Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay hình tượng bá đạo công tử triệt để sụp đổ, Phương Tiểu Bảo hóa thân thành tiểu khóc bao
Bảo cún con: Lý Liên Hoa mất trí nhớ thì còn có thể lừa y hôn hôn, Lý Liên Hoa nhớ lại liền biến thành lão hồ ly không cho hôn, hu hu hu. Ta phải làm sao bây giờ a?!
———————————————––
Lý Liên Hoa ngượng ngùng đỏ mặt. Mặc dù chuyện thành thân kia là bị ép buộc, nhưng câu nói này nghe vào quả thực khiến cho người ta mặt đỏ tới mang tai.
- Yên tâm đi tân lang quan, ta cam đoan không nói cho nương tử biết
Phương Đa Bệnh cảm nhận được việc trêu đùa Lý Liên Hoa chính là một thú vui mới của hắn. Lúc trước bị lão hồ ly này lừa gạt chịu biết bao uất hận, bây hắn rốt cục  cũng trở mình được rồi.
Hắn giật cổ áo Lý Liên Hoa, vùng ngực trắng nõn lập tức bị phơi bày. Kỳ thật đây là lần đầu tiên Phương Đa Bệnh thấy được thân thể của Lý Liên Hoa, không ngờ thân hình tuyệt mỹ này, bình thường mặc y phục lại trông có chút gầy gò, suy nhược.

          ( Đoạn giữa bị lược bớt :>>> )

Phương Đa Bệnh ngay lúc này ngừng lại. Hắn lật người dưới thân lên, nhìn thấy Lý Liên Hoa đỏ mặt nâng cánh tay lên che đi hai con mắt, phì cười một cái đem tay kia kéo ra
- Lý Liên Hoa, huynh muốn ta tiếp tục không?
Lý Liên Hoa nửa tỉnh nửa mê. Y vừa mới bị Phương Đa Bệnh hôn đến mức khóe mắt ửng hồng, phiếm ra thủy quang. Thấy kẻ trên thân ngừng lại hỏi liền ngơ ngác trả lời
- Ta không biết...
Phương Đa Bệnh nhìn khuôn mặt ngây thơ kia thì lập tức mềm lòng. Tự cắn lưỡi răn dạy bản thân không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà trục lợi. Nếu Lý Liên Hoa không mất trí nhớ, hắn làm sao được bậy bạ chiếm tiện nghi, bình thường được thân cận y một chút đã là hi vọng xa vời. Bây giờ Lý Liên Hoa ngơ ngác ngốc ngốc, nếu mình lợi dụng lúc y ngốc mà đem người ăn sạch vậy còn gì là nam tử hán đại trượng phu.
- Lý Liên Hoa, nếu có một ngày huynh nhớ lại...
Phương nhiều Bệnh ngập ngừng hỏi
- Nếu như nhớ lại được, thấy những điều ta đã nói cùng huynh khác với kí ức. Huynh liệu có giận ta không?
Lý Liên Hoa nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu
- Sao lại thế?
- Huynh...trong lời kể của ta không giống huynh trong hiện thực. Ta cũng như vậy...ta trong trí nhớ của huynh...cũng không giống ta bây giờ
Lý Liên Hoa chậm rãi nói
- Ngươi trong mắt ta thế nào, chẳng phải đều là những gì ngươi biểu hiện ra cho ta thấy sao? Nếu ngươi có điều muốn giấu diếm, ngươi không nói thì dù ta có không mất trí nhớ, ta cũng sẽ không biết.
Phương Đa Bệnh bị lời y nói làm cho sững sờ, ngẫm lại thì đúng là như vậy
- Cho nên, Phương Đa Bệnh, ngươi muốn nói là...vốn dĩ ta trong kí ức của ngươi, không giống ta ở hiện tại sao?

Phương Đa Bệnh suy nghĩ hồi lâu, sau đó thở dài một tiếng, cười tự giễu
- Đúng vậy a, Lý Liên Hoa...Ta cứu mạng huynh là thật, nhưng chuyện lấy thân báo đáp, kết làm phu thê...đều là giả.
- Cho tới bây giờ huynh vẫn chỉ coi ta là tiểu hài tử. Ta nói muốn ở cạnh huynh đến cùng trời cuối đất, huynh lại chỉ coi là ta muốn cùng huynh xông pha giang hồ. Kỳ thật...
- Kỳ thật đây là lần đầu tiên ta ôm huynh, lần đầu tiên hôn huynh.
Phương Đa Bệnh càng nói càng cảm thấy mình mất mặt. Thế nhưng người hắn đang đối diện là Lý Liên Hoa, cho dù hắn điên rồi, cũng không thể để mình có một chút khinh nhờn Lý Liên Hoa.
- Nhưng kỳ thực, ở trong lòng, ta đã cùng huynh ước định chung thân...
Phương Đa Bệnh ủy khuất nói
- Ta...ta đã sớm nảy sinh tình cảm này, thế nhưng trước kia ta không dám...
Ngược lại so với dự đoán của hắn, Lý Liên Hoa hoàn toàn không tức giận. Y chớp mắt hỏi tiếp
- Vậy hiện tại thì sao?
- Hiện tại...hiện tại ta thừa dịp huynh không nhớ ra điều gì, chiếm tiện nghi của huynh. Thế nhưng....thế nhưng ta cảm thấy mình như vậy quá vô sỉ
Phương Đa Bệnh vừa thẹn vừa xấu hổ, rốt cục nhịn không được ôm Lý Liên Hoa bật khóc
- Lúc trước huynh không hề thích ta, ta lại lừa huynh nói chúng ta là một đôi. Nhìn huynh ngây ngốc bị ta ôm bị ta hôn, ta có vui mừng, nhưng hổ thẹn nhiều hơn...
Lý Liên Hoa ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Phương công tử này hai canh giờ trước còn hung dữ mắng y, hiện tại bỗng nhiên lại trở thành một tiểu khóc bao. Vậy nên y đã sớm đem chuyện mình bị chiếm tiện nghi ném ra sau đầu, rối rít dỗ dành hắn.
- Phương Đa Bệnh a, ngươi lại quên lời ta vừa nói...Lý Liên Hoa trong trí nhớ của ngươi cũng chưa chắc là Lý Liên Hoa chân chính. Nếu như Lý Liên Hoa có điều giấu diếm, ngươi cũng vô pháp biết được, đúng không?
Phương Đa Bệnh ngước mặt lên, hai con mắt đã đỏ bừng đẫm lệ. Hắn ngơ ngác hỏi
- Vậy là Lý Liên Hoa thật sự có thích ta đúng không?
Lý Liên Hoa bật cười
- Ân...Có lẽ là vậy đi, thế nhưng ta cũng không nhớ rõ lắm nha
- Ô!
Phương Đa Bệnh càng khóc lớn tiếng hơn. Hình tượng thiếu gia bá đạo mấy ngày qua hiện tại đã hoàn toàn sụp đổ. Lý Liên Hoa chỉ nghe thấy hắn khóc đến mức nghẹn ngào, lời nói ra cũng đứt quãng.
- Ô ô...Huynh có biết ta khó chịu thế nào không? Hiện tại Lý Liên Hoa ngốc có thể để cho ta hôn, thế nhưng lại không nhớ rõ ta là ai. Sau này huynh nhớ ra hết rồi, huynh sẽ biến thành lão hồ ly...ta muốn hôn cũng không hôn được! Hu hu hu..... Thế nhưng ta lại không muốn huynh cứ ngốc nghếch như thế này....Làm sao bây giờ a Lý Liên Hoa!
Bả vai Lý Liên Hoa bị nước mắt cọ ướt. Bầu không khí hương diễm vừa rồi bị quét sạch triệt để, chỉ còn khung cảnh dở khóc dở cười này.
- A, thì ra trước kia ta là lão hồ ly
Lý Liên Hoa xấu hổ cười.
- Đúng! Huynh lúc nào cũng gạt ta! Không cho phép ta ở nhà của huynh, hu hu... Ta chỉ có thể tranh thủ lúc huynh ngủ lén đến nhìn huynh một cái thôi a!
Lý Liên Hoa nghe vậy đương nhiên thấy đau lòng. Bản thân mình lúc trước hỗn đản bao nhiêu a, còn nhẫn tâm khi dễ tiểu bằng hữu này
- Không khóc không khóc, nơi này ngươi thích ở bao lâu thì ở, có được không?
- Huynh còn biết ta lừa huynh rồi, sau này không thể tùy hôn được nữa...
Lý Liên Hoa nhịn không được cười, nhắc nhở hắn
- Khục, không phải là phong tục quê quán sao?
Lý Liên Hoa vỗ vỗ lưng hắn, an ủi thêm
- Phương Đa Bệnh, dù ta không nhớ chuyện trước kia, nhưng vừa thấy ngươi ta đã cảm thấy thích, chắc hẳn ta cũng đã có cảm xúc như thế.
Hai mắt Phương Đa Bệnh mông lung mà nhìn y
- Thật sao? Nhưng sao ta nhìn không ra là huynh thích ta.
- Ừm......Ngươi nói trước kia ta là lão hồ ly, chắc là do lão hồ ly giỏi ngụy trang.
Lý Liên Hoa lúng túng nói
- Hiện tại ta ngơ ngơ ngốc ngốc, lời ta nói ngươi còn không tin sao?
- Vậy huynh vì sao luôn lén lén lút lút đi cùng Địch Phi Thanh, nửa đêm cùng Triển hộ vệ ra ngoài uống rượu, vụng trộm gặp mặt Tô Tiểu Dung, còn cùng Kiều nữ hiệp có một đoạn tơ hồng. Ngay cả tiểu di ta cũng thích huynh!
Lý Liên Hoa triệt để câm nín, nửa ngày sau mới cảm khái nói:
- Trước kia...ta hỗn đản như thế sao?
Phương Đa Bệnh đem tất cả tâm tình của mình phun trào, ôm Lý Liên Hoa khóc náo đến nửa đêm, thẳng đến khi hắn cũng không biết mình đang nói gì, hai người liền ôm lấy nhau ngủ thiếp đi.

Ai ngờ vừa tảng sáng, bên ngoài tòa lâu vang lên tiếng bước chân hỗn loạn. Lý Liên Hoa ngủ nông liền bị đánh thức trước, sau đó lay tỉnh Phương Đa Bệnh.

- Ai ở bên ngoài?
- Lý Nhị Tử có ở đây không? Mau ra ngoài cùng ta trở về một chuyến!
Là tiếng của chân sai vặt ở Lâm gia tửu quán, Phương Đa Bệnh một tay bảo vệ Lý Liên Hoa, một bên hướng ra phía ngoài hô
- Có chuyện gì mà vội vã như vậy?
- Lâm lão bản chết rồi!
Hai người đồng thời ngồi bật dậy
- Cái gì, tỷ tỷ của Lâm Âm chết?
Phương Đa Bệnh cùng Lý Liên Hoa vội vội vàng vàng chạy đến tửu quán, nhìn thấy Lâm lão bảo treo cổ trong đại đường. Xà nhà rất cao, giẫm lên bàn cũng không thể với lên, bởi vậy không ai có thể hạ thi thể của nàng xuống.
Phương Đa Bệnh đành phải gọi người đứng tiếp từ phía dưới. Sau đó rút kiếm vung lên, kiếm khí chặt đứt dây thừng, thi thể Lâm lão bản lúc này mới rơi xuống.
- Nguy rồi, không phải là hôm qua chuyện vụng trộm bị chúng ta phát hiện, nàng quá hổ thẹn tự kết liễu mình chứ?
Phương Đa Bệnh lo lắng nói.
Lý Liên Hoa lại lắc đầu
- Không nói tới việc nàng làm thế nào mà leo lên được cao như vậy, coi như nàng thật sự muốn tự kết liễu mình, nhưng tại sao lại không mặc y phục, treo cổ ở đại đường như thế này? Làm vậy chẳng phải lại lôi kéo thêm dèm pha của mọi người sao?
Đang lúc nói chuyện, Phương Đa Bệnh cùng Lý Liên Hoa thấy mấy tên đệ tự của Chính Thanh phái chạy tới hỏi, nguyên lai là sư huynh của bọn họ đã mất tích từ đêm qua cho đến giờ
- Sư huynh của các ngươi....
Phương Đa Bệnh muốn nói, tối hôm qua ta nhìn thấy sư huynh các ngươi cùng Lâm lão bản viên phòng, nhưng nghĩ lại, có thể chính hắn giết Lâm lão bản xong thì lo sợ lẩn trốn, thế là kịp thời ngậm miệng.
- Vũ đại hiệp mất tích từ khi nào? Trước khi mất tích có đi cùng Lâm lão bản không?
Lý Liên Hoa vừa hỏi liền có một đệ tử nghĩ nghĩ nói
- Sư huynh hôm qua ăn cơm tối xong thì nói muốn ra ngoài dạo chơi, về sau chúng ta trông thấy sư huynh cùng Lâm cô nương nói chuyện phiếm, đại khái là lúc...mặt trời vừa lặn không lâu.
Phương Đa Bệnh "Hửm?" một tiếng, sau đó tiến đến bên Lý Liên Hoa, ghé xuống tai y cười thầm
- Lâm cô nương thế mà giấu huynh, cùng Vũ đại hiệp nói chuyện phiếm, huynh là tân lang nghe vậy có thấy vui không?
Lý Liên Hoa bất đắc dĩ cười.

Một lát sau Lâm Âm cô nương mới khoan thai bước tới, vừa đến nơi liền ôm thi thể tỷ tỷ khóc ròng ròng.
- Tỷ tỷ đã sớm nói dạo này làm ăn không tốt,  tiêu nhiều hơn kiếm, còn nói với ta rằng muốn về quê làm ruộng...Đều là ta không tốt, ta cũng không nghĩ ra tỷ tỷ sẽ nghĩ quẩn...hu hu...
Phương Đa Bệnh cảm thấy có chút kỳ quái. Hiếm có gia quyến nào lại nhận người thân trong nhà tự sát nhanh chóng như vậy. Hắn quay người muốn nói điểm này cho Lý Liên Hoa thì phát hiện người đã không còn ở đây.

Tình hình là tui thấy được một fic Hoa Hoa có em bé, đọc cưng lắm, các cô có muốn đọc không :>>> ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro