2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì thuốc ức chế mà Ninh Lam đưa tới không phải là thuốc ức chế thật mà là chiết xuất pheromone của Lục Hàm Châu, không được như thuốc ức chế thật, hiệu quả của thuốc ức thế thật như dựng sào thấy bóng, hơn nữa, vạn nhất nếu sử dụng không tốt còn có thể bị phản tác dụng.

"Dựng sào thấy bóng" : hiệu quả nhanh chóng. Sào trúc dựng dưới ánh nắng sẽ lập tức nhìn thấy bóng của nó nên được ví như nhìn ngay thấy hiệu quả.

Lục Hàm Châu vẫn dẫn đường để Kiều Tẫn thả chậm hô hấp, bình tĩnh lại, chờ tới lúc cậu nói chuyện không còn bị dính chữ, mang âm mũi khóc nức nở nữa mới thoáng có chút yên tâm.

"Ổn cả chưa Kiều Kiều." Lục Hàm Châu nhẹ nhàng hỏi.

Kiều Tẫn bị hai chữ "Kiều Kiều" làm trái tim cậu đập loạn, loạn đến mức muốn nhảy dựng lên, vội vàng nói: "Vâng, ổn cả rồi Lục tiên sinh, tôi đi ra ngoài biểu diễn đây."

"Được."

Lục Hàm Châu ngắt điện thoại, đợi một lát lại gửi tin nhắn cho Ninh Lam, bảo cô trước tiên đừng quay về công ty vội, chờ Kiều Tẫn biểu diễn xong thì giúp hắn đưa cậu về nhà, mặt khác cùng đạo diễn Phương nói chuyện, lúc sau còn hỏi có thể biểu diễn tiếp không, đừng đổi người, hắn sẽ chịu phần chi phí phát sinh.

Ninh Lam đáp ứng lại.

Kiều Tẫn đi ra khỏi phòng vệ sinh, giọng nói có chút thẹn thùng: "Chị Ninh Lam."

Cậu trước giờ đều không muốn gây phiền toái cho người khác, nhưng từ khi gả cho Lục Hàm Châu lại bắt đầu giống như thường xuyên làm phiền cô, nhìn cô hấp tấp chạy vọt vào phòng vệ sinh cũng khiến cậu có chút ngượng ngùng.

Ninh Lam thực ra không có để ý nhiều như vậy, thực lòng xem vị phu nhân này là em trai mình, lưu loát cười nói: "Được rồi, nhanh đi hóa trang đi, đừng để bọn họ phải chờ thêm nữa."

Kiều Tẫn mím môi: "Vâng ạ."

Ninh Lam lại nhớ tới Lục Hàm Châu còn đang đi công tác, sợ Kiều Tẫn cảm thấy áy náy, lại bổ sung: "Đúng rồi, vừa hay chiều nay chị không có công việc, đợi em biểu diễn xong rồi cùng đi ăn cơm với chị nhé?"

Kiều Tẫn lưỡng lự một chút, nói: "Vâng ạ."

"Mau đi đi."

------

Lục Hàm Châu đang ở nước Y họp, ít nhất phải ba ngày nữa mới có thể trở về.

Hắn mặc dù lo lắng cho Kiều Tẫn nhưng lại không thể gác lại nhiều công việc như vậy liều lĩnh chạy về nước, đành phải gọi điện trấn an cậu.

Kết quả gọi không được.

Hắn lúc này trực tiếp gọi về điện thoại trong nhà, dì Lý lúc nghe điện cũng có chút sốt ruột, "Tiên sinh, Kiều Kiều tối nay không xuống dưới nhà ăn cơm, dì gọi nó nhưng hình như tâm tình thằng bé không tốt lắm, có phải là do lúc ở trường bị khi dễ hay không?"

Lục Hàm Châu nói: "Để chút cháu hỏi Ninh Lam, dì đi gõ cửa nói cho Kiều Tẫn biết là cháu gọi điện thoại tìm em ấy, cháu sẽ gọi lại."

Dì Lý vội nói "được"

Lục Hàm Châu gọi điện thoại cho Ninh Lam, cô đang ở phòng làm việc tăng ca, bận đến mức chân không chạm đất, nhận điện thoại liền mở loa ngoài, ném nó lên bàn rồi tiếp tục làm việc.

"Đã muộn vậy rồi, ngài gọi điện tới an ủi công việc sao, tăng lương đi, thực tế chỉ cần vậy thôi."

Lục Hàm Châu nói: "Dì Lý bảo tối nay Kiều Tẫn không xuống dưới ăn cơm, tâm trạng cũng không tốt, lúc cô đưa em ấy về nhà, em ấy cũng như vậy à?"

Ninh Lam đi lấy văn kiện một chút, "Không có mà, tôi đưa về tận đến nhà, tôi còn đưa cậu ấy đi ăn cơm rồi mới về, ngài không phải cho là tôi khi dễ em ấy đi."

Lục Hàm Châu nói: "Cô sẽ không.". Sau đó tắt cuộc gọi.

Ninh Lam nhìn chằm chằm điện thoại di động, "Cái lão già không có lương tâm."

Bên này, Kiều Tẫn một mực ở trong phòng không chịu ra, bất luận dì Lý có nói gì, làm gì cũng không khiến cậu chịu mở cửa, âm thanh dính dính nói: "Không ăn, không đói bụng."

Dì Lý lại nói: "Không ăn thì cũng không được, nhưng tiên sinh gọi điện tìm con, con dậy tiếp điện thoại chút đi?"

Kiều Tẫn dùng giọng mũi lúc bị ngạt, giọng nói như là một cỗ tơ nhện, mềm mại dính dính đáp: "Con nói rồi, không ăn, con muốn ngủ."

Dì Lý không còn cách nào, chờ tới lúc Lục Hàm Châu gọi lại, dì nói mình không ứng phó được. Lục Hàm Châu nói: "Đi, cháu tự mình nói chuyện, em ấy không ăn chính là không ăn đâu."

Cúp điện thoại, Lục Hàm Châu lại gọi cho Kiều Tẫn, cậu vẫn không chịu nghe máy.

Hắn lại gửi mấy cái tin nhắn, kết quả cũng như là đá chìm đáy biển, lại nhìn những lời dỗ dành cậu mà kiên nhẫn cũng dần mất đi.

"Kiều Tẫn, bướng bỉnh phải có giới hạn, có thể khóc lóc om sòm nhưng mà không cho phép không nghe điện thoại."

Kiều Tẫn đỏ mắt suy nghĩ nhìn màn hình, mơ mơ hồ hồ không thấy rõ, chỉ cảm thấy giữa những hàng chữ giống như có ẩn hiện sự tức giận, cậu dụi mắt, thả nhẹ hô hấp, mở miệng không nổi.

Lục Hàm Châu lại gọi điện lần cuối, lần này là gọi video.

Kiều Tẫn ngồi dậy đưa tay nhận điện thoại.

Lục Hàm Châu tưởng kết quả cuối cùng vẫn giống nhau, không ngờ rằng cậu đột nhiên nghe điện, đến hắn cũng hoảng sợ, giây tiếp theo liền bị kinh ngạc đánh sâu đến mức không còn một miếng giáp.

Lý trí tan thành bột mịn.

Ở phía bên kia màn hình, hai má của đứa trẻ này ửng đỏ, ánh mắt mê man, lại vô thức liếm liếm môi một chút, con mèo nhỏ như cuộn lại thành một đống nhỏ, thân mình trắng nõn vẫn đang mặc áo khoác tây trang.

Đó là áo khoác của hắn, đây chính là phòng của hắn!

Chùi uiii, em bé phát tình, muốn tin tức tố của anh, vào phòng ngủ của anh, mặc áo của anh lunnn =))))

Bố cục trang trí quen mắt còn có ga trải giường đen tuyền khiến làn da của cậu càng trắng hơn, lao thẳng vào tầm mắt khiến cho khí huyết của hắn chảy ngược, văn kiện trên tay cứ thế mà trượt khỏi tay.

Trên mặt đất ném rất nhiều áo sơ mi cùng tây trang của hắn, cả phòng rối tung mù tịt, cách màn hình hắn cũng cảm nhận được sự nôn nóng của Kiều Tẫn.

Hai tay cậu gắt gao bấu chặt tây trang, chóp mũi cọ tới cọ lui trên vải, rầm rì hít thở, nghiễm nhiên là không thể an ủi được chú thỏ con này.

Lục Hàm Châu bị hình ảnh trước mặt này đánh một chưởng chấn động, lồng ngực như bị người ta nhét vào một cây đuốc làm hô hấp của hắn nóng bỏng, lục phủ ngũ tạng như là bị thiêu cháy.

Hình ảnh đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn nà bị áo khoác tây trang nửa che che đậy đậy, toàn thân chỉ có một mảnh "quần áo" như vậy, so với cái gì đều là khiêu khích, muốn trêu chọc người.

Nói chung, một omega bị đánh dấu trong kỳ phát tình sẽ vô thức tìm thứ gì đó có mùi pheromone của alpha, tìm cảm giác an toàn trong kỳ phát tình, giống như là động vật nhỏ sẽ tìm thứ gì đó có mùi hương quen thuộc để làm tổ.

Thỏ con này là vì tự cho rằng mình là người của hắn rồi sao?

Lục Hàm Châu bị bản năng này của cậu làm mềm lòng không thôi, lập tức nghĩ đến phần chiết xuất tin tức tố lúc trưa nay, hắn là lo lắng Kiều Tẫn chịu không nổi nên liền chiết ra thừa một chút rồi đưa cho Ninh Lam cất giữ, rốt cuộc hiệu quả cũng chẳng kéo dài được lâu.

Hiện tại hắn chỉ còn cách dẫn dắt Kiều Tẫn dùng thêm chiết xuất pheromone để ức chế kỳ phát tình, nếu không cậu sẽ phải tự mình kiên cường vượt qua kỳ phát tình này.

Dương Cần đã từng khiến cho cậu chịu thống khổ như vậy rồi, nghĩ đến kỳ phát tình là nghĩ đến chuyện đau khổ, nếu cậu lại một lần nữa tự mình vượt qua sẽ khiến suy nghĩ này càng ăn sâu vào máu.

Hắn muốn Kiều Tẫn thay đổi sự sợ hãi và bài xích kỳ phát tình, chỉ có cơ hội lần này thôi.

Lục Hàm Châu chịu đựng khí huyết cuồn cuộn nóng rực, nhẫn tại tính tình gọi cậu, "Kiều Kiều, tại sao em lại không ăn cơm tối?"

"Tôi không muốn ... Không muốn để dì Lý nhìn thấy tôi như này, rất dọa người."

Lục Hàm Châu biết cậu rất dễ ngại ngùng, không ngờ tới cậu còn cảm thấy chuyện này dọa người khác sợ?

"Không dọa người, mỗi một omega đều sẽ như vậy, em đừng sợ."

Kiều Tẫn ghé vào ga giường, cọ loạn thử tìm kiếm biện pháp thoải mái nhất, càng thử càng nôn nóng, âm thanh dính dính hướng tới hắn xin giúp đỡ. "Lục tiên sinh, tôi khó chịu."

"Cần tôi giúp em sao?"

Giọng của Kiều Tẫn nặng nề nói "Ừm" một tiếng, Lục Hàm Châu liền bảo cậu đứng lên đi về phía ngăn tủ bên trái kia tìm cái hộp, nơi đó có thuốc ức chế chuyên dụng dành riêng cho cậu.

Kiều Tẫn từ trên giường đứng lên, không còn chút khí lực nào lập tức ngã ngồi trên mặt đất, hay tay chống đỡ dưới đất run lên.

"Còn có thể không?"

Kiều Tẫn dựa vào tường, khó khăn nói "Vẫn được.". Đi tới chỗ ngăn tủ, tìm thấy lọ thuốc ức chế nhiều gấp đôi buổi trưa liền một lần nữa trở về leo lên giường.

Lục Hàm Châu có một chút khiết phích, nhưng lúc này lại không ngại chút nào nếu Kiều Tẫn làm bẩn giường, ngược lại hắn càng hi vọng hắn cùng ga trải giường cùng cậu làm bẩn giường.

"Lúc trưa nay anh dạy em rồi, còn cần anh dạy lại cho em không?"

Kiều Tẫn lắc đầu, đặt di động lên gối, cậu đã bị kỳ phát tình làm cho hồ đồ, bình thường nhìn thấy Lục Hàm Châu đều muốn trốn, hiện tại lại mặc tây trang của người ta vẫn còn có thể nhẹ giọng nói: "Tôi biết mà."

Góc độ của camera phía bên Lục Hàm Châu vô cùng tốt, có thể thấy cậu nửa quỳ ở trên giường, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh cầm lấy thân lọ thuốc rồi chậm rãi đưa lọ thuốc đi vào.

So với lọ lúc trưa thì lọ này to hơn không ít cho nên cậu phải cố hết sức, thật vất vả mới có thể làm được.

Kiều Tẫn cắn môi, cậu chưa từng ăn qua đồ vật gì lớn như vậy hơn nữa lại đang quỳ nên chỉ một lát sau mồ hôi trên trán liền tuôn ra.

Lục Hàm Châu cảm giác dường như chính mình nghe thấy được một cỗ dịch đậm đặc, dinh dính mang vị sữa ngọt ngấy, âm thanh khàn khàn nói: "Kiều Kiều, đừng cắn môi."

Giọng của hắn như một cỗ ma lực kỳ diệu, Kiều Tẫn không tự chủ được mà nghe theo lời hắn không cắn môi nữa, nhưng khi cậu vừa buông lỏng, miệng liền phát ra một tiếng cực kỳ dính dính.

Lục Hàm Chấu siết chặt ngón tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh, "Kiều Kiều ngoan, dùng hết thuốc ức chế, không được lãng phí."

Kiều Tẫn ngoan ngoãn nhếch mông lên, đem chỗ thuốc ức chế còn sót lại dùng hết.

"Hết, hết sạch rồi." Kiều Tẫn gian nan đem chai thuốc ức chế kia lấy ra, lật ngược đưa cho hắn xem, cùng với đôi mắt đỏ hoe, Lục Hàm Châu cảm thấy may mắn vì mình đang ở nước ngoài, nếu không đêm nay Kiều Tẫn không khóc không được.

"Ngoan lắm." Lục Hàm Châu thuận miệng nói, nói xong nhìn cậu cuộn mình thành một cục, đem mặt chôn vào gối của hắn nhẹ nhàng cọ cọ.

"Bụng đau sao?!"

Kiều Tẫn hô hấp đứt đoạn nhưng giọng nói lại được kéo dài, "Không đau, trướng..."

Lục Hàm Châu sợ cậu dùng sinh ra tác dụng phụ, việc chiết xuất tin tức tố này hắn đã cùng giáo sư Phó và bác sĩ Thẩm bàn bạc qua, phương pháp này chỉ khả thi hơn chút thôi.

"Kiều Kiều ngoan, nói cho tôi biết cảm thấy như thế nào?"

Kiều Tẫn nghĩ nghĩ, "Nóng"

"Còn gì nữa không?"

Kiều Tẫn ý thức mơ hồ, nói không lên lời nhiều lắm, lời nói ở trong suy nghĩ, theo bản năng của mình từng chút nói ra cảm nhận thực thụ, "Muốn ôm."

Lục Hàm Châu nghe thấy cậu nói vậy thiếu chút nữa là không kiềm chế nổi, hô hấp hỗn loạn.

"Nghĩ xem có muốn dễ chịu một chút không?"

Kiều Tẫn vừa nghe có thể dễ chịu một chút, vội vàng gật đầu: "Muốn."

Lục Hàm Châu hít sâu hai lần ổn định hơi thở, dụ dỗ cậu, nói: "Được, vậy em làm theo lời tôi hướng dẫn, không được làm sai cũng không cho phép lâm trận rồi lại bỏ chạy, nói vậy em hiểu rõ chưa?"

Kiều Tẫn ngoan ngoãn gật đầu.

"Để tay đặt ở nơi em vừa dùng thuốc ức chế đó." Lục Hàm Châu nhìn cậu một lần nữa quỳ đứng dậy, làm theo lời hắn nói tìm tới nơi vừa đổ thuốc ức chế vào, trong nháy mắt thấy bối rối, đôi mắt đỏ như bị sương mù bao phủ, khiến cậu cảm thấy như thế sắp hỏng mất.

Hắn vừa định nói bước tiến hành tiếp theo, kết quả Kiều Tẫn tự mình mở rộng, còn nhanh hơn lời của hắn.

!!

Đêm qua Kiều Tẫn mệt cực kỳ, ngủ lúc nào không biết, ngay cả cuộc gọi video bị tắt lúc nào cũng không hay, buổi sáng lúc tỉnh dậy lại thấy điện thoại để bên gối còn phòng ngủ thì là một mảnh hỗn loạn, lập tức dọa cậu dựng thẳng người.

Đêm qua cậu?!!!!

Kiều Tẫn vội vàng cúi đầu, nhìn thấy chính mình vẫn còn đang mặc áo khoác tây trang của Lục Hàm Châu, liền tay chân luống cuống cởi ra, bò xuống giường.

Ngày hôm qua cậu đem phòng ngủ cùng giường của Lục Hàm Châu biến thành như vậy, cậu thế nào mà một chút ý thức cũng không có.

Cậu chỉ nhớ rõ mình cảm thấy không thoải mái, dì Lý gọi cậu xuống ăn cơm, cậu lại không xuống, sau đó ... Sau đó Lục Hàm Châu hình như đã gọi điện cho cậu.

Kiều Tẫn lập tức hồi phục tinh thần, cậu nhận điện thoại của Lục Hàm Châu, sau đó Lục Hàm Châu lại chỉ dẫn cậu từng bước một ... Cậu nhìn đồ vặt trên mặt đất, nhớ lại tất cả.

A... Quá dọa người rồi.

Lúc này, chuông điện thoại lại vang lên, Kiều Tẫn thấy trên màn hình hiện ba chữ Lục tiên sinh, không dám nghe máy lại không dám tắt, càng nghĩ càng thấy vẫn nên nghe điện thoại.

Lục Hàm Châu và cậu bị chênh lệch múi giờ, lúc nghe điện thoại đã là nửa đêm, bị giọng nói gọi "Lục tiên sinh" vừa ủy khuất, vừa áy náy này của cậu trực tiếp làm cho choáng váng.

Tên nhóc thỏ con này trời sinh là đến để trêu ghẹo hắn.

"Còn khó chịu không?" Lục Hàm Châu hỏi.

"Không, không có khó chịu, cảm ơn."

Kiều Tẫn nói cảm ơn vẫn thấy áy náy không thôi, "Thực xin lỗi, tôi làm bẩn quần áo với giường của ngài mất rồi, ngài có thể hay không ... có thể đừng giận không, tôi đem đi giặt có được không?

Lục Hàm Châu nói; "Không cần để ý, dì Lý sẽ đến dọn."

Kiều Tẫn sửng sốt, hắn vậy mà không tức giận, lại cẩn thận hỏi hắn: "Vậy ngài ... hôm nay trở về sao?"

Lục Hàm Châu chợt lạnh mặt, biết rằng bình thường cậu thấy mình liền trốn, ngay cả ăn cơm cũng hận không thể không cùng hắn ngồi một bàn ăn.

"Sao vậy, em hi vọng tôi trở về hay không hi vọng tôi trở về?"

Kiều Tẫn mím môi không dám nói, cậu cũng không biết. Cậu sợ Lục Hàm Châu, mỗi lần gặp mặt nói chuyện đều không tốt, sợ hắn tức giận, nhưng lại có chút muốn gặp hắn.

Sự chần chừ của cậu khiến Lục Hàm Châu nghĩ cậu không muốn gặp hắn, nhân tiện nói: "Yên tâm đi, hai ngày tới tôi vẫn chưa trở về, hiện tại có chút việc cần phải giải quyết trước. Được rồi, mau thay quần áo rồi xuống lầu ăn cơm, có việc thì gọi điện thoại cho Ninh Lam."

Kiều Tẫn chớp mắt nhìn điện thoại bị ngắn, ánh mắt hiện lên chút ủy khuất.

Cậu không có nói là không muốn gặp, cậu muốn nói là mình sẽ cố gắng học tập để không khiến hắn tức giận, muốn làm cho hắn thấy vui vẻ.

 Không lẽ lại nói sai rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy