Chương 7: Bữa tối gian nan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kéo cặp sách lại gần, lấy ra giấy bút viết thư hồi âm cho Lupin, biểu đạt cậu vô cùng chờ mong buổi gặp gỡ tại Hogsmeade vào cuối tuần. Đứng ở chỗ rẽ cửa lều cú mèo, nhìn cú mèo thư của cậu đi, cảm xúc Harry chậm rãi khẩn trương lên. Thời gian đã không còn sớm, cậu đã trốn học cả ngày rồi, trước mắt đã tới giờ ăn tối, cậu rất đói bụng, nhưng cậu không muốn đi tới nhà ăn.

Quá nhiều người sẽ làm cậu cảm thấy khó chịu, mà bị người khác đụng vào chắc chắn sẽ làm cậu đau đớn liên tục không ngừng.

Nhưng mà nếu không đi......sẽ có người hoài nghi, đặc biệt khi bọn học phát hiện Harry không có ở bệnh xá. Snape sẽ lấy đó làm cái cớ để trừ 100 điểm của Gryffindor, mà giáo sư McGonagall cũng sẽ đối với cậu không có lí do trốn học mà cảm thấy thất vọng, Hermione sẽ truy vấn bởi vì những biểu hiện dị thường gần đây của cậu, cô nhất định sẽ bám riết lấy cậu khăng khăng tìm ra chân tướng, Ron sẽ cùng cậu bàn về Quidditch--- Angelina sẽ bởi vì gần đây cậu không đến tập luyện mà nổi trận lôi đình.

Cậu chỉ có thể biểu hiện bình thường --- đúng vậy, biểu hiện thật bình thường.

Hướng thẳng tới cổng lớn học viện Hogwarts, Harry nhịn xuống nước mắt. Cư xử bình thường, sự việc kia chỉ là một cái ngoài ý muốn. Sau khi kết thúc bữa sáng, còn không có một lời đồn rải rãi nào ra tới, có nghĩa là người kia có khả năng không để cho người khác biết hành vi ti tiện của hắn.

Harry nhắc nhở chính mình, về sau xong việc phải cẩn thận, cậu cần thiết phải học cách bảo hộ chính mình, cậu không thể trông chờ vào Hermione, hay muốn Ron làm hậu thuẫn cho cậu.

Thật cẩn thận đi vào nhà ăn, nhìn mọi người tràn ngập vui sướng tâm trạng Harry đột nhiên trùng xuống. Một số học sinh quen biết cùng cậu chào hỏi, Harry miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo. Xa xa nhìn thấy Ron một tay không ngừng nhét đồ ăn vào miệng một tay vẫy vẫy Harry, Hermione nghiêng đầu nhìn cậu đến gần, một mặt giáo huấn Ron không có lễ nghi.

Harry đẩy nhanh bước chân, lơ đãng đụng trúng người khác.

Là học viên cao niên của Gryffindor, hắn gầm nhẹ một tiếng, tựa hồ như bị đâm đau, trên thực tế Harry mới là người bị đụng suýt ngã. Nam sinh kia đầu tiên là tức giận, sau lại phát hiện người kia là Harry, có chút hoang mang, chỉ dám xoa xoa cánh tay, mờ mịt vô thố nhìn Harry cười nói: " Chuyện này không cần để ý " liền xoa cánh tay, nhe răng trợn mắt mà rời đi.

Chờ hắn đi xa Harry mới giật mình tỉnh lại---vừa rồi thời điểm đụng vào nam sinh kia, cậu không cảm thấy đau, nhưng nam sinh kia.....đau đớn tựa hồ chuyển dời đến thân thể của nam sinh kia!

Merlin! Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?

Tâm nhất thời hoảng sợ, Harry nóng lòng muốn chạy ngay tới trước mặt Hermione, hỏi cô ấy loại chuyện đụng vào người khác sẽ sinh ra đau đớn là như thế nào---có phải cậu bị người khác nguyền rủa? Đẩy nhanh bước chân, ngẩng đầu nhìn thấy Hermione bộ dạng suy tư mà nhìn chằm chằm cậu, Harry lập tức đem ý định kia ra sau đầu.

Có lẽ, có lẽ chỉ là trùng hợp? Trước kia, thời điểm cảm xúc của cậu hỗn loạn, cũng sẽ phát sinh một ít sự tình quái dị, cho nên có lẽ là do ma thuật mất khống chế?

Harry cẩn thận tránh đi người khác, lúc ngồi xuống cố ý đem đĩa của mình đẩy sang một bên, ngồi cách xa Ron một chút, mới hướng bọn họ hai cái gật đầu cười cười, lấy chút đồ ăn cho mình.

Cách mấy dãy bàn ăn, Blaise Zabini nhìn nhìn Malfoy còn đang phát ngốc, nhíu mày hỏi: " Cậu làm sao vậy? Bánh nướng bị cậu nắm đến nát vụn rồi! "

Malfoy từ trên người Harry thu hồi ánh mắt, áp lực hạ thấp cảm giác nôn nóng trong lòng, đem bánh nướng đã nguội lạnh bỏ vào trong miệng.

Không thể ăn. Khó chịu.

Tựa hồ có chỗ nào đó không thích hợp.

Đúng rồi, bình thường những lúc như thế này, Weasly sẽ một bên ăn một bên cao hứng tranh luận, mà Granger sẽ lớn tiếng quát mắng hắn, Potter sẽ một bên ăn một bên nhìn bọn họ cười, cặp song sinh sẽ vì thế mà cùng vài Gryffindor khác tham gia vào, góc bàn ấy luôn vô cùng náo nhiệt.

Nhưng hiện tại, Potter chỉ cúi đầu lo ăn, nghe thấy có người kêu hắn bả vai đột nhiên co rụt lại, ánh mắt sợ hãi tới mức người kia quên luôn lời muốn nói, Gryffindor kia cũng nhanh chóng khôi phục lại biểu tình--- Weasly cùng Granger âm thầm quan sát sắc mặt của Harry.

Cậu ta......không phải bị bệnh sao? Đã ổn rồi cho nên được phép xuống phòng ăn dùng bữa tối? Vừa rồi đụng vào người khác, cậu ta vì sao lại có loại biểu tình hoảng loạn như vậy? Cậu ta, ăn ít đến vậy.

Malfoy ý thức được, Harry Potter không chỉ lùn thôi. Cậu ta còn quá gầy, căn bản không hề giống Gryffindor sư tử, ngược lại giống như một chú mèo nhỏ, thần kinh luôn quá nhạy cảm khiếp đảm cùng hoảng loạn.

" Draco! " Pansy ngồi đối diện cũng nhíu mày, " Cậu nhìn đến quá nhập thần rồi!..... Bánh rơi kìa ! "

Slytherin sôi nổi bên cạnh cũng bắt đầu đem ánh mắt đặt lên người hắn, mấy học sinh năm nhất kinh ngạc mà nhìn chăm chú vào vị Vương tử Slytherin này, Draco Malfoy trong lời đồn, đối với hành vi cử chỉ của hắn tỏ vẻ khó hiểu.

Malfoy bình ổn tâm trạng, đem sắc mặt lạnh xuống âm độ, ném chỗ thức ăn xuống thẳng lưng đứng dậy dời khỏi bàn ăn. Slytherin đối với hành động của hắn khe khẽ nói nhỏ, một mảnh xôn xao lây cả sang bên Gryffindor.

Fred thậm chí khoa trương huýt sao, kéo quãng giọng trở lên kì quái nói: " Chủ nhân, đều là do ta đáng chết, nuôi dạy gia tinh trong nhà không tốt! Ta làm đồ ăn không hợp khẩu vị của ngài! Chọc giận Hoàng tử Slytherin! Chủ nhân cái gì cũng chưa ăn! Hu hu hu! Ta thật đáng chết! Ta chỉ còn cách đâm đầu vào tường!...... "

Đám Gryffindor xua xua tay cười loạn.

Hermione tức muốn hộc máu gầm nhẹ: " Fred! Cư xử đoàng hoàng! "

Bọn họ lại cười càng thêm lớn.

Malfoy nghe được, phá lệ mà không giân dữ, hắn chỉ liếc mắt trộm nhìn cái miệng nhỏ của Harry Potter vẫn đang vùi đầu ăn, lại bị khuôn mặt nhỏ gầy bao phủ bi thương của cậu làm cho chấn động---Harry Potter, sự tình gì làm ngươi thương tâm đến vậy?

Thương tâm là vậy, thế nhưng chỉ cần là kẻ thù ngươi đều khinh thường mà nhìn lại.

Một bữa ăn Harry không biết chính mình như thế nào mà ăn xong. Cậu nhớ rõ khi đi lấy bánh nướng nhân bí đỏ, thân thể không cẩn thận đụng phải mu bàn tay Ron, cậu ấy như bị ong chích dậm dậm chân, ồn ào bảo có thứ gì đốt mình, bởi vì không có vết thương Hermione cho rằng cậu ta quấy rối, liền thóa mạ Ron một phen.

Khi rời khỏi bàn ăn, bởi vì chen chúc Harry đụng phải một nữ sinh nhà Ravenclaw, cô nàng thấp giọng hét chói tai, suýt chút nữa thì khóc, làm Harry chân tay luống cuống, mặt mũi đỏ bừng. May nữ sinh kia không ý thức được Harry có vấn đề, cho rằng có người giở trò đùa dai, lẩm bẩm kêu mọi người tránh ra.

Ron đứng lên, vặn vẹo cái eo lười biếng, ý đồ khoác lấy bả Harry, lại bị Harry nghiêng người tránh khỏi.

" Mình....mình có chút mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ " chớp động hàng mi dài, con ngươ màu xanh biếc chậm rãi chuyển hướng, biểu tình có chút không để ý, Harry hỏi: " Hai bồ định đi đâu? "

Hermione chăm chú nhìn vào đôi mắt cậu, một lúc sau cười cười, lắc lắc mái tóc nâu dài có chút rối: " Đến thư viện --- hôm nay Snape giao một đống bài tập, bắt viết vài trương tấm da dê! Nếu bồ quá mệt mỏi không thể nghiêm túc làm, chờ mình trở lại có thể đem bài của mình cho bồ mượn tham khảo."

" Cảm ơn." Harry gật gật, nở một nụ cười nhàn nhạt. Cậu nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Hermione, ngữ khí cũng thực thành khẩn. Nhưng dáng vẻ này làm Hermione hơi hơi nhíu mày.

" Mình cũng muốn! " Ron lập tức nịnh nọt lên tiếng.

" Bồ cũng muốn tới thư viện? " Hermione trợn mắt, cố ý xuyên tạc lời của Ron, " Vậy thì đi thôi! Đừng có quấn lấy Harry, để cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt! "

Ron một đường bị lôi đi, không nhịn mà rên lên: " Mình không muốn tới thư viện, Mione! "

Harry nhìn bọn họ, khóe miệng mỉm cười nhợt nhạt. Lúc này, sự sợ hãi khẩn trương từ đêm qua thoáng dịu lại một chút. Cậu không phải thực sự vui vẻ, nhìn nhìn bạn bè xung quanh vui vẻ, cậu cũng sẽ cảm thấy thực sự thỏa mãn.

Harry chậm rãi rời đi. Bên trong phòng ăn có tiếng thở dài nhè nhẹ, giáo sư McGonagall lắc đầu, vì đứa trẻ u buồn kia mà lo lắng.

" Albus, đứa nhỏ Harry này có lẽ đang giấu chúng ta."

Ánh mắt Dumbledore thâm thúy nhìn chăm chú bóng dáng Harry dần biến mất mới yên tâm rời tầm mắt, ngữ khí cực nhỏ nhưng vẫn mang vẻ trịnh trọng: " Thật đáng tiếc, mặc dù chúng ta không phải cái gì cũng không biết. Rất nhiều việc, nếu bọn nhỏ không chịu nói, chúng ta liền không thể nhúng tay vào. Bọn nhỏ quá mẫn cảm. "

Hagrid do dự một chút, nắm chặt mép bàn ( cơ hồ đem cái bàn ra nắm nát bét ) quay qua hỏi Snape: " Giáo sư Snape...... Thứ lỗi cho tôi hỏi một câu, Harry ở lớp học của thầy đã xảy ra chuyện gì? Tôi nghe Hermione nói thằng nhóc bị bệnh, nhưng hôm nay khi tôi tới bệnh xá không có nhìn thấy Harry....."

" Thằng nhãi Potter không chỉ trốn học mà còn nói dối. Ta có hay không nên trừ 100 điểm của Gryffindor? Hiệu trưởng Dumbledore? " Snape đẩy đĩa của mình ra, đứng dậy, mặt nở nụ cười giả dối, xoay mặt nhìn nhìn Hagrid, " Xin lỗi, tôi không biết. Tôi cũng không phải bảo mẫu của trò Potter, càng không phải gia tinh nuôi trong nhà mà sùng bái đi theo sau trò ấy chờ phân phó! "

" A ha! " Dumbledore nheo mắt lại lớn tiếng cười, phá vỡ không khí xấu hổ trên bàn ăn, " Chút nữa thì ta quên nói cho thầy, Remus đã dùng xong lang độc dược tề, cậu ấy gửi thư hỏi ta có thể đem tới nơi nào bán---Severus, số lượng lang độc dược tề tốt như vậy, hẳn là nên đến mua? "

Snape xanh lét một khuôn mặt, hừ lạnh một tiếng vung áo choàng rời khỏi bàn ăn, nanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.

Trở về tòa nhà của Gryffindor, tiến vào phòng nghỉ, liếc mắt một cái Harry liền nhận ra Đông phương thiếu niên ngồi trên ghế đọc sách, Luo Chang, em trai của Cho Chang, Will. Nghe được tiếng bước chân, Will lập tức ngẩng đầu lên, trông thấy Harry trở về, khuôn mặt đều là vui sướng tươi cười, ném quyển sách trên tay hướng Harry chạy tới.

Hiển nhiên, cậu ta đã chờ Harry rất lâu.

" Buổi tối tốt lành......Harry."

" Buổi tối tốt lành.....Will."

" Anh nhớ rõ tên của em?! "

" Ừ. Xin lỗi vì đã vô lễ khi đó, anh......"

" Em đoán anh khi đó bị bệnh? Anh hiện tại thoạt nhìn cũng không ổn. Ờm.....Harry, anh vẫn nên nghỉ ngơi tử tế. Anh có muốn uống một ly sữa bò không? "

" Sữa bò? "

" Đúng vậy, chíh tay em tự nấu đó! Ha ha, bất quá các gia tinh trong nhà bếp Hogwarts đều lăn lộn gào khóc, bọn họ không cho em vào đó một lần nào nữa. Anh uống đi, vẫn còn ấm đó."

" Cảm ơn."

Harry cùng Will ngồi lân cận tay vịn ghế, một người trong tay vẫn cầm ly sữa bò. Will ánh mắt tràn đầy quan tâm cùng biểu tình hưng phấn làm Harry thả lỏng không ít. Trở về kí túc xá nằm nghỉ, cậu sợ lại mơ thấy sự tình đêm qua, liền không tự chủ được mà ngồi lại phòng nghỉ chung, chiếm cứu một góc nho nhỏ, cùng Will một bên uống sữa bò một bên nghe cậu bé nói chuyện.

Biểu tình cùng nét mặt của Will quá nghiêm túc. Này thực mau làm nhẹ đi một chút đau xót trong lòng Harry, mà sữa bò cũng làm Harry quên đi mới vừa rồi cậu điên cuồng nhồi nhét mà không hề cảm nhận được mùi vị của bữa tối.

-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro