Chương 41: Một Liều Mãnh Dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung đại phu bắt mạch cho Vệ Tông Hi, sau đó cẩn thận khám chân cho hắn, cuối cùng mới cười nói: "Không có vấn đề gì cả, sức khỏe của Vệ Công tử khá tốt. Chỉ là ưu tư quá nhiều rồi, ngày thường nên nghĩ đến nhiều chuyện vui một chút."

Thi Lạc cười lạnh, khuôn mặt bày ra vẻ không có gì hứng thú.

Cung đại phu định đứng dậy, Dược đồng bên cạnh vội vã chạy đến đỡ lên, nhưng lại "không cẩn thận" ngã vào ghế của Vệ Tông Hi. Chiếc ghế lật ra, Vệ Tông Hi ngã xuống đất, Dược đồng lại vội vã chạy ra đỡ, nhưng chân lại cố ý đạp mạnh lên chân của Vệ Tông Hi.

Thi Lạc nắm chặt bàn tay, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không có cách nào khác, nàng không thể bộc lộ ra bên ngoài.

-"Vệ Công tử, xin lỗi, xin lỗi." Dược đồng vừa nói vừa nâng Vệ Tông Hi lên.

Vệ Tông Hi dường như đã quá quen rồi, nên hắn không cảm thấy buồn, cũng không tức giận.

Cung đại phu thấy chân của Vệ Tông Hi thực sự không có cảm giác, đáy mắt hiện rõ ý cười.

-"Vệ Công tử, ta rất xin lỗi, Dược đồng này của ta quá bất cẩn, mạo phạm đến Công tử rồi."

Tuy miệng nói như vậy nhưng trên mặt ông lại không hề có chút hối lỗi nào.

Thi Lạc lạnh mắt nhìn, trong lòng như bị kim đâm vào vậy. Nhìn bộ dạng của Vệ Tông Hi vừa rồi nàng thật sự rất khó chịu.

Bọn họ làm như vậy chẳng khác nào xát muối lên vết thương của hắn.

-"Không sao."

Vệ Tông Hi nhàn nhạt nói, sau đó im lặng.

Cung đại phu và Dược đồng đi ra ngoài, Thi Lạc cũng đi theo đằng sau.

Sau khi đi ra ngoài cửa, Cung đại phu mới ngạc nhiên nhìn Thi Lạc: "Thi Tiểu thư, cô như vậy là..."

Thi Lạc nhét vào tay ông một nén bạc nhỏ bị mẻ một chút, nàng cười khan, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng nói: "Cung đại phu, ta muốn hỏi ông xem ông có loại thuốc đó không?"

Cung đại phu ngạc nhiên: "Loại thuốc gì?"

-"Chính là..."

Thi Lạc liếc nhìn Dược đồng một cái, Dược đồng rất biết ý mà tránh ra chỗ khác, đi về phía trước vài bước. Lúc này Thi Lạc mới nhỏ giọng nói: "Chính là...ây...chính là loại thuốc mà ta thích một nam nhân và muốn hắn cũng thích ta đó."

Cung đại phu tưởng rằng ông đã nghe nhầm, ông mở to mắt nhìn Thi Lạc. Tin đồn về Thi Lạc ông cũng đã nghe qua, trong ba năm này ông khám bệnh cho Vệ Tông Hi, lúc thì nàng đứng bên cạnh bực tức mắng nhiếc Vệ Tông Hi, lúc thì không có ở nhà, tóm lại không phải là nữ nhân đứng đắn. Hơn nữa nàng còn có quan hệ lén lút với tú tài, ông đều đã nghe qua.

Bây giờ nàng lại muốn loại thuốc này...

Cung đại phu đương nhiên cảm thấy nàng sẽ không dùng thuốc này với Vệ Tông Hi.

Bàn tay to béo của ông vuốt vuốt chòm râu: "Thi Tiểu thư, cái này..."

Thi Lạc nói: "Cung đại phu, coi như nể tình quen biết ta nhiều năm như vậy, ông giúp ta đi."

Thi Lạc lại lấy ra vài đồng bạc, ra vẻ rất nghèo túng, khiến Cung đại phu liên tục nhướn mày.

-"Ta quay về tìm đã." Cung đại phu nói nhưng không nhận lấy vài đồng bạc của nàng.

Thi Lạc lại nói thêm vài câu rồi mới quay về.

Dược đồng đi đến hỏi: "Ả muốn thứ gì?"

Cung đại phu khom người, cung kính nói: "Cái này..."

Dược đồng nhíu mày.

Cung đại phu tiếp tục nói: "Thúc tình dược."

Dược đồng không nghĩ tới Thi Lạc lại có thể vô liêm sỉ tới mức này, hắn chưa nói gì, Cung đại phu đã bổ sung: "Hơn nữa, chắc chắn không phải dùng với Vệ Tông Hi."

Dược đồng lập tức hiểu ra, ngay lập tức khuôn mặt hiện lên vẻ chán ghét: "Đưa cho ả."

-"Vâng."

Hai người trở về dược đường, tiến vào một căn phòng Dược đồng mới hỏi: "Chân của Vệ Tông Hi thế nào rồi?"

Cung đại phu nói: "Hoàn toàn không thể cử động được nữa rồi. Hôm nay ta còn cố ý châm cứu vào huyệt vị của hắn, nếu mà còn cảm giác thì chắc chắn sẽ không chịu được, nhưng hắn ngay cả lông mày cũng không nhíu lại, chứng tỏ chân hắn thực sự tàn phế rồi."

Cung đại phu nói nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không đáng. Mấy người này cũng thật là, rõ ràng đã là một phế nhân lại còn liên tục do thám, chi bằng thẳng tay giết luôn đi. Thật không hiểu nổi mấy người nghĩ gì.

Dược đồng nghĩ đến việc tối qua tên ảnh vệ bị dụ đi nơi khác, trong lòng vẫn hoài nghi, lẽ nào chỉ là sự trùng hợp?

Nghĩ đến đây Cung đại phu đã bắt đầu chế thuốc, khuôn mặt còn nở nụ cười hiểm độc.

Dược đồng thấy thế liền hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"

-"Đương nhiên là chế cho Thi Tiểu thư một liều Mãnh dược rồi."

Dược đồng hừ lạnh: "Ngươi cũng đừng làm chết người."

-"Yên tâm, chỉ là trợ hứng cho Thi Tiểu thư thôi."

Vệ Tông Hi càng thảm thì chẳng phải vị trên kia sẽ càng vui mừng sao? Nhiều năm như vậy ông đều nhìn ra rồi.

...

Thi Lạc trở lại viện tử, thấy Vệ Tông Hi vẫn ngồi trên ghế, khuôn mặt vô cùng yên tĩnh.

-"Ngươi không sao chứ?" Nàng hỏi.

Vệ Tông Hi ngẩng mặt nhìn Thi Lạc, không hỏi thêm điều gì mà chỉ nói: "Ta đói rồi."

-"Trưa nay ăn bánh bao nhé." Thi Lạc biết điều nên không tiếp tục truy hỏi nữa.

Vệ Tông Hi gật đầu.

Thi Lạc lại nói: "Bánh bao nhân rau hẹ và khoai tây ngươi đã được ăn chưa?"

Vệ Tông Hi ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng rau hẹ và khoai tây lại có thể làm được bánh bao.

Thi Lạc cười nói: "Thực ra trước kia ta cũng không biết, nhưng lần trước tại quán bánh bao ở chợ có bán, Thái Đại nương cũng nói là rất ngon, hôm nay chúng ta thử nhé?"

Vệ Tông Hi gật đầu, nhưng không hứng thú lắm.

Cung đại phu và Dược đồng vừa rồi chắc chắn là người của Hoàng đế, vừa nãy bọn họ làm như vậy rõ ràng là sỉ nhục hắn, nhưng Vệ Tông Hi lại giống như đã quen rồi.

Thực ra Thi Lạc cũng hiểu rõ, thói quen trong thế giới của người trưởng thành có lẽ chính là do hết cách, không thể làm gì được.

Giống như Vệ Tông Hi hiện tại.

-"Vệ Tông Hi, đợi sau khi làm xong ghế lăn ta sẽ đưa ngươi đến chợ nhé." Thi Lạc nói.

Vệ Tông Hi có chút xuất thần, nghe thấy nàng nói như vậy, hắn ngẩng đầu: "Không cần."

Vệ Tông Hi lại nói: "Ta vĩnh viễn không thể rời khỏi viện tử này."

Hắn nói xong thì quay về phòng, Thi Lạc đứng nguyên tại chỗ vẫn chưa định thần lại. Nàng đã quên mất rằng, trong Thánh chỉ của Hoàng đế có viết: Vệ Tông Hi không thể rời khỏi viện tử này, trừ khi chết."

Trước kia Thi Lạc còn tưởng Vệ Tông Hi bị thù hận che mắt, đa nghi nhạy cảm. Nhưng hiện tại nàng đã hiểu hắn một chút rồi.

Hoặc có thể nói như vậy: nếu chưa bị ăn bạt tai thì vẫn chưa biết được sự đau đớn.

Nếu chưa đích thân trải qua sự đau khổ của đối phương thì tốt nhất đừng nói ra những lời giống như hiểu người đó lắm.

Thi Lạc tưởng rằng bản thân có thể hiểu rõ Vệ Tông Hi. Bây giờ xem ra nàng quá ngây thơ rồi, trước kia nàng còn muốn kiếm thật nhiều tiền để đưa Vệ Tông Hi đi khỏi nơi này, hiện tại nghĩ đến cảm thấy thật nực cười, ấu trĩ.

Hoàng đế đã giữ lại cho hắn một mạng thì chắc chắn phải nắm được hắn trong lòng bàn tay.

Xung quanh đây không biết còn bao nhiêu con mắt vẫn đang nhìn vào hai người họ nữa.

Thi Lạc nhìn lên bức tường cao cao của viện tử, nơi này quả thật giống như một nấm mồ của những người bỏ đi, trói buộc Vệ Tông Hi, cũng trói buộc luôn cả nàng.

Thi Lạc đi vào bếp, dùng nước ấm hòa bột. Sau đó làm nhân bánh, cắt nhỏ rau hẹ và khoai tây, thêm hành, gia vị, muối, dầu ăn. Sau đó cán bột, nếu bánh bao mà không có bột nở thì phải cán mỏng một chút, như vậy khi hấp lên mới mềm và ngon...

Sau khi cho bánh vào nồi hấp, Thi Lạc nhìn phần mì trộn lúc sáng trên bàn, tự nhiên có cảm giác trở về hiện đại.

Nàng nhớ lại mọi chuyện ở kiếp trước.

Từ nhỏ cha mẹ Thi Lạc ly hôn, cha nàng ở bên ngoài có người phụ nữ khác, mẹ nàng thì ngậm đắng nuốt cay nuôi nàng trưởng thành. Vốn dĩ nàng định kiếm thật nhiều tiền để mẹ an hưởng tuổi già. Ai mà nghĩ tới đột nhiên lại có một cơn bạo bệnh, chỉ nửa năm ngắn ngủi đã mang mẹ nàng rời khỏi thế giới này.

Sau khi mẹ đi, Thi Lạc cảm thấy thế giới đang vứt bỏ nàng. Người thân duy nhất của nàng rời đi, một người yêu thương nàng từ nhỏ đến lớn, người mẹ luôn dành tất cả điều tốt đẹp cho nàng đã đi rồi. Từ đó Thi Lạc chỉ có một mình.

Chẳng có ai quan tâm dạ dày nàng có đau hay không? Có tìm được bạn trai hay không, thậm chí khi nàng chết cũng không có một ai vì nàng mà đau lòng.

Thi Lạc nghĩ đến Vệ Tông Hi, có lẽ hắn cũng có cảm giác giống như nàng.

Hắn hiện tại hai mươi tuổi, ba năm trước cũng chỉ mới mười bảy tuổi...

Thi Lạc đứng dậy, đi về phía phòng của Vệ Tông Hi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro