Chương 6: Tiết học Độc dược và Giáo sư Lupin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ta cho rằng danh tiếng cũng không thể làm cứu vớt kĩ năng Độc dược liệu, cái vạc của trò đã tạo ra một chất không thể bắt bẻ bổ huyết tề, trò Potter." Thanh âm trần thấp bỗng nhiên vang lên ở trong phòng học âm u, khuôn mặt Snape vẽ ra một nụ cười giả tạo, hắn khoanh tay đứng bên cạnh Harry, khinh miệt mà liếc mắt 1 cái về nhìn nước trong vạc.

Hắn cười lạnh nhìn chung quanh một vòng dọa sợ đám học sinh trong phòng: " Nếu có người cảm thấy trong tiết học của ta không cần làm gì là có thể trở thành Ma dược sư xuất sắc, không bằng quay về phòng ngủ ngon trong ổ chăn ấm áp, dễ chịu."

Harry cúi đầu, vì mới vừa rồi khi Snape tới gần mà cơ thể khẽ run rẩy.

Cậu nghiêng về phía sau, Draco Malfoy sắp hoàn thành chế tác ma dược thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ gầy của Harry ---nếu trực giác của cậu còn bình thường, Harry Potter sẽ lập tức phát hiện mà quay xuống phía sau lườm hắn một cái, cái liếc mắt kia cũng thật đủ lớn, ít nhất hơn 2 phút.

Không sai, hắn làm bộ trông lúc vô ý ngẩng đầu liếc mắt ngắm cậu một cái, lại bị ánh mắt của Harry Potter thương tổn. Tên kia cho rằng hắn đang nhìn cái gì? Một tội phạm ghê tởm muôn phần tàn ác?! Nhưng cậu lại biểu hiện đáng thương đến như vậy, bộ dạng vừa kinh vừa sợ, bộ dạng chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay liền nhảy dựng lên.......

" Harry Potter, đem hoa thủy tiên nghiền nhỏ trộn với nọc độc nhện sẽ phát sinh ra cái gì? "

Ron run lập cập, kín đáo dùng ngón tay chọc chọc Harry.

Harry tức khắc hét lên một tiếng, nghiêng mình né tránh ngón tay Ron, Malfoy bởi vậy mà tay run lên, phương hướng quấy ma dược bị thay đổi, một nồi ma dược thoáng chốc bốc khói trắng, sau đó hỏng toàn bộ.

Snape nheo hai mắt lại, trong phòng học Độc dược trong nháy mắt có thể nghe được cả tiếng hô hấp.

Harry vẫn cúi đầu như cũ, cả khuôn mặt trắng bệch. Cậu há miệng thở dốc, nhưng một chút âm thanh cũng không thoát ra.

" Thưa......giáo sư, em nghĩ Harry, cậu ấy......." Ron tuy rằng cũng bị Harry quá mức kịch liệt mà dọa sợ, nhưng vẫn khoan dung thay Harry tìm cớ: " Cậu ấy bị bệnh. Sắc mặt cậu ấy tái nhợt, cả người tái run, tâm trạng buồn bã, ỉu xìu......"

" Đầu óc của trò ấy so với quỷ khổng lồ cũng không đến nỗi nào, trong đầu không cần sắp xếp lại những từ ngữ, ta nhìn ra được trò Potter vĩ đại đã có thể chứng minh trò ấy có đủ cớ để nghỉ tiết học Độc dược tiếp theo, trò ấy ngay tiết đầu tiên đã đến muộn 20 phút." Snape quay người lại, lạnh lùng nhìn chăm chú vào đỉnh đầu Harry, " Bởi vì Harry Potter trầm mê với bạn đêm hẹn hò mà không nghỉ ngơi cho tốt làm hại sức khỏe chính mình, còn làm ảnh hưởng đến trật tự tiết học Độc dược, Gryffindor trừ 10 điểm! Hiện tại, Potter, trò có thể đến phòng y tế vui sướng hưởng thụ chiếm cứ giường bệnh."

" Giáo sư! Ngài không thể---" Ron mở to hai mắt nhìn, buồn bực vạn phần.

" Trò Weasly ý tứ rằng ta không thể như vậy khoan dung mà cho phép trò Potter rời phòng học? " Snape nhướng mày.

Ron tức khắc nhụt chí: " Không phải.......như vậy, Harry, bồ nghỉ ngơi cho tốt." Cậu đều không phải vì Harry tìm cớ trốn học, mặc dù cậu cũng cho rằng Harry có khả năng thực sự bị bệnh.

Từ đầu đến cuối, Harry đều không nói một lời, chậm rãi từ trên chỗ ngồi đứng lên, nghiêng người vòng qua Snape, giống như hồn ma đi khỏi phòng Độc dược.

" Cậu ấy bị sao vậy? " Neville lo lắng nhỏ giọng hỏi Hermione.

Cùng nhóm pha chế ma dược với cậu, Hermione nhìn bóng dáng Harry, nhỏ giọng trả lời: " Mình không biết. Cậu ấy từ khi bước vào Độc dược phòng học chính là bộ dạng này......đại khái là do không được ăn sáng. Nhưng mình lo lắng nhất là cậu ấy giống như không thích người khác đụng chạm mình. Vừa rồi Seamus khoác vai cậu ấy hỏi chút vấn đề, thoạt nhìn cậu ấy như muốn té xỉu---xin lỗi, Giáo sư Snape."

" Vì trò Granger làm lơ sợ tồn tại của Giáo sư trong lớp học nói chuyện riêng, Gryffindor trừ 10 điểm." Snape vung áo choàng ra sau, một trận gió xoáy bước về phía bục giảng.

Học viên khác cùng với học viên xà viện không nhìn sắc mặt trắng bệch của Hermione và Neville vì câu nói của Snape, tận lực đem lực chú ý đặt vào nồi chế tác ma dược của chính mình---giáo sư Snape thật đáng sợ!!

Chỉ có Malfoy, ngơ ngác nhìn vạc của mình chỉ còn cặn bã xót lại. Hắn nhớ tới một việc---thời điểm Harry Potter bước vào phòng học Độc dược, hắn giống như trong quá khứ ở tấm da dê vẽ một hình thù, đổ ma dược ở nồi nấu lên giấy nhằm trêu chọc Harry, gấp thành máy bay giấy phi qua chỗ Harry, nhưng hắn chỉ nhìn thoáng qua, liền dùng Lacarnum Inflamari (Bùa tạo lửa) đem tấm da dê thiêu hủy.

Harry Potter không nói với hắn một câu......

Draco Malfoy nhìn chỗ ngồi của Harry, trống rỗng, đột nhiên cảm thấy trái tim của chính mình co rút, đau đớn.

Harry không đi đến phòng y tế, cậu đi thẳng tới hồ.

Ánh mặt trời sáng lạn, bóng cây bên hồ lắc lư, tảng đá lớn nằm ngang bên hồ Harry lẳng lặng mà ngồi, một đôi mắt phỉ thúy sắc phản chiếu mặt hồ, trong đôi mắt ấy không hề thấy đáy, hình ảnh ấy khiến lòng người mạc danh thương cảm. Cậu giống như một pho tượng đá, lại giống như vì thương tổn mà khép mình lại.

Trên người đã không còn đau, nhưng bị Ron chạm vào ngay lập tức liền đau tới thấu xương, cậu nhịn không được hét lên---Chúa cứu thế vĩ đại như đại tiểu thư nũng nịu được nuông chiều từ bé, chỉ cái chạm nhẹ cũng có thể hét đến chói tai---suy nghĩ này khiến cậu chực khóc, lại làm cho cậu lo sợ bất an.

Harry sợ người khác nhìn ra khác thường, cậu lại càng sợ người kia.....tên khốn nạn kia sẽ đột nhiên nhảy ra, nói hắn xâm phạm Cậu bé vàng Gryffindor, đại danh đỉnh đỉnh Harry Potter!

Như thế nào mới có thể không đau khổ?!

Đã từng có lúc, cậu tưởng niệm về cha mẹ mình, họ chiến đấu vào thời điểm Voldemort tàn nhẫn tà ác cùng những thủ đoạn giết người của Tử thần Thực tử, thống khổ vạn phần, nhưng hiện tại, cậu cơ hồ không thể chịu đựng.

Không kìm được xúc động, cậu muốn nhảy xuống hắc hồ sâu thẳm này, kết thúc tuổi trẻ chịu đủ ủy khuất, kết thúc đi sinh mệnh này--cậu hận Merlin! Vì sao cho cậu hi vọng, liền lập tức đem cậu nhấn chìm trong tuyệt vọng?!

Nếu có người cho cậu ấm áp thì tốt rồi, nhưng là bởi vì người kia, cũng bởi vì cái loại sự tình rối rắm cùng đau đớn, cậu sợ hãi bị người khác đụng vào, cũng không thể chịu đựng người khác đụng vào. Không chỉ là cảm giác hổ thẹn mà còn có cả sợ hãi đau đớn......cậu còn mặt mũi nào đi cầu người khác ấm áp?

Nghĩ đến sau này cậu đến một cái ôm bình thường cũng không làm được, những cái ôm ấm áp dành cho Hermione, cho Ron, cho bác Hagrid, cho Sirius, cho Weasly phu nhân, nước mắt Harry liền không khống chế được mà trào ra hốc mắt.

Sirius còn đang chốn đông chốn tây, người đã không cứu được con trai của mình. Người coi cậu như con trai ruột thịt, người sẽ không bao giờ có thể cũng không thể oán giận, trách phạt tình cảnh của cậu. Nhưng cho dù là Sirus, cậu cũng không thể đem kí ức đau khổ đêm qua nói ra.

Đỉnh đầu truyền đến âm thanh vỗ cánh phành phạch---là cú mèo mang theo thư tín bay đến đây.

Cú mèo tuyết trắng rất giống với Hedwig của cậu. Có người gửi thư cho cậu sao? Là Sirus?

Nhận thư, phát hiện trong người không có chút đồ ăn nhỏ thưởng cho cú mèo, Harry hướng cú mèo vẫn còn đang vui sướng nói to một câu, đó là câu nói đầu tiên kể từ lúc cậu tỉnh ngủ: "Cảm ơn! "

Cú mèo nghiêng cánh bay đi.

Harry nhận ra người gửi thư cho mình, là bạn tốt của cha nuôi, năm trước làm giáo sư bộ mộn Phòng chống nghệ thuật Hắc ám, Remus Lupin. Sau khi Lupin rời khỏi trường Hogwarts, bọn họ có gửi mấy phong thư qua lại. Lúc ban đầu khi Lupin biết cha mẹ cậu là ai, Harry đoán rằng trong nhóm Hải tặc, Lupin cũng không tính là quá thân thiết với cha mình, nếu không suốt mấy năm cậu trưởng thành, Lupin cũng sẽ không một chút tin tức cũng không có, cũng chưa bao giờ thăm cậu, mặc dù cậu đã học ở Hogwarts 2 năm cũng chưa từng xuất hiện. Sau vài lần thư từ qua lại, Harry mới phát hiện người sói kia do tính cách trầm mặc đã không ít lần tự cô lập chính mình, mà cậu cũng hiểu rằng bản thân mình cũng không thể dùng thân phận con nuôi của bạn thân khiến cho Lupin quan tâm cậu được.

Nhưng Lupin là thật sự quan tâm cậu, mặc dù chú ấy chưa từng nói thành lời. Chú ấy sẽ hết lòng dùng mọi khả năng của mình hướng dẫn Harry, làm cho Harry cảm nhận được vui sướng, chẳng sợ vì thế mà đắc tội Snape.

So với cha nuôi, Harry cảm thấy chú Lupin thích hợp làm bạn với mình hơn.

Có lẽ, cậu có thể nói sự việc kia cho chú Lupin---nhưng không nói chân tướng sự thật?

" Chân bông yêu dấu,

Ta nghĩ rằng con đã nhận được thư của Sirius, sau khi con hướng ta dò hỏi tình hình gần đây của cậu ta. Thực xin lỗi, cho tới hôm nay ta cũng chưa thể liên lạc với hắn, lần gầy đây nhất đã là gần một tháng trước. Chỉ mong hai người đều mạnh khỏe. Ta không cho rằng việc cậu ta thường xuyên gửi thư là chuyện tốt, đặc biệt vào lúc đương hắn còn có một ít lông xù vấn đề nhỏ khó lòng giải quyết. Mong con thông cảm cho tình cảnh của cậu ta. Nếu như con cũng có vấn đề nhỏ yêu cầu xử lý, đừng ngại gửi thư cho ta, hoặc là chúng ta cùng nhau gặp mặt nói chuyện. Tháng này ta có cơ hội đến 1 thôn nhỏ đáng yêu gần chỗ con dạo quanh một lượt, nếu con có thời gian, liền tới cùng ta uống một cốc bia đi.

Cập: Đừng đem chuyện uống rượu này nói cho Hermione. Nếu vấn đề nhỏ của con chỉ cùng ta, một người chia sẻ, cũng đừng nói cho Ron.

Tái bút: Nếu con không muốn tiếp tục cùng chung sống một nhà với dì của mình, đừng ngại suy xét một chút về đề nghị của Sirius, ta sẽ giúp con thuyết phục lão già mê kẹo kia. Vì con cùng chân to bản có thể ở chung với nhau đến lâu dài, chúng ta nguyện ý càng dụng tâm bảo hộ con.

Tái tái bút: Xét thấy lông xù xù vấn đề nhỏ kia còn tồn tại, nhớ rõ thời điểm hồi âm đổi cách xưng hô, ta thích cách kia hơn."

Harry đem thư ôm trước ngực, một dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua trái tim cậu.

Giông như lời nói của Sirius, trên thế giới này có rất nhiều người không thích cậu thậm chí thương tổn cậu, nhưng vẫn có những người bảo hộ cậu, yêu thương cậu.

Cậu muốn tiếp tục sống, sống đến một ngày cậu có thể nhìn thấy thế lực tà ác biến mất, chứng kiến Ma pháp giới giành được thắng lợi, trở về trật tự vốn có, những người tổn thương bạn bè của cậu và những Phù thủy vô tội khác đều phải bị trừng phạt thích đáng!

Cho dù, cậu mang trong mình vết thương khó có thể lành lại. Cho tới bây giờ, cậu đối với việc tiếp xúc chi gian giữa người với người vẫn không ngừng sợ hãi, thậm chí nỗi sợ ấy còn không ngừng tăng thêm.

------
Mình chỉ đăng duy nhất trên Wattpad bất cứ web nào ngoài Wattpad ra đều là ăn cắp :)))) Thậm chí bên ăn cắp lượt đọc còn khủng hơn Wattpad, hãy là một người đọc thông minh và ủng hộ đứa con đầu tay của mình qua trang Wattpad. Nếu còn tiếp tục tình trạng ăn cắp mình sẽ gỡ toàn bộ phần mình đã edit lại. Cảm ơn tất cả mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro