3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Tẫn thay quần áo, không thấy có khẩu vị gì nhưng vẫn xuống lầu ăn cơm.

Dì Lý lo lắng hỏi cậu: "Con có khỏe không? Tối qua không ăn cơm, giờ có thấy đói bụng không?"

Kiều Tẫn lắc đầu: "Không đói bụng ạ." Thực ra là cậu không có khẩu vị gì hết, lại ngẩng đầu hỏi: "Dì Lý ơi, Lục tiên sinh thích cái gì vậy ạ?"

Dì Lý sửng sốt: "Có chuyện gì vậy?"

Kiều Tẫn rũ mắt uể oải nói, "Con không biết tại sao sáng nay hắn lại tức giận, con muốn giải thích nhưng lại không biết hắn thích cái gì. Dì đã chăm sóc hắn nhiều năm, dì có biết không ạ?"

Dì Lý: "Tuy là dì chăm sóc hắn rất nhiều năm nhưng dì cũng không biết là hắn thích cái gì. Lục tiên sinh rất ít khi ở nhà, hơn nửa căn nhà nhà cũng chỉ có mình dì ở, chăm sóc hắn. Cho dù hắn có về nhà cũng chỉ ăn một bữa cơm rồi lại đi vội lên phòng sách."

Kiều Tẫn buông thìa xuống, thật sự không có khẩu vị gì hết.

Lục tiên sinh thật sự không hay ở nhà, kết hôn với hắn lâu như vậy rồi cũng chỉ cùng nhau ăn vài bữa cơm, cũng không thấy hắn tỏ ra cực kỳ thích thứ gì.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Dì Lý nói; "Trước tiên con phải ăn cơm đã, dì đi lên dọn phòng."

"Khoan đã!"

Dì Lý bị cậu dọa suýt nữa thì trẹo chân, "Sao... sao thế?"

Kiều Tẫn nói: "Con, để con giúp dì dọn phòng. Sáng nay con không có tiết, buổi tối có thể đến trường sau ạ."

Dì Lý cười, "Không cần đâu. Dọn phòng là việc của dì mà, làm gì có đạo lý nào lại để cho chủ nhà làm việc. Con không có tiết thì đi nghỉ ngơi đi."

Kiều Tẫn sợ bà phát hiện ra mình đem phòng của Lục Hàm Châu biến thành một bãi chiến trường, buông thìa bước nhanh đến cầu thang đi lên, "Tự con lên dọn là được ạ, con... đúng, con muốn giúp hắn dọn dẹp."

Dì Lý hiểu rồi, nguyên lai là người vợ nhỏ này muốn tự mình giúp chồng thu dọn nha.

"Vậy được thôi."

Kiều Tẫn mở cửa ra, tuy rằng nhìn thì đơn gian nhưng tóm lại trong phòng vẫn là một mảnh hỗn độn, còn có chỗ giấy bị vò nhăn trong thùng rác, hai má hơi ửng hồng.

Đêm qua lá gan của cậu cũng lớn thật, thế mà lại chạy đến phòng của hắn, láo loạn một hồi, lại còn ... làm bẩn phòng hắn.

Kiều Tẫn nhặt lấy tây trang và áo sơ mi của hắn để sang một bên, gỡ ga giường và chăn đem đi giặt sạch, tìm tòi học hỏi hơn nửa ngày mới dọn được sạch sẽ.

Dọn dẹp hết một giờ đồng hồ, Kiều Tẫn lại không có việc gì làm liền đi lấy đầu gỗ ra ngồi phía trước cửa sổ điêu khắc.

Cách đây một thời gian, cậu nhận được một đơn đặt một đôi búp bê gỗ, giờ cậu vẫn chưa làm xong.

----------

Lục Hàm Châu chỉ ngủ hơn 3 tiếng rưỡi, bởi vì không được ngủ nhiều nên lúc tỉnh dậy có hơi đau đầu.

Hắn nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian ở trong nước hẳn đang là buổi chiều, không sai biệt lắm.

Mới vừa buông di động chuẩn bị đứng dậy, lại thấy chuông điện thoại vang, hắn ngồi dậy nghe máy, giọng nói bên kia cẩn thận gọi một tiếng, "Lục tiên sinh."

Giọng Lục Hàm Châu có chút khàn khàn, "Có chuyện gì vậy?"

Kiền Tẫn nhìn trong máy giặt là một đống hỗn độn, ấp a ấp úng không nói lên lời, Lục Hàm Châu khẽ nhíu mày, nhẫn nại nói: "Có chuyện gì cứ nói ra đi."

"Tôi, tôi làm quần áo của ngài hỏng mất rồi." Kiều Tẫn áy náy cực kỳ, tay để trên máy giặt bắt đầu run, thật cẩn thận cùng hắn thương lượng: "Tôi bồi thường cho ngài có được không?"

Lục Hàm Châu nghe không hiểu: "Đồ gì cơ?"

Kiều Tẫn ấp úng đem lời nói lại, chuyện là cậu đem tây trang của Lục Hàm Châu cùng chăn và ga giường đem đi giặt máy, kết quả tây trang bị nhăn đến mức suýt thì biến dạng, nói chung là không thể mặc được nữa.

Cậu không hay mặc tây trang nên không biết chỗ quần áo này của Lục Hàm Châu rất đắt, là tây trang đặt may, không thể giặt máy.

"Tôi sẽ bồi thường cho ngái, chính là ... tôi không biết chúng có giá bao nhiêu."

Lục Hàm Châu nói, "Kiều Tẫn, chúng ta đã kết hôn rồi."

Kiều Tẫn sửng sốt. "Vậy..."

Lục Hàm Châu nhăn mày, giọng nói khàn khàn có chút mệt mỏi nói, "Tây trang dĩ nhiên có giá, nhưng quan trọng là tấm lòng của em, em giúp tôi giặt quần áo là ngoan rồi, hỏng rồi thì kệ đi. Chúng ta là vợ chồng, không cần tính toán như vậy."

Kiều Tẫn vẫn không hiểu được nhiều, "Ngài... không trách tôi sao?"

Lục Hàm Châu nói: "Ừ, đừng áy náy quá. Việc dọn dẹp như này về sau để dì Lý giải quyết đi, em chăm chỉ luyện tập khiêu vũ là được rồi."

Lần đầu Kiều Tẫn làm sai lại không bị mắng, có chút ngây người, không đáp lời hắn.

Lục Hàm Châu nói: "Đừng tự trách mình, nói vậy thôi, tôi rời giường đây."

Kiều Tẫn còn muốn nói gì đó, kết quả điện thoại của Lục Hàm Châu đã tắt rồi, câu nói "Anh chừng nào thì về nhà" chưa kịp nói, bị nghẹn lại ở trong cổ họng, cậu bướng bỉnh tự mình nghĩ tiếp.

"Em nhớ anh rồi."

Mỗi kỳ phát tình đều kéo dài tới năm ngày, nhưng bởi vì Kiều Tẫn không biết khống chế tin tức tố nên thời gian có dài hơn một chút.

Cậu vốn định đến trường nhưng Lục Hàm Châu sợ cậu gặp chuyện không may nên bảo Ninh Lam giúp cậu xin nghỉ phép một tuần.

Ngày thứ năm, thời điểm Lục Hàm Châu về nước, Ninh Lam gọi điện thoại thông báo cho cậu biết, Kiều Tẫn nhân cơ hội này hỏi cô Lục Hàm Châu thích cái gì, Ninh Lam giảo hoạt cười, "Hắn thích em đó."

Kiều Tẫn hoảng sợ, "Không, không có khả năng đâu ạ."

Ninh Lam cười khẽ: "Đồ ngốc nhà em. Đúng rồi, thuốc ức chế em dùng hết rồi phải không?

Kiều Tân nói: "Vâng ạ, hôm qua đã dùng hết rồi."

Ninh Lam nâng mí mắt nhìn thang máy sắp đi đến văn phòng của Lục Hàm Châu, hạ giọng hỏi Kiều Tẫn: "Em có biết thuốc ức chế mà mình dùng là gì không."

Kiều Tẫn cũng muốn hỏi, trước đây từng mơ hồ nghe thấy mình bị dị ứng thuốc ức chế, nhưng Lục Hàm Châu nói cậu chỉ bị dị ứng với loại thuốc ức chế kia thôi, loại mà hắn chuẩn bị thì cậu sẽ không bị dị ứng.

Cậu cũng kiểm tra qua rồi, cậu không bị dị ứng với loại thuốc mà hắn chuẩn bị nhưng hiệu quả sao lại không được như thuốc ức chế thông thường, còn phải dùng nó mỗi ngày?

Ninh Lam nói: "Thật ra cái kia là chiết xuất pheromone của Lục Hàm Châu."

"A?"

Ninh Lam chỉ biết Lục Hàm Châu sẽ không nói cho Kiều Tẫn biết, tự mình chịu đựng, hắn chính là người chỉ làm mà không nói, cô cũng không thể trơ mắt nhìn ông chủ nhà mình hi sinh không cần báo đáp như vậy.

"Em bị dị ứng với thuốc ức chế, tất cả các loại đều không dùng được, lần trước nhập viện cũng là bởi vì nguyên nhân này, nhưng em lại sợ Lục tiên sinh nên không chịu cho hắn động vào em."

Ninh Lam nói, cố ý dừng lại để Kiều Tẫn tiêu hóa câu nói này.

Một lát sau, cô cảm thấy không khác biệt lắm, lại tiếp tục nói cho cậu nghe, "Hắn chung quy lại là không muốn em mỗi lần tới kỳ hát tình đều phải tự mình kiên cường vượt qua, sợ em khó chịu nên đành phải lừa em nói đó là thuốc ức chế. Cho nên đây là lí do vì sao mà hắn bảo chị mang thuốc ức chế đến cho em vào hôm em biểu diễn ấy, lúc đó chị đang ở trong một cuộc họp rất quan trọng."

Kiều Tẫn nhất thời không thể tiêu hóa lượng thông tin lớn đến như vậy, nhất thời choáng váng.

Ninh Lam: "Chiết xuất pheromone là trực tiếp rút ra tin tức tố, dẫn đến choáng váng đầu óc, ăn cơm cũng không vô, di chứng đi kèm còn có nôn mửa, ngất xỉu. Em không tin lời chị nói thì có thể đi hỏi bác sĩ. Giáo sư Phó là người giúp hắn rút tin tức tố."

Ninh Lam xem náo nhiệt, không chê chuyện này lớn, tận lực dùng giọng m trọng nói, kỳ thật phân lượng mà Lục Hàm Châu rút cũng chỉ làm hắn có chút choáng váng.

Kệ đi. Bốn bỏ lên năm.

Kiều Tẫn bị chấn động, Lục Hàm Châu vậy mà lại yên lặng làm nhiều việc như vậy cho cậu, vì không muốn cậu áy náy nên không nói cho cậu biết sự thật.

Ninh Lam thở dài, nói "Em không chịu cho hắn động vào người, cũng không thể để hắn phải đi rút tin tức tố cả đời đi, em nhẫn tâm à?"

Kiều Tẫn mơ hồ trả lời: "Không!"

Ninh Lam cố ý xuyên tạc lời cậu: "Em không cho hắn động vào người?"

Kiều Tẫn không dám nói là không cho hắn động vào người, nói lắp nửa ngày mới nói được ra: "Em... không phải ý đó. Từ nay về sau em sẽ không để anh ấy phải chiết xuất pheromone nữa."

Ninh Lam trong nháy mắt nở nụ cười, vừa định nói chuyện tiếp, ngẩng đầu một cái lại gặp giọng nói vừa trầm vừa lạnh lẽo kia: "Ninh Lam."

"Duma." Ninh Lam phản xạ theo quán tính tắt cuộc gọi, nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Lục Hàm Châu mà có chút khẩn trương nói, "Ông chủ, ngài về tới đây lúc nào vậy."

"Vừa mới tới." Lục Hàm Châu quét mắt nhìn cô đang chột dạ một cái, "Thời gian đi làm ít buôn chuyện riêng với người khác, có chuyện thì đợi thời gian nghỉ ngơi nói, đừng nói ở văn phòng."

Ninh Lam vội "vâng" một tiếng.

"À đúng rồi, Ngật Hoa năm nay đưa tới một bản hợp đồng, tôi đặt trên bàn của ngài rồi."

"Tôi xem qua rồi." Lục Hàm Châu gõ bàn của cô một cái, nói: "Mấy ngày gần đây đều bận rồi, cô hôm nay không cần tăng ca, tan làm sớm một chút đi."

Ninh Lam thụ sủng nhược kinh, "Ông chủ ... ngài không phải là muốn sa thải tôi đâu, đúng không?"

Lục Hàm Châu ngoài cười nhưng trong không cười, đáp: "Thích tăng ca? Được, tôi nán lại ..."

Ninh Lam vội vàng nói: "Không phải! Lại tăng ca thì tôi chết luôn mất. Tôi phải dành thời gian để bán quan tài."

Lục Hàm Châu nhếch môi cười, "Được rồi, đừng nhiều lời nũa, dọn dẹp một chút rồi về đi."

Ninh Lam thử thăm dò vẻ mặt của hắn, châm chước nói: "Aiya, ông chủ, ngài xem người ta đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, ngài đi công tác lâu như vậy rồi hôm nay về sớm một chút, về thăm vợ nhỏ đi?"

Lục Hàm Châu thần sắc cứng đờ, xoay người nói: "Xong việc rồi thì tan ca đi."

---------

Dì Lý thúc giục Kiều Tẫn ăn cơm, cậu cũng không động đũa, nghĩ nghĩ muốn chờ Lục Hàm Châu trở về cùng ăn cơm.

Chờ từ lúc bảy rưỡi đến mười một giờ vẫn chưa thấy hắn về nhà.

Kiều Tẫn có đói nhưng nhớ người cũng thành không đói, rên lên hai tiếng rồi đi lên lầu. Tắm rửa xong xuôi nằm ở trên giường lắn qua lăn lại, làm thế nào cũng không ngủ được, bật dậy đi ra chỗ cửa sổ ngồi nhìn.

Đèn đường chiếu sáng hai bên nhưng lại không có chiếc xe nào chạy qua đây.

Kiều Tẫn ôm đầu gối ngồi một lúc, mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng động cơ, lập tức bừng tỉnh đứng dậy đi xuống xem. Lục Hàm Châu từ trên xe bước xuống, cánh tay còn đang vắt áo khoác dài, tay kia thì day day tâm mi có chút mệt mỏi.

Đột nhiên, Lục Hàm Châu dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Kiều Tẫn theo bản năng mà lùi về sau một cái, kéo lấy tấm rèm che khuất mình, cẩn thận điều chỉnh hô hấp như là sợ hắn phát hiện ra?

Cậu lại thăm dò một chút, Lục Hàm Châu đã không còn đứng ở sân nữa rồi, cậu mơ hồ nghe thấy hắn đang nói chuyện với dì Lý.

"Vâng. Ở công ty đã ăn rồi. Dì đi nghỉ ngơi đi."

Dì Lý nói: "Ngài đừng có liều mạng như vậy, công ty lại không thể không đến, bản thân mệt muốn chết rồi đến lúc đó lại có người đau lòng, anh cũng đừng chê dì lải nhải dài dòng, nhìn anh lớn lên nên lời nói có hơi vô tư, dì coi anh như là con trai dì vậy."

Lục Hàm Châu cười nhẹ: "Vâng, cháu biết chừng mực, cháu cũng không có phúc được có một người mẹ tốt như dì Lý. Có đôi khi rất hâm mộ Nhược Triệu."

Dì Lý cười: "Hâm mộ cái gì, nếu mà tên nhóc thối kia bằng một nửa anh thì tôi cũng vui rồi."

Lục Hàm Châu lại cùng bà hàn huyên một hồi rồi mới lên lầu. Kiều Tẫn nghe thấy tiếng hắn mở cửa, một lát sau mới ra cửa đi tới thư phòng.

Kiều Tẫn cảm giác được hô hấp của mình có chút nặng, trong phòng dày đặc mùi vị của tin tức tố, cảm giác quen thuộc cho cậu biết kỳ phát tình lại tới nữa rồi.

Thuốc ức chế đã dùng hết rồi, Ninh Lam lại không đưa tới thêm, hơn nữa cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà để Lục Hàm Châu đi rút tin tức tố.

Cậu đứng ở cửa, ngón tay khoát lên tay cầm, trong đầu hiện lên hình dáng của Lục Hàm Châu đối với cậu ôn nhu, nhẹ nhàng, lại nghĩ tới hình dáng hắn ôm mình hôm ấy, còn thấp giọng khẽ cười dáng vẻ ngốc ngếch của cậu.

Lục Hàm Châu giống như là .... không hề đáng sợ như vậy.

Cậu lại nghĩ tới nhưng lúc có alpha khác tới gần mình, là cái loại cảm giác ghê tởm muốn né tránh. Cậu chính là có một chút không thể lý giải được tại sao lại có chút khẩn trương như thế này.

Hơn nữa lúc Lục Hàm Châu chạm vào cậu, cậu sẽ thấy cực kỳ đáng sợ, chính là cái cảm giác muốn thân cận nhưng cũng thấy sợ hãi.

Ngoài cửa phòng đều im lăng.

Kiều Tẫn bị thiêu đốt có chút choáng váng, vặn tay cầm mở cửa đi đến thư phòng, hít sâu mấy hơi rồi giơ tay gõ cửa.

"Vào đi."

Kiều Tẫn lại hít thật sâu vào một hơi, xoay tay mở cửa thư phòng, đứng ở của thấy hắn đang ngồi ở sau bàn làm việc xoay mình xem văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên nhìn, nhất thời cậu không biết nói gì.

Lục Hàm Châu lực áp bách cực lớn làm cho cậu theo bản năng lùi bước.

Kiều Tẫn cắn môi nghĩ muốn trở về, ngay lúc cậu lui về phía sau thì Lục Hàm Châu ngẩng đầu lên, "Có chuyện gì?"

Kiều Tẫn đôi mắt đỏ ứng, một luồng tin tức tố từ cửa bay vào, Lục Hàm Châu thả nhẹ giọng, hắn cưới đứa trẻ này vừa nhát gan lại sợ đau.

Mắng không được, không mắng cũng không được.

Nhẹ cũng khóc mà nặng cũng khóc, rất khó hầu hạ.

Hắn giáo huấn nhiều alpha đến mức bật khóc nhưng vẫn phải nhẹ nhàng với omega này, giống như chỉ động một chút cũng sẽ phá hư cậu vậy.

Hắn thật sự là hết cách.

Kiều Tẫn nhìn hắn thở dài, hai tay nắm chặt vạt áo, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Em... em muốn tin tức tố của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy