5 - Mang thai (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khụ khụ khụ."

Lục Hàm Châu về tới nhà phát hiện dưới lầu không có ai, chỉ biết Kiều Tẫn đang ở trên lầu điêu khắc búp bê gỗ, quả nhiên đẩy cửa ra liền thấy cậu.

Hắn lên tiếng nhắc, Kiều Tẫn ngẩng đầu nhìn hắn cười: "Anh về rồi à."

Lục Hàm Châu tựa vào cánh cửa, "Em nhận đơn ít thôi, cũng không phải là không nuôi nổi em."

"Em thích điêu khắc gỗ thôi." Kiều Tẫn không có chút bất mãn nào, cười tít mắt, cầm đầu gỗ hướng đến chỗ hắn một chút: "Đàn anh, anh thật tốt."

Lục Hàm Châu bị bộ dáng ngốc nghếch này của cậu làm cảm thấy ngọt lịm, mỉm cười "Nhóc con ngốc."

Kiều Tẫn đặt đầu gỗ xuống, chống tay đứng lên, hơi lộ ra bụng to vì quần áo cũng không quá rộng. Lục Hàm Châu bước nhanh tới đỡ cậu, tay kia thì để ở trên bụng.

"Có mệt không?"

"Không mệt."

Lục Hàm Châu đặt tay ở bụng cậu bắt đầu sờ sờ, Kiều Tẫn bị hắn sờ đến mức ngứa ngáy. Lần đầu mang thai nên không có kinh nghiệm gì cả, mọi chuyện chỉ có thể nghe theo bác sĩ và dì Lý.

Lục Hàm Châu đau lòng, nhưng lại không có cách nào thay cậu mang thai, chỉ có thể nói để cậu mang thai một lần duy nhất này thôi.

Kiều Tẫn trời sinh dáng người thon gầy, mang thai hơn 5 tháng lộ bụng to so với người khác không kém là mấy, thắt lưng mảnh khảnh càng làm bụng lộ rõ.

Lục Hàm Châu: "Quỷ con, con đem toàn bộ dinh dưỡng lấy hết rồi phải không nên bụng mới to như vậy."

Kiều Tẫn vẫn có chút thẹn thùng, nhất là bởi vì trong thời gian mang thai nhiệt độ cơ thể của cậu tăng cao, tin tức tố tỏa ra cũng tương đối hỗn loạn mỗi khi bị kích thích.

Cậu khống chế tin tức tố vốn không phải là tốt lắm, hiện tại lại càng loạn, không có cách nào ra khỏi cửa.

Hơn nữa lúc mang thai, tử cung đè ép bàng quang sẽ khiến cậu buồn đi vệ sinh nhiều hơn. Nhưng đó vẫn không phải là quan trọng nhất, điểm mấu chốt là tuyến tiền liệt bị đè ép, làm cậu dấy lên từng đợt cảm giác.

Lúc Lục Hàm Châu không có ở đây, có đôi khi cậu cũng tự mình cảm nhận được rõ.

Lục Hàm Châu người này lại cố tình không biết tiết chế, từ khi nghe thấy bác sĩ nói đã tới thời kỳ thai an toàn liền bắt đầu tính toán làm một lần, hơn nữa dù biết tình trạng hiện tại của cậu mà đặc biệt thúc tới chỗ bàng quang.

Đêm qua hắn thậm chí, thậm chí còn không ....

Tui đoán là không mang bao =)))

Kiều Tẫn không muốn nghĩ nữa, ở trong lòng Lục Hàm Châu mà vừa thẹn vừa giận, giãy nhẹ muốn cách xa một chút.

"Trốn cái gì?"

Lục Hàm Châu cầm cổ tay cậu, dắt cậu tới phòng vũ đạo. Kiều Tẫn nhất thời có dự cảm không tốt lắm. Thân thể cậu hiện tại nặng nề, không thể khiêu vũ. Hắn muốn làm cậu thôi!

"Em có chút mệt, muốn trở về ngủ một lát." Kiều Tẫn quay người, lại bị hắn giữ chặt cổ tay.

"Dì Lý nói chiều nay em đã ngủ hơn ba giờ đồng hồ rồi, vừa mới tỉnh dậy." Lục Hàm Châu hoàn toàn không bị cậu lừa gạt, thậm chí còn nhanh tay khóa cửa lại, sau đó từ tủ quần áo lấy ra bộ quần áo khiêu vũ đưa tới trước mặt cậu.

Kiều Tẫn hoảng hốt, "Đàn, đàn anh, anh đừng làm bậy."

"Đừng lộn xộn, tôi nghiêm túc đó." Lục Hàm Châu cố ý xuyên tạc ý tứ của cậu, cầm quần áo đưa qua. "Tôi muốn xem dáng vẻ mặc vũ phục của Kiều Kiều, mặc cho đàn anh xem có được không?"

Kiều Tẫn lắc đầu: "Không được, em không mặc được."

Lục Hàm Châu nói: "Thử một lần. Nếu thật sự không mặc được thì chúng ta không mặc nữa, có được không?

Ngoài mặt thì là cùng cậu thương lượng, nhưng trên thực tế hắn căn bản không cho cậu có đường lui. Có đôi khi lúc Kiều Tẫn tắm rửa nhìn thấy bụng của mình đều cảm thấy xấu hổ không thôi, làm sao mà mặc được bộ này.

"Không được, không được đâu."

Lục Hàm Châu tỏ vẻ thở dài, "Thôi vậy, Kiều Kiều không thương tôi. Hiện tại chỉ yêu tên nhóc con vô liêm sỉ trong bụng kia thôi."

Kiều Tẫn đã sớm cảm nhận được, chính là trời sinh hay thẹn thùng, xấu hổ lại thêm tính tình bị động. Lục Hàm Châu nói nhiều hơn hai câu liền ậm ờ nghe theo hắn.

"Nhưng em không có cách nào tự mặc."

Lục Hàm Châu rất ân cần nói, "Để chồng giúp em."

"Nếu nhân viên đều biết anh ở nhà đều như thế này thì anh làm sao có thể ra uy được nữa."

Lục Hàm Châu cười tít mắt, "Dáng vẻ như nào? Dáng vẻ cưng chiều em hả."

Kiều Tẫn chừng mắt lườm hắn một cái, "Dáng vẻ không đứng đắn!"

Lục Hàm Châu mỉm cười giúp cậu cởi áo sơ mi, trên tay còn cầm quần áo khiêu vũ, vải dệt nên người rộng hơn, bắt mắt hơn áo sơ mi rất nhiều. Mỗi một đường cong đều vô cùng tốt.

Bụng tròn, eo thon. Lục Hàm Châu cảm thấy xoang mũi nóng lên, đưa tay lên sờ, may quá vẫn ổn.

Kiều Tẫn ngượng ngùng không biết đứng như thế nào mới tốt, đỏ mặt hỏi hắn: "Vậy được chưa? Xem xong rồi thì để em cởi ra, khó chịu."

Lục Hàm Châu thật vất vả mới dỗ dành được cậu mặc vào, làm sao có thể để cậu cởi ra dễ dàng như thế. Bàn tay đặt trên bụng tinh tế vuốt ve, hô hấp dừng ở bên gáy cậu.

"Kiều Kiều, tôi muốn nhìn em khiêu vũ."

Bởi vì đang mang thai nên nhiệt độ cơ thể Kiều Tân tăng cao, mọi chỗ trên cơ thể đều vô cùng nhạy cảm, bị một câu này của hắn dấy lên cảm giác, nhẹ nhàng hô hấp, "Nhưng mà ...."

"Ừm?"

Kiều Tẫn nghiêng đầu, ánh mắt lờ mờ nói "Em như thế này còn khiêu vũ, không đẹp"

"Vợ của tôi là người đẹp nhất thế giới."

----------

Kiều Tẫn từ lúc mang thai liền thay đổi tính hình, rất khó chiều. Lúc ăn cơm nói gì cũng bảo không đói, không chịu ăn. Kết quả quá giờ cơm lại nói muốn đi ăn chè khoai dẻo ở quán kia.

Quán chè khoai dẻo đó Lục Hàm Châu biết, quán đó cách rất xa nhà, lại không bán đồ mang về.

Chết tiệt!

Lục Hàm Châu nói: "Tôi cho người đi mua."

"Không được, không cho bọn họ mua." Kiều Tẫn không vui, sợ nhân viên của Lục Hàm Châu biết cậu mang thai tham ăn, "À đúng rồi, còn muốn ăn bánh cuốn, chân giò hấp đậu tương và bánh gato."

Lục Hàm Châu ngây người, "Em có thể ăn được nhiều đồ như vậy sao?"

Kiều Tẫn hé miệng, "Em muốn tự mình tới quán, mua về đến nơi ăn không ngon."

"Được được được, lên lầu thay quần áo rồi tôi chở em đi." Lục Hàm Châu giúp cậu thay quần áo, vừa nhỏ giọng nói: "Dì Lý mà biết sẽ lại nói là không dinh dưỡng, em chính là lại ụp cho tôi cái nồi."

Đội nồi á mọi người =)))

Kiều Tẫn lúc này mới vui vẻ, cười tít mắt không ngừng.

Cậu rất ít khi chủ động nói muốn ăn cái này, cái nọ, không quá kén ăn lại dễ nuôi. Chẳng qua sau này mang thai rồi, cái gì cũng đều muốn ăn, tình tính cũng không nhút nhát, mềm mại như trước, có chút giống một con nhím con.

Lục Hàm Châu thật ra rất thích cậu như bây giờ, trong mắt rực lửa, có hồn.

Lục Hàm Châu lái xe chở cậu đi ăn từng món một, kết quả còn chưa tới chỗ bán bánh gato thì cậu đã bảo ăn no rồi, vừa vuốt bụng vừa nấc.

"Uầy, khéo thật." Giáo sư Phó vừa lúc mang theo con gái đến mua bánh, thấy bọn họ liền đi tới chào hỏi.

Phó Lệnh Ý trong tay dắt một bé trai trông trắng trắng mềm mềm lại có chút nhát gan, chớp chớp hai mắt ngoan ngoãn chào:"Con chào chú Lục, chú Kiều ạ."

Phó Lệnh Ý đã chạy tới, hai mắt lóe sáng mà sờ sờ bụng Kiều Tẫn, lại ngửi được một cỗ mùi sữa, hít mũi, cọ người cậu. "Thơm quá a."

Lục Hàm Châu đen mặt, nghiêng đầu nhìn giáo sư Phó: "Quản con gái của anh đi."

Giáo sư Phó gõ gõ đầu con gái, "Lệnh Ý, không được nháo, dẫn em đi trọn món tráng miệng đi, chút nữa rồi đi đón baba tan làm."

Phó Lệnh Ý không nghe lời, cầm cổ tay Kiều Tẫn không buông. Hiện tại con bé lớn hơn rồi, đang học lớp 1, nhảy vào đại dương tri thức nên giờ càng khủng bố.

"Lớn rồi, thấy rồi, lớn lắm rồi, thật muốn tìm cách thu nhỏ lại đem đi." Phó Lệnh Ý hất cằm, khiêu khích Lục Hàm Châu. "Nhường cho con trai chú sau này đến trường cẩn thận một chút."

Kiều Tẫn: "......"

Giáo sư Phó: "..... Lệnh Ý."

Phó Lệnh Ý lè lưỡi, sét đánh không kịp bưng tai hôn Kiều Tẫn, xong còn liếm môi dưới cứ một đứa trai hư, "Thơm."

Sét đánh không kịp bưng tai: nhanh chóng.

Lục Hàm Châu: "Chậc."

Giáo sư Phó bất đắc dĩ nhìn con gái nhà mình một cái, anh đi dạy trên đại học không hay cùng nhóc con đến trường.

Hôm nay bị thầy giáo mách nói nhóc đi trêu chọc tiểu cô nương, ngày mai lại báo nhóc đánh bạn nam kia, hôm nào đó lại bảo dưới sự hướng dẫn của giáo viên, nhóc lại leo lên giàn giáo mà chỉ có học sinh lớp 6 mới có thể leo.

Mặt mũi thì xinh xắn, thanh tú, vung tay một cái lại thành đại vương vùng núi.

Giáo sư Phó nghiêng đầu nhìn Kiều Tẫn đang cúi mặt nhìn xuống nghe Phó Lệnh Ý giảng cho em trai nghe bánh nào ăn ngon, không khỏi thở dài, "Cũng không biết giống ai."

Lục Hàm Châu nói: "Giống ai thì tôi không biết, nhưng sau này phải nghiêm túc không thể để nhóc con này tiếp cận con gái tôi."

Kiều Tẫn: "Anh làm sao mà biết được đây là con gái?"

Lục Hàm Châu nói: "Con trai cũng được, tôi không kén chọn."

Đây là vấn đề chọn hay không chọn sao?

Ba người ngồi một lúc, Kiều Tẫn thỉnh thoảng dừng ánh mắt trên mặt giáo sư Phó, dường như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Giáo sư Phó nhìn ra được điểm này, họ nhẹ một cái nói, "Đúng rồi Kiều Tẫn, tôi gần đây cũng muốn để Lệnh Ý đi học vũ đạo hay gì đó, muốn hỏi cậu một chút."

Vừa vặn điện thoại của Lục Hàm Châu vang lên, hắn vừa đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại vừa cười: "Con gái anh đi học khiêu vũ thì có thể đem gậy kim cô bẻ gãy luôn."

Kiều Tẫn vẫn không biết anh đã nhìn thấu cậu, nghi hoặc hỏi: "Lệnh Ý muốn đi học khiêu vũ sao?

Giáo sư Phó mỉm cười nói: "Lệnh Ý mà đi học khiêu vũ không phá tan cái phòng học là may rồi. Anh thấy em có chuyện muốn nói, lại ngại không muốn cho Lục Hàm Châu biết. Nói đi, em muốn hỏi chuyện gì?"

Kiều Tẫn không ngờ cậu chỉ nhìn có hai cái liền bị nhìn thấu, có chút xấu hổ mở to mắt, nhỏ giọng hỏi: "Chính là, lúc anh mang thai hai đứa nhỏ, chỗ này ... có bị trướng đau không?"

Giáo sư Phó nhìn theo hướng tay cậu chỉ, nhất thời hiểu ra.

"Anh trái lại không bị đau, có thể là do cơ địa của mỗi người, cũng có thể do trước đây anh cấm người kia phát dục. Em bị đau à?"

Kiều Tẫn đỏ mặt gật đầu, "Chạm một cái liền đau, có đôi khi đang ngủ cũng bị đau tỉnh ngủ."

Giáo sư Phó: "Anh nghĩ có thể là do bị kích thích đó, bất quá omega trên thế giới cũng chia nam nữ, nam omega phát dục không hoàn toàn như thế, sẽ bị tắc nghẽn là chuyện bình thường, Lục Hàm Châu giúp em xoa nắn là được. Nếu vẫn còn lo lắng thì có thể đến bệnh viện khám thử xem."

Kiều Tẫn: "Nếu như nhào nặn sẽ không có vấn đề gì chứ?"

"Anh cũng không xác định được, bình thường đều bị tích sữa thành một cục cứng rắn, em vẫn chưa sinh mà đã bị đau thì có thể đến bệnh viện xem xem. Nếu em ngại đi bệnh viện thì hôm nào đến nhà anh để bác sĩ Thẩm giúp em khám?"

Kiều Tẫn gật đầu, "Có phiền bác sĩ Thẩm quá không ạ."

Giáo sư Phó ôn nhu cười khẽ, "Anh ấy là bác sĩ, có cái gì mà phiền với không phiền chứ, bất quá anh nghĩ chắc là không có vấn đề gì đâu. Tình trạng giống em cũng không ít, có khi là quá trình tiết ra sữa cũng sẽ có chút đau, đành chịu khó."

Kiều Tẫn giật giật mắt mấy cái, bỗng nhiên giống như càng đau.

Giáo sư Phó hỏi cậu: "Có hối hận không?"

"Chuyện gì ạ?"

"Mang thai đứa nhỏ."

Kiều Tẫn ngẩng đầu, nói: "Không hối hận, em có thể chịu được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy