4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Hàm Châu nhất thời không có phản ứng, lại biết rằng thuốc ức chế kia chính là pheromone của hắn, theo phản xạ có điều kiện mà hỏi: "Trong nhà hết thuốc rồi sao?"

Kiều Tẫn tiến tới chỗ hắn gật đầu nói: "Ngày hôm qua đã dùng hết rồi."

Lục Hàm Châu thả nhẹ giọng, cầm lấy di động vừa tìm trong danh dạ, vừa nói: "Em về phòng chờ trước đi, lát nữa tôi sẽ mang thuốc cho em."

Kiều Tẫn biết hắn định làm gì, cố lấy dũng khí lớn tiếng nói: "Em không cần cái kia."

Lục Hàm Châu lại sửng sốt, điện thoại gọi người kia đã kết nối được, "Bác sĩ Thẩm, bên cậu còn giữ .... Kiều Tẫn!"

Kiều Tẫn trong lòng quýnh lên, chạy một mạch tới giật điện thoại trong tay hắn tắt đi, Lục Hàm Châu trầm giọng: "Em làm cái gì vậy."

Kiều Tẫn bị vẻ mặt trầm xuống của hắn ép làm giảm đi nửa phần dũng khí, nhưng kỳ phát tình khiến cậu không còn nhiều lí trí như thế, cái miệng nhỏ khẽ hít hơi, từng bước lui về sau.

"Em, muốn tin tức tố của anh." Kiều Tẫn đỏ mặt, mãi mới nói được một lần.

Tin tức tố vị sữa bay đến chóp mũi Lục Hàm Châu khiến hắn suýt nữa thì đứng không vững.

"Đưa điện thoại cho tôi."

Kiều Tẫn giấu ở sau lưng không chịu đưa, Lục Hàm Châu có chút bất đắc dĩ, "Em yên tâm, tôi sẽ không đánh dấu em ... Từ từ, em vừa mới nói cái gì?"

Kiều Tẫn đỏ mặt, nắm chặt hai tay, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, lặp lại một lần nữa: "Em muốn tin tức tố của anh."

Lúc này Lục Hàm Châu mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, nhíu mày: "Ai nói cho em biết?"

Kiều Tẫn mím môi không nói, Lục Hàm Châu nghĩ cũng biết là Ninh Lam, đè lại tâm trạng nói: "Đừng nghe Ninh Lam nói bậy, cũng đừng bị lời của cô ấy ảnh hưởng, tin tức tố cũng giống thuốc ức chế. Nghe lời, trả điện thoại cho tôi."

Kiều Tẫn ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn trả điện thoại cho hắn.

Lục Hàm Châu lại muốn gọi điện thoại, Kiều Tẫn có chút mất mát mà cắn môi, trong lòng chua xót. Lục Hàm Châu không muốn cậu. Cậu đã nói rõ ràng như vậy nhưng Lục Hàm Châu vẫn là không muốn cậu.

Kiều Tẫn càng nghĩ càng khó chịu, cho dù vậy cậu cũng không muốn hắn lại đi rút tin tức tố lần nữa.

"Không cần nữa, muộn quá rồi ...." Kiều Tẫn nói xong cũng không chờ hắn dáp, xoay người đi ra ngoài.

Lục Hàm Châu lại tóm lấy cổ tay cậu, "Em nháo cái gì, chịu đựng kỳ phát tình dày vò sao? Không muốn sống nữa rồi."

Kiều Tẫn vừa quay đầu lại, một giọt nước mắt rơi lộp bộp xuống tay hắn khiến hắn ngẩn người: "Kiều Tẫn?"

"Em không, không thấy khó chịu nữa, anh đừng đi rút tin tức tố." Kiều Tẫn bối rối nâng tay gạt nước mắt, "Thật đó, anh đừng ... đừng rút nữa."

Lục Hàm Châu hơi cau mày, trong lòng âm thầm ghi nhớ "công lao" này của Ninh Lam, trên mặt lại tận lực ôn hòa nói: "Không sao, không đau đâu. Rút một chút tin tức tố coi như giải độc."

Cái gì mà giải độc. Kiều Tẫn có ngốc cũng biết lượng tin tức tố trong cơ thể là cố định, trừ lúc đến kỳ phát tình. Đột nhiên làm giảm lượng tin tức tố sẽ khiến thân thể bị tổn thương.

Huống chi hắn không phải là tỏa ra ngoài, mà là rút ra.

(Giải thích đoạn này cho mọi người điểm khác nhau nghĩa là tỏa ra thì là chủ động, như lúc alpha tỏa ra pheromone để an ủi omega ý. Còn rút ra thì là bị động, giống như lúc chúng ta đi rút máu ấy, rút xong sẽ thấy hơi choáng váng.)

Kiều Tẫn cúi đầu rơi nước mắt, Lục Hàm Châu không còn cách nào đành phải tắt điện thoại bước tới ôm cậu, đưa tay lau nước mắt, có chút không thạo mà dỗ cậu: "Không được khóc, tôi không rút tin tức tố thì em sẽ phải tự chịu đựng vượt qua kỳ phát tình. Chút khó chịu kia tôi chịu được, em đừng khóc."

Kiều Tẫn dùng sức lắc đầu, "Không, không phải."

"Em không cho tôi chạm vào em, hơn nữa em còn nhỏ, nếu về sau muốn ly hôn thì tôi cũng không thể đánh dấu em. Đây là cách duy nhất rồi."

Kiều Tẫn nghe thấy hai chữ ly hôn liền hơi run rẩy, tuy rằng lúc đầu là bị ép kết hôn với Lục Hàm Châu, nhưng ở chung thời gian dài như vậy, cậu đã nghĩ không muốn rời đi nữa rồi.

Cậu muốn bị hắn đánh dấu.

"Em không muốn ...."

Lục Hàm Châu: "Ừm, tôi biết. Em không cần tự tách. Là tôi tự mình lựa chọn, tôi tình nguyện rút tin tức tố vì em, em chỉ cần nhận nó là được rồi."

Kiều Tẫn cảm thấy mọi chuyện ngày càng chệch hướng, trong lòng loạn lên liền nâng mắt ngẩng đầu lên hôn Lục Hàm Châu, khi môi của Lục Hàm Châu đầy nước mắt hắn mới thấy choáng váng.

!?

Lục Hàm Châu toàn thân cứng đờ, hai mắt thất thần, hai tay cũng ngay lập tức hóa đá.

Kiều Tẫn thấy hắn bất động, hai người hôn mỗi cũng chỉ là dán môi như vậy, trong lòng cực kỳ khó chịu, định lùi bước quay trở về, nâng tay lau nước mắt.

Cảm giác muốn trốn tránh ngày càng mạnh mẽ, khi Kiều Tẫn rời khỏi cái ôm, trong lòng cậu đứng ngồi không yên, cơ thể lảo đảo bước ra ngoài.

Một đường mùi sữa.

Lục Hàm Châu nhìn bóng dáng của cậu, chậm rãi nắm tay thành quyền. Kiều Tẫn bởi vì đang trong kỳ phát tình nên không đủ lí trí, hắn không thể cũng bị mê hoặc, lợi dụng cậu được.

Lục Hàm Châu một lần nữa cầm lấy điện thoại, vừa mới chuẩn bị gọi thì thấy Kiều Tẫn đang quỳ gối ở cửa, bả vai khẽ run rẩy, mùi sữa trong nháy mắt càng thêm đậm đà như là bị tăng lên gấp mười lần.

Hắn bước nhanh tới, kéo người lên: "Kiều Tẫn."

Kiều Tẫn hô hấp nặng nề, ngay cả mí mắt cũng phiếm hồng, lông mi rung rung, hai tay vô lực bám vào tay hắn cũng phát run, theo bản năng ngã vào lồng ngực của hắn khóc.

Lục Hàm Châu cũng bị mùi hương của tin tức tố làm ngồi luôn trên mặt đất, đưa tay thử chạm vào sau gáy Kiều Tẫn. Tuyết thể đã sưng đến không còn hình dạng, nóng bỏng muốn thiêu cháy người.

Vừa mới lấy về một chút lí trí lại bị đánh bay mất.

Hiện tại cậu bị đốt nóng đến hồ đồ, ánh mắt mơ màng không có tiêu cự, liếm liếm đôi môi hơi khô, theo bản năng mà muốn hấp thu tin tức tố của alpha.

"Lục tiên sinh."

Lục Hàm Châu đã nghe qua ba chữ này không biết bao nhiêu lần nhưng cảm giác như móng vuốt đang cào cào lòng hắn lúc này vẫn là lần đầu hắn được cảm nhận. Suýt chút nữa sự tự chủ của hắn bị đánh bay hết.

Kiều Tẫn ôm chặt người hắn, cả người phát run, nóng đến toát mồi hôi.

Lục Hàm Châu nhẹ hít vào một hơi, hắn sợ mình cũng không kịp rút tin tức tố, ghé vào tai cậu hỏi: "Tôi đánh dấu em tạm thời có được không? Kỳ phát tình qua rồi sẽ hết hiệu lực."

Kiều Tẫn nghe không lọt, hắn nói gì đều đáp "được", ngoãn ngoãn để lộ ra gáy.

Cậu tự mình nhéo tuyến thể. Lục Hàm Châu suýt nữa bị cảnh tượng này kích thích quỳ luôn xuống, nhẹ nhàng ôm cậu trấn an, sau đó cúi đầu liếm tuyến thể, cảm giác được người trong lòng khẽ run lên, cùng lúc đó dùng sức cắn một phát lên tuyến thể mỏng manh.

Mùi máu tươi cùng mùi sữa hòa quyện lại, hòa hợp đến kỳ lạ, thêm vào đó cùng tin tức tố của Lục Hàm Châu giao hòa cùng một chỗ.

Lục Hàm Châu mạnh mẽ lấy lại lý trí, rót vào tuyến thể một ít tin tức tố, Kiều Tẫn lại run đến lợi hại, mồ hôi cũng chảy ra ngày càng nhiều.

Giống như một con cá sắp chết, thân thể cậu căng cứng rồi đột nhiên mềm nhũn ra. Lục Hàm Châu cau này duỗi tay ra, đánh dấu cậu tạm thời.

Lục Hàm Châu ôm Kiều Tẫn đang xụi lơ về phòng, đánh dấu tạm thời cũng ổn.

Hắn thả người xuống giường, xoay người đi tìm quần áo sạch sẽ để cho cậu thay, kết quả không những không tìm được lại còn bị một thân thể nóng rực cọ tới cọ lui, hô hấp đem theo mùi sữa dừng ở gáy hắn.

"Ôm."

Lục Hàm Châu thẳng lưng, giọng nói mềm nhũn ở bên tai, từng chút từng chút khiêu chiến sự bình tĩnh của hắn.

"Lục tiên sinh, xin anh." Âm thanh của Kiều Tẫn ngày càng mềm, hơn nữa lúc này ý thức mơ hồ ôm hắn, giọng điệu tinh tế. Quả thực không khác như đang câu dẫn là mấy.

Lục Hàm Châu nuốt khan.

"Tiên sinh." Tay Kiều Tẫn mò về đằng trước, vụng về học cách Lục Hàm Châu vừa đánh dấu cậu tạm thời, tìm đến tuyến thể của hắn, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ.

Lục Hàm Châu bị cậu làm cho hô hấp lộn xộn, tuyệt vọng phát hiện ra hắn động dục rồi.

Tin tức tố khống chế lý trí. Lục Hàm Châu xoay người, đưa cậu về ngồi lại trên giường rồi phóng thích một cỗ tin tức tố, Kiều Tẫn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại thỏa mãn.

Lục Hàm Châu ngậm tuyến thể của cậu, làm cậu phát run, giọng dính dính gọi: "Tiên sinh."

"Đánh dấu." Kiều Tẫn nhắm mắt lại, hai má đỏ ửng tìm đến môi hắn đòi hôn, "Muốn anh đánh dấu."

Lục Hàm Châu trong đầu chạy toán, đoán không ra đánh dấu này là gì. Hắn vừa mới đánh dấu cậu tạm thời, đó cũng là đánh dấu mà?

Kiều Tẫn không có nhiều kiên nhẫn như hắn, thấy hắn bất động thì lại chủ động ngẩng đầu: "Lục tiên sinh ... tiến vào."

Mùi sữa đặc quánh một lần lại một lần tỏa ra, Lục Hàm Châu giữ cằm cậu, muốn cậu lấy lại một chút lí trí, dỗ cậu nói chuyện.

"Kiều Tẫn, nhìn tôi."

Kiều Tẫn khó khăn mở mắt nhìn hắn, Lục Hàm Châu nói: "Nói theo tôi."

Kiều Tẫn: "Nói theo tôi."

Lục Hàm Châu bật cười, "Không cần phải nói câu này."

"Không cần phải nói câu này."

Lục Hàm Châu thấy cậu thật ngốc nghếch, cũng không biết là đang nói cho ai nghe, nhưng vẫn nhìn vào mắt của hắn, từng chữ một đều tự mình cùng hắn lặp lại.

"Kiều Tẫn cùng Lục Hàm Châu phải vĩnh viễn ở bên cạnh nhau."

"Kiều Tẫn cùng Lục Hàm Châu phải vĩnh viễn ở bên cạnh nhau."

"Không hối hận?"

"Không hối hận!" Kiều Tẫn nói xong, duỗi tay ra ôm lây cố hắn kéo xuống, "Còn chưa nói xong sao? Nóng."

Lục Hàm Châu đưa tay che khuất mắt cậu, "Ngoan, cứ giao cho tôi đi."

---------

Thời điểm Kiều Tẫn tỉnh lại, lưng đau không động được, cậu hít sâu một hơi nâng tay.

Tay chỗ xanh chỗ tím !!

Hẳn là không phải bị đánh đâu. Theo phản xạ muốn ngồi dậy, kết quả lại bị một bàn tay túm trở về, "Mới sáng sớm đã không thành thật."

Kiều Tẫn trực tiếp bị dọa sợ, nhìn ga giường cùng cách bài trí quen thuộc trong phòng.

"Ngài ngài ngài ...." Kiều Tẫn lại nói lắp, nói không thành lời.

Lục Hàm Châu xoay người đè cậu xuống, ngón tay đặt trên môi cậu, "Thế nào, thỏa mãn rồi liền không chịu trách nhiệm à?"

Kiều Tẫn chớp chớp mắt nhìn hắn, kí ức như thủy triều ùa về. Đêm qua cậu giống như là tự mình chạy đến thư phòng của Lục Hàm Châu tìm hắn đòi đánh dấu.

Không biết xấu hổ quá rồi.

Lục Hàm Châu thấy cậu giơ tay che mặt, cười cười ghé vào tai cậu, "Nhớ lại thấy thẹn thùng à?"

Kiều Tẫn không nhìn qua đầu, nhỏ giọng nói: "Mới, mới không có thẹn thùng."

"Vậy sao mặt của em đỏ thế?" Lục Hàm Châu xoa xoa tai cậu. "Còn có, sao tai lại nóng thế này? Phát sốt rồi?"

Kiều Tẫn đẩy tay hắn ra, lui ra khỏi chăn.

"Nóng quá."

"Nói dối." Lục Hàm Châu cười cười gõ trán cậu, đem người túm ra khỏi chăn, nghiêm túc nói: "Tối qua tôi không biết em có đủ minh mẫn hay không, là tôi chủ động, hiểu chưa?"

Kiều Tẫn nhẹ nhàng gật đầu, "Vâng."

"Biết ý tôi là gì không mà vâng. Em bị đánh dấu rồi cả đời này sẽ không thể rời khỏi tôi."

Kiều Tẫn cúi đầi nhìn cánh tay cùng ngón tay của mình, lại nhìn thấy trên người Lục Hàm Châu có vết cào, nén lại ngại ngùng, nhỏ giọng nói: "Kiều Tẫn cùng Lục Hàm Châu phải vĩnh viễn ở bên cạnh nhau, em nhớ rõ."

Lục Hàm Châu trong lòng ấm áp: "Ngoan quá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy