Chương 23: Chuyện cũ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Áo chùng đen, mái tóc bóng dầu, chiếc mũi ưng đặc biệt bắt mắt, luôn là khuôn mặt Severus Snape bày ra trước mặt người khác, đưa lưng về phía hoàng hôn ánh chiều tà, bộ mặt âm u đầy vẻ đáng sợ.

"Nhớt sên?" Nhìn thấy người kia, Sirius nghiến răng nghiến lợi không nhịn được mà lộ ra nụ cười đầy tà ác tràn ngập vẻ trào phúng, vẻ mặt này luôn chỉ dành cho một người duy nhất, địch thủ nhiều năm, Chủ nhiệm nhà Slytherin, "Nhiều năm như vậy, hình tượng của ngươi vẫn không hề thay đổi, vẫn chướng mắt như vậy."

"Sirius!" Lupin ý đồ khuyên can Sirius, bất đắc dĩ chỉ khiến cho tên đại hắc cẩu kia càng thêm nổi đóa, bước tới gần Snape, còn không kiêng dè gì mà đem ánh mắt lộ liễu quét khắp người Snape mà đánh giá một phen. Lupin đành phải xấu hổ về phía Snape cười cười: "Severus, lại gặp mặt."

"Nhưng ta không vì cuộc gặp mặt này mà cảm thấy vui sướng chút nào." Snape lạnh lùng mà liếc Lupin không quên buông lời cay nghiệt, lại quay đầu nhìn về phía kẻ quần áo bất chỉnh, cử chỉ không giấu vẻ thô lỗ, Sirius, "Xem ra mười mấy năm sống trong ngục đã làm ngươi thay đổi rất nhiều —— ta nhớ rõ bộ dạng trước kia của ngươi so với hiện tại tốt hơn khá nhiều đó, ít nhất quần áo đều là đồ mới. Không giống cái thứ ngươi đang mặc trên người, đại khái là moi ra từ đống rác nào đi......"

"Ngươi liệu có hơn gì ta không? Trừ bỏ một thân áo chùng mới tinh, thì bên trong quần áo lót bẩn thỉu vẫn hoàn bẩn thỉu thôi!"

"......Lũ Giám ngục không thường xuyên đến 'hỏi thăm' ngươi sao? Ta tưởng rằng Azkaban trông coi phạm nhân rất kĩ lưỡng. Cũng phải thôi, đám Giám ngục đó khinh thường để ý tới cái mạng của một kẻ biến hình hoang dã chỉ biết rúc trong chiếc ổ chó của mình mà phát tiết."

"Kia so với ngươi liếm ngón tay dơ bẩn của Voldemort vẫn còn tốt hơn gấp vạn lần —— ta đoán tên kia đi vệ sinh xong cũng không rửa tay?"

"Mùi vị so với thịt chuột ít ra vẫn tốt hơn đi? Ta nghe nói ngươi ăn rất nhiều chuột —— như thế nào, bắt không được Đuôi Trùn, nên chỉ có thể bắt chuột hành hạ cho hả giận? Vừa rồi Dumbledore có nói với ta, ngươi đã trải qua bao nhiêu vất vả, ta như thế nào lại cảm thấy thật ra ngươi sống rất cao hứng đi, có thể ăn cả thịt chuột? Sau đó mỗi đêm đều nằm mơ thấy chính mình giết Đuôi trùn để báo thù?"

Cuộc đối thoại đầy mùi thuốc súng cứ như vậy mà kéo dài suốt năm phút đồng hồ, thẳng đến sắc mặt của bọn họ càng lúc càng trở nên đáng sợ mà thành công bức lui một đám học sinh nhà Hufflepuff đi qua.

So sánh hai người với nhau, Sirius chính là kẻ thiếu kiên nhẫn. Hắn thực mau đã bị Snape nói kích khiến cho bộ mặt có chút khó coi.

"Cẩn thận một chút, đồ chó to xác. Cậu con trai đỡ đầu yếu đuối của ngươi vẫn còn đang đứng đây, cẩn thận sẽ dọa chết nó." Snape cười lạnh.

"Nhớt sên!" Sirius cuồng bạo muốn xông lên, Harry hoảng sợ muốn giữ chặt hắn lại, bị Lupin giành trước một bước. Chú ấy kéo cánh tay Sirius, ý bảo hắn chú ý đến sắc mặt tái nhợt của Harry, kêu hắn ở trước mặt con đỡ đầu nên kiềm chế lại.

"Rất lấy làm vui mừng trước lòng hữu nghị của các người." Snape vẻ mặt giả cười, "Mười mấy năm các ngươi vẫn có thể như trước phối hợp tốt đến như vậy —— một kẻ chẳng khác nào một chó điên chỉ biết sủa bậy, mà một kẻ kia......ai biết được lúc này bày ra một bộ lương thiện, chớp mắt đã có thể giơ móng vuốt sắc bén, bóp nát cổ người khác......"

Harry phát hiện Lupin mới lấy lại được vẻ khỏe mạnh, sắc mặt tức khắc trắng bệch như tuyết. Hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Snape, trong ánh mắt bi thương như muốn trào ra. Nhưng thực mau, Lupin làm bộ không nghe được câu nói của Snape, chỉ mỉm cười đem Sirius kéo về phía sau: "Được rồi, Sirius, chúng ta còn có rất nhiều muốn nói với Harry ......."

"Từ từ, Remus ——" Sirius lập tức thoát ra khỏi bàn tay của bạn, cảnh giác mà nhìn Snape liếc mắt một cái, đối Lupin cùng Harry nói, "Chúng ta giải quyết chuyện này trước đã —— tên nhớt sên này vừa thấy ta liền khiêu khích, còn nhắc tới chuyện trước kia, hắn tưởng ta ngu sao? Hắn đang chímh là một hai muốn ta ở Hogwarts phải ngu ngốc không hiểu gì hắn mới vui vẻ?" Sirius căm tức nhìn Snape: " Severus Snape! Chọc tức ta vui lắm sao!"

Snape không trả lời ngay. Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Sirius, bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên khốn này! Mười mấy năm qua ngươi căn bản chưa từng nhìn nhận lại mọi việc —— nếu không phải tại ngươi xúc động lỗ mãng, cô ấy sẽ không mất đi tính mạng! Người đáng chết là ngươi! Không, ngươi tốt nhất nên bị giam ở Azkaban mà ngu ngốc thêm một trăm năm nữa đi!"

Snape chưa bao giờ mất đi lý trí như vậy, ít nhất Harry trước nay đều chưa từng được chứng kiến. Nhưng lời thầy ấy nói rõ ràng khiến cho Sirius tuyệt vọng cùng áy náy, còn Lupin trầm mặc đến dị thường.

"Ta thừa nhận là ta hại chết Lily cùng James! Nhưng ngươi quan tâm chuyện này làm gì! Ngươi có tư cách gì đòi chỉ trích ta —— còn không phải ngươi......ngươi......" Sirius tức muốn hộc máu, nhưng mà trước sau không có  lời lẽ chính đáng nào nhằm chỉ trích Snape. Hắn phát ngốc nhìn về phía Lupin, cuối cùng phẫn hận mà đem ánh mắt dời về phía mặt đất.

Snape tức giận chưa tiêu, nghe được câu nói của Sirius liền lạnh hai tiếng, trong tình cảnh đó Harry cho dù tuổi nhỏ, cũng tinh tường cảm nhận được: "Ta có tư cách gì? Một đám ngu dốt các ngươi cuộc sống niên thiếu của ta......khiến cuộc sống trong quá khứ của ta không ngừng bị đảo lộn, ngươi cho rằng ngươi có tư cách hỏi như vậy sao?!"

"Chúng ta huỷ hoại cuộc sống học sinh của ngươi? Chẳng lẽ ngươi không tìm phiền toái cho chúng ta? Nếu không phải tại ngươi, khi chúng ta đi học như thế nào sẽ luôn cãi nhau?! Tại vì ngươi ——" cánh tay của Sirius bị Lupin kéo lại, làm hắn không thể không im miệng.

Lupin mang theo vài phần cầu xin mà nói: "Được rồi, Sirius, chúng ta đi thôi —— việc xảy ra trong quá khứ, cũng không cần nhắc tới nữa?" Hắn quay đầu nhìn về phía Snape, bỏ qua khuôn mặt tràn đầy tang thương cùng đau khổ: "......Severus, Lily chết, ta cùng Sirius đều có trách nhiệm, chúng ta cũng vì thế phải trả giá bằng cả cuộc đời của mình......mất đi cả Lily và James chẳng lẽ chúng ta đều dễ chịu sao? Nhưng hết thảy đều đã qua đi, chúng ta còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, vì cái gì không hợp tác một chút, chờ đến khi những việc này kết thúc lại giải quyết cho xong nợ nần của quá khứ?......Có lẽ khi đó chúng ta đều không còn nữa, ta chỉ sợ rằng sẽ không còn cơ hội cùng ngươi tranh cãi. Ngươi sẽ là người giành chiến thắng."

"Đúng vậy, ta nên cảm thấy may mắn, năm đó ở Lều Hét, ngươi giả bộ làm bạn bè tốt không quản mưa gió đến cứu ta một mạng, mới làm ta có cơ hội có thể thắng đến cuối cùng." Snape khóe miệng xả ra một tia giả cười.

Lupin sắc mặt càng thêm tái nhợt, hắn nhìn qua giống như đang rất khó chịu. Harry nhịn không được vì hắn mà cảm thấy đau lòng —— vì cái gì Remus lại không thể giống như Sirius cứ như vậy xúc động một ít, đối Snape phát tiết bất mãn trong lòng? Chú ấy không có khả năng không có bất luận cái gì gọi oán hận đi?

"Ngươi dám!"

Trong giây lát, Sirius rút ra đũa phép, xông lên trước nhắm thẳng cằm Snape, hung tợn mà hét lên, cặp mắt đen nhấp nháy ánh lửa địa ngục, "Ngươi quả thật can đảm lắm mới nhắc tới chuyện này trước mặt Remus! Ngươi biết cậu ấy từ đầu đến cuối đều vô tội! Thời điểm cậu ấy biến thành người sói, tất cả chúng ta đều không biết! Nếu không phải đêm đó cậu ấy nhận ra ngươi mà ngừng lại, ngươi cho rằng ngươi có thể sống đến khi James chạy đến cứu ngươi sao?! Không sai! Năm đó là ta dẫn ngươi đến đó, ta......ta muốn cho Remus hiểu rõ, ngươi căn bản không đáng......ngẫm lại đi! Đêm đó ngươi ném một câu bùa chú vào cậu ấy, khiến cho Remus bị thương sống dở chết dở! Nếu không phải lo lắng cho Remus, ta đã sớm nhảy ra tự tay kết liễu ngươi!"

Sirius thở hổn hển, ý thức được Snape đang ngẩn người, không khỏi đem hơi thở bình ổn lại, cười khổ một tiếng: "Snape, ngươi đại khái cho rằng ta khi đó bày trò đùa dai......nhưng cuối cùng chỉ sợ là bởi vì ngươi không nhớ rõ vào ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì—— ngươi phát hiện Lupin là người sói, uy hiếp chúng ta sẽ đem tin này truyền ra toàn bộ cho mọi người trong trường biết—— ngươi đến tột cùng có nghĩ đến cảm xúc của Lupin? Cậu ấy chưa từng có ý muốn trêu chọc ngươi, cứ cho rằng việc chúng ta làm bạn làm ngươi nhìn không thuận mắt, nhưng ngươi nên hiểu rõ Hogwarts đối Lupin mà nói có bao nhiêu quan trọng! Khi đó cậu ấy dù cho có là một người sói nhưng cậu ấy cũng chỉ mới chỉ là một thiếu niên! Nếu bị đuổi khỏi Hogwarts, cậu ấy chỉ còn nước bị đám khốn ở Bộ Ma pháp giết chết hoặc bị bắt gia nhập Tử thần Thực tử! Ngươi trước nay cũng chưa từng nghĩ tới cậu ấy —— ngươi căn bản là không đáng!"

Lupin trầm mặc không nói lẳmg lặng  đón nhận ánh mắt của Snape, nhưng hồi lâu, Snape vẫn không mở miệng nói, xoay người rời đi. Lupin cúi đầu, Harry nghe được chú ấy tựa hồ nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Chú có sao không? Remus?" Harry cẩn thận hỏi.

"......Không sao" Người sói tiều tụy không có ngẩng đầu, cười trả lời.

"Xin lỗi, Remus. Mình chỉ thiếu chút nữa là nơi hết ra." Sirius lại một lần ôm bạn tốt của chính mình vào lòng, khuôn mặt của người sói mặt vùi vào lồng ngực của chính mình, "......Mười mấy năm, đều không có thay đổi. Sao không quên đi? Cậu xứng đáng hơn thế."

Ở trong lồng ngực của bạn thân, Lupin nghẹn ngào một tiếng, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Hai người đàn ông trưởng thành cứ như vậy mà ở trước mặt Harry thân mật, Harry hoàn toàn không cảm thấy không ổn. Cậu thậm chí còn vô cùng hâm mộ những cái ôm như vậy —— hơn nữa cậu hoàn toàn không cảm thấy, nhìn qua so cha Sirius chú Lupin có phần già nua hơn khi dựa vào lồng ngực cha Sirius trông quái dị—— có lẽ Lupin cho người ta cảm giác chính là chú ấy yêu cầu người khác quan tâm đến?

Tóm lại, người trưởng thành có bí mật của chính bọn họ, vẫn là không nên yêu cầu họ đem vết thương vẫn còn đang rỉ máu đến trước mặt để cho người khác soi xét.

Harry thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng khi cùng hai người cha Sirius đến Hồ Đen, nghe Sirius kể về cuộc sống của bọn họ cùng James thời học sinh khiến cho Harry nảy sinh hướng thú, cậu đột nhiên liền nghĩ tới chính mình cùng Malfoy.

So với Lupin và Snape, chính mình cùng Malfoy có thể xem như may mắn  hơn chăng? Bọn họ thẳng đến mười mấy năm sau vẫn vì chuyện cũ mà canh cánh trong lòng, mà chính mình cùng Malfoy có phải hay không so với bọn họ còn tốt đẹp hơn, bọn họ không còn tiếp tục đối đầu, như vậy có thể tránh sau mười mấy năm vẫn cứ cất giấu rất nhiều tâm sự nặng nề để rồi tiều tụy, mệt mỏi cùng bất an?

Sự tình ở Lều Hét, Harry chỉ nghe được lõm bõm câu được câu chăng, nhưng có thể hiểu đại khái sự tình có bao nhiêu nghiêm trọng, cho nên cậu có thể hiểu được tại sao Snape phẫn nộ khó có thể nguôi ngoai, cũng cảm thấy cha, cha đỡ đầu của mình, cùng giáo sư Lupin có chút thất vọng, rốt cuộc sự đùa nghịch dẫn đến hậu quả khủng khiếp, bọn họ vốn không nên làm sự tình diễn biến đến nông nỗi này —— nhưng suy cùng cho cùng cũng chỉ có một chút thất vọng mà thôi.

Bởi vì cậu và Malfoy nếu cứ tiếp tục đối lập lẫn nhau, chỉ sợ có một ngày nâng đũa phép bắn ra bùa mê muội hoặc bùa xuyên tim hay thậm chí là ......"Arvada Kedavra"!

Chỉ là tưởng tượng thôi, cũng đã làm Harry cảm thấy rất khó chịu —— trên thực tế, cậu trước nay đều chưa từng tưởng tượng qua, như thế nào khiến cho Malfoy ở trước mặt mình dần mất đi mạng sống, mặc dù cậu không ít lần bị Malfoy nhục mạ, chọc tức, nhưng kể cả trong lúc tức giận nhất cũng chưa từng có suy nghĩ đấy.

Từ cổng lâu đài Hogwarts bước ra, Harry thu hồi suy nghĩ đánh giá không lâu trước đấy của chính mình. Xa xa, Harry thấy trên bãi cỏ bên Hồ Đen xuất hiện hắc một bóng hình quen thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro