C1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái này, cho dù ngồi cạnh cũng thấp hơn anh nửa cái đầu.


Lê Vũ Thần giống như nghe được lời đùa kỳ lạ nhất trong nhiều năm qua, anh đường đường là Tổng tài điều hành tập đoàn S&R đa quốc gia, lại bị một cô gái ôn nhu an ủi rằng không phải lo sợ, cô ấy sẽ chịu trách nhiệm và không bỏ rơi anh đâu.


Nếu bị đồn ra ngoài, mọi người sẽ nghĩ rằng cô gái này bị điên, hay là anh điên rồi?


Chịu đựng cái suy nghĩ muốn đem xương cốt cô từng chút từng chút một bóp nát hả giận, đôi mắt Lê Vũ Thần thâm thúy đối diện cô, bên môi câu dẫn phác họa nên một đường vòng hoàn hảo, xoa mái tóc của cô:"Ngoan, phụ trách tôi cho tốt."


Doãn Tiểu Miêu dường như hóa đá tại chỗ rồi...


Mỗ Tổng Tài sờ soạng đầu cô.


Anh rõ ràng nhẹ nhàng như vậy lại có sở thích sờ soạng đầu của cô!


Doãn Miêu thật sự kích động, nước mắt lưng tròng ngước lên nhìn xem anh, tuyệt hảo vừa muốn thêm vài lần nữa, anh đã leo xuống giường. Đem mớ quần áo rơi tán loạn dưới sàn lên rồi lạnh lùng ném vào người cô!


"A... Tổng giám đốc..." Doãn Tiểu Miêu kéo lấy cái áo sơ mi của hắn, khó khăn hô hấp. Oa, vật liệu tốt, không phải là tơ tằm? Như vậy tại sao lại trơn mượt như thế?


"Cô thật phiền toái." Lê Vũ Thần quay người, đôi mắt hiện lên vẻ chán ghét:"Mau giúp tôi đem những đồ vật bị cô chạm qua vứt hết tất thảy ra bên ngoài, kể cả chính cô nữa. Lập tức cút xéo!"


Anh chưa bao giờ có cái thói quen thức dậy để nhìn một người phụ nữ.


Doãn Tiểu Miêu không ngu ngốc, nháy mắt đã hiểu những gì anh nói.


Có phần tức giận, cô liền nuốt xuống một ngụm nước bọt. Tốt, cô nhìn chằm chằm vào lồng ngực của anh, nhỏ giọng nói:"Chính anh cũng đã chạm vào người tôi:


Động tác của Lê Vũ Thần dừng lại. Một bữa ăn trước mặt, trong đôi mắt hiện lên tia lạnh lùng, tiến tới gần hơn, anh chống hai tay bao phủ lấy cô.


"Đúng, tôi đã chạm vào người cô." Đôi mắt tuyệt đẹp của hắn yên tĩnh giống như mặt hồ nước đêm xuân, ảm đạm bất cần:"Cho nên hiện tại tôi rất muốn đi tắm rửa, mà cô - tốt nhất biến mất trước khi tôi tắm xong, còn không, nếu bị tôi nhìn thấy... Đã hiểu?"


Đột nhiên Lê Vũ Thần cảm thấy Doãn Miêu rất có tài năng trong việc làm anh phát bực.


Quay người, nắm lấy chiếc cằm thon nhỏ của cô, Lễ Vũ Thần lần nữa vẽ nên nụ cười câu dẫn hút hồn, nụ cười kia... hết sức tuyệt vời.


"Cô cũng thật là... thông minh..."


Doãn Tiểu Miêu sững sờ cảnh giác nhìn anh, cảm giác như bị hào quang sáng chói khuấy động.


Cho nên cô liền vớ lấy túi quần áo lớn chạy ra khỏi khách sạn, tâm tình nhộn nhạo đến lạ thường. Thậm chí còn gặp được ma nữ Tô Dung Thanh, vẻ mặt cô ngờ nghệch biểu lộ rõ ra ngoài, chút nữa đã quên mất bản thân gây ra lỗi lầm nghiêm trọng cần phải được sửa chữa.


Những điều tương tự như:


"Tiểu Miêu, hôm nay tâm tình có vẻ tốt nhỉ?


"Vâng...!"


"Gặp được trai đẹp có phải không?"


"Vâng...!"


"Anh ta cực kỳ hấp dẫn...?"


"Vâng..." Doãn Tiểu Miêu cười không nổi rồi, cô mơ hồ cảm thấy có điều gì đó sai trái ở đây.


"Doãn Tiểu Miêu!!!" Tô Dung Thanh phẫn nộ, nhíu chặt đôi lông mày, đôi mắt xinh đẹp vì nổi giận mà đỏ rực như lửa:"Năng lực của cậu cũng lớn đấy, cậu còn dám đi qua đêm mà không chịu về nhà nữa, sáng sớm hôm nay tớ có gọi điện đến nhà cậu, bà cậu bảo cậu không trở về, ngươi có biết bà ấy lo lắng cho ngươi suốt cả đêm qua? Hử? Bà nội của cậu đã hơn bảy mươi tuổi rồi, Doãn Tiểu Miêu à, cậu muốn tôi tức chết phải không!?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro