Chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Xin chào mọi người! _ giọng nói trầm ấm vang lên, như chấm ngồi thuốc nổ.
_ Oa_ Tất cả như vỡ òa cảm xúc, tạo nên một hỗn âm. Anh vẫn vậy, tay cầm Mic, tay kia thong thả cho vào túi quần, miệng vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ.
Chương trình ca nhạc bắt đầu, anh bước vào đàn dương cầm , bàn tay thon dài đặt lên những nốt trắng đen, âm nhạc vang lên là một bản nhạc nhẹ:
" Ánh sao trên bầu trời cho anh thấy em đẹp như thế nào, vầng trăng nói cho anh biết trên đời này chẳng có gì đẹp hơn nụ cười em. Và con tim anh như muốn thét lên cho cả thế giới này biết, anh chẳng thể nào sống thiếu em. Mọi thứ đó em biết không? Em quan trọng với anh biết nhường nào..."
Tiếng đàn du dưa hòa cùng tiếng hát trầm bỗng đưa thứ âm thanh tuyệt diệu đó truyền qua hàng trăm triệu phân tử khí chầm chậm đi sâu vào nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn của mỗi người. 1s 2s 3s...... Tràn pháo tay rộ lên vang dài bất tận. Anh chậm rãi bước về trung tâm sân khấu , ánh đèn lập tức chiếu vào người anh, như thể mọi thứ ánh sáng đẹp đẻ đều hướng về phía anh. Hôm nay anh trong có vẻ lạ. Chợt nhạc nổi lên là một giai điệu sôi động, không khí như được giãn ra, vũ đoàn xuất hiện. Đứng giữa đoàn người nhưng anh vẫn nổi bật như thế. Tiếng hò reo ngày một lớn dòng người kia cũng hòa nhịp nhảy theo. Từng động tác của anh thật điêu luyện, đôi chân thoăn thoắt lướt nhẹ nhàng, thế giới xung quanh giờ đây như chỉ tồn tại mình anh, anh có thể làm chủ được mọi thứ. Nhạc tắt, mọi người hụt hẫng, anh vẫn mỉm cười, mặc dù vừa thực hiện xong màn nhảy không dễ dàng gì.
_ Aaaaaaaaaaáa _ quả là sức hút không hề nhỏ.
_ Mọi người, đây có lẽ là buổi diễn cuối cùng của Thiên trong năm nay.
Âm thanh quả nhiên có sức công phá lớn. Không gian trở nên hỗn loạn,, chẳng khác nào ngày tận thế, ánh đèn của cánh nhà báo vẫn liên tục nhá như chụp được UFO vậy.
_ Xin lỗi_ tất cả bỗng im bặt như chờ đợi một lời phủ định.
_ Vì một số lý do cá nhân nhưng tôi sẽ cố gắn quay lại trong thời gian sớm nhất có thể.
Nói xong anh quay lưng bước vào trong, từ mọi phía Fan đổ dồn ra khỏi vòng ngắn cách, có bao nhiêu bảo vệ cũng không ngăn cản được, chỉ có thể diễn tả bằng một từ " loạn ". Dòng người cứ thế mà chen chúc nhau nhưng đã muộn, anh bước vào trong xe, chiếc xe chầm chậm lăn bánh. Được một lúc
_ Két _ Tiếng thắng phanh gấp rút. Đang mệt mỏi, lại bị thắng gấp đầu anh hơi ngã về phía trước. Phía trước xe, một cô gái dáng người nhỏ nhắn đang dang tay chặn lại. Người tài xế vội vàng xuống xem xét nhưng chưa kịp lên tiếng thì:
_ Dừng xe lại _ lúc đầu tư thế rất hiên ngang, thế mà vài giây khi chiếc xe đến gần thì, tim gan, ruột phổi cứ như muốn bay hết ra ngoài, lại còn là hét như có ai đang cố gắng đụng mình vậy. Nhỏ chạy đến đập cửa xe, tài xế không kịp ngăn cản thì anh đã mở cửa, dù đang bực tức nhưng thấy anh cũng vơi đi phần nào.
_ Em tìm anh _ Anh nhẹ nhàng hỏi.
_ Tại sao không hát nữa?_ giọng nhỏ nhẹ nhàng chỉ chực chờ bật khóc.
_ Tôi đã nói rồi _ anh xoa đầu nhỏ dịu dàng.
_ Hicccc
_ Đừng khóc, anh sẽ sớm quay lại._ anh cười.
_ Thật không_ nhỏ ngước đôi mắt ngấn nước nhìn anh như chờ đợi sự đảm bảo.
_ Ừ _Anh gật đầu
_ Vậy thì ngoắc tay đi_ nhỏ lau vội nước mắt rồi đưa ngón tay út bé tí ra trước mặt anh.
_ Phì _ Anh bật cười trước sự đáng yêu của nhỏ, nổi phiền muộn cũng nhanh chóng tan đi._ Nào ngoắc tay._ Anh không nghĩ là có một ngày mình sẽ chơi trò trẻ con ấy.
Tay anh vừa chạm tay nhỏ, thì mặt nhỏ đỏ ửng lên trong siêu cute luôn. Nhỏ mỉm cười lộ ra cái răng khểnh duyên dáng.
_ À , quên không giới thiệu em là Hoàng Tố Như. _ Sự thay đổi của nhỏ làm anh thoáng ngạc nhiên. " Họ Vương sao ?" Nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường
_ Chào em Như Như ,anh tên là......_ anh chưa kịp nói hết câu thì
" Như Như anh ấy gọi mình là Như Như " * mỉm cười đầy đắc ý *
_ Em biết rồi, anh là Vương Hoàng Thiên, Idol to bự của em hihi._ Nhỏ lè lưỡi ngại ngùng vì lời nói vừa thốt ra.
_ Vậy sao ? Được cô gái dễ thương như em thần tượng có phải là một điều đáng vui trong ngày hôm nay không nhỉ ? _Anh mỉm cười, là nụ cười thật sự. Không hiểu sao anh lại có cảm tình với cô bé ấy đến vậy. Một cô gái nhỏ nhắn mà lá gan không hề nhỏ chút nào. Fan cuồng thì anh thấy không ít nhưng kiểu cả gan chặn đầu xe để hỏi những câu như thế này thì...... Nhưng nhìn kỹ lại thì cô bé này cũng đáng yêu phết. Nhỏ chỉ đứng tới ngực anh, cộng với vẻ trẻ con non choẹt ấy lại còn thắt bím, để mái ngố trông như một đứa bé. Đặc biệt là khuôn mặt với đôi mắt xanh to tròn long lanh như mặt nước mùa thu, đôi mi đen dài cong vuốt , cộng thêm đôi môi nhỏ chúm chím đỏ hồng nổi bật trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn thì trông chẳng khác nào búp bê baby cả. Nhìn vào ai cũng muốn cưng nựng .
Khuya
Màn đêm bao trùm lên mọi thứ, vậy là một ngày đã kết thúc nhưng cuộc đời vẫn tiếp diễn. Các thứ vui buồn giận dữ cứ đan xen vào nhau rồi trôi theo thứ được gọi là thời gian. Tất cả thật yên ắng chỉ còn lại cơn gió đêm khẽ đùa trên tán là " xào xạc" tiếng vài côn trùng nhỏ râm ran_ thứ âm thanh mà buổi sáng nhộn nhịp chẳng bao giờ nghe thấy. Đôi lúc ta cần phải lặng đi dùng cảm giác để tiếp xúc với mọi thứ và để nhìn lại cuộc sống " chạy đua" của chính mình. Anh ngồi bên cửa sổ ánh trăng soi ánh sáng tà mị lên người anh, phản phất chút mệt mỏi. Tiếng violin vang lên hòa cùng dàn đồng ca đêm, thoáng chút buồn.
Có lẽ anh sinh ra chính là dành cho âm nhạc, mọi sinh hoạt và cuộc sống của anh đều gắn liền với nó. Đó là lý do anh theo đuổi nó. Âm nhạc với anh không chỉ là đam mê mà còn là hơi thở là cuộc sống
Ánh trăng dần biến mất , mặt trăng cũng mờ dần, thay vào đó là ánh nắng ấm áp của bình minh. Đằng đông vệt sáng hiện lên ngày càng rõ giữa bao sương mù bủa vây, và đó là mặt trời, thứ được gọi là nguồn sống của nhân loại này. Nó bây giờ không chói loá, không cao vợi cũng to hơn. Nhưng có một sự thật là ta chẳng bao giờ chạm được tới nó cả. Có những thứ trước mắt nhìn thấy chưa hẳn là sự thật, có những thứ ta có thể thấy rất dễ dàng nhưng có lẽ cả đời ta cũng không với được dù có cố gắng tới đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro