Chương 2: Nội ứng [1/2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửu Bình phong phong chủ nghe chuyện của Vu Sơn thiếu chủ khi đang giảng giải thuật pháp cho đồ đệ của mình, thình lình nhìn thấy chim truyền tin dừng ở trước mặt mình, sau khi biết chuyện liền vội vàng đi đến Vu Sơn.

Có yêu lẻn vào Côn Luân là chuyện lớn, lại còn làm con trai bảo bối của Vu Sơn Quân bị thương.

Trên đường đi hắn tại thoáng nhìn Thượng Vân Phong đang sáng đèn trong lòng bỗng nhiên có chút nảy lên, cũng không biết vì sao, một suy nghĩ kì quái từ đáy lòng hiện ra, nhưng còn chưa thành hình liền bị hắn đè xuống.

Không thể nghĩ không thể nghĩ.

Cửu Bình phong phong chủ thu liễm tâm tư, chạy tới Vu Sơn.

Vu Sơn, Thần Nữ Phong.

Bùi Văn Giác cụt tay nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch hôn mê bất tỉnh, Vu Sơn phu nhân ngồi ở bên giường, giữa lông mày tràn đầy khói mù, đau lòng lại lo lắng mà xem Hạ Tang Y một tay niệm pháp quyết vận chuyển linh lực trừ đi yêu khí còn sót lại con trong cơ thể của con trai nàng.

Nàng nghe thấy ngoài phòng truyền đến tiếng thảo luận của hai vị sơn quân cùng các phong chủ.

"Mấy ngày trước đúng là có một ít tiểu yêu trộm thử vào Côn Luân, nhưng đều bị chém chết tại chỗ, tu vi của chúng nó cực kì thấp, ngay cả hoá thành người cũng khó, là phổ thông tiểu yêu ngấp nghé linh khí của Côn Luân."

"Hàng năm, yêu quái muốn đi vào Côn Luân trộm linh khí tu luyện nhiều vô kể, nhưng không có ai thành công, càng đừng nói đến việc con yêu quái tối nay ngay cả nguyên hình không biết là gì lại có thể thần không biết quỷ không hay mà xuất nhập Vu Sơn làm bị thương người, con yêu quái này tuyệt đối không phải những tiểu yêu dưới chân núi Côn Luân có thể so được."

"Mười tám đỉnh đều đã phân phó người tra xét rõ ràng, mở tất cả các sát trận, không thể để nó sống sót."

"Đại Âm sơn bên ta cũng đã phân phó người mở kết giới."

Vu Sơn Quân mặt mày thô bạo nhìn về phía nam giới áo trắng bên cạnh hơi cúi đầu, "Đại Âm sơn rất gần Thần Nữ Phong, phiền toái ngươi rồi."

Đại Âm Sơn quân nhẹ nhàng lắc đầu.

"Chuyện này không đơn giản." Cửu Bình phong phong chủ do dự nói, "Một con yêu quái thâm nhập vào Thần Nữ Phong đả thương người, kể cả có là yêu hoàng tự mình ra tay cũng sẽ không lặng ngắt như tờ, một chút dấu vết đều không lộ như thế? Ta nghi ngờ...... con yêu quái này sợ là có đồng loã."

Đại Âm Sơn quân đuôi mắt nhẹ liếc nhìn về phía sau cửa phòng, trầm tư nói: "Vu Sơn có kẻ phản bội?"

"Chỉ sợ không chỉ Vu Sơn, mà là cả Côn Luân." Cửu Bình phong phong chủ thấp giọng nói, "Từ năm trước, Yêu giới bắt đầu phá hoại nhân gian, có ý nhắm vào các đại tiên môn——"

Vu Sơn Quân đột nhiên trầm giọng nói: "Lần này Tễ Tuyết đi Tây Hải, chính là phát giác được âm mưu của Yêu giới, các đại yêu tộc tới tấp tiến đến Nhân Giới gây chuyện, dường như có mối liên hệ với Địa Quỷ Môn ."

"Địa Quỷ Môn...... nếu vậy thì thật là lớn mật." Đại Âm Sơn quân ánh mắt hơi lạnh.

"Trước khi đi, hắn dặn ta phải chú ý đến Tam Sơn, lúc đó ta còn nghi hoặc, thường ngày hắn đều dặn dò chuyện bên ngoài Côn Luân, sao lần này lại nói đến Tam Sơn...... bây giờ nghĩ lại, hắn khả năng sớm đã phát hiện sự khác thường của Tam Sơn." Đôi tay Trong tay áo của Vu Sơn Quân nắm chặt, trong mắt hiển lên một ít tơ máu, "Nếu như ta cẩn thận hơn, Văn Giác cũng sẽ không trở thành như bây giờ."

Đại Âm Sơn quân đang muốn an ủi, lại thấy thân ảnh của một phong chủ khác vội vội vàng vàng đi trên bậc thềm nói: "Vân Sơn quân cùng đoàn người của Triệu phong chủ trở về rồi, chỉ là có mấy người bị thương nặng, mời Đại Âm Sơn quân cùng phu nhân đi một chuyến."

Phu nhân Hạ Tang Y của Đại Âm Sơn quân hiện tại là đệ nhất dược tu.

Vu Sơn Quân hỏi: "Tễ Tuyết bị thương sao?"

Đàm phong chủ lắc đầu, thần sắc ngưng trọng: "Là đệ tử của Vu Sơn ta và hai đệ tử của Vân Sơn, trong đó có một đệ tử của Vân Sơn nghe lén được phượng tộc đại yêu mật đàm cùng yêu hoàng, chuyện này đối với chúng ta phi thường quan trọng."

Đại Âm Sơn quân nghe vậy, quay lại vào phòng kêu Hạ Tang Y đi Vân Sơn.

Đệ tử bị thương tên là Yến Tử Biện, là đệ tử ở Thượng Vân Phong, đồ đệ duy nhất của Vân Sơn chưởng môn Tống Tễ Tuyết.

Có thể khiến cho người rất bắt bẻ như Vân Sơn quân thu làm đồ đệ tự mình giáo dục, có thể thấy thiên phú của nó cao đến thế nào.

Một vị thiên chi kiêu tử như này , bây giờ người toàn là máu thoi thóp một hơi nằm ở trên giường, chỉ có thể dựa vào Vân Sơn quân vận chuyển linh lực duy trì tính mạng.

Hạ Tang Y vào phòng ngửi đến nồng nặc mùi máu tươi cùng yêu khí , chau mày trầm mặt, đi đến bên giường chuyên tâm cứu chữa. Động tác của nàng rành mạch phân minh, trên trán đổ một tầng mồ hôi, có thể thấy vết thương vô cùng khó xử lý.

Đại Âm Sơn quân đã rất lâu chưa gặp qua bộ dáng chuyên chú cẩn thận như thế của phu nhân hắn , xem ra Yến Tử Biện lành ít dữ nhiều. Hắn không nhịn được nhìn bên ngoài cửa sổ, bên kia có một thanh niên vóc người thon dài tuấn mỹ đang đứng.

Nói đến người đẹp nhất Côn Luân, không thể nghi ngờ chính là Vân Sơn quân Tống Tễ Tuyết.

Khuôn mặt góc cạnh, dưới lông mày là đôi mắt phượng cùng sống mũi cao thẳng, khoé môi hơi nhếch, thần thái lười nhác.

So thân hình, trường bào màu vàng đen thêu hoa văn, sạch sẽ gọn gàng, thân hình thon dài, thẳng như cây tùng. Tu vi sâu không thể lường khiến hắn cho dù không nói vẫn khiến người ta cảm thấy tài trí hơn người, khó mà phớt lờ.

Người như hắn tuỳ tiện đứng bên cửa sổ đón ánh trăng cũng đủ để làm thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Đại Âm Sơn quân không thể từ khuôn mặt của Tống Tễ Tuyết hoặc trong mắt hắn nhìn ra vẻ lo lắng, tầm mắt của hắn thậm chí không hướng đến trên người Yến Tử Biện, mà là nhàn nhạt nhìn đến Vân Phong bên ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì, nhưng có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt hắn.

"Tễ Tuyết." Đại Âm Sơn quân tiến lên nhẹ giọng nói, "Sẽ không sao đâu."

Cổ họng Tống Tễ Tuyết khẽ nhúc nhích, tầm mắt quay lại trong phòng.

Chớp mắt, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt hắn bị giấu đi.

"Khụ, khụ ——"

Yến Tử Biện trên giường nhíu mày ho ra máu , đầu nặng không nhấc lên được, khó khắn mở mắt ra.

"Tỉnh rồi?" Đại Âm Sơn quân hỏi hắn.

Sắc mặt Hạ Tang Y vẫn không chuyển biến tốt, niệm pháp quyết điểm ở huyệt vị trước vai Yến Tử Biện, nói: "Tâm mạch bị hao tổn quá nghiêm trọng, linh mạch tan nát, khó mà chữa trị, yêu khí trong cơ thể còn sót lại rất mạnh, vẫn đang cắn nuốt linh lực của hắn."

"Sư tôn......" Yến Tử Biện hô hấp gấp rút, đôi mắt hắn tràn ngập tơ máu chầm chậm quay đầu nhìn về phía Tống Tễ Tuyết bên cửa sổ, môi có lượng lớn máu tràn ra, ngạt thở đau đớn nhưng không thể ngăn cản hắn tiếp tục mở miệng nói tiếp, "Là, là sư nương......"

Hắn lại tiếp tục ngất.

Bầu không khí trong phòng trở nên vi diệu.

Tống Tễ Tuyết dựng người lên, tầm mắt dời khỏi người đồ đệ, đi ra bên ngoài, chỉ lưu lại một câu: "Có viêc cần thiết hãy nói."

Thường Dao biết rõ Tống Tễ Tuyết tối nay về núi, liền chờ ở phòng bếp không đi, nàng nấu một bát hoành thánh dầu ớt, hết nóng thì nàng tự ăn, ăn xong lại nấu, thẳng đến khi Tống Tễ Tuyết qua.

Thị nữ thấy nhiều không lạ.

Bởi vì nàng biết rõ sức ăn của chưởng môn phu nhân phi thường tốt.

Khi Thường Dao đang đứng trên vách núi ăn bát hoành thánh dầu ớt do mình làm lần thứ mười hai, rốt cục nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền đến từ phía sau: "Đói rồi?"

Nàng quay đầu nhìn, nam nhân đón ánh trăng đạp lên cánh hoa rơi đi về phía nàng, trên người lại mang theo một ít mùi máu tươi.

"Làm cho chàng ăn, nhưng thiếp không rõ khi nào chàng qua, thiếp liền ăn trước rồi." Thường Dao thành thực trả lời, "Cũng không thể để chàng ăn đồ lạnh nha?"

"Bát thứ mấy rồi ?" Tống Tễ Tuyết đi đến trước người nàng, dùng tay lau nước súp trên khoé miệng của nàng, lại đưa tay đến bên môi rồi liếm.

Thường Dao nháy mắt: "Không nhớ được rồi."

Tống Tễ Tuyết cúi đầu, Thường Dao vô cùng quen thuộc động tác nhỏ của hắn, vốn định đút đồ ăn vào miệng của hắn.

Thường Dao lại gần trước người hắn ngửi ngửi, "Chàng bị thương sao?"

Tống Tễ Tuyết: "Không có, là máu của Tử Biện, hắn thương rất nặng."

Thường Dao khẽ nhíu mày, còn chưa kịp hỏi tiếp, liền thấy thần sắc vi diệu của Vân Sơn quân sau khi nuốt hoành thánh: "Ai nấu món này đây?"

Phu nhân của hắn mười ngón không dính nước dương xuân, chưa bao giờ xuống bếp nấu ăn.

"Không ngon sao?" Thường Dao híp mắt xem hắn.

Tống Tễ Tuyết mặt không đổi sắc nói: "Ta chưa từng ăn qua hoành thánh ngon như vậy."

"Đúng không?" Thường Dao lại gắp hoành thánh cho hắn, mắt hạnh khẽ nhếch, kiều ngạo nói, "Thiếp đã học tay nghề của Đại Âm sơn phu nhân cả một ngày chỉ để nấu cho chàng ăn."

Trong mắt Tống Tễ Tuyết mang một ít ý cười nhìn nàng.

Thường Dao hỏi: "Chàng có biết mỗi lần Đại Âm Sơn quân đi xa trở về đều được ăn hoành thánh do Hạ Tang Y làm không?"

"Ừ, hắn từng nói với ta nhiều lần." Tống Tễ Tuyết tiếng xuy nhẹ, "Từ khi hai người bọn họ chưa thành thân đã nói rồi."

Thường Dao mặt hẳn hoi: "Người khác có chàng cũng phải có."

Tống Tễ Tuyết: "......"

Hắn có nên cảm ơn hai người kia của Đại Âm sơn không đây ?

Thường Dao gắp hoành thánh cho hắn ăn xong liền xoay người đặt bát lên bệ cửa sổ, nghe Tống Tễ Tuyết hơi khàn giọng nói: "Dao a."

"Ừ?" Nàng nghiêng người nhìn hắn.

Tống Tễ Tuyết nói: "Cho ta ôm một lúc."

Thường Dao nhanh chóng bị Tống Tễ Tuyết ôm chặt vào ngực, hương đào trên người hắn nhiễm mùi máu tươi, kích thích huyết mạch của nàng, nàng phải rủ mắt xuống che đi sự bạo ngược trong mắt nàng.

Máu trên người hắn không phải của nhân loại.

Không những thế còn có chút quen thuộc.

Tống Tễ Tuyết ôm nàng đỡ đến bên cửa sổ, mây mù lượn lờ che lấp đi ánh trăng, cành hoa lắc lư phát ra tiếng xào xạc, hoa rụng đầy mắt.

Thường Dao cảm nhận được thân thể căng cứng, tay nhẹ nhàng vuốt lên lưng của hắn, ôn nhu trấn an.

"Có Hạ Tang Y ở đây, Yến Tử Biện sẽ không sao đâu." Nàng thuần thục nói dối, "Tỷ ấy là đệ nhất dược tu đã đến cảnh giới người còn bộ xương cũng cứu được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro