Chương 11 - 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chương 11

Cuộc sống trong DƯỢC CỐC cứ vậy trôi qua. Sư huynh đi đã được gần một năm rồi. Nàng với sư phụ trôi qua cũng thật yên bình.

Nàng cũng đã luyện thành kiếm pháp TIẾU thúc thúc lưu lại. Thêm võ công của sư phụ cũng học hết luôn.

Sư phụ thường nói nếu nàng đi lại trên giang hồ cũng rất ít gặp được đối thủ.

Tiểu Hoa mau đến đây chúng ta phải về nhà!

Nàng vừa dứt lời có một bóng trắng xẹt qua rồi dừng trên vai nàng...

Chi chi chi... Vương móng vuốt nhỏ gãi gãi vai nàng. Như muốn lãnh công, chi chi chi nàng mới để ý thấy trên miệng nó đang ngậm 1 bông hoa màu đen tím.

Hắc Tử Ma hoa. Loại kỳ độc trên thế gian này đừng nói đụng vào mới trúng độc, ngay cả mùi hương kia cũng là kịch độc rồi.

Ai sao ngươi lần nào cũng hái về cho ta toàn là độc dược vậy? Với tay lấy 1 cái khăn gói lại bông hoa đó.

Nàng chỉ tình cờ Phát hiện nó lúc đi vô núi hái thảo được, nên cho nó ăn chút thịt nướng mà mang theo.

Không biết nó làm sao tìm nàng miễn nàng vào núi nó sẽ xuất hiện. Lâu dần nó cũng bám theo nàng về nhà luôn.

Chi chi chi.. Như muốn hỏi nó có giỏi hay không nha?

Giỏi lắm Tiểu Hoa giỏi nhất. Chút về ta nướng thịt cho ngươi ăn.

Đôi mắt tỏa sáng như đang cười vậy... Chi chi chi... Thấy bộ dạng nó như vậy nàng cũng cười theo..

búng lên trán nó một cái mắng yêu.. Ngươi nha! Chỉ biết lo ăn.

trong

lòng nàng thật lo lắng cảm giác bất an cứ lai vãng trong lòng nàng..

Sư phụ đã đi được 2 ngày rồi. Bình thường khoản nửa năm sư phụ sẽ ra ngoài mua vật dụng thiết yếu dùng trong nhà. Nhưng chỉ đi khoảng 1 buổi mà thôi trễ hơn nữa cũng là tối sẽ về.

Nhưng lần này đã 2 ngày rồi, nàng thật rất

Lo lắng.

Không được phải tìm sư phụ.

Nàng theo con đường nhỏ mà sư phụ đi ra ngoài, men theo con đường nàng tới dốc đá cao sau đó dùng kinh công đi lên, ở trên vách núi sư phụ đã để lại một sợi dây thừng để chuyển đồ xuống dưới cốc.

Khoảng 1 khắc sau nàng đã đứng trên vách đá bên dưới là 1 vực thẳm ah.

Hoá ra DƯỢC CỐC ở bên dưới vực sâu. Sư phụ từng nói từ vách vực đi thẳng sẽ tới 1 khu rừng.

Một lúc sau nàng đã tới khu rừng mà sư phụ đã nói... Đi được một đoạn nàng bỗng nhíu mày. Có mùi máu!

Bước chân nhanh hơn vài cái hô hấp đã đến nơi có vết máu.

Tim nàng thắt lại sư phụ sẽ không sao đâu! Sư phụ nhất định không có việc gì. Nhất định không.

Nàng quan sát chung quanh bỗng nhiên giống như bị định thân khi nàng thấy những thứ rơi vãi dưới đất, gạo, vải và một số thứ linh tinh. Mắt nàng nhòe đi.

Cố ép mình bình tĩnh hít sâu 1 hơi. Mở mắt ra quan sát chung quanh ở đây có dấu vết đánh nhau. Sư phụ nói thường người sẽ thuê xe chở hàng hoá mua về nhưng ở đây chỉ có xe mà không có ngựa hay con gì kéo lại quan sát kỹ mới thấy có vài dấu chân ngựa dẫm qua.

Theo dấu chân ngựa để lại khoảng hơn chục lần hô hấp. Đã thấy một con ngựa đã chết và còn có một người.

Tiến lại kiểm tra rất mai người đó vẫn còn mạch đập... Lập tức lấy ra ngân châm, châm vào huyệt vị trên người người nọ. Thân thủ lấy ra một lọ nhỏ đổ ra một viên dược màu vàng nhéc vào miệng cho hắn nuốt xuống.

  Chương 12

Tỉnh tỉnh...

Um...ta chết rồi sao??

Ngươi vẫn chưa chết. Ta hỏi ngươi có phải ngươi có phải có một ông lão thuê ngươi chở hàng hay không??

Hắn không nói lời nào chỉ im lặng. Ta hỏi một lần nữa có phải sư phụ đã đi với ngươi?

Sư phụ?? Cô là đệ tử của DƯƠNG lão sao?

Ông biết sư phụ, vậy có chuyện gì xảy ra sư phụ đâu??

Khụ khu.. Thật xin lỗi nếu không vì ta DƯƠNG lão đã về hôm qua thì sao gặp nạn. Hôm qua con trai lão bị rắn độc cắn nên DƯƠNG lão ở lại giúp ta. Hôm nay sáng sớm ta đã đưa DƯƠNG lão về. Đi đến phía trước đột nhiên xuất hiện mấy hắc y nhân ra rút đao chém người. DƯƠNG lão cắt dây ngựa kêu ta chạy còn người thì ở lại...

Nghe tới đó nàng đại khái đã hiểu. Sư phụ gặp mai phục sau đó giữ chân cho ông ấy bỏ chạy.

Ngươi nghĩ kỹ lại xem bọn chúng có nói gì không?

Ông ta suy nghĩ một lúc lâu chợt nhãn thần loé lên. Lúc bọn họ xuất hiện tên đứng đầu có nói. Tìm mòn gót cái gì đó vô tình lại tìm được ngươi. Lần này đem ngươi về cho Cung Chủ chức vị Hộ Pháp là của ta. DƯƠNG lão hình như biết người đó, tựa hồ rất tức giận. DƯƠNG lão đã nói hắn phái ngươi đi bắt ta sao? Chỉ là một con chó theo đuôi mà thôi kêu ngạo cái gì.

Sau đó DƯƠNG lão kêu ta đi rồi liền động thủ với người kia, ta chỉ biết được bao nhiêu khụ khụ khụ khụ....

Nhìn ông ta gắng sức nói cho hết trái tim treo lơ lửng rốt cục rơi xuống rồi. Nếu theo lời ông ta nói thì hiện tại sư phụ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng lâu thì không chắc. Phải tìm ra sư phụ nhanh nhất mới được. Quyết định xong.

Nhà người ở đâu ta mang ngươi về. 3 khắc sau NHƯỢC LY đã đưa ông ta về đến nhà.

Cũng không dừng lại, hỏi đường đến hiệu thuốc. lúc nảy ở trong rừng toàn mùi máu tươi cộng thêm nàng lo lắng đến hoảng. Sau khi bình tĩnh lại nàng mới nhớ lúc trước nàng trong lúc nhàm chán đã tạo ra một loại hương liệu gọi là Vạn Lý Phần Hương.

Sau đó bỏ vào túi hương nàng thêu cho sư phụ. Sư phụ vẫn luôn mang theo. Chỉ cần có Dược dẫn cho dù xa vạn dặm vẫn có thể ngửi thấy mùi hương. Dược dẫn kỳ thật rất Đơn giản chỉ cần vài loại thảo dược thông thường mà thôi. Sau khi mượn dụng cụ pha thuốc thì lại bỏ vào đó một ít VẠN LÝ PHẦN HƯƠNG rốt cục dược dẫn đã xong lấy hai bình nhỏ rót vào. uống một ít có thể ngửi được khoảng 3 canh giờ. Lập tức uống vào một ngụm nhỏ.

Sau khoảng 1 khắc dược hiệu phát huy công dụng nàng ngửi được mùi hương trong không khí lập tức sử dung kinh công truy theo.

Nàng đã đuổi theo gần 1 ngày một đêm rồi mùi hương càng lúc càng đậm có nghĩa là sư phụ đang ở gần đây

Trên đường đưa người đó về nhà ông ta nói thêm khẩu âm của người đó nghe rất lạ, không giống người trong nước. Người muốn bắt sư phụ rốt cục là ai

  Chương 13



Đến khoảng giờ ngọ hôm sau, lúc đuổi đến đây đã là quan khẩu hai nước rồi, trong thành là Nước THIÊN LONG ra ngoài quan khẩu là CAO LY nhưng cũng không thể khẳng định bởi ra ngoài thành có một con đường khác đến NAM VŨ Quốc nên không thể để bọn họ đem sư phụ xuất quan được.

Mai mà đến quan khẩu chỉ cho xuất nhập vào buổi sáng từ giờ Dần đến giờ Thìn đóng quan.

Lúc đuổi đến mùi càng đậm chứng tỏ họ vẫn còn trong thành.

Là ở đây! nàng ngửi được mùi hương dừng lại ở đây. Nàng đứng trước một ngôi miếu hoang nhỏ, nhưng là nàng hoàn toàn không phát hiện khí tức người khác, họ đã phát hiện ra??

Lòng nàng rung lên bước nhanh vào miếu rất nhanh nàng tìm thấy y phục của sư phụ đồ dùng hay túi hương đều ở đây... Họ muốn đánh lạc hướng mình.

Không đúng!! rõ ràng lúc trước vẫn không phát hiện nếu đã phát hiện sao lại chờ lâu như vậy mới tráo y phục của sư phụ? nhưng đến đây?? Chẳng lẻ có tiếp ứng.

Người này rất cao minh biết rõ trong y phục hoặc vật dụng của sư phụ có lẻ có vật truy tung.

Nếu bỏ vật này ở đây sư phụ sẽ bị đưa đi đâu???? Chống tay lên kệ thờ trong miếu suy nghĩ rối bời... Vô tình nhìn xuống chiếc khăn trải bàn cũ kỹ hửm??

Cái này là chữ của sư phụ!! Nàng chấn động vội vàng cầm lấy tấm khăn lật ngược lại chỉ thấy dưới là một dòng chữ viết theo thể chữ bóng đây là lúc nàng viết cho sư phụ xem.

Nếu người bình thường chỉ xem nó như vẽ loạn mà thôi.

NAM... VŨ là Nước NAM VŨ.

Đúng là nếu không thấy dòng chữ này có lẻ nàng sẽ đuổi tới nước CAO LY rồi.

Lập tức chạy đến chỗ quan khẩu ít người trong coi sử dụng kinh công bay vụt qua tường, quân lính ở tường thành tưởng mình hoa mắt làm gì có ai có thể bay qua bức tường cao như vậy.

Nói chơi sao? Ngay cả vách vực thẳm nàng còn bay lên được nói gì bức tường cỏn con này.

Ra khỏi thành không đi quan lộ chính mà rẻ vào một con đường khác. Dùng kinh công chạy đi nửa canh giờ sau nàng mới cảm nhận được phía trước có người.

buông thả cước bộ nhẹ nhàng phong bế hô hấp Vô Ảnh Thuật phát huy triệt để một cái hô hấp sau nàng đã ở trên cành cây cao quân sát bọn họ.

DƯƠNG DỊCH THẦN ơi DƯƠNG DỊCH THẦN ngươi cuối cùng cũng rơi vào tay ta. Ta đợi ngày này thật lâu giao thứ sư phụ giao lúc chết cho ta. Ta sẽ niệm tình cũ cho ngươi con đường sống nếu không ta sẽ cho ngươi sống thật vui vẻ.

Tên ăn mặc loè loẹt lên tiếng. Người này ngủ quan ghê tởm gương mặt lỗ chi chít không có lông mày đôi mắt lộ ra ngoài . sống mũi thì chỉ còn 2 cái lỗ đôi môi nức nẻ thâm đen. thật giống 1 con quái vật hơn.

Ngươi tu luyện ma công, lấy độc làm gốc đến khi bị phản phệ dần dần ăn mòn cơ thể mới quay đầu xin sư phụ giao DƯỢC THIÊN KINH cho ngươi?? Sau đó còn độc chết sư phụ. Tên khi sư diệt tổ, bất hiếu bất nhân bất nghĩa như ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng. Nếu khi xưa sư phụ không xin ta tha cho ngươi đứa con trai duy nhất của người ngươi nghĩ ngươi còn sống đến hôm nay sao? DƯƠNG DỊCH THẦN phẩn nộ gầm lên.

Những thứ đó vốn là của ta,ngươi chỉ là được lượm ở ngoài đường. Chỉ là con chó ông ta nhặc về mà thôi. Đừng nói nhảm nữa giao nó ra đây.

Ngươi muốn dùng DƯỢC THIÊN KINH để luyện bước cuối cùng của ma công thoát thai hoán cốt, muốn có được gương mặt mới sao?? Trông ngươi bây giờ rất tốt xứng với bản tính đê tiện không ai bằng của ngươi. DƯƠNG DỊCH THẦN trào phúng lên tiếng...

Ha ha ha ngươi có biết lúc nảy ta làm gì ngươi không?? Ngươi nói ta người không giống người ma không giống ma. Sắc mặt DƯƠNG DỊCH THẦN hơi đổi.

Đúng vậy ta là truyền độc công của ta qua người ngươi..

DƯƠNG DỊCH THẦN đanh mặt lại...

Ngươi nghĩ... làm như vậy ta sẽ giao DƯỢC THIÊN KINH cho ngươi? Mơ tưởng. Giọng nói đầy khinh miệt vang lên.

Nếu ngươi không uống rượu mời thì đành uống rượu phạt vậy. thần sắc tràn ngập vẻ tức giận càng làm cho gương mặt vặn vẹo quỷ dị.

Đã nghe được đoạn đối thoại bên dưới nàng mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Thì ra sư phụ có chuyện xưa đầy bi thương như vậy. Như vậy người này võ công chỉ ngang với sư phụ, lợi hại nhất vẫn là độc công trên người hắn.

Nàng ngay cả HẮC MA HOA còn không sợ chứ nói chi độc nhân. Nhưng không thể hành động lỗ mãng được. Trước giải quyết râu ria cái đã.

Bây giờ ở đây có 6 người toàn là cao thủ. Nàng tự tin giải quyết được tất cả nhưng nếu sơ sót gì liên lụy đến sư phụ thì sao? Vừa nghĩ xong cơ hội đến rồi.

Hai người các ngươi trở về trước, bảo với chấp hình đường là BẢN CUNG CHỦ có một người bằng hữu cần phải hảo hảo mà tiếp đãi ah...DƯƠNG THIẾT vừa nói vừa phẩy tay bảo 2 người sau lưng.

Dạ! Cung Chủ! Hai người đồng thanh đáp lập tức xoay người chạy đi.

Ta lại cho ngươi 2 ngày thời gian hảo hảo mà suy nghĩ.

Cung Chủ thuộc hạ lấy nước cho người. Phất tay bảo hắn lui đi đi.. Tên đó xoay người đi vào trong rừng tìm nước.

Vài cái nháy mắt sau trong rừng lặng lẻ có một thi thể.

Đường chủ, Lý Tam hắn đi lấy nước vẫn chưa về . một tên áo đen kề tai nói nhỏ với người đứng sau lưng DƯƠNG THIẾT. hắn cũng chính là người đã bắt DƯƠNG DỊCH THẦN.

Người được gọi là Đường Chủ hơi nhíu mày. Ngươi dẫn theo Lý CỬU đi xem xem . Hắn ra lệnh.

Dạ. Chử Xuyên xoay người đi vào rừng hừ ngươi đợi mà xem sau khi về đến MA cung ta trở thành hộ Pháp sẽ cho đẹp mặt. Nhưng hắn không biết vĩnh viễn sẽ không thấy ngày đó.

Ra tay nhanh như chớp chuỷ thủ xoẹt qua cổ họng hắn trong lúc đó 1 cây phi châm, châm vào tử huyệt của Lý CỬU hai người đồng thời ngã xuống cùng lúc. Đến lúc chết cũng không biết vì sao!...

Kỷ năng của nàng là ám sát tuy vài năm không dùng đến nhưng nàng chưa bao giờ lười biếng luyện tập.

Vẫn còn 2 người! Làm sao dụ tên Đường Chủ đó đi. Tuỳ cơ ứng biến vậy. Vô thanh vô thức trở về tàng cây.

Có nên tấn công bất ngờ không? NHƯỢC LY do dự.

Nếu để họ cảnh giác sẽ khó hành động hơn. Quyết định liền làm vô thanh vô thức lần nữa xuất hiện đã ở sau gốc cây DƯƠNG DỊCH THẦN đang ngồi...

Nhanh như thiểm điện xuất chiêu. Một đường kiếm sắc bén uy lực kinh người tấn công DƯƠNG THIẾT. Hắn biến sắc mặt kinh hãi cấp tốc lui về phía sao nhưng vẫn bị xẹt qua một đạo vết thương trên mặt.

Như cùng một thời điểm này NHƯỢC LY đã đến bên cạnh DƯƠNG DỊCH THẦN.

Sư phụ!

LY NHI sao con lại đến... Cắt ngang lời sư phụ.

Sư phụ trước không cần nói những thứ này! Sư phụ bị phong bế nội lực sao? Nàng ngạc nhiên hỏi?

Nội lực sư phụ đã tán hết rồi không thể giúp được con. Ông ẩn nhẫn lên tiếng.

Ngươi Là ai? Lấy lại tinh thần sau một kích bất ngờ của NHƯỢC LY. Hắn trở nên ngoan độc âm lãnh hỏi...

  Chương 14

DƯƠNG THIẾT cũng âm thầm kinh hải. Một kích vừa rồi có nếu hắn lùi lại trễ 1 giây giờ đã trở thành một oan hồn rồi.

Ngươi dám bắt cóc sư phụ ta, tán đi võ công của người, ta tuyệt không để ngươi rời khỏi đây mà lông tóc vô thương. NHƯỢC LY âm thanh cực lạnh lẽo lên tiếng.

Biết được đối phương là đệ tử của DƯƠNG DỊCH THẦN khoé miệng nhẹ nhàng nhấc lên

Khặc khặc khặc, âm Thanh quái dị phát ra, hắn đang cười.

Chỉ là một tiểu nha đầu,cũng tốt hôm nay ta bắt luôn hai thầy trò các ngươi còn sợ là các ngươi không giao DƯỢC THIÊN KINH cho ta sao!

Đến lúc động thủ mới kinh hãi phát hiện võ công của tiểu nha đầu này võ công cao cường còn không sợ độc công,chỉ vài chiêu thì đã rơi vào thế hạ phong.

Liên tiếp trúng 2 chiêu hắn bị bức văng về phía sau đập thân lên thân cây rơi xuống.

Khụ khụ khụ ho ra một ngụm máu tươi hắn mới phát hoảng hắn có thể nói đi ngang Giang Hồ Độc Công độc bá Thiên hạ lại thua trong tay một tiểu nha đầu...

Khụ khụ khụ khụ nhìn về tên Đường Chủ ta với ngươi liên thủ Giết nha đầu này.

Muốn liên thủ sao? Kinh thường nàng quá! Lắc mình biến mất.

Tên Đường Chủ kinh hãi. Nhanh quá!!

Phía sau!! DƯƠNG THIẾT hô to.

Hắn quay về phía sau nghĩ toàn lực chống đỡ. Nhưng đã muộn, kiếm quan chém tới phân hắn thành 2 mảnh.

Nương theo đà lại ra một chiêu tấn công DƯƠNG THIẾT hắn kinh hãi nhưng vừa lui lại phía sau thì kiếm đã tới cổ họng hắn.

Chỉ cần động một chút là chết không nghi ngờ.

DƯƠNG DỊCH THẦN ngươi đã hứa với phụ thân sẽ không giết ta. Ngươi muốn nuốt lời sao? Trên cổ hắn đã thêm một vết máu tươi.

NHƯỢC NHI... Thả hắn đi. DƯƠNG ảo não lên tiếng.

Sư phụ ah sư phụ lúc hắn muốn giết người hắn có nghĩ đến tình nghĩa ko. Tuy suy nghĩ như vậy nhưng vẫn thu hồi kiếm.

Ánh mắt rét lạnh bắn tới hắn nhẹ giọng lên tiếng. cút đi!

Lần tới sẽ không mai mắn như vậy. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên nhưng tâm hắn lại rung lên.. Hắn biết người này đang nói thật. Nàng sẽ giết hắn!!

Một thân chậc vật bỏ chạy...

Sư phụ chúng ta về nhà thôi.

Gia! Thuộc hạ điều tra được, người sống sót sau đêm diệt môn của Phượng Gia là PHƯỢNG TIẾU anh em kết nghĩa của Gia Chủ Phượng Gia PHƯỢNG BẤT HỐI.

Sau đó không còn tung tích đến 2 năm sau có người phát hiện PHƯỢNG TIẾU bị một nhóm người truy sát. Sau đó lần cuối cùng phát hiện tung tích là ở ĐOẠN NHAI rồi mất tích. Thuộc hạ nghĩ hắn bị giết hoặc đã rơi xuống ĐOẠN NHAI rồi... LÃNH NHẤT cung kính bẩm báo.

Mọi chuyện không đơn giản như vậy trong đêm Phượng Gia diệt tộc. Hắn lúc trước đã từng phái người điều tra nhưng không tìm được manh mối sau đó cũng không điều tra nữa.

Hơn nửa tháng trước Phụ Hoàng triệu hắn vào cung. Lệnh cho hắn điều tra lại huyết án Phượng Gia. Tìm về bản đồ bảo tàng. Cũng nói cho hắn biết nguyên nhân có người nhằm vào bản đồ trong tay Phượng Gia.

Tình nghi lớn nhất vẫn là những người có bản đồ trong tay, tam đại gia tộc và Hoàng Thất.

Nhưng Phụ Hoàng giao chuyện này cho hắn điều tra. có nghĩa không phải Phụ Hoàng làm. Vậy còn lại 3 đại gia tộc mà thôi... LÃNH THẾ TUYỆT nhíu mày trầm tư.

   Chương 15

Sư phụ mất gần 3 năm rồi. Lúc trước khi về tới DƯỢC CỐC sư phụ độc phát, ăn mòn da thịt người hoại tử chảy mủ còn hôi kinh khủng.

Nàng dùng mọi cách ép độc ra . nhưng sự phụ bị tán công, công lực cả đời mất hết chỉ là một người già bình thường mà thôi sinh cơ dần dần hao mòn.

Chất độc ăn mòn càng ngày càng nặng. Sư phụ không còn ý chí muốn sống nữa nên ông đã xin NHƯỢC LY để ông đi.

Ông nói lúc chết cho ông tự tôn và còn là một con người, ông không muốn giống DƯƠNG THIẾT người không ra người mấy không ra ma.

Hôm đó ông ôm lấy NHƯỢC LY nói với nàng.

NHƯỢC NHI! xin lỗi con, ta không thể chăm sóc cho con được nữa . ta đã nói cho con một gia đình sẽ yêu thương che chở cho con. Nhưng giờ ta không còn sức nữa. Từ giờ con hãy hảo hảo mà sống cho tốt, không có sư phụ, còn có thể đi tìm sư huynh, nó sẽ yêu thương con giống như ta. Con đừng buồn ai rồi cũng sẽ chết sư phụ chỉ là đi trước vài năm thôi. Ông yêu thương nhìn NHƯỢC LY.

Nàng đã nói sẽ không rơi nước mắt, nhưng mà làm cách nào cũng không kiềm lại được.

Từng giọt từng giọt cứ rơi xuống... Lòng nàng thật đau.có phải những người mà nàng yêu thương đều sẽ rời khỏi nàng.. Chỉ cần tới sớm một chút nữa nàng sẽ Cứu được sư phụ. Chỉ cần cho một chút thời gian nữa nàng sẽ giải được độc cho sư phụ mà. Nếu nàng mạnh mẽ hơn. Nếu nàng giỏi giải độc hơn một chút.. Chỉ một chút mà thôi nhưng nàng không làm được. Nàng không làm được.

Nàng biết nếu nàng kiên trì sư phụ sẽ đồng ý.

Nhưng gương mặt biến dạng là bóng ma trong lòng người nếu để người phải sống trong đau khổ. Thì hãy để cho người ra đi thanh thản.

Ép mình ngừng rơi nước mắt. Ngẩn đầu nhìn sư phụ... Cười thật tươi.

Người an tâm NHƯỢC NHI sẽ không khổ sở. NHƯỢC NHI sẽ sống thật tốt.. Người đi đi..... Nàng nói rất nhẹ nhàng và thản nhiên...

Cám ơn con NHƯỢC NHI. Đời này của sư phụ có con và MẠCH Nhi là điều mà sư phụ hãnh diện và hạnh phúc nhất.

Chớp mắt thoát ra khỏi hồi ức, mới đó đã gần 3 năm rồi ..

Sư phụ ah con sẽ sống thật tốt, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng nhạc du dương làm say lòng người vang lên.

Còn 2 tháng nữa là 17 tuổi rồi, nhanh thật! nàng đến thế giới này vậy mà sắp 12 năm rồi. Ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh kia...tựa như thở dài lại như không phải.

Thành Trì Phương Nhật CAO LY. Trong phủ thành chủ, chính sảnh.

CHIẾN VƯƠNG Thiên Tuế Thiên Tuế Thiên Thiên Tuế.

Bình thân. LÃNH THẾ TUYỆT giọng nói khí phách vang lên.

TẠ CHIẾN VƯƠNG GIA. Mọi người mới dám đứng lên.

Khởi bẩm CHIẾN VƯƠNG GIA đây là hiệp ước nghị hoà của Bệ Hạ, Cao Ly từ nay hàng năm sẽ tiến cống cho Thiên Long Hoàng Triều một phần ba sản lượng vật phẩm thu được trong năm. Gồm tơ lụa, gấm vóc, gạo thóc, kim ngân và chiến mã. Bệ Hạ thành tâm thành ý nghị hoà, mong CHIẾN VƯƠNG GIA minh xét.

Tiếp nhận hiệp ước trong tay LÃNH NHẤT xem qua một lượt.

Ngươi trở về chuyển lời của BỔN VƯƠNG 3 ngày sau mời Bệ Hạ di giá đến đây Ký Hiệp ước. Giọng nói không nóng không lạnh nhàn nhạt vang lên.

Lòng của tên sứ giả rung lên Bệ Hạ không đến chứng tỏ chỉ hiệp ước tiến cống nhưng vẫn còn quân chủ. Nếu Bệ Hạ đến thì đã cuối đầu xưng thần rồi. Chỉ một hành động nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác ah...

Cuối cùng 3 ngày sau hiệp ước cũng định. CAO LY cuối đầu xưng thần để chấm dứt chiến tranh 2 nước... LÃNH THẾ TUYỆT khải Hoàng hồi triều....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro