Chương 13: Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Triết Vô Niệm chết, đám người Tây Vực bị giam giữ trong Đại lao. Triết Vô Ưu bấy giờ đã bãi bỏ sắc lệnh cấm túc, hoàng cung lại trở về với sự bình yên lúc đầu. Hai năm rồi... Quãng thời gian trôi qua thật nhanh đến mức, ngay cả Tuyết Liên cũng chẳng thể thấu nổi. Cô lặng lẽ đứng bên bệ cửa sổ, trông ánh nắng rực rỡ bên ngoài khung cửa. Tia nắng ấm áp này, rất lâu rồi vị cô nương ấy mới có thể cảm nhận lại, thật dễ chịu và thanh thản

Tử Dạ đi vào, khe khẽ gõ ba tiếng "Cốc... Cốc... Cốc" lên bàn. Tuyết Liên quay lại. Thấy y, nàng ta nhẹ cười.

"Quế hoa cao của muội đây!"- Tử Dạ vui vẻ nhắc nhở, đặt đĩa bánh xuống bàn.

"Là... Huynh làm sao?"- Tuyết Liên tinh nghịch tiến lại, không giấu nổi vẻ hiếu kì mà dò hỏi.

Tử Dạ khẽ gật đầu, mỉm nhẹ.

"Ồ..."

Cô đáp rồi lấy miếng bánh, từ tốn ăn ngon lành.
Nhìn Tuyết Liên như vậy, trong lòng Tử Dạ cũng vui mấy phần.

"Nghe Vương thiếu gia nói, sắp tới sẽ đón muội ra khỏi cung, trở về Trữ Nam... Nếu muội muốn"

Nghe đến đây, Tuyết Liên ngưng lại, ngỡ ngàng nhìn lên, miếng bánh vẫn còn đang cắn dở.

"Thật... Sao?"

Tử Dạ khẽ gật:

"Muội không nằm mơ đấy chứ?"- Cô ngờ người.

Tử Dạ khẽ nhéo vào má cô một cái rõ đau khiến cô nàng kêu lên xuýt xoa.

"Đau không?"

Tử Dạ hỏi, cô cau mày xoa mặt:

"Vậy là... Muội không cần phải làm Thái Tử phi nữa rồi... Ha ha ha..."

Tuyết Liên mừng rỡ nhảy cẫng lên, ôm lấy Tử Dạ mà reo vui. Tử Dạ cũng vui theo cô, cười đùa hạnh phúc. Sau tất cả, mọi thứ lại quay trở về với chính cái lẽ của nó. Sau khi từ biệt Thái hậu và Hoàng hậu nương nương cùng các vị công chúa, vương tử, Tuyết Liên và Tử Dạ đến gặp Triết Vô Ưu để nói lời tạm biệt. Thời khắc chia tay thật quyến luyến, Vô Ưu vẫn như vậy, âm trầm lặng lẽ, không cản cũng chẳng níu vì y biết, từ trước đến nay, điều Tuyết Liên muốn là gì. Và y cũng mong, nàng ấy sẽ luôn đạt được ý nguyện mà không bị ràng buộc bởi điều gì. Di Ninh và Lạc Y thì luyến tiếc mãi không thôi, liên tục dặn dò Tuyết Liên phải bảo trọng, khi nào rảnh lại vào cung chơi. Tuyết Liên vui vẻ gật đầu. Ninh Hinh cũng đến nói lời từ biệt, đoạn, trao trả Cẩm Vân lại cho hai người. Lần này đám người Tuyết Liên cùng nhau trở về, đúng với ước nguyện bấy lâu nay mà người hằng mong muốn.


Trước ngày rời cung, Tuyết Liên trầm mặc đứng trước cửa sổ rất lâu. Những tháng ngày trong cung quả nhiên khiến cô tỉnh ngộ ra rất nhiều điều. Chỉ là bây giờ, tất cả mọi thứ đến thật đột ngột. Tuyết Liên nhớ, đã từng cùng một người mơ mộng được trở về Trữ Nam, quay lại mảnh đất xưa, một miền đất hứa. Đáng tiếc lúc này, chỉ có cô khải hoàn trở về. Mọi thứ bây giờ, chợt giống như một giấc mộng dài đằng đẵng. Tỉnh mộng rồi lại thấy luyến tiếc nhiều điều...


Dĩnh nương khẽ khàng đẩy cửa bước vào, cô luôn âm thầm như vậy, giống như chính cuộc đời trầm lặng ấy...

"Vương tiểu thư... Người hãy mau nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải quay về Trữ Nam."

Tuyết Liên quay lại. Hôm nay Dĩnh nương vẫn vậy, vẫn vẻ quan tâm, ân cần. Tuyết Liên tiến gần lại Dĩnh nương, khẽ nắm lấy tay cô, bàn tay ấm áp dịu dàng đã từng an ủi, lo toan cho nàng ta mọi bề.

"Dĩnh nương... Cảm ơn cô..."

"..."- Dĩnh nương nhìn Tuyết Liên, ánh mắt tràn đầy vẻ nuối tiếc.

"Cảm ơn cô vì những ngày qua đã tận tâm chăm sóc, lo lắng cho ta... Từ giờ, ta không còn ở đây nữa, cô không còn phải nhọc tâm nữa rồi..."

Tuyết Liên vui vẻ cất lời, Dĩnh nương bấy giờ mắt đã hoen lệ, đột nhiên ôm chầm lấy Tuyết Liên mà nghẹn ngào:

"Thái Tử phi... Chăm sóc người là đặc ân may mắn của nô tì. Chính người đã nhen nhóm hi vọng tự do cho Dĩnh nương, chính người đã mang lại sự sống cho nô tì... Bây giờ người đi rồi, người đã đạt được ý nguyện, nô tì cũng mừng cho người...".

Đoạn, cô thả Tuyết Liên ra, đôi mắt thâm tình nhìn nàng, dịu dàng:

"Cuộc sống sau này, người phải bảo trọng..."

"Ưm..."

Tuyết Liên gật đầu:

"Cô ở trong cung, hãy thay ta chăm sóc tốt cho Hoàng nải nải, đừng để người ấy buồn lòng..."

"Nô tì đã hiểu, xin người yên tâm!"

Dĩnh nương mỉm nhẹ. Tuyết Liên kéo cô ra ngoài, nàng ta muốn đến quán Mễ Phong cùng từ biệt lão bản nương. Lần này Dĩnh nương cũng chẳng còn cấm cản cô nữa, ba người cùng ngồi xuống, uống rượu và thân mật trò chuyện. Thật bỡ ngỡ nhưng cũng thật vui lòng. Lần đầu tiên Tuyết Liên hiểu chuyện và trưởng thành đến như vậy. Có lẽ, cuộc sống trong hai năm qua đã khiến cô thay đổi một số điều. Dĩnh nương - người luôn bên cạnh cô nay lại phải nói lời từ biệt, thật đáng đau lòng... Tuyết Liên thở dài trong âm thầm và lặng lẽ...

Ở trên mái nhà rêu phong cổ kính, những mái ngói màu đỏ rực trải trên các bức tường dường như đã phủ đầy những giọt sương đêm mát lạnh. Ti Mệnh đứng cạnh y, vẫn là dáng vẻ e dè ấy.

"Tứ điện hạ à, lần này ngài thật sự phải dứt khoát rồi!"

"Ta hiểu!"

Tử Dạ cất lời, y thở dài, mọi nỗi sầu trong lòng vẫn vơi đầy như vậy, chưa hề thuyên giảm đi mà ngày càng nặng thêm.

"Chỉ là..."

"Nếu ngài không nỡ, tình kiếp không trọn, Tiên Hoa Thượng thần vĩnh viễn không thể quay lại. Ta nhắc nhở ngài lần cuối, không phải tiểu tiên nhiều lời nhưng tiểu tiên cảm thấy, tình cảm của ngài và Tuyết Liên sâu nặng, đúng là không thể dứt bỏ. Nhưng, đại sự vẫn là phải chú trọng!"

Tử Dạ im lặng nhìn về phía xa, ngẫm nghĩ từng lời mà ông vừa nói. Ti Mệnh thấy y như vậy, đành thở dài:

"Mong ngài sớm nắm bắt cơ hội, càng sớm càng tốt, tránh để lỡ mất thời cơ..."

"Đa tạ Thần Quân nhắc nhở, bổn Điện hạ sẽ khắc ghi!"

"Ân!"

Ti Mệnh cung kính rồi hành lễ cáo từ, để lại một mình Tử Dạ ở lại. Ngọn gió đêm nơi cấm cung thật lạnh, y khẽ rít một hơi thật sâu rồi thở dài..,

Chuyện gì đến, rồi cũng sẽ đến...

Chờ đợi bao ngày cuối cùng cũng trở về Trữ Nam, người người khắp thôn Ngọc Trì vui vẻ chạy ra tiếp đón nồng nhiệt. Vương lão gia mừng rỡ, không quan ngại mà trực tiếp ra đón tiểu nữ vào phủ, vui mừng ra mặt còn Vương phu nhân vẫn từ tốn, điềm tĩnh như vậy, không quá rộn ràng, chỉ chờ đợi, mỉm cười vui vẻ chào mừng. Lần này gặp lại mọi người sau hai năm cách biệt, mọi thứ vẫn không hề thay đổi. Hoài niệm thật đấy... Tất cả đều giống như xưa, như lúc cô lên xa giá rời đi trong sự nuối tiếc và buồn bã. Lần này khải hoàn trở về, trở lại với sự tự do tự tại mà vị cô nương trẻ hằng mong ước. Lúc trước vì binh sự và chính trị mà đưa ra sắc lệnh phong phi. Lần này Vương thiếu gia trở về, lại thấu được nỗi lòng của tiểu muội nên đã ra mặt giải quyết mọi chuyện, khẩn cầu bãi bỏ sắc lệnh, cho phép Tuyết Liên trở về nơi mà nàng ta mong muốn. Triết Vô Ưu tuy có chút không đành lòng nhưng cũng chỉ có thể vui vẻ đồng tình, trước khi đi còn khéo léo dặn dò "Nếu một ngày cô thay đổi ý định, chức vị Trữ Phi và Quân Hậu sẽ luôn là của cô!". Tuyết Liên lúc ấy không nói gì, chỉ cố giữ bầu không khí vui vẻ mà cáo từ.


Sau khi thăm viếng nhũ nương và Tiểu Uyển, Tuyết Liên lại quay về với cuộc sống cũ lúc ban đầu. Có điều, sau khi trở lại đúng là bận rộn vô cùng, đám người Lưu Giác, Ngụy Úy và Xuy Yên ngày nào cũng rủ rê cô đi phá làng phá xóm khắp nơi. Tất nhiên với sự trưởng thành của bản thân vào những tháng năm sống trong cung, Tuyết Liên rất bằng lòng...

Thời gian qua đi, cũng đã không còn ai bận tâm đến những chuyện đã qua. Tuyết Liên ngồi một mình trong phòng. Căn phòng lung linh ánh nến nóng bỏng, nàng ta lặng lẽ ngắm nghía chiếc bình lưu ly tuyệt đẹp, trong lòng dội lên những tâm tư mãnh liệt mà nặng nề. 1000 con đom đóm, Tuyết Liên đã bắt được 999 con, chỉ còn một con cuối cùng là cô có thể danh chính ngôn thuận đạt được ý nguyện. Tuyết Liên vui vẻ ôm lấy nó vào lòng, chiếc vòng ngọc trên cổ cô cũng phát sáng theo bình lưu ấy. Một thứ ánh sáng dịu nhẹ chứa đầy những khoắc khoải, tương tư.

Sáng hôm sau, Tuyết Liên hớn hở qua ngoại viện để khoe với Tử Dạ về bình lưu ly. Trong suốt thời gian qua, cô nàng đã cố gắng rất nhiều để có được thành quả này. Tuyết Liên vẫn luôn mong, luôn nhớ và trông chờ vào lời ước nguyện, bấy giờ, trong lòng lại thêm háo hức muôn phần, vừa đi vừa mơ tưởng đến những viễn cảnh xa vời. Chắc chắn Cố lão sư sẽ rất bất ngờ và vui mừng về nó... Tuyết Liên cứ đinh ninh như vậy, trong lòng lại càng rạo rực thêm. Vừa đến cổng, chợt đã cảm nhận được bầu không khí vui tươi từ phía trong. Á à, chẳng lẽ đám người này lại lén tổ chức tiệc trong này? Không, với tính cách của Tử Dạ, nếu có tiệc tùng nào đó cũng sẽ không bao giờ bỏ quên cô... Không phải là họ muốn tạo bất ngờ cho Tuyết Liên đấy chứ? Thật là...

Tuyết Liên lén lút đi vào, cái dáng hình mảnh mai tinh nghịch như những ngày nào. Cô nắm lấy bình lưu ly, chạy vào trong, tính hù bọn họ một phen nhưng đột nhiên khung cảnh trước mắt khiến Tuyết Liên sững người. Nụ cười tắt dần, thay vào đó là ánh mắt ngơ ngác.

Là... Hỷ sự...

Đúng vậy, cô cố mở tỏ mắt ra để chứng minh bản thân không nhìn lầm. Tuyết Liên lặng lẽ đứng bên ngoài, trái tim cô từ sự rạo rực, hớn hở ban đầu bỗng chợt trở nên trầm lặng lạ, đôi bàn tay buông thõng bất lực. Ánh mắt sáng trong tựa như ánh minh dương lúc nãy, bây giờ đã đột nhiên chuyển sang một màu bi thương, sự bi thương xâu xé lấy trái tim đang đập từng nhịp nặng nề

Đau lòng thật đấy, tận mắt chứng kiến người mình yêu thành thân với người mình tôn trọng nhất mà không thể làm gì... Nếu là với Tuyết Liên của ngày xưa, ắt rằng đã có một phen náo loạn. Nhưng cô bây giờ, mọi thứ đã lặng đi không còn một gợn sóng trong lòng, trái tim như chết lặng... Nàng ta không còn cảm nhận được nhịp đập của nó nữa... Chỉ là không ngờ, cảm giác này lại đau đến như vậy, đau đến ngạt thở. Tuyết Liên thẫn thờ tiến từng bước. Trong này, Tử Dạ và Cẩm Vân đã làm lễ bái đường, cùng vui vẻ trước bao lời chúc tụng. Tuyết Liên cố nén lại thứ cảm xúc đang trôi chảy trong lòng, lau vội giọt nước mắt chưa kịp rơi. Nàng cố nở một nụ cười xinh đẹp nhất...
Tử Dạ từng nói, nụ cười của Tuyết Liên trông rất đẹp...

Nếu huynh đã thích, ta sẽ cười trong mọi lúc để khi nào huynh thấy ta, ta cũng đều thật xinh đẹp trong mắt huynh...

Tuyết Liên đã đứng trước cửa, bóng dáng của cô lúc này trở nên trầm tĩnh lạ. Mọi người ngỡ ngàng nhìn cô, ngay cả Tử Dạ và Cẩm Vân. Họ lo lắng hay sợ hãi? Họ cứ ngờ ngợ là Tuyết Liên sẽ làm loạn một trận?
Nhưng không, nàng ta cố gắng kìm lại giọt nước mắt nóng bỏng đang từ từ rơi xuống nơi khóe mắt, cố không thể để mọi người thấy mình buồn. Nụ cười của nàng rất đẹp, đẹp đến xót xa. Tuyết Liên tiến lại gần Tử Dạ, thấy y vận hỷ phục trên người, quả nhiên là một đại mỹ nhân khiến người người ngưỡng mộ... Nàng mỉm rồi nhìn xung quanh, cố tỏ vẻ lạc quan:

"Mọi người thật đáng ghét, tại sao chuyện vui hôm nay lại không cho ta biết chứ? Hại ta không kịp chuẩn bị quà mừng..."

Giọng của Tuyết Liên tuy đã lạc đi nhưng vẫn có phần tinh nghịch, nhí nhảnh ở trong đó. Mọi người nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào. Bầu không khí chợt trở nên im ắng đến căng thẳng.

"Ta... Ta đến đây cũng là muốn chúc mừng mà. Một người là thầy của ta, một người là tỷ tỷ của ta. Thiếu ta, các người không cảm thấy thiếu sót lớn sao?"

Cô vẫn vậy. Đám người bấy giờ mới cố gượng cười vui vẻ. Chỉ có Tử Dạ là không vui nổi nữa. Tuyết Liên nhìn y, vẫn là vẻ mặt ấy, càng khiến cho y xót thương:

"Cố lão sư... Cho phép muội được gọi tên huynh là Tử Dạ... Hôm nay đến đây đúng là gấp gáp quá không kịp chuẩn bị quà mừng. Nhớ đến lúc trước huynh từng nói, huynh rất thích thiên quang, nên... Hôm nay, muội tặng lại nó cho huynh..."

Tuyết Liên nắm lấy bình lưu ly đặt vào tay Tử Dạ, bàn tay run run cố nắm vững lấy sự tự tôn cuối cùng của một người với một đời kiêu ngạo:

"999 con đom đóm này, coi như là làm quà chúc phụng, 1000 con đom đóm... muội đã không thể giữ trọn lời hứa... Tiếc thật... Nhưng cũng không sao, chỉ cầu quân hạnh phúc, lòng ta cũng tĩnh an... Tấm chân tình chỉ cần như vậy là đủ..."

Cô hạ giọng rồi lùi lại một bước, cung kính cúi người:

"Cung chúc tân lang tân nương bách niên giai lão, phu thê đồng lòng..."

Từng câu từng chữ như cứa sâu vào trái tim của Tử Dạ. Dáng vẻ này của nàng ta càng khiến cho y đau lòng. Nếu là cô làm loạn lên một trận, ắt y sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều nhưng bây giờ, Tuyết Liên lại điềm tĩnh đến lạ. Vốn dĩ có rất nhiều điều khó hiểu và khó nói. Lễ tiệc vẫn tiếp tục, Tuyết Liên dạt sang một bên, cùng đám người dự lễ. Nụ cười gượng gạo khó có thể che giấu nỗi đau trong lòng. Tử Dạ nãy giờ vẫn nắm chặt lấy chiếc bình lưu ly. Thì ra, lời nói của ngày ấy nàng vẫn còn để tâm đến vậy, vẫn luôn cố gắng thực hiện... Tiếc là bây giờ, mọi thứ lại trở nên vô nghĩa.

Tuyết Liên âm thầm rời khỏi đó, trong cái không khí náo nhiệt của hỷ sự. Nàng ta không thể gồng mình nổi nữa, nàng muốn trốn tránh, muốn trốn tránh tất cả. Tuyết Liên rời đi, Tử Dạ tìm kiếm bóng dáng nàng trong đám người nhưng rồi chỉ nhận lại sự thất vọng. Đúng vậy, y lúc này không có tư cách để tìm nàng...
Tuyết Liên ra ngoài, từng bước nặng nề chất chứa biết bao tâm tư. Bầu trời hôm nay vẫn trong xanh như vậy, vẫn rất đẹp như những ngày thường nhưng tại sao, mọi thứ xung quanh nàng lúc này trở nên thật u uất. Trái tim đã mệt rồi... Tuyết Liên đứng lại, nhìn lên bầu trời cao với những tâm tư chất chứa trong lòng khiến nàng phải bất lực thở dài...

"Đừng cứ trách nhân duyên bạc bẽo, mối tình này...nó vốn đã không trọn vẹn. Xin lỗi ... Muội đến muộn rồi..."

Lòng nàng lặng đi, từng bước run rẩy cố gắng tiến về phía trước. Hai hàng lệ nóng không biết đã vương trên khuôn mặt màu tuyết lạnh tự lúc nào. Nàng cố gắng nuốt nước mắt vào trong lòng, cố gắng không rơi lệ nhưng đôi mắt hoe đỏ cứ ứng đọng từng giọt, từng giọt nhỏ, đau đớn đến nghẹn lòng. Một ánh đom đóm mệt mỏi bay đến bên nàng, giữa bầu không gian cô lạnh, nó cố gắng phát sáng, cố bay lên không trung. Tuyết Liên nhìn theo nó, đưa bàn tay run rẩy khẽ chạm đến nhưng không thể. Khoảng cách thật xa vời, giống như khoảng cách giữa người và nàng... Ánh đom đóm đã rời đi. Bầu trời sáng trong vẫn lạnh lẽo. Để chạm đến một mối tình trọn vẹn, suy cho cùng lại khó khăn đến vậy...
Nàng mỉm nhẹ, nụ cười thật đẹp nhưng lại rất thê lương. Có lẽ, đời này kiếp này, nàng thực sự đã buông bỏ chút duyên tàn kia. Tình nguyện trả lại cho người một đời vô trái, bảo vệ người một kiếp bình an.
Như vậy cũng đủ rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro