CHƯƠNG 10 : Luyện Đan (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần tới tiểu viện Lâm Hoa Nguyệt thấy Tư Hạ đã đứng trước cửa chờ, nàng nhíu mày, đây là có chuyện gì xảy ra?. Lúc này Tư Hạ vội vả chạy tới, cung kính
- Chủ tử, người đã về, phu nhân đang đợi người về dùng bữa
Nghe Tư Hạ nói xong Nàng mới chậm rãi buông lỏng tâm tình
- Ân
Nói rồi bước nhanh vào nội thất, sửa sang rồi ra dùng bữa cùng mẫu thân. Trong tiền sảnh đã có một thiếu phụ đang ngồi trước bàn ăn. Khuôn mặt tiều tuỵ cũng không giấu được nét xinh đẹp của nàng, nàng chính là mẫu thân của Lâm Hoa Nguyệt- Trì Tuyết Lâm. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Trì Tuyết Lâm lúc này đang có thêm vài phần khẩn trương cùng lo lắng. Nghe tiếng bước chân, Trì Tuyết Lâm cao hứng bước ra ngoài nhìn, liền thấy Lâm Hoa Nguyệt, nàng nhanh chóng thủ ở Lâm Hoa Nguyệt tay, vừa dẫn nàng lại bàn ăn vừa nhẹ giọng trách cứ
- Nguyệt nhi, ngươi như thế nào trễ như vậy mới về,mẫu thân đã đợi ngươi rất lâu, ta đã bảo nếu không có việc gì quan trọng thì đừng xuất môn, rất nguy hiểm.
Bởi vì nhiều lần bị ám sát cho nên nàng không thể không lo được. Nàng cũng chỉ có một nhi nữ, nên nàng không thể để mất được. Lâm Hoa Nguyệt thấy vậy, cười ấm áp:
- Ta không sao mẫu thân, chúng ta cùng dùng bữa thôi.
Nói rồi cho Băng Lam và Tư Hạ cùng ngồi xuống, một nhà bốn người vừa ăn vừa trò chuyện. Nàng lúc trước luôn đối xử với mẫu thân rất lanh nhạt, nhưng trong hai tháng này bà lại luôn nhiệt tình đối đãi với nàng. Làm lớp nguỵ trang của nàng cũng từ từ tháo xuống, cũng không đối với bà lạnh nhạt như lúc trước nữa. Nàng không muốn bà phải chịu khổ và thương tổn thêm nữa nên muốn mua một tửu lâu để bà sống cuộc đời bình yên.
- Mẫu thân, ta đã mua một tửu lâu, chúng ta sẽ mở tửu lâu, hảo hảo sống qua ngày, được không?
Hiểu được ý tứ của Lâm Hoa Nguyệt, Trì Tuyết Lâm cảm động, hai mắt ửng đỏ.
- Hảo, chúng ta sẽ hảo hảo sống, không trở về nữa.
Căn phòng tràn ngập ấm áp. Trò truyện đến tối muộn, nàng để cho Tư Hạ dẫn bà về phòng nghỉ ngơi. Lúc này Lâm Hoa Nguyệt dặn dò Băng Lam và Tư Hạ chiếu cố tốt mẫu thân, cố gắng tu luyện còn nàng thì bế quan. Đợi hai người lui xuống sau, nàng mới an tâm đặt kết giới ngoài phòng rồi hảo hảo tu luyện. Ngồi xếp bằng trên giường, ý thức vừa động Lâm Hoa Nguyệt liền xuất hiện trong một địa phương. Đây là một mảnh địa phương rộng rãi, phía trước có một cái hồ nước phía trên tản ra 1 chút ngân quang, toàn bộ hồ tản ra nồng đậm tiên khí. Trên mặt đất trồng mảng lớn thảo dược, còn có 1 cái cây phía trên cây kết đầy trái cây bảy màu. Xa xa có ba căn phòng nhỏ, một căn phòng chứa sách vũ kỹ và pháp thuật, phòng thứ hai là pháp bảo và sách luyện chế,phòng thứ ba là phòng luyện dược. Xung quanh không khí có nồng đậm linh khí khiến cho người ta tâm thần thanh thản.
- Tiên tử...
Một giọng nói nữ hài vang lên, Nàng nhận ra đây là giọng nói của Tiên Linh. Tiên Linh xuất hiện trước mắt Lâm Hoa Nguyệt, nàng mặc cái yếm đỏ, đôi mắt to tròn, cánh mũi xinh xắn, môi mọng chu chu trông rất đáng yêu. Đôi tay ngắn ngủn vì cao hứng mà đánh loạn. Lâm Hoa Nguyệt sững sờ nhìn vật nhỏ trước mặt, còn không kịp phản ứng, cái này tiểu nhân nhi từ đâu xuất hiện. Con ngươi híp lại cảnh giác nhìn vật nhỏ trước mặt.
-Ngươi là ai?_Lâm Hoa Nguyệt hỏi.
-Tiên tử, là ta, Tiên Linh đây_ nữ hài chu chu môi mọng uỷ khuất nói.
- Tiên Linh?
Lâm Hoa Nguyệt nghi hoặc. Cũng không trách nàng được, bởi vì những lần trước nàng tiến vào " Tiên không giới chỉ" cũng không gặp Tiên Linh ở hình hài con người, chỉ nghe tiếng nàng mà thôi.
- Ân, Tiên Tử, người không nhận ra giọng nói của ta sao? Bởi vì lúc trước phong ấn chưa phá bỏ hoàn toàn nên ta không trở lại hình người được, nhưng bây giờ phong ấn đã phá bỏ hoàn toàn rồi. Ta bây giờ đã trở lại hình hài lúc trước, hình hài này là người đã ban cho ta mà người không nhớ sao?
Tiên Linh vừa giải thích vừa quệt đôi mắt ửng đỏ vì uỷ khuất.
- Lúc trước? Chính là tiền kiếp sao?_ Lâm Hoa Nguyệt đau đầu hỏi
- Tiên tử, cái này...
Tiên linh khó xử bởi vì vị kia đã bảo là để cho tiên tử tự nhớ lại, không được nói bất cứ điều gì nếu không sẽ không tốt cho tiên tử.
- Thôi, không thể nói ta cũng không cưỡng cầu.
Thấy Tiên linh khó xử nàng biết có hỏi cũng không được gì nên quyết định không hỏi nữa, thời cơ đến thì sẽ biết. Nghĩ rồi nàng bước nhanh vào phòng luyện dược. Tiên linh thấy vậy ủ rũ ngồi chờ bên ngoài. Bên trong có 1 kệ sách về các loại dược và cách điều chế. Kế bên kệ sách có một cái bàn nhỏ, bên trên có một quyển sách đầy bụi. Lâm Hoa Nguyệt hiếu kỳ đem quyển sách mở ra. Đột nhiên một vầng sáng chiếu rọi cả căn phòng, sau đó chui vào đầu nàng. Lâm Hoa Nguyệt nhắm mắt lại, các loại dược, tên, cách luyện chế đan dược tất cả quá trình từ từ xuất hiện trong đầu. Đại não chậm rãi tiêu hoá xong tất cả tin tức, về sau nàng như hiểu rõ rất nhiều. Nguyên lai cái gọi là tinh thần lực là người tu luyện phóng thích linh lực, thi triển công pháp và quyển trục dẫn đạo lực, trở thành tự thân linh lực một loại khác lực lượng, tinh thần lực càng cường đại thì tốc độ tu luyện liền sẽ càng nhanh, mà luyện đan cũng dựa vào tinh thần lực,tinh thần lực càng lớn thì luyện đan độ dung hợp lực của đan dược sẽ tinh thuần hơn.
-Trước hết luyện đan dược cấp thấp, tụ lực đan đi.
Ngồi xếp bằng xuống, đặt lô dược đỉnh trước mặt, nàng đem dược thảo để luyện chế tụ lực đan từ từ bỏ vào lô dược đỉnh, chậm rãi khống chế phóng thích tinh thần lực, sau đó đem hoả lực phóng tới đáy lô dược đỉnh. Bởi vì là lần đầu luyện chế đan dược, mặc dù là cấp thấp nhưng vẫn hao phí không ít công phu, tuy động tác vô cùng lạnh nhạt nhưng trên trán nàng đã xuất hiện vài giọt mồ hôi. Cũng may tinh thần lực của nàng đủ cường đại, nếu là người bình thường linh lực không đủ mạnh luyện đan chỉ nhờ tinh thần lực, đã sớm thể lực khô kiệt mà chết rồi. Lúc này Lâm Hoa Nguỵet chau mày, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi đã sớm dính ướt y phục, như ẩn như hiện lộ ra dáng người mỹ lệ. Không biết qua bao lâu, lô dược đỉnh phát ra vài tiếng "lác đác" nhẹ. Một trận mùi thơm ngát từ trong lô dược đỉnh truyền ra,làm tinh thần người ta thêm thoải mái phấn chấn.
Luyện đan thành công rồi!! Tay trái bật nắp lô dược đỉnh, tay phải xuất ra một bình ngọc.
- Thu._Lâm Hoa Nguyệt khẽ gọi, đan dược từ trong lô dược đỉnh bay lên, xoay tròn rồi rơi vào trong bình ngọc.
- 5 viên đan dược, tại sao lại như vậy? Không phải ghi làm đúng trình tự thì sẽ được 20 viên đan dược sao, như thế nào lại ít như vậy?_ Lâm Hoa Nguyệt chán ghét lẩm bẩm.
Nếu có người khác ở đây họ nhất định sẽ mắng nàng, ngươi rốt cuộc có phải muốn làm người ta tức chết mới được sao? Lần đầu luyện đan liền thành 5 viên, vẫn còn chê ít. Có nhiều người luyện đan mấy tháng trời cũng chưa chắc đã luyện thành công, ngươi lại khen ngược, thành công còn ghét bỏ, thật muốn mở đại não ngươi ra nhìn xem đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì a.
- Thôi lần sau cố gắng hơn vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro