Chương 4: Đột Kích Hoàng Cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta cùng Vô Tuệ dùng xe ngựa đến Huyết Ảnh Lâu. Thường thì dùng khinh công sẽ đến nhanh hơn nhưng ta lại hứng thú dạo quanh một vòng rồi mới về. Chỉ tội cho Hắc Phong phải làm phu xe cho ta. Chắc hắn đang nghĩ đường đường là một hộ vệ bây giờ lại khiêm thêm chức phu xe thật mất mặt. Nhưng cũng ko thể trách ta. Theo tiêu chí tiết kiệm là vàng ta cũng ko muốn tiêu tiền một cách vô ích nha.

Phong Tiêu thành là kinh đô của Phong Dực quốc. Nơi này là trung tâm buôn bán lớn thu hút rất nhiều thương nhân từ các nước khác đến. Nên việc tấp nập ồn ào cũng ko phải là chuyện gì lạ. Tiện cho việc thăm quan nên ta sai Hắc Phong thuê khách điếm ở lại nghỉ chân. Còn ta và Vô Tuệ thì dạo quanh chợ xem có gì vui ko. Quả ko hổ là một khu chợ phồn hoa, thứ gì cũng là hảo hạn. Bất chợt ta đi ngang qua một tiệm nhạc khí. Ko phải ta có sở thích chiêm ngưỡng mấy cái nhạc cụ mà bởi vì một cây đàn khảm bạch ngọc làm cho ta chú ý. Bước đến gần ta hỏi chủ tiệm

- Cây đàn này......

Ta chưa nói hết thì ông chủ đã nhanh nhẩu nói

- Cô nương thật có mắt nhìn bảo vật nha. Đây là Ngọc Băng cổ cầm. Nghe nói nó được chôn sau trong lớp băng nghìn năm tiếng đàn nghe rất êm tai. Còn có thể dùng nó làm vũ khí nữa. Nhưng.....

Nói đến đây ông chủ lại cười bất đắc dĩ

- Nhưng cây cổ cầm này phải gặp người chủ thích hợp mới có thể phát ra âm thanh.

Chủ tiệm vuốt chòm râu đã bạc rồi trở lại quầy. Ta tò mò cây đàn này ta thích. Chạm vào có cảm giác lành lạnh rất thoải mái. Bất giác ta dùng ta gảy nhẹ lên dây cổ cầḿ. Thật ngoài dự liệu của ta cây cổ cầm này lại phát ra âm thanh. Chủ tiệm có vẻ rất bất ngờ nên chạy vội qua nói với ta

- Cô nương cô nương có thể gảy lại một lần nữa ko?

Ta ngơ ngác nhưng cũng gật đầu gảy đàn lại một lần nữa. Tiếng đàn phát ra rất êm tai. Như tiếng chuông ngân. Chủ tiệm đột nhiên bật cười

- Quả đúng là người thích hợp. Cô nương cây cổ cầm này có duyên với cô nương nên lão già ta tặng cô cây cổ cầḿ này

Ta định từ chối nhưng chủ tiệm lại ko cho ta cơ hội mở lời

- Cô nương xinh đẹp như tiên tử phong thái ung dung thoát tục rất hợp với cây cổ cầm này. Lão phu cũng ko muốn báu vật này lại lọt vào tay những kẻ ko biết thưởng thức nên mong cô nương hãy nhận đi

Ta vuốt ve cây cổ cầm. Mỉm cười với chủ tiệm

- Vậy xin đa tạ đại thúc rồi

Nói rồi ta sai Vô Tuệ cầm theo cổ cầm trở về khách điếm với ta.

Trong lúc đó nàng ko biết bên kia tửu lâu đang có một đạo ánh mắt dõi theo nàng từ nãy đến giờ. Vừa nhâm nhi tách trà người nọ vừa nói với hộ vệ của mình

- Tử Vệ điều tra danh tính của người kia cho ta

Người hộ vệ cung kính

- Vâng

----------

Vừa quay trở lại khách điếm ta đã trở thành tiêu điểm. Có một tên công tử háo sắc đi đến phía ta. Giọng nói còn mang theo mùi dục vọng

- Mỹ nhân đi theo đại gia ta ta sẽ cho nàng tiền tài địa vị

Bây giờ trong mắt ta ́đầy vẻ khinh miệt. Đám nam nhân là vậy chỉ toàn là động vật suy nghĩ bằng thân dưới. Nhưng ta ko quan tâm chuyện này đã có Vô Tuệ xử lý. Tên háo sắc tính nắm lấy tay ta nhưng bị kiếm của Vô Tuệ chặn lại. Tên kia tức giận nhìn Vô Tuệ

- Con tiện tỳ dám cản bổn đại gia. Khôn hồn thì cút ra

Tuy bị hù dọa như thế nhưng Vô Tuệ vẫn như cũ ko nhúc nhích. Tên kia nổi điên lên gầm thét

- Gia đinh đâu đánh chết con tiện tỳ này cho ta

Sau tiếng gầm rú điên cuồng thì một đám gia đinh từ đâu ra bao vây lấy ta và Vô Tuệ. Tên háo sắc hét

- Đánh

( Một lúc sau) ------>

- Đừng đừng đại tỷ xin tha cho tiểu nhân. Tiểu nhân có mắt ko tròng dám động đến đại tỷ. Xin đại tỷ tha mạng

Tên háo sắc hồi nảy la hét đòi đánh ta và Vô Tuệ bây giờ thảm hại như ăn xin đang quỳ gối lạy lục ta. Tâm trạng ta hôm nay vốn rất vui nhưng bị tên chết tiệt này phá hỏng tâm tình. Thôi thì dành cho hắn một hình phạt nho nhỏ vậy. Ta mở miệng gọi Hắc Phong đang núp gần đó

- Hắc Phong

Chưa đầy ba giây sau đã thấy Hắc Phong xuất hiện trước mặt ta. Ta từ từ đi lên gian phòng rồi bỏ lại một câu cho Hắc Phong

- Thiến hắn

Mặt tên kia cắt ko còn hột máu lại ra sức van xin ta nhưng bị Hắc Phong kéo ra ngoài hành sự. Sau đó ta chỉ nghe tiếng thét như chọc tiết lợn của tên háo sắc. Ta ko quan tâm mà chỉ nhịp nhàng mà bước đến gian phòng nhưng một giọng nói níu chân ta lại

- Như Ý

Ta ko đáp nhưng vẫn quay đầu lại. Ta thật mong mình chưa từng quay lại mà đi thẳng một mạch về gian phòng của mình. Ko biết từ lúc nào ba vị ca ca của ta đã đứng xem kịch vui nảy giờ. Ta nhăn răng ra cười nhìn ba vị ca ca của mình

- Đại ca, Nhị ca. Tam ca lâu quá ko gặp. Bây giờ muội có chuyện đi trước nên khi khác gặp lại

Nói xong ta tính dùng khinh công tẩu thoát nhưng ông trời ơi sao ông nở đối xử với ta như thế. Ta chưa kịp chạy thì đã bị Nhị ca dùng roi Cửu Nhĩ trói lại. Ba vị ca ca sa sầm mặt gằng từng chữ nói với ta

- NHƯ- Ý- MUỘI- ĐÃ- XA- NHÀ- BA- NĂM- TRỜI- RỒI- NHỈ????

Ta cười khan lấp liếm cho chính mình

- Haha mọi người cứ nói quá muội đi mới có hai ̣năm mà

Ba vị ca ca yêu dấu của ta lại đồng thanh

- Hửm muội nói gì???

Ta uất ức cúi đầu nói lí nhí

- Vâng muội đi được ba năm rồi

Thế là ba vị ca ca yêu dấu của ta ngang nhiên áp giải ta về nhà. Quay sang Vô Tuệ ta mang theo ánh mắt cầu cứu nhưng nàng chỉ nhìn ta đầy bất lực như thầm nói " Tiểu thư người bảo trọng " ta lệ rơi đầy mặt

Tể tướng phủ nghe tin tứ tiểu thư sau khi đi lưu lạc bên ngoài trở về thì nháo nhào lên. Gia đinh thì hối hả quét tước phòng. Phu nhân và lão gia thì đứng trước cửa mong ngóng con gái bảo bối trở về

Nằm trong xe ngựa ta đã nghe thấy tiếng mẫu thân khóc. Trán ra giật giật ̀tiêu rồi thế nào cũng lại nghe mẫu thân vừa khóc vừa thuyết giáo một trận đây. Ta hoàn toàn ko chú ý hình tượng mà nhảy thẳng xuống xe. Vừa thấy ta mẫu thân đã nhào vào lòng ta suýt thì đứng ko vững

- Ô.....ô... Như Ý con nỡ lòng nào bỏ mẫu thân cô đơn

Hình như ta nghe trong mấy cái tang lễ rồi. Ta còn chưa chết kia mà. Ta vẫn còn ấm ưć việc mẫu thân khóc như ta sắp chết nhưng trong lòng ta vẫn thấy ấm áp. Từ khi xuyên qua đây mọi người trong gia đình này ai cũng đối xử với ta rất tốt. Mang lại cho ta cảm giác gia đình cho một đứa trẻ mồ côi như ta. Nghĩ đến đây ta bất giác mỉm cười

- Mẫu thân con đã về

Màn gia đình hội tụ này làm mọi người trong phủ ai cũng cảm động. Đến vị tể tướng cao cao tại thượng như cha ta mắt cũng ngân ngấn lệ rồi.

Cuối cùng mẫu thân cũng chịu tha cho ta ko khóc ko giáo huấn ta nữa. Tranh thủ thời cơ ta nhanh chóng trở về tiểu viện của mình. Vừa bước đến cửa thôi mà ta đã bị Tiểu San, Tiểu Bạch đè ra liếm liếm như một miếng thịt. Ta la toán lêń

- Ha....ha... Tiểu San, Tiểu Bạch hai ngươi làm ta nhột

Như hiểu được lời của ta hai con hồ ly cũng biết điều ko liếm nữa mà để ta đứng dậy. Phủi phủi bộ váy bị hai tiểu yêu tinh nghịch ngợm này làm dơ ta nhìn đến phía trước. Tiểu Hy mắt đã rơi lệ. Nha đầu đó ôm lấy ta

- Hu...Hu...tiểu thư người thật là xấu bữa đó lại bỏ Tiểu Hy

Ta dở khóc dở cườí

- Tiểu Hy ta mới bị giáo huấn xong bây giờ muội còn nỡ hành hạ tiểu thư của muội sao

Tiểu Hy quệt nước mắt biểu môi rồi nhanh chân chạy đi lấy nước nóng đến cho ta tắm rửa. Ngâm mình trong bồn ta thấy thật thoải mái. Mùi của hoa lan thật dễ chịu. Đang liêu riêu ngủ thì ta nghe có tiếng bước chân. Ở tư thế phòng bị ta hỏi

- Ai?

Người kia đáp

- Tiểu thư là nô tỳ

Ta thở phào. Hoá ra là Vô Tuệ. Là chủ của Huyết Ảnh Lâu nổi tiếng ta cũng hay bị hành thích nên ko thể ko đề phòng. Nói rồi ta sực nhớ đến việc ám hại cha ta vẫn chưa đc xử lý.

Bước ra khỏi bồn tắm ta mang bộ váy mà Vô Tuệ chuẩn bị. Hôm nay bộ váy ta mặc là Lụa Băng Tâm hảo hạng được làm từ vải băng ngàn năm nhập từ Đại Mặc phía Đông. Bộ váy này chỉ có một cái duy nhất. Là do ta tự vẽ mẫu tự may áo cho mình. Ai dè ta nổi hứng vẽ thêm vài kiểu y phục nữa rồi mở thêm một tiệm vải Di Tâm ở Mặc Du. Sau đó nghe Vô Tuệ thông báo lại tiệm vải của ta đã nổi tiếng khắp thiên hạ. Đến cả các phi tần trong cung còn đến đặt may y phục ở chỗ ta nữa. Kiếm cũng được bộn tiền.

Thay trang phục xong xuôi ta lấy một tấm lụa che mặt lại. Căn dặn Vô Tuệ canh chừng cho ta rồi dùng khinh công bay nhanh đến hoàng cung Phong Dực quốc.

Đáp xuống nền gạch lưu ly ta tiến thẳng đến Ngự thư phòng của hoàng đế. Theo thông tin ta điều tra thì Hoàng đế Phong Dực quốc là Phong Dận Hạo. Là hoàng đế trẻ tuổi lên ngôi hoàng đế từ lúc 13 tuổi. Cai quản triều chính khiến cho bá quan văn võ kính phục. Ko những thế hắn còn được rất nhiều cô nương say mê nguyện đem thân hiến tặng nhưng lạ thay hậu cung của hắn 3000 giai nhân nhưng chưa có ai làm chủ hậu cung. Thật sự ta cũng chẳng hiểu nổi.

Dẹp chuyện đó sang một bên ta đi tham quan nảy giờ cuối cùng cũng đến Ngự thư phòng. Sau một hồi loay hoay trên nóc nhà ta bắn vài viên đá vào huyệt ngủ của lính canh. Sau đó ta ko hề quan tâm đến hình tượng thục nữ mà đạp thẳng vào cửa phòng. Lúc ta bước vào ta nghe thấy giọng nói uy nghiêm và mang vẻ cảnh giác của bậc đế vương.

- Kẻ nào?

Ta nghênh ngang bước đến trước mặt hắn. Nhìn hắn một lược từ trên xuống dưới. Quả ko hổ là hoàng để đc bao nhiêu cô nương theo đuổi. Người mặc long bào, tóc cố định bằng trâm vàng. Mắt phượng mũi cao. Nét mặt khía cạnh. Ta rút ra kết luận nam nhân này là siêu siêu cấp soái. Ko chỉ body chuẩn ko cần chỉnh mà còn đẹp đến nỗi nam nhân còn phải ghen tỵ. Trên người tản ra một áp lực chỉ có ở bậc đế vương. Haha tính ham zai của ta lại bộc phát rồi. Quay lại chuyện chính ta đổi giọng trầm xuống rồi nghiêm túc nói

- Ta là ai ko quan trọng. Quan trọng là ngươi có muốn lật đổ thế lực thừa tướng trong triều ko?

Phong Dận Hạo nhìn ta nghi hoặc

- Ý của ngươì là gì?

Ta kiên nhẫn giải thích cho hắn nghe

- Trong tay ta bây giờ có đầy đủ nhân chứng vật chứng về việc tham ô của Tư Đồ Dực. Nếu ngươi muốn lật đổ hắn thì ta có thể giúp ngươi

Phong Dận Hạo ko ngờ rằng trên đời này lại có người hổng hách trước hắn như vậy. Thú vị! Hắn tiếp lời

- Nếu ta nói ko thì sao mà nói có thì sao

Ta nhún nhún vai tỏ vẻ ko quan tâm.

- Ngươi có đồng ý hay ko ko phải chuyện của ta. Ta muốn giúp mà ngươi ko đồng ý thì thôi

Bỗng nhiên Phong Dận Hạo nhìn ta phá lên cười

- Được sự giúp đở của cô nương là niềm vinh hạnh của ta sao lại từ chối đc

Ta cũng hết nói nổi. Nói rồi ta đáp

- Được vậy ngày mốt ta sẽ đến giao chứng cứ cho ngươi

Phong Dận Hạo nhìn ra mỉm cười rồi cũng gật đầu đồng ý. Nói rồi ta lại dùng khinh công để trở lại nhà. Sáng giờ ta đã mệt lắm rồi nên vừa tháo khăn che mặt lạí nằm ngủ ngay tức khắc như chết̀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro