Chương 4: Tuyết Liên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đưa Tuyết Liên về đến Vương Gia, thương tích trên người mình, Tử Dạ cũng chẳng màng, ngày đêm kế cạnh chăm sóc vị cô nương bé nhỏ. Đã ba ngày rồi Tuyết Liên vẫn chưa tỉnh, cả cơ thể lúc nóng lúc lạnh thất thường. Các đại phu đến khám đều lắc đầu vô vọng. Nhiều lúc nhũ nương ngỏ lời bảo Tử Dạ trở về nghỉ ngơi nhưng y đều bỏ mặc ngoài tai, không buồn quan tâm. Tối đến, Ti Mệnh cùng Huyền Nhã Tiên Quân bất ngờ tới thăm, Tử Dạ lẳng lặng không tiếp không đón, đáp trả họ chỉ vài ba câu hờ hững. Hai người kia âu chỉ biết thở dài nhìn nhau. Trước kia, họ cũng là bằng hữu thân cận với Tiên Hoa, bây giờ, nhìn người hảo hữu đau khổ trước mặt mà không thể giúp, tuyệt nhiên cũng mang theo phút chạnh lòng. Nghĩ đi nghĩ lại thông suốt mọi điều, Tử Dạ quyết định sử dụng linh lực đả thông mạch huyệt, loại bỏ hàn khí trong người Tuyết Liên. Tuy mạo hiểm nhưng đây là cách duy nhất mà y có thể làm.

"Nhưng như vậy, linh căn phản phệ, ngài sẽ bị trọng thương!"- Huyền Nhã cau mày nhắc nhở, thực cũng chỉ lo cho vị điện hạ si tình.

Bị phản phệ, nhẹ sẽ đả thương nguyên thần, nặng thì tổn hại tu vi, trường hợp xấu nhất chính là đánh tan nguyên thần, động ngược chân thân, tự bạo mà chết.

"Dù là tan xương nát thịt, ta cũng phải cứu muội ấy!"- Tử Dạ hạ giọng, cái chất giọng này mới uy quyền làm sao, khác hẳn so với một hình tượng thư sinh nhẹ nhàng của thường ngày.

Có khuyên cũng không được, hai người kia chỉ biết lắc đầu thống khổ.

Nghe lời Tử Dạ, Ti Mệnh và Huyền Nhã đành ra ngoài canh phòng. Tử Dạ trong này, vận linh lực trị thương cho Tuyết Liên. Dòng linh lực tỏa ra mạnh mẽ phả vào cơ thể nhỏ bé của cô, đả lên từng huyệt mạch. Từng ngón tay đã được y châm kim rỉ máu ngày càng nhỏ nhiều giọt máu đen đặc. Nửa canh giờ trôi qua, y hạ linh lực, Tuyết Liên bất chợt phun ra một ngụm máu đen đặc. Tử Dạ run rẩy lấy khăn lau vệt máu cho cô, từ tốn dịu dàng. Tuyết Liên tỉnh lại, Ti Mệnh và Huyền Nhã vội vàng chạy vào, thoáng vui mừng nhưng rồi lại trở nên âu lo.

Tử Dạ có vẻ không ổn, nụ cười gượng gạo che giấu đi sự đau đớn. Cô nghi vấn nhìn hai người kia nhưng rồi lại bỏ mặc, nhìn sang Tử Dạ, nắm chặt lấy bàn tay y không buông.

"Không sao rồi"- Tử Dạ nhẹ nhàng lên tiếng

Tuyết Liên khẽ gật rồi nhắm mắt lại, mệt mỏi thiếp đi. Ti Mệnh tiến lại đỡ lấy Tử Dạ. Lần này y có vẻ không ổn rồi, tấm thân hao tàn như lử đi vì mệt mỏi.

"Tối nay ta sẽ ở đây chăm sóc cho cô ấy, Điện hạ nên về nghỉ ngơi đi!"

Huyền Nhã cất lời, khuôn mặt trắng trẻo lộ rõ vẻ âu lo. Tử Dạ khẽ gật, vẻ không nỡ nhưng rồi buộc phải quay lưng rời đi, Ti Mệnh đỡ lấy y, đưa y quay trở về. Cả đêm ấy, may nhờ có Ti Mệnh tu bổ linh lực tu dưỡng cho Tử Dạ, vị Tứ Điện hạ này mới may mắn giữ lại được tính mạng. Nhìn Tử Dạ, Ti Mệnh thở dài sầu não, vẻ mặt của ông lúc nào cũng mang đầy những áp lực. Suy cho cùng, cái biệt danh "gương mặt căng não" mà Tiên Hoa Thượng thần trước kia dành tặng cho ông cũng không oan.

"Tứ Điện hạ thật khiến cho ta lo lắng!"

Nghe lời trách cứ này, y im lặng, điểm chút trầm tư. Ti Mệnh nhìn y, chờ đợi câu trả lời. Màn đêm im ắng bao phủ lấy bầu không khí nơi đây, không ai nói một lời nhưng họ đều thấu hiểu điều đối phương đang nghĩ là gì.

"Kiếp người còn dài, mong là điều ngài làm hôm nay sẽ không còn tiếp diễn thêm một lần nào nữa! Linh căn tổn thương ắt sẽ ảnh hưởng đến nguyên thần, nguyên thần nguy hại sẽ bạo động đến tu vi và tính mạng. Tiểu tiên không mong, sau khi Tiên Hoa Thượng thần trở lại sẽ sống trong dằn vặt đến hết đời!"

"Đa tạ lời nhắc nhở!"- Y thều thào, giọng đã lạc đi vì đau đớn và mệt mỏi. Ti Mệnh không nói gì thêm, trầm ngâm nhìn Tử Dạ một lúc rồi đứng dậy, cung kính cáo từ mà rời đi...

Tuyết Liên từ cửa tử trở về, trên dưới Vương Gia ai cũng đồn nhau là nhờ tiên nhân giúp đỡ. Ngày hôm ấy, Tuyết Liên gặp Huyền Nhã, điểm chút thân quen nhưng lại khá xa lạ. Huyền Nhã khi ấy cũng chỉ mỉm cười vui vẻ kết nghĩa bằng hữu, còn tự nhận mình là tiên nhân giáng trần. Tuyết Liên thì cũng chỉ cười vậy mà trong lòng thì ngờ vực khó tin. Có khi là không tin.
Vừa đỡ bệnh, Tuyết Liên đã vội đi tìm Tử Dạ. Thấy cô đến, y vừa vui vừa ngạc nhiên. Thực thì cái tính cách kiêu ngạo của cô, y hiểu. Không bao giờ chủ động hạ mình làm gì. Nhưng lần này, cô tiến lại gần y, khuôn mặt xinh xắn lộ rõ vẻ buồn bã. Tử Dạ nhìn cô, có chút lo lắng. Cứ ngỡ đã xảy ra chuyện gì thì cô mở lời xin lỗi.

"Muội... Xin lỗi ta sao?" - Tử Dạ vẫn chưa hiểu.

Tuyết Liên gật đầu, vẻ e dè lạ lẫm:

"Là do lỗi của ta, là ta đã hại Xuy Yên rơi xuống hồ..."

Tử Dạ nghe cô nói, cũng chỉ mỉm cười dịu dàng, nụ cười đẹp đến xiêu lòng:

"Xuy Yên đã giải thích hết mọi chuyện. Nghĩa khí của muội, đúng là không khiến ta thất vọng"

"Giải thích sao? Cô ta???"- Tuyết Liên ngước lên, vẻ mặt hiện rõ sự khó hiểu.

Trước giờ Tuyết Liên và Xuy Yên như nước với lửa, cứ hễ gặp nhau là lại cãi nhau, không nhẹ thì nặng. Đôi khi, hai bên còn khai chiến đánh nhau khiến cho trường tự không ngày an yên. Vậy mà bây giờ, cô nhóc ấy lại mở lời minh oan cho Tuyết Liên. Trời sập rồi sao?
Tử Dạ thấu được vẻ ngạc nhiên của cô, cúi người nhìn xuống:

"Hình như, muội đã không còn giận ta nữa?"

Nghe lời nói của y, Tuyết Liên cảm thấy khó xử, lại không dám nhìn thẳng vào mắt y.

"Chỉ tại ta lòng dạ hẹp hòi..."

"Vậy... Không biết, Vương tiểu thư có còn để tâm về Cố mỗ nữa không?" - Y cười, vẫn ánh mắt đầy thâm tình.
Tuyết Liên vội lắc đầu, ngước lên y:

"Ta hứa, sau này sẽ không vì một số điều nhỏ nhặt mà giận huynh nữa! Đây là lời hứa!"

"Đúng vậy, Tuyết Liên mà ta quen, sẽ không bao giờ nuốt lời"

Y mỉm. Đúng vậy, Tử Dạ lại nhớ đến Tuyết Liên của năm ấy. Cô từng đối diện y, nhìn y với ánh mắt kiên định như vậy, hứa với Tử Dạ là sẽ quên y, không còn vương vấn chút tình cảm nào nữa. Suốt mấy vạn năm dài, không biết đã trải qua bao nhiêu quan ải, cho đến bây giờ, khi đối diện với cô, có thể cô đã làm được điều mà cô nói nhưng về phía Tử Dạ, y lại không làm được. Nỗi lòng nặng nề mang nặng những thứ tình cảm day dứt đến đáng sợ


Y giật mình tỉnh mộng. Một giấc mộng dài đằng đẵng trải qua suốt mấy vạn năm không dứt. Trái tim của y lại nhói lên bất chợt. Phong duyên... Một lời nguyền thật tàn độc. Vết ấn đỏ hình cánh hoa phượng trên cổ tay hai người ửng lên. Trời đã khuya, vạn vật lại trở về với dáng vẻ trầm tĩnh của nó. Trần gian này thật yên tĩnh, khác hẳn so với chốn tiên cung xa hoa nhưng lại khiến cho con người ta lưu luyến đến lạ.

Lại đến kỳ thi chuyển kỳ, trường tự lại ồn ào như trẩy hội. Kỳ này, số vận vẫn không thay đổi, tất cả các môn, Tuyết Liên đều đứng đầu bảng. Duy Phật pháp vẫn là đội sổ. Vương lão gia thì vui vẻ khích lệ, quay lại Vương phu nhân lại sầu não vô cùng. Vậy là từ kỳ này, Tử Dạ trở thành hiền sư dạy thêm môn Phật pháp cho vị tiểu thư ương bướng ngoài giờ lên lớp. Vốn dĩ với bản tính lười học của mình, ban đầu Tuyết Liên không đồng ý nhưng vì Tử Dạ nên cô bé cũng đành gật đầu.


Quả nhiên từ khi có Tử Dạ giúp đỡ, thành tích của cô nàng tiến triển lên rất nhiều, cô cũng xem y như người thân tự bao giờ, nghe lời hiểu chuyện, tâm tính cũng dần thay đổi, chăm chỉ học tập hơn.
Thời gian dần qua, kỳ tiếp lại đến, trường tự sau cuộc thi dài thì bây giờ lại công bố điểm. Lần lượt từng môn vẫn là kết quả cũ, đến lượt Phật pháp, Tuyết Liên cầm tờ điểm lên, đôi mắt trố to bất ngờ. Lần này cô không còn đội sổ nữa, có Tử Dạ dưỡng dạy, thành tích của cô tăng lên.


Tuyết Liên vui mừng khôn xiết ôm lấy Tử Dạ như lời cảm tạ khôn cùng. Cô đã làm được, với những cố gắng trong suốt thời gian qua. Nhũ nương vui vẻ nhìn hai người, trong lòng nở hoa thay cho lời nói. Bà chăm sóc Tuyết Liên từ nhỏ, thấu hiểu hết tâm ý của người. Tối nay, Tuyết Liên lại ở lại ngoại viện cùng Tử Dạ và Cẩm Vân, nghe đâu là mở tiệc chúc mừng. Trữ Nam này nổi tiếng với pháo hoa tuyệt mĩ, từ nhỏ cô đã tiếp xúc nhiều, giống như là yêu thích. Nghe đâu sáng nay Tuyết Liên có đem thành tích đến khoe với phu phụ Vương Gia, chỉ thấy sau khi đến đó, cô trở về trong nỗi u buồn. Tuyết Liên không nói nhưng nhũ nương lại hiểu rất rõ nên truyền lời cho Tử Dạ, an ủi cô. Hình như Vương phu nhân lại không vui. Bà luôn vậy, luôn mong muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo.

"Tuyết Liên, lớn lên, muội muốn làm gì?"

Tử Dạ cất lời, giọng trầm trầm. Tuyết Liên nghĩ ngợi một hồi lâu rồi cười:

"Đại Tướng Quân!"

"Hưm?"

"Giống như ca ca muội vậy, uy phong hùng dũng khiến cho người người phải kính nể! Muội cũng muốn trở thành một nữ Nguyên Soái như mẫu thân, dành cả tính mạng để bảo vệ muôn dân bách tính...
Nhưng muội không biết võ công..."

"Hay là, muội giống như Vương lão gia đi, làm quan nhị phẩm Văn gia trong triều, ta thấy muội rất thông minh lại túc trí, học rộng tài cao, ưu tú hơn người! "- Cẩm Vân cất lời .

Tuyết Liên nhìn cô, mím môi nghĩ ngợi. Nhiều lúc cô bé cũng đã từng nghĩ đến việc này, mong ước này. Nhưng cô lại cảm thấy nó thật nhàm chán.

"Nếu sau này muội muốn trở thành nữ tướng, ta sẽ dạy võ công cho muội!"- Tử Dạ lên tiếng, nhìn cô cười nhẹ.
Tuyết Liên nghe vậy, lòng vui vẻ mà gật đầu.

"Hứa nhé!"- Cô đưa ngón út ra trước mặt y. Ngơ người một hồi, Tử Dạ vui vẻ ngoắc tay khóa ước.


Cẩm Vân bên cạnh họ mỉm cười đoan trang. Phía dưới này khói bay mù mịt, những xiên thịt nướng cũng đã chín dần. Cảnh sắc đêm trăng đẹp đến mê hồn, đáng tiếc, ánh trăng lại trở nên nhạt nhòa, lơ đãng đến kỳ lạ.

* * *

Thời gian trôi qua nhanh như một cơn gió, thoáng chốc đã 6 năm. Tiểu cô nương đáng yêu của ngày nào giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp ngạo kiều khiến cho chư nhân phải trầm trồ khen ngợi, Vương gia cũng có dịp nở mày nở mặt. Suốt 6 năm nay, Tử Dạ nhìn cô khôn lớn, bảo vệ cô từng chút một không rời, hai người như cặp sam dưới đáy biển, một bước một bóng. Cẩm Vân, Xuy Yên, Ngụy Úy và Lưu Giác cũng đã trưởng thành, trở thành những cô nương, công tử xinh đẹp, tuấn tú.
Hôm nay là sinh thần của Tử Dạ, cũng không biết y nghĩ gì. Nhớ có lần Tuyết Liên gặng hỏi, Tử Dạ cũng chỉ ầm ự trả lời viển vông. Đành vậy, hai người nhất trí lấy ngày gặp gỡ đầu tiên làm ngày sinh thần của y. Nay, một ngày trọng đại đến như vậy, Tuyết Liên lại càng không thể bỏ lỡ. Cẩm Vân đã sớm chuẩn bị bánh trái thức ăn đến chúc mừng, cô ấy luôn ân cần chu đáo và dịu dàng như vậy. Xét lại Tuyết Liên, lần này đúng là bị bỏ xa rồi.
Cô háo hức chạy đến ngoại viện, thật không ngờ, cửa ra vào lại bị các nữ tử trong Ngọc Trì thôn chặn lại, ai ai cũng chuẩn bị quà cáp đến tặng cho Tử Dạ, chen chúc lấn át ngột ngạt khôn cùng. Tuyết Liên cố gắng len lỏi qua đám người, may mắn đẩy được cửa đi vào nhưng vừa vào trong đã nhanh chóng đóng cửa lại, chặn đứng đám người ngoài kia, mặc cho họ đánh đập cánh cửa một cách vô tội vạ. Tử Dạ bước ra, vẫn là vẻ tuấn tú át tứ phương của một ngày nào không thay đổi, Tuyết Liên cười gượng nhìn y, tay lại chặn chặt cánh cửa yếu đuối.

"Đúng là, thật náo nhiệt "

Nghe cô nói, Tử Dạ cười khổ nhìn cô, vẻ vô tội.

"Muội... Không có quà tặng ta sao?"- Y cười ghẹo.

Tuyết Liên nhìn quanh người rồi lại lắc đầu:

"Vội quá, vội quá "

Dáng vẻ này của cô lại khiến y cảm thấy ngốc nghếch đáng yêu khôn cùng. Cô bé ngốc nghếch này vẫn vậy, chẳng lớn hơn được chút nào. Nhưng vì thế mà Tử Dạ lại cảm thấy thích cô nhóc này hơn.

"Vậy... Huynh có muốn ra ngoài chơi không? Thoát khỏi đám người này?"

Tuyết Liên nghiêng đầu gặng hỏi. Tử Dạ nhìn cô, khẽ gật đầu.

"Nhưng, bằng cách nào?"- Y nhìn quanh, nghi vấn -"Chẳng lẽ là trèo tường sao?"

"Không! Muội muốn... Chúng ta đường đường chính chính đi ra từ cổng lớn này!"

"Có cách sao?"

Y hỏi, cô nhanh nhảu gật đầu. Chốc, quay ra ngoài, hét lên một cách dõng dạc, giọng điệu luyến tiếc

"Cố lão sư, sao ngài lại chạy ra cổng phụ rồi? Đợi ta với!"

Quả nhiên sau khi nghe thấy lời của cô, đám nữ nhân chuyển mục tiêu sang cửa phụ, người cứ thưa dần rồi giải tán hẳn cho đến lúc cô ló đầu ra thám thính thì lại không còn một ai. Đúng là miệng lưỡi nhanh nhẹn, Tử Dạ cũng phải thán phục Tuyết Liên ở điểm này. Nhớ năm xưa cô còn là Tiên Hoa Thượng thần, vốn là đệ tử bất đắc dĩ của Thiên Thượng Quân, cứ hễ gặp lại sư phụ không muốn nhận là lại xảy ra tranh chấp. Tính cách Thiên Thượng Quân lạnh lùng vô cảm nhưng vô sỉ vô đối, gặp cô chí ít cũng phải qua lại mấy câu. Lúc ấy, cũng chỉ có cô mới có gan dám phách lối ở Vô Ưu Cung, mắng Thiên Thượng Quân đến không còn một mảnh giáp.
Chợ thành đông đúc người qua lại, hai người dạo hết hàng này đến hàng kia, cười đùa vui vẻ. Dạo chợ chán chê, Tử Dạ dẫn cô đến Hoa vực với bách hoa đua nở, diễm lệ vô cùng. Ngoài Nguyệt Dạ cốc, âu cũng chẳng tìm được tuyệt cảnh thứ hai. Trước đây, hai người thường xuyên lui đến vườn hoa hướng dương của Ngọc Trì thôn, năm nào cũng canh me đến mùa hoa để lui tới dạo chơi, ngắm cảnh. Thực thì Tử Dạ lúc nào cũng tìm được những địa điểm rất thú vị, suy cho cùng ngoài vườn hoa hướng dương tuyệt đẹp ấy, hai người này cũng chẳng đi đâu xa. Tuy nhiên, cảnh của tiên âu cũng dành cho tiên thưởng thức, Tuyết Liên lần đầu thấy cảnh đẹp xiêu lòng, vui vẻ hào hứng thưởng ngoạn, nhảy múa ca hát rạo rực khôn tả. Tuổi trẻ mà, ai mà chẳng yêu đời đến vậy. Tử Dạ trầm ngâm đứng một chỗ, nhìn cô tươi cười mà lòng cũng vui theo. Vậy mà, sâu tận tâm trí của y vẫn mang máng một nỗi buồn lặng lẽ. Y cố ghi nhớ từng hình ảnh vào tiềm thức để rồi sau này, có lẽ, nó sẽ là một hồi ức đẹp của dĩ vãng đã qua.

Tuyết Liên đến bên cạnh y, cúi người nhìn từng nét mặt, cử chỉ của Tử Dạ, ánh mắt long lanh tràn đầy sự tò mò. Tử Dạ khẽ mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô, dịu dàng ân ái. Tuyết Liên cười nhẹ, nụ cười e thẹn thật ngọt ngào. Từ trong tay Tử Dạ, y kết một vòng hoa tử đằng màu tím nhạt tuyệt đẹp rồi khe khẽ đội nó lên đầu cho cô, một món quà đơn điệu nhưng thật ấm áp. Vẻ đẹp này thật khiến y lặng lòng, Tuyết Liên nhìn y, miệng nhoẻn cười hỏi đẹp không? Cô luôn linh động đến như vậy, Tử Dạ chỉ biết lặng lẽ gật đầu, vui vẻ nhìn dáng vẻ tươi tắn của cô...

Tuổi 16, độ tuổi trăng tròn đẹp nhất đánh dấu mốc trưởng thành của một con người. Nữ nhân đến tuổi này, đều phải làm lễ ban ân, nhận lời chúc phụng từ các tiền bối, thành lễ nối tóc se tơ, cầu cho một đời an yên, tình duyên êm đềm. Đúng vào ngày sinh thần thứ 16 của cô, Tuyết Liên vận lễ phục bước vào đại sảnh trước sự chúc phụng của trăm họ. Cô rất đẹp, khiến cho ai cũng mê đắm, người ta kháo nhau rằng, tiên nữ hạ phàm âu cũng chẳng thể so với nàng ta. Một nét đẹp trong bộ lễ phục cao quý, trang trọng và diễm lệ. Tử Dạ ngơ ngác nhìn, dường như cũng bị thu hút bởi tiên cảnh trước mắt. Tuyết Liên từ tốn bước vào, đoan trang thanh cao hành lễ. Nâng tách trà kính quý nhân, khăn phủ đầu cầu cho tình duyên suôn sẻ.
Lễ thành, mọi người ở lại dự tiệc. Tuyết Liên cùng Tử Dạ quay trở về. Đúng là đoan trang một khắc, cái tính cách nhí nhảnh của cô lại không thể giả dối thêm một lần nào nữa. Tay ôm lấy tấm lễ phục nặng trĩu, đầu đầy kim thoa với khuôn mặt nhăn nhó khó chịu, Tử Dạ đi kế bên, chỉ có thể giúp cô giữ lấy trang sức, cười khổ nhìn cô nàng bướng bỉnh ôm tấm váy la lết tấm thân rời khỏi đó. Thật hết cách với cô nương này...

"Lễ lộc gì chứ, con không quan tâm!"

Tuyết Liên càu nhàu, chân bắc chữ ngũ nằm trên giường, mắt vẫn ghì vào cuốn sách trên tay. Nhũ mẫu ngồi đầu bàn, cười nhẹ mà lắc đầu.

"Sắp tới là kỳ thi Hội, tiểu thư đã chuẩn bị kỹ càng rồi chứ?"

"Có Cố lão sư, nhũ nương, người cứ yên tâm!"

"Vậy, lần này chỉ cần Cố lão sư cùng người vào kinh Thành thôi sao? Kinh Thành xa xôi cách Trữ Nam 7650 dặm, chỉ lo..."

"Ài, không sao, người và Tiểu Uyển ở nhà an tâm! "

Cô buông lời trấn an, nhũ nương vẫn còn thoáng phần lo âu hiện trên khuôn mặt phúc hậu.
Nhắc đến Tiểu Uyển, ba năm trước Tuyết Liên bất ngờ cứu được một tiểu nữ tử bị thương nặng. Sau khi tỉnh lại thì biết tin cô ấy từ nhỏ đã không còn phụ mẫu, lưu lạc trần gian. Cảm thương cho Tiểu Uyển, cô đã nhận nàng ta làm tì nữ thân cận trong Vương phủ. Thực thì tiểu nữ tử này không phải là người thường, cô là một thần nữ bên cạnh Tiên Hoa Thượng thần năm xưa, vì lo cho chủ thượng nên đã hạ giới để bảo vệ người. Ai ngờ lại gặp được Tử Dạ, Tử Dạ gặp cô cũng ngạc nhiên không kém.

"Ngươi đến là để giúp Tuyết Liên sao?"

Tử Dạ hỏi, dáng vẻ cao ngạo nhìn Tiểu Uyển. Tiểu Uyển gật đầu. Từ lúc Tiên Hoa hạ thế, cô đã lo lắng rất nhiều, ngày ngày lòng như lửa đốt không đành để Tiên Hoa một mình hứng chịu tình kiếp nên mới hạ trần để san sẻ ít nhiều nỗi khổ tâm.

"Ở đây đã có ta bảo vệ cho muội ấy, ngươi về Hoa Giới trước đi, giúp cô ấy trông coi Đại Lục."

"Tứ Điện hạ, tiểu tiên nghĩ có lẽ ngài cũng thấu hiểu một phần nào cho tiểu tiên... Chủ thượng tổn thương nguyên thần, bắt buộc phải hạ phàm lịch kiếp, tiểu tiên khó lòng yên tâm để người một mình ở lại!"

"Vậy... Ngươi muốn làm gì?"

"Chỉ cần ở cạnh người, một thời gian thôi cũng được!"

Ngẫm một lúc lâu, nhìn vào sự kiên quyết của cô, Tử Dạ đành phải đồng ý. Từ ngày hôm đó, Tiểu Uyển trở thành nô tì thân cận của Tuyết Liên, cũng đã giúp đỡ Tuyết Liên được nhiều điều. Nhiều lần cùng cô phá phách nghịch ngợm, với Tiểu Uyển, chỉ cần nhìn thấy nụ cười vô ưu của chủ thượng, là cô cũng đã hạnh phúc viên mãn. Nhớ có mấy lần cùng Tuyết Liên trốn khỏi Vương phủ, ra ngoài chơi, cuối cùng bị Vương phu nhân trách phạt, hai người lại đồng cam cộng khổ nghe cằn nhằn suốt một đêm. Đối với Tiểu Uyển, Tuyết Liên là một tín ngưỡng, đối với Tuyết Liên, Tiểu Uyển không còn là nữ tì mà sớm đã trở thành một tiểu muội muội kên cường, đáng yêu, suốt ngày theo cô vui đùa, bảo vệ chăm lo cho cô thật chu đáo. Có Tiểu Uyển ở cạnh, Tử Dạ cũng phần nào giảm bớt đi lo âu trong lòng.

Ngày hôm nay, Tuyết Liên ở lại ngoại viện cùng Tử Dạ ôn thi. Sắp tới là thi Hội, cuộc thi quan trọng để cô thăng quan tiến chức, tiến đến con đường triều chính. Suốt mấy ngày nay Tuyết Liên cứ thấp thỏm không yên, việc học hành cũng trở nên áp lực hơn cả. Tử Dạ biết vậy nên thường xuyên dẫn cô ra ngoài hơn, giải tỏa căng thẳng trong lòng...

"Cố lão sư ca ca... nếu như muội không đỗ đạt, không thể làm nhập triều đăng quan, vậy... có thể nào trở thành một võ tướng không?"

Tuyết Liên hỏi, tay mân mê cuốn sách, đôi mắt nhìn về một hướng mơ hồ. Tử Dạ nghe vậy, đặt cuốn sách trên tay xuống bàn, nhìn cô. Ánh mắt y chứa đầy sự ân cần, nhẹ nhàng:

"Vậy... muội muốn làm quan, hay làm tướng?"

"Muội không biết..."

"Hưm?"

"Muội muốn ở cạnh mọi người. "

Nghe câu đáp trả hờ hững, Tử Dạ mỉm cười:

"Quan triều tranh đấu bằng trí, quân tướng chiến đấu bằng lực! Ta nghĩ, muội nên chọn con đường cho riêng mình, đừng nên phó thác cho số phận"

"Vậy..."- Cô nhìn lên Tử Dạ, ánh mắt long lanh cùng nụ cười ngọt ngào chứa đầy thâm tình -"Lão sư, muội muốn chọn con đường ở bên cạnh huynh đến hết đời!"

Nghe câu nói, Tử Dạ ngỡ ngàng nhìn cô, thoáng trong ánh mắt mang theo sự ngờ ngạc. Tuyết Liên vẫn vậy, mỉm cười:

"Muội... muốn thành thân với huynh!"

Tử Dạ sốc đến đứng người, mặt đã ửng đỏ hơi cúi đầu ngại ngùng:

"Tiểu cô nương như muội vẫn cứ thích đùa giỡn ta!"

"Muội không giỡn, muội nói thật đó! Muội thích huynh, từ trước đến giờ vẫn như vậy! Nay cũng đã qua lễ trưởng thành, nhũ nương nói, chỉ cần muội thích ai, yêu ai, thì sẽ có thể thành thân với người đó. Chỉ cần là tình nguyện cùng họ đi hết kiếp người, không cầu vinh hoa, chỉ cầu tâm ý, cùng trải qua gian nan khó khăn, sinh lão bệnh tử. Đời đời kiếp kiếp sống chết không rời! Muội nguyện ý!"

Tử Dạ động lòng, trái tim y lại bất chợt đập nhanh đến căng thẳng. Đứng trước lời nói của cô, y cũng chỉ biết mỉm cười gượng gạo, che giấu đi những tâm tư trong lòng

"Muội muốn lấy ta, phải có của hồi môn đấy!"

"Muội biết! Muốn rước được một đại mỹ nhân, chắc chắn phải có đủ tam thư lục lễ!"

"Sao giống như ta làm tân nương vậy?"- Tử Dạ cười khổ nhìn cô.

Nghe y chất vấn, Tuyết Liên cười ngây ngô:

"Vương gia muội trên dưới gia phủ không thiếu bất kỳ lễ vật nào. Chỉ cần huynh đồng ý... "

"Ta không cầu vật chất cao quý, cũng chẳng cần của cải hay lễ vật trang trọng lấy làm của hồi môn"

"Vậy, huynh muốn gì?"

"Thế gian trọng tấm chân tình, chi bằng lấy thiên quang làm lễ. Chỉ cần muội bắt đủ 1000 con đom đóm, lấy đó làm của hồi môn. Ta đồng ý cưới muội!"

"Giữ lời đấy nhé!"- Tuyết Liên vui vẻ nhìn y.

Tử Dạ khẽ gật, mỉm cười. Câu trả lời của y, cũng chỉ là đối phó tạm thời trước lời kiến nghị, ai ngờ đâu lại trở thành tia hy vọng cho một tiểu cô nương tinh nghịch tuổi xuân xanh. Biết làm sao, trái tim y không cho phép y từ chối, vì tính mạng của cô, y cũng chẳng thể gật đầu. Chỉ mong sau này, khi cô gặp được chi nhân hữu mệnh, có thể quên đi chút tình cảm ngang trái này... Sống một cuộc sống tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro