Chương 109: KẾT THÚC THIỆT SỰ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa đề toai đặt đó mấy má. Hoàn chính văn rồi nha. 

-----------------------------------

Lúc mở mắt lần nữa bên ngoài đã tối đen, chỉ có trong phòng bệnh nguồn sáng trắng chói mắt. La Thành mở to mắt, cả ba nhi tử đều ở đây. Y nắm tay nhẹ nhàng sờ bụng, nơi đó từng có một tiểu sinh mệnh, hiện tại, không còn.( sảy thai cmnr đó)

"Ba ba, ngươi tỉnh?" Thấy ba ba tỉnh lại, La Định kinh hỉ nói.

"Ân."

"Hài tử đã không còn nữa.." La Húc nói.

La Thành hướng mắt về phía La Bân:"Hắn có sao không?"

"Vẫn chưa thoát khỏi hiểm nghèo, đang ở phòng cấp cứu."

La Thành thở dài một hơi, nhẹ nhõm, nhắm hai mắt lại, hoàn hảo, còn sống.

Lúc nãy y đã mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mộng, y mặc một bộ tang phục đen trắng , tham gia lễ tang của Lăng Hi Thái.

Bảy tiếng đã trôi qua, giải phẫu vẫn còn đang tiếp tục.

Hài tử vừa mất, La Thành cả người một chút khí lực cũng  không có, y ngồi ở ghế bên ngoài phòng cấp cứu, bên cạnh là các hài tử.

"Ba ba, ngươi có muốn ăn gì không?"

"Ta ăn không vô !"

"Nếu không, uống một chút nước sôi cũng được." (đói bụng uống nước sôi chi ba???)

"Ta không cần, thần linh nói, bụng rỗng mới có thành ý, phép mới linh! Ta muốn chờ hắn đi ra !"

Thời gian cứ mỗi phút mỗi giây trôi qua , bên ngoài chờ đằng đẳng đến nỗi sốt ruột. Mà phòng giải phẫu một chút động tĩnh cũng không có. 

Tám tiếng trôi qua...

Chín tiếng trôi qua...

Mười tiếng trôi qua...

Mười một tiếng trôi qua...

Cửa phòng giải phẫu cuối cùng mở ra , nhóm bác sĩ bước ra, bác sĩ mổ chính vẻ mặt mỏi mệt đi ra trước, một đám người vội vàng đứng dậy nghênh đón.

"Bác sĩ, làm phẫu thuật có tốt không ạ? Đã thoát khỏi nguy hiểm chưa? Tôi hiện tại có thể đi vào xem hắn không? Hắn hiện tại thật sự rất cần tôi..." La Thành cố gắng nở một nụ cười, làm ra biểu tình thả lỏng. Nhưng y tươi cười trong mắt người khác so với khóc còn khó coi hơn. 

"Rất xin lỗi ! Chúng tôi đã cố gắng hết sức!"

 "Rất xin lỗi ! Chúng tôi đã cố gắng hết sức!" 

 "Rất xin lỗi ! Chúng tôi đã cố gắng hết sức!"

 "Rất xin lỗi ! Chúng tôi đã cố gắng hết sức!" 

 "Rất xin lỗi ! Chúng tôi đã cố gắng hết sức!"


La Thành đầu óc trống rỗng, chỉ có một câu này thôi mà giống như  ma âm xoáy vào trong não y.

Y bùm một tiếng quỳ trên mặt đất:"Tôi van cầu bác sĩ ! Bác sĩ cứu cứu hắn ! Cứu cứu hắn ! Tôi dập đầu với ngài! Tôi dậy đầu với ngài! Ngài đem hắn trở về đi mà !" Nói xong cái trán liền ngay lập tức tiếp đất bùm ! bùm ! bùm ! liên tục mười cái, ngay cả các nhi tử bên cạnh cũng lạp không ngừng

"Thệ giả đã hĩ, sinh giả như vậy, xin bảo trọng."
(Không biết edit sao, ý tứ chắc là sống chết có số rồi, mọi chuyện đã an bài)

Ở trong phòng bệnh, Lăng Hi Thái toàn bộ thân thể tất cả đều dùng vải trắng phủ kín , nằm thẳng trên giường,tim không đập, mũi không thở. 

La Thành lần theo vải trắng, nắm lấy tay hắn. 

"Thời gian trôi qua thật nhanh quá, nháy mắt chúng ta đều đã trải qua ba mươi năm rồi. Các con cũng lớn rồi, chúng ta cũng già rồi. Mấy năm trước ta còn thường xuyên trở lại trường học trước đây, ta còn hi vọng chúng ta có thể ở đó gặp lại, rồi một lần nữa bắt đầu lại tất cả"

" Nhưng mà nơi đó thay đổi rất nhiều. Nhớ rõ lúc trước chúng ta lên lớp, hiện đại nhất cũng chỉ có mấy đài truyền hình, mà hiện tại bây giờ họ biến bảng đen thành bảng tương tác hết rồi , giống như dùng điện thoại di động vậy đó. Bôi bảng viết chữ không còn nữa, không còn dùng bảng đen nữa rồi. Lão giáo sư cũng không còn dùng giấy nữa, bọn họ nói cái gì mà bảo vệ môi trường. Gì mà có lợi cho học sinh phát triển tri thức.. Nhưng mà ta vẫn thích dùng phấn trắng viết bảng đen cơ, sau đó nơi nơi đều là bụi phấn"

"Đúng rồi, nói đến bụi phấn, ta lại nghĩ tới, ngươi còn nhớ cái biệt danh "con chó hôi" (thối cẩu đản) kia không? Chính là lúc đó ai cũng khi dễ ta, lúc nào cũng lấy bụi phấn thổi lên người ta. Lần đó, lúc cái tên ấy hướng ta thổi, ngươi lại xuất hiện! Rồi ngươi bắt hắn, đánh cho một trận! Lúc ấy, ta liền nghĩ, vị đại hiệp này võ công cao cường ghê!!! Sau này ta mới biết vị đại hiệp võ công cao cường kia thì ra lại là ma đầu tà ác, cố ý diễn như thể ra vẻ anh hùng cứu mỹ nhân, dụ dỗ ta nhảy vào hố. Thế là, ta liền như thế ngây ngốc nhảy  vào, hơn nữa vạn kiếp bất phục."

"Sau này, vị đại anh hùng trong lòng lại phản bội ta , trở mặt hiện nguyên hình càng hỗn đản, rất hỗn đản!

 Nhưng trong mắt ta hắn vẫn là anh hùng."

"Hi Thái, ta từ trước đến nay đều không hận ngươi.y Ta hận ta không đứng dậy, ta là hận chính ta, hận chính mình không thể tiêu tan, không thể quên kí ức về ngươi. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội nữa, nếu ngươi có thể tỉnh lại nhìn ta, ta liền tha thứ ngươi, kiếp sau chỉ yêu một mình ngươi. Nếu không, chúng ta vĩnh viễn không được gặp lại"

Đột nhiên, ngón tay nắm trong tay bỗng giật khẽ !

La Thành đột nhiên mở mắt to, không thể tin được xúc giác của chính mình!

"Bác sĩ! Bác sĩ! Bác sĩ!"


Mới vừa vào đông, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên cỏ non, có Lam Thiên, còn có Bạch Vân. ("có trời xanh còn có mây trắng "chả hiểu sao chỗ này viết hoa thôi giữ luôn)

Trên bãi cỏ của bệnh viện, một người đàn ông trung niên anh tuấn đang ngồi trên xe lăn, chân trái và cánh tay phải quấn thạch cao rất dày, hai bên có chút trắng, tinh thần vẫn như cũ run run (??), thần thái sảng khoái.

Mà ở phía sau nam nhân lại là một nam nhân trẻ tuổi hơn, bộ dạng so với người ở phía trước không khác gì nhau, chỉ là trẻ hơn một chút. 

"Mạng của ngài cũng thật dày! Mũi không thở, tim không đập, vậy mà cũng có thể sống dậy !" La Bân đẩy xa lăn, đùa cợt nói, nhưng khẩu khí lại không có một tia ác ý.

"Ha ha, ta đã đi đến quỷ môn quan rồi đấy , Diêm Vương còn đang định thẩm vấn ta. Nhưng ta đột nhiên nghe được ở nơi xa xôi nào đó truyền đến một âm thanh rất quen thuộc. Âm thanh đó nói với ta rằng, nếu ta có thể mở mắt nhìn hắn, hắn sẽ tha thứ cho ta. Nếu không vĩnh viễn không bao giờ gặp ta nữa.  Ta đã nghĩ, đời này bỏ lỡ đi, kiếp sau nhất định phải gửi hồn sống tại một gia đình tốt, cùng hắn gặp lại, nếu không thể làm người yêu, thì ta sẽ làm hài tử của hắn, như thế có thể  khiến hắn cả đời chỉ có thể một mình ta. Hoặc là làm phụ thân hắn đi, cả đời đem hắn ôm trong lòng. 

Nhưng hắn lại đột ngột nói với ta, nếu ta không mở to mắt nhìn hắn, hắn vĩnh viễn không gặp lại ta nữa! Thế là, ta liều mạng cầu Diêm Vương gia thả ta trở về! Chỉ cần Diêm Vương thả ta trở về, ta sẽ đáp ứng toàn bộ điều kiện mà ngài đưa ra!"

"Vậy ngài đã đáp ứng điều kiện gì của Diêm Vương?"

Lăng Hi Thái cười cười:"Sống thật thọ !" (*Đại giới rất lớn: toai dịch không biết đúng không nữa)

"Quả thật rất thọ đấy, thiếu chút nữa thì chết rồi! Dùng mạng của ngươi đổ đi, đổi La Thành hồi tâm chuyển ý. Ngài có nghĩ tới, nếu lần này ngài bị xe tải đâm chết, La Thành sẽ phải làm sao đây? Khiến hắn thống khổ thống khổ cả đời, có giá trị sao?"

"Nếu là ngươi, ngươi cảm thấy có giá trị sao?"

Mà lần này đổi La Bân lặng yên không nói.

La Thành đứng ở bên cửa sổ bệnh viện, nhìn hai người ở xa xa, bên miệng mang nụ cười thản nhiên. 

Lam Thiên (trời xanh), Bạch Vân( mây trắng), còn có ánh mặt trời ấm áp, người trẻ tuổi nhặt lên quần áo của năm người đàn ông ở trên đùi. Tất cả đều hài hòa, tất cả đều hoàn mỹ

×××××××××××× chính văn hoàn ×××××××××××××  

Toai nói drama vl mà mấy mẹ không tin. Kết hợp phim Hàn quắc và phim Ấn độ, ngừng thở rồi nhưng vẫn sống lại được hơ hơ. Kết hơi mở nhưng ở phiên ngoại nhắc đến thì hình như tất cả về một nhà ý. Toai tưởng tượng cảnh 5 người chia lịch giành La Thành, họ La thì 2-4-6, họ Lăng thì 3-5-7, CHỦ NHẬT xài chung :vvvvvv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro