biệt không thích là nghe từ miệng cô ta.

"Tôi không muốn add Wechat của bạn."

Đổng Uyển Nghinh ngơ ngẩn, đôi mắt lại mở to thêm đôi chút.

"Tôi nói không muốn add Wechat của bạn, nghe không rõ sao?"

Ngữ điệu của cô ta vẫn như vậy bình ổn, không có gì thay đổi, kể cả cái nụ cười đê hèn trên môi kia nữa. Cô nhìn thấy được trong ánh mắt cô ta chứa đầy sự cao ngạo tự đại, điển hình của một cô gái sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng. Cô không biết ở trường cũ cô ta là cái loại gì, nhưng ở đây đã nhập gia thì phải tùy tục, gà non mà muốn vẫy cánh một cái liền thành phượng hoàng còn phải hỏi gia chủ có cho phép.

Cô thôi không cùng cô ta đôi co, đè nén lại chút khó chịu trong lòng. Cô trở về chỗ ngồi, thở một hơi dài, ngắm mình trong chiếc gương mini cầm tay, gương mặt này nhìn cũng đã quen, cũng chưa ngắm đến chán, không biết được nó sẽ tồn tại đến khi nào, là một thời gian ngắn ngủi nữa hay là vĩnh viễn về sau. Cô chợt nhớ đến anh, cái người thợ làm tóc, cô nhớ mình đã quên không hỏi anh điều này. Cô vẫn luôn luôn thắc mắc rằng, liệu bàn tay anh ta tạo ra ma thuật hay nụ hôn của anh ta mới là thứ tạo ra ma thuật. Trong một đêm khiến cô trở nên xinh đẹp, biến cuộc sống như chốn địa ngục liền trở thành thiên đường chỉ trong một cái nháy mắt. Cô còn nhớ không lầm thì trên cổ anh có một cái vết thương rất lạ, ngay cái lúc đầu óc trở nên mụ mị như vậy, ánh mắt đã khẽ lướt qua nó trước khi hoàn toàn nhắm chặt lại. Cô không cách nào mường tượng được loại dị vật nào có thể tạo ra được vết thương như vậy. Nó như thể mặt kính bị vật thể lạ đâm vào tạo thành một lỗ tròn sau đó xung quanh liền xuất hiện những vết nứt loang lổ. Vào cái lúc anh ôm chặt cô ngay trước cổng trường, cô đã kịp nhìn thấy những vết nứt kia hình như lại loan ra thêm đôi chút. Hoàn toàn không phải là sự mơ hồ của tầm thức.

….

"Đồng Linh, cậu vào nhóm thực hành với mình nhé.
?"

"Xin lỗi, mình vào nhóm của Mễ Mễ rồi."

Trong giờ thực hành, Đổng Uyển Nghinh hoàn toàn đơn độc. Trước nay cô chưa từng phải lo lắng về việc không có nhóm thực hành cả, kể cả khi còn chưa biến mất Đổng Uyển Nghinh của bây giờ. Từ khi cô nàng Mễ Mễ kia xuất hiện, cô ta nghiễm nhiên tước mất vị thế của cô một cách nhanh chóng. Con gà non yếu đuối này thực sự muốn đánh đu với phượng hoàng rồi.

Cô nhìn thấy cô ta đang nhìn cô cười một cách đắc thắng, lớp hầu như đã có nhóm thực hành của riêng mình, mọi người đều thu xếp ổn thỏa chỉ có cô là chậm trễ, mà vừa hay chỉ có nhóm của cô ta là còn chỗ cho một thành viên nữa. Cô cắn chặt môi đến bật máu, làm chậm trễ tiến trình của lớp quả không phải việc gì hay ho, hai tay cô nắm chặt, miễn cưỡng một lúc mới đến bên bàn thực hành của cô ta. Lời chưa kịp ra đến miệng đã bị cô ta cướp mất.

"Bạn học Đổng Uyển Nghinh, nhóm tôi không tiếp nhận bạn làm thành viên thứ 6 đâu."

"Tại sao?" - Cô gắng giữ cho giọng nói của mình thật bình thường, nhưng vai đang không ngừng run lên nhè nhẹ. Cô liếc nhìn những người khác, họ đều nhìn cô bằng cặp mắt dè chừng, ái ngại, nhưng chẳng một ai thèm lên tiếng. Như thể sự tồn tại của cô đã chẳng còn một tí giá trị gì cả.

"Bạn thấy đấy, họ cũng không muốn." - Cô ta nhún vai, ra vẻ bất lực. Ánh mắt của cô xoáy sâu vào đôi mắt cô ta mang theo vào tia rét lạnh, khiến cô ta bất giác cũng run người. Ánh mắt của cô ta thực khiến cô muốn đem nó ra khỏi cái tròng mắt của cô ta, khiến cô muốn đem cả đầu cô ta ra khỏi cả cái cần cổ mỏng manh yếu ớt kia, mạnh mẽ nhai nghiến, nhai đến nát vụn rồi vứt cho chó ăn.

Tia suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu đã khiến cô cảm thấy sợ hãi chính mình, suy nghĩ kia quả thực quá tàn độc. Tàn độc đến mức cô nó khiến cô buồn nôn vì ghê tởm, như cô chẳng phải là cô nữa, một Đổng Uyển Nghinh thực sự vẫn đang mắc kẹt tận sâu bên trong của tiềm thức mơ hồ, còn người ngoài đây lại thay cô điều khiển mọi thứ. Ngay cả cái suy nghĩ đó, rõ ràng không phải loại suy nghĩ mà Đổng Uyển Nghinh cô có thể nghĩ ra được.

…..

Giờ thực hành kết thúc, Đổng Uyển Nghinh bị đánh giá kém.

Ra về cô lúc nào cũng là người về muộn nhất, cô chậm rãi thu gom đồ đạc cho vào ba lô, cả gian phòng rộng lớn sớm đã chỉ còn một mình cô. Nghĩ đến cô lại càng thêm tức giận, cô ta thị uy gì với cô chứ? Đều không quen biết nhau, kể cả là cô có háo thắng nhường nào cũng đã nhường cô ta đến mấy bận, cô ta vẫn được nước lấn tới. Vừa nãy còn tráo cả lọ HCl của cô thành H2SO4, khiến cho mọi cố gắng thử nghiệm đều thành công cốc, vừa bị phê bình vừa bị thương ở tay do vô ý để H2SO4 vương phải. Cô ta còn hắt nước ướt cả một mảng áo của cô trong lúc rửa ống nghiệm. Đời nào ma cũ lại để cho ma mới như vậy bắt nạt, nói ra sợ người ta lại cho rằng đây là một câu truyện cười.

Cô chậm rãi rảo bước trên hành lang dài đằng đẵng, bóng dáng học sinh qua lại đã ngày càng thưa thớt, thỉnh thoảng có vài cô cậu nam nữ cùng lớp đi qua, khẽ chào cô một tiếng, điều đó khiến tâm trạng của Đổng Uyển Nghinh dần bình ổn trở lại. Vừa hay khi bước đến bên cầu thang đi xuống, cái người mà cô đã cầu không mong được thấy nhất lại sừng sững xuất hiện ngau trước mắt. Nếu không có cái bộ dạng ngả ngớn với nụ cười giả tạo kia, miễn cưỡng cô cũng có thể thấy cô ta có phần xuất chúng.

"Bạn học Mễ Mễ, rốt cuộc muốn gì đây?"

Cô ta chỉ cười mà không ngay lập tức đáp, chầm chậm tiến lại gần cô, tay khoanh trước ngực, bộ dáng này thật không khác với người tên Mỹ Mỹ cô đã sớm tiễn một bước về cõi địa ngục lạnh lẽo kia là mấy.

"Thực ra mình cũng chẳng muốn khó khăn gì với bạn. Chỉ là bạn thấy đó, một nhà thì không thể có hai chủ. Huống hồ cái ghế hoa khôi này bạn ngồi cùng đã êm mông rồi, mình nghĩ đã đến lúc nó muốn có một người chủ mới để đổi gió rồi."

Đổng Uyển Nghinh nghe đến buồn cười, không kìm được cười thành tiếng vài cái.

"Cái ghế hoa khôi đó tôi chưa bao giờ ngồi. Còn phải nói, gà non cũng chỉ là gà non không thể vẫy cánh là lật ngã được phượng hoàng, dù có mọc thêm vài cọng lông thì cũng chỉ là gà mà thôi."

Cô ta có vẻ thực sự bị lời này chọc cho đến tức, nụ cười trên môi đã trở nên gượng gạo, ánh mắt như có thể ăn tươi nuốt sống bất kì ai dám động đến cô ta. Nhưng so với đôi mắt sâu không thấy đáy, vô hồn như cõi u minh của cô, đó chẳng qua cũng chỉ như một tia sáng yếu ớt vùng vẫy trước khi hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.

"Ai là gà, ai là phượng hoàng còn chưa thể nói đâu"

"Tại sao lại không thể?" - Đổng Uyển Nghinh đưa tay phẩy phẩy nhẹ vai áo có dính chút bụi bẩn của cô ta, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên đó, đã sớm không còn bận tâm đến gương mặt của mình từ khi nào đã đáng sợ hơn cả con quỷ đáng sợ nhất trong thần thoại Hy Lạp nữa.- "Gà non thì chỉ có thể bay là tà trên mặt đất cuối cùng vẫn là sẽ rớt xuống đất một cách đau đớn và bất lực, còn phượng hoàng thì vĩnh viễn bay cao chới với đùa giỡn với những tầng mây lãng đãng trên bầu trời, muốn đậu là đậu muốn bay là bay, chẳng bao giờ có chuyện sẽ vấp ngã."

Cô ta đã thôi không cười, nơi chân mày nhíu chặt lại một cách gắt gao. Hành động đùa giỡn này quả thật không giống khí chất của Đổng Uyển Nghinh chút nào. Cô còn chẳng biết miệng mình bất giác đã nở một nụ cười thật quái dị, chẳng biết là vì thích thú hay là muốn đe dọa kẻ trước mặt nữa. Những gì hiện tại bản thân cô đang làm, một chút cũng không tồn tại trong suy nghĩ của cô.

"Không hiểu hả?" - Cô đem gương mặt cách xa cô ta một khoảng nhất định, vì dáng người có phần cao hơn nên ánh mắt nhìn xuống đã trở nên đầy cao ngạo, và cả chết chóc. Ánh mắt bức người đó khiến cô ta run sợ, không còn tỏ ra kiêu căng như ban nãy được nữa, cô ta hiện tại chỉ hận sao không cách xa cô ra một chút, cái lạnh chết người này có thể phát ra từ một con người sao?

Bàn tay của Đổng Uyển Nghinh dần rời khỏi bờ vai cô ta, chỉ còn những đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu luyến chưa muốn rời đi. Sau đó được cô dùng chút lực khiến nó cong nhẹ lên, kèm theo thân ảnh nào đó cũng nhẹ nhàng ngã ra một chút, như một chiếc oto dựng trên một con dốc lại bị người ta rút mất cục chặn bánh xe vậy. Trong khoảnh khắc cả cơ thể kia lơ lửng trong không trung, càng lúc càng cách ánh nhìn của cô xa hơn, cô trông thấy bên dưới chất ngổn ngang những món linh tinh, trong đó có một ống thép bị trồi lên, nhắm chuẩn lưng của cô ta. Ánh mắt hoảng hốt của cô ta hoàn toàn chìm ngập trong đáy mắt cô, tia sáng le lói kia đã kiệt sức, hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.

À, cô sực nhớ ra lúc mình giết chết Mỹ Mỹ, khung cảnh cũng hoảng loạn thế này nhưng trông vô cùng đẹp mắt. Cô đã nhấc bổng cô ta lên khỏi mặt đất, điên cuồng đập đầu cô ta thật mạnh vào sàn nhà lạnh như băng của phòng vệ sinh, đến khi tay cô ta buông thỏng, không còn cố sức cào cấu bàn tay cô một cách điên cuồng.

Cô lẳng lặng nhìn cô ta bị ống thép xuyên qua bụng, máu tuôn trào như nước suối đầu nguồn, gương mặt của cô ta vẫn hiện lên đầy vẻ kinh hãi và ngạc nhiên không thốt nên lời. Đổng Uyển Nghinh trông xuống gương mặt ấy, cô ta đã im lặng rồi, sự im lặng này chẳng phải luôn luôn tốt sao? Trông cô ta như thế, lại có thêm vài phần xinh đẹp đấy chứ.

Hành động ban nãy vô tình gây ra tiếng động không nhỏ, một vài người bạn cùng lớp của cô đã nhanh chóng để ý và rần rần chạy đến xem có việc gì. Cô thậm chí còn chẳng thèm ngoái nhìn, tâm trí cũng hoàn toàn bình thản như thể mình chẳng hề làm nên tội lỗi gì cả.  Dùng lực một chút đem bả vai đập thật mạnh vào tường, cô cơ hồ nghe thấy tiếng xương khớp mình kêu răng rắc, vai truyền đến cảm giác đau đớn đến thấu xương thấu tủy. Sau đó quỳ xụp xuống, vờ đưa tay ôm lấy mặt, ra vẻ sợ hãi, khóe mắt rất có chủ ý rơi xuống vài giọt nước.

Hai nữ sinh cùng lớp vừa kịp chạy tới, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Một nữ sinh thấy người cô không khỏi run bần bật, khóc lóc thê thảm, liền quàng tay ôm vào lòng an ủi một chút. Nữ sinh còn lại dường như đã phát hiện ra cái xác, cô ta hét lên một tiếng kinh hãi, lập tức thu hút sự chú ý một số học sinh còn lai vãng gần đó.

"Chết…chết người rồi!"

Trong lòng nữ sinh kia, cô cảm nhận bàn tay đang ôm lấy cô đang run lên bần bật vì sợ hãi. Ánh mắt cô lấp ló sau những ngón tay đang dùng ôm lấy mắt, đằng sau làn nước mắt giàn giụa là một cái nhìn đầy thâm độc nham hiểm, mặc cho bả vai vẫn còn đau rát và không ngừng run lên theo những tiếng nấc vờ vịt. Mọi việc diễn ra nhanh chóng đến mức trong đầu cô dần như không lưu lại được chút hình ảnh nào, vậy mà những hành động mà cô thực hiện lại hoàn toàn bài bản như đã đọc qua và thuộc lòng một tờ kịch bản ngắn.

"Có chuyện gì xảy ra vậy Nghinh Nghinh?"

"Cậu ấy…cậu ấy tự dưng kiếm chuyện với mình, sau đó liền động tay động chân. Cậu ấy đẩy mình va vào tường nhưng lại trượt chân ngã xuống. Là lỗi của mình…mình đã không kịp cứu cậu ấy…"

Đổng Uyển Nghinh lại khóc òa lên như một đứa trẻ, quả thật nếu cô không phải đang là sinh viên năm nhất, thực tình khó nghĩ đến lại có diễn xuất tốt ngang ngửa các diễn viên gạo cội trong giới bây giờ.

Hai nữ sinh kia ra sức an ủi cô. Không bao lâu cảnh sát liền tới, khuôn viên trường một phen náo loạn hồi lâu rồi cũng dứt, Đổng Uyển Nghinh cũng không bị tra hỏi quá lâu vì đã có hai nữ sinh kia ra mặt làm chứng cho cô. Mọi việc diễn ra suôn sẻ không ngoài dự đoán của cô.

Đều cùng là giết người, nhưng không như lúc trước, Đổng Uyển Nghinh hiện tại đến một chút sợ hãi cùng mặc cảm tội lỗi đều không có. Cô bình thản đến lạ, sau khi chia tay hai nữ sinh kia trước cổng trường, môi của cô lại vẽ lên một nụ cười tà ác. Đổng Uyển Nghinh đã trở thành một thực thể tồn tại của cái ác, cô hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi của chính mình đáng sợ đến mức không thể trở về như trước được nữa rồi, sự tồn tại của cô, hơi thở của cô, tất cả đều như những dòng ký ức mơ hồ hỗn loạn không rõ ràng đan xen lẫn nhau trong tầm thức.

.
.
.

Cô biết mình không thể duy trì diện mạo hiện tại nếu như không đến tiệm cắt tóc đó. Bởi chỉ trong thời gian ngắn như vậy, tóc cô dần đã khôi phục về dáng vẻ như cũ. Mặc dù cô luôn nghĩ ranh giới giữa đẹp và xấu cực kỳ mỏng manh, dù nằm ở phía bên nào cái đang chờ phía trước cũng là một quãng đường không hề trơn láng dễ đi. Nhưng mà hiện tại, không biết vì cái gì thôi thúc, trong cô tha thiết muốn bản thân phải nghiêng về cái đẹp. Cô muốn mình luôn luôn phải đẹp như vậy.

"Em muốn cắt kiểu tóc nào đây?" - Anh lặp lại câu hỏi vô bổ đó, như thể đó là lẽ thiết yếu trong cuộc sống của anh. Cô nhìn mình trong gương, chợt nhớ về mình của một tháng trước, cả dáng vẻ và ánh mắt đều đã thay đổi rồi. Kể cả tâm hồn, tầm thức, suy nghĩ và hành động. Cô quay ghế đối mặt với anh, như không thể chờ đợi được sự rườm rà ấy. Anh đưa tay chống hai bên thành ghế, giữ cho cô ngồi im vị trí của mình, anh biết cô so với khi trước mất đi tính kiên nhẫn rồi. Khóe môi anh cong lên thêm đôi chút, dường như hành động ấy không khiến anh bận tâm mà ngược lại càng khiến anh thấy vui vẻ.

"Tôi phải làm sao để được đẹp?"

Anh nghiêng đầu, tặc lưỡi một cái.

"Em nghĩ xem?"

Đồng tử của Uyển Nghinh tối lại, trước sự bình thản của anh lại càng thêm mất kiên nhẫn, cô áp tay lên má anh, kéo xuống gần chút, đến khi chóp mũi của hai người chạm nhau vừa có chút nhột vừa đem hơi thở của cả hai trong khoảnh khắc hòa quyện vào nhau.

"Nếu tôi nhớ  không lầm anh đã từng làm thế này."

Cô nhướn người lên, để môi mình chạm đến môi anh, cảm giác mềm mịn nơi bờ môi và cả vị ngọt nhè nhẹ khiến đầu óc cô dần trở nên trống rỗng. Anh khẽ cong mi tỏ ý cười, rồi đưa tay luồn ra sau đỡ lấy gáy của cô, đem nụ hôn kia đi sâu hơn. Chỉ một chốc môi lưỡi quấn quýt, nhịp thở của cô đã trở nên hỗn loạn, cảm thấy như toàn bộ sức lực của bản thân đều bị anh bào mòn qua nụ hôn nồng nàn kia. Cô không biết anh làm thế có phải là để tăng hiệu quả của việc thử nghiệm hay không, chỉ có điều ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, chỉ là trước khi hoàn toàn chìm vào sự mơ hồ đó, cô khẽ mở mắt, lờ mờ nhìn thấy vết sẹo xấu xí kia trên cổ anh dường như to thêm đôi chút và có phần sâu thêm đôi chút. Cô chỉ kịp nhẹ đưa tay lướt qua nó, làn da chỉ vừa thoáng cảm nhận được sự sần sùi trên vết thương ấy, cô lại như bao lần thiếp đi như thế, hoàn toàn chìm trong bóng tối mịt mù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh