Pokemon: The Scenic M #15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà Emily nằm trong một khu đô dân cư mới, chưa có quá nhiều người ở nên đa phần là những thảm cỏ bao la và những tòa chung cư ma cao vút, những nơi hay tụ tập nhiều người cũng cách nhau khá xa. Nơi đây vốn đã yên tĩnh nay càng yên tĩnh hơn về đêm. Vì cũng lỡ trễ rồi nên tôi xin chú Nathan cho ở lại nhà bạn mình chơi đến tối muộn, tất nhiên là chú đồng ý rồi. Tôi có ghé quán cơm lề đường để mua một phần cho mình rồi mới đến nhà Emily, ăn tối nhờ nhà người khác thì kì lắm.

Trong lúc Emily lo chuyện cơm nước với gia đình thì tôi ăn gọn phần cơm của mình ngoài phòng khách sau đó lên phòng cô ấy nghỉ ngơi và làm vài ván game thư giãn. Lúc sau, bạn tôi cũng lên phòng rồi hai đứa cùng chơi game rồi nghe nhạc cũng rất bình thường. Nhưng điện thoại Emily thỉnh thoảng sẽ có thông báo tin nhắn và cô ấy kiểm tra nó với một thái độ không thoải mái lắm, tận hai rồi ba lần như thế tôi mới tò mò mà hỏi.

"Vụ gì vậy? Đừng nói là đội tuyển nữa nha". Tôi biết Emily được chiêu sinh vào đội tuyển Nhà huấn luyện giỏi của trường vì sự xuất sắc của cô ấy mà ai cũng biết. Emily thì không thật sự hài lòng với nó vì mặc dù nói là đội tuyển nhưng nó chẳng khác gì một lớp học huấn luyện Pokemon nghiệp dư trá hình, vừa chẳng mang lại nhiều lợi ích mà vừa phí thời gian.

"Ừ đúng rồi". Cô ấy không vui vẻ lắm

"Không thích thì cứ out đi, nguyên đám nói rồi mà. Không có người này cũng có người khác thôi có gì đâu mà sợ"

"Vấn đề không phải như vậy, có nói muốn out đâu. Tao huấn luyện dở chết mẹ, định vô đó để học mà..."

"Ủa? Mày đi mấy bữa rồi nói nó như hạch mà, vô trỏng cũng học hành được thêm cái gì đâu? Rồi còn dở là dở làm sao? Pokemon thì mày rành nhất nhì lớp mà". Tôi vẫn chưa hiểu ý của Emily lắm, chỉ thấy rằng cô ấy đã tự phiền vì chuyện này mấy ngày nay rồi trong khi nếu là tôi thì tôi có thể rời khỏi đó ngay khi cảm thấy nó chẳng mang lại lợi ích gì cho tôi

"Huấn luyện viên chuyên nghiệp cần học nhiều lắm ba, ngoài kia còn nhiều người giỏi hơn mà đâu thể so hết được. Như cái thằng tóc trắng đó, ban đầu tao đánh với mấy người khác đang êm, tới thằng đó cái tao chủ quan không dùng vật phẩm hỗ trợ cái bị thua đúng xàm. Biết vậy tập trung luyện nhiều hơn có khi vô được chung kết rồi"

"À... thì cũng lỡ rồi, ai cũng có lúc sai mà. Ba cái này thi cho vui thôi chứ có quan trọng thành tích hay gì đâu. Mày làm tới vậy cũng hết mình rồi". Tôi cố nói điều gì đó có ích nhưng không hiệu quả cho lắm

"Mày còn vô được chung kết mà, thi cho vui của mày là vậy hả? Còn chiều nay nữa, mày có cách thu phục được Milotic bài bản trong khi tao chỉ bắt Pokemon theo phản xạ. Có khi mày còn giỏi việc huấn luyện Pokemon hơn tao nữa...". Emily trầm xuống

"Sao giờ mày đi so sánh với tao? Theo tao nha, cái việc huấn luyện Pokemon này nó khó đánh giá hơn là mày thắng cái giải, mày bắt được con này hiếm, con kia mạnh,... Mấy cái đó giống như điểm số trên trường, chỉ nói lên được một phần thực lực của mày thôi chứ không phải tất cả. Còn nhiều yếu tố lắm, Pokemon nó không giống kiến thức trong sách mà cứ học thật thuộc là sẽ giỏi, kiểu... mày phải gắn bó rồi hiểu Pokemon của mình nữa. Tao thấy nó mới là cái cốt của nhà huấn luyện, và cái đó thì tao mới cần học mày nhiều đó tại... Có ai đời nào để Pokemon của mình dính mấy cái không hay rồi ngồi đây thảnh thơi đâu. Tao còn chẳng biết làm gì cho Meowscarada nữa mà". Tôi đùa cợt có chút gượng gạo

Emily im lặng nhìn vào màn hình điện thoại, suy nghĩ một lúc.

"Chắc tao cứ huấn luyện Pokemon như nhỏ đến giờ vẫn làm là được, đúng không?"

"Ừ... ừ... mày trãi đời nhiều với đám Pokemon của mày rồi tự động giỏi lên à, ba cái này mà học hành sách vở gì". Tôi tiếp tục thả câu đùa của mình

"Thôi tính sau đi. Làm tiếp game nữa không?"

"Ờ... ok"

Chưa hiểu rõ quyết định cuối cùng của Emily cho lắm nhưng có lẽ đã có giải pháp gì đó riêng cho mình rồi. Cô ấy không để những suy nghĩ không đâu gây phiền não nữa và có thể tận hưởng buổi tối này thật thoải mái, thế là tốt rồi.

Sau đêm nay tôi hân hoan hơn bao giờ hết vì cuối cùng Meowscarada cũng có thể trở về nhà và đến trường cũng tôi rồi. Mai đồng thời cũng là cuối tuần, tôi đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho sự trở về của Meowscarada. Phòng ngủ đã được sắp xếp gọn gàng và ấm cúng, với những bông hoa tươi thắm trên bàn và những gói kẹo nhiều vị trái cây là phần quà nhỏ tôi dành của cô ấy. Thay cho mình một bộ đồ nghiêm chỉnh là bước cuối cùng trước đón Meowscarada ở bệnh viện.

Thời tiết hôm nay dịu nhẹ với những cơn gió mang theo hương thơm tươi mát của thiên nhiên. Bầu trời chan hòa sắc xanh với vài đám mây bồng bềnh báo hiệu cho một dịp tốt. Meowscarada sắp được chú đưa ra ngay thôi còn tôi đang đứng ở quầy đợi lấy thuốc cho cô ấy, sẽ không có gì đáng nói nếu thằng tóc trắng lần trước không chen ngay trước mặt tôi.

"Tránh ra coi, tới lượt tao mà". Tôi tức giận đẩy ra nhưng cậu ta vẫn đứng yên ở đó

"Kẻ mạnh thì được ưu tiên". Cậu ta đùa cợt với tôi

"Cút! Tao không muốn gây sự với mày nữa, sao cứ kiếm chuyện với tao vậy?"

"Gây sự đéo? Pokemon mày cần mua thuốc chả lẻ của tao không cần. Đang gấp công chuyện, nhường xíu đi"

"Hàng có hai người chờ một chút chết cha mày hả?". Tôi nắm áo cậu ta kéo thẳng về phía sau rồi bước lên trước. Y tá đã đem bịch thuốc cậu ta yêu cầu lên trước nên một lần nữa tôi lại bị đẩy về sau. Bực bội vì mình là người đến trước mà không được lấy phần trước thằng chen ngang, tôi đục vào vai rồi đứng đối mặt với cậu ta

"Tao đã đéo cần mày xin lỗi, coi như tao không muốn nhắc lại vụ này rồi. Mày cố tình chứ không có gấp gáp gì ở đây hết á"

"Chill... Tao gấp thật mà, cho xin lỗi đi, mệt quá". Cậu ta vuốt ngược tóc của mình, né ánh mắt của tôi với thái độ chỉ coi tôi là điều phiền phức không muốn dây dưa nữa.

"Đụ mẹ". Tôi suýt chút nữa thì đấm vào mặt hắn thì bị giữ lại bởi Zeraora quen thuộc

Josagaki bước đi điềm đạm từ hành lang của bệnh xá đến chỗ chúng tôi. Vành nón che hết mắt, tay bỏ túi quần, tà áo khẽ đung đưa trong làn gió nhẹ, anh ấy lúc nào cũng xuất hiện một kiểu phong cách lịch thiệp như vậy. Suýt nữa tôi lại gây chuyện không đúng nơi nữa rồi, bỏ qua Violet Dream và nhận phần thuốc của mình trước khi quay mặt về phía phòng bệnh.

"Khoan đã! Tôi có chuyện cần nói với hai cậu, đúng lúc cả hai điều có mặt ở đây". Giọng anh ấy khiến tôi đứng sững lại

Chú Nathan và Meowscarada cũng vừa mới bước ra từ phòng bệnh, thật trùng hợp là mọi người lại có mặt đông đủ ngay lúc này.

"Anh phụ huynh của Minoru, tôi có chút thông báo muốn cho anh và cả tụi nhỏ nghe nữa. Anh có rảnh để bỏ ra vài phút không?"

"Ờ... xin lỗi, tại... tôi sắp phải đi làm nữa rồi. Định đưa Meowscarada về thôi rồi sẽ đi nếu có là thông báo gì thì Minoru có thể nói lại với tôi sau cũng được. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ gia đình chúng tôi"

"Hôm nay là cuối tuần mà chú Nathan, bình thường chú đâu có đi làm". Tôi hơi thắc mắc

"Tại chú nghỉ hai bữa nay rồi nên phải đi làm bù lại. Trả Meowscarada về cho con đó, đồ đạc gì chú đem về hết rồi hai đứa xong chuyện thì cứ về thẳng nhà thôi. Chú đi trước nha". Xong lời chú tạm biệt tất cả chúng tôi rồi rời đi một cách vội vả

"Chúng ta ra ngoài quán nước kế bên rồi tôi nói, ở đây không tiện lắm"

"Ông anh có bao nước không ông anh?". Violet Dream lại dở thói ngông cuồng của cậu ta. Không lời nào từ Jogasaki đáp lại tên hỗn xược này, người gì mà điềm tĩnh phát sợ

Thế mà tại quán café anh ấy thật sự bao nước cho tất cả mọi người, tôi chẳng biết mình thì có ích lợi gì cho anh ấy mà cứ được đối đãi tốt hết lần này đến lần khác như vậy. Jogasaki đặt điện thoại của mình lên bàn cho chúng tôi tự lướt xem một vài tấm ảnh. Đó là hình của một số người ngẫu nhiên nào đó mà chúng tôi chưa từng quen biết nhưng có một vài trong số đó mặc đồng phục của trường chúng tôi, còn lại là đủ các độ tuổi và giới tính, từ trẻ cấp một đến mấy cô chú trung niên hay cả người già nữa. Tôi nhận ra được hai người là cậu bé tóc đỏ đã mang Chensey của nó tặng cho tôi và cả ông lão chủ thuyền tại cái hồ chúng tôi đến nữa, trong hình là lúc lão đang tự kéo những chiếc thuyền ra, có một bóng mờ của thứ gì đó ở cạnh lão nhưng hình chụp thì không rõ. Jogasaki lấy lại điện thoại và bắt đầu nói.

"Hai cậu có nhận ra người nào trong số những người này?"

Violet Dream lắc đầu, còn tôi nói về cậu bé tóc đỏ và lão chủ thuyền.

"Nhờ phối hợp với ủy ban thành phố và nhà trường các cậu, tôi đã khoanh vùng được một số nghi phạm. Tất cả những người tôi vừa cho hai cậu xem không có danh tính thật, tất cả họ là giả..."

Tôi và Meowscarada nhìn nhau bằng sự hoang mang còn Violet Dream vẫn sẳn sàng để nghe tiếp câu chuyện.

"Có một vài Pokemon có khả năng cải trang thành người hoặc Pokemon khác và nhà huấn luyện của chúng có thể dùng chuyện đó vào mục đích xấu. Theo giả thuyết của tôi, Pokemon giả dạng này đang thực hiện một kế hoạch nào đó có tính toán và quy mô. Tôi sẽ loại trừ Ditto vì nó không thông minh như vậy, còn lại sẽ là Zoroark, Pokemon có đủ khả năng nhất để làm tất cả những việc trên. Nó ngắm tới tất cả nhà huấn luyện với mục đích cho càng nhiều Pokemon tiếp xúc với loại chất kích thích mới để làm gì đó thì vẫn chưa rõ. Tôi biết được chuyện này qua việc tìm hiểu Chansey của Minoru, nó đã cho tôi biết cách nó vào tay Zoroark và đã chứng kiến Pokemon đó giả dạng và tiếp xúc với rất nhiều người. Tuy nhiên tôi vẫn chưa tìm hiểu được tại sao cơ thể Chansey lại tự tạo ra chất đó và nó cũng không biết điều đó. Xin phép cậu cho tôi giữ Chansey thêm một thời gian nữa nhé, hiện tại tình hình của nó vẫn rất tốt và chúng tôi cũng tìm được phương pháp giúp nó trở về bình thường rồi"

"Dạ... cảm ơn chú"

"Gọi tôi bằng anh được rồi, tôi không già đến thế". Tôi bất ngờ trước câu này của Jogasaki, cứ tưởng anh ấy chẳng quan tâm đến cách xưng hô chứ. Tôi cũng muốn gọi như thế nào đó cho dễ gần một chút nhưng trông anh ấy cứ lạnh như băng khiến tôi cũng khá rén, giờ thì thoải mái hơn rồi.

"Vì hai cậu đã nhấn sâu vào vụ này rồi nên tôi muốn hai cậu giúp đỡ, hãy để ý đến những nhà huấn luyện trong trường học cũng như Pokemon. Nếu có bất cứ dấu hiệu gì khả nghi thì hãy báo lại cho thầy cô, người của tôi sẽ luôn có mặt ở trường kịp lúc. Đừng quên nhắc nhở bạn bè về điều này, mặc dù tôi có đề nghị nhà trường sẽ tuyên truyền ở buổi sinh hoạt dưới cờ nhưng đám học sinh thì chẳng bao giờ quan tâm cái giờ đó đâu. Thật là...". Anh ấy kéo vành nón xuống và thở dài

"Vậy nếu bắt gặp được con cáo đó giả làm người thì tôi đánh nó ra bã luôn được không. Tại nó mà Inteleon bây giờ bị nhốt ở nhà suốt chán vãi ra". Violet Dream bắt tay ra sau đầu than vãn

"Tùy cậu... Tôi nói xong rồi, về trước đây". Jogasaki rời đi với ly nước còn uống dở. Gần ra khỏi cửa quán anh ta lại ngoảnh mặt lại nhìn chúng tôi một lần nữa

"Violet Dream, cậu không cần kể với phụ huynh nữa đâu tôi đã nói trước rồi. Cho tôi gửi lời chào". Giọng anh còn vương một chút trước khi hoàn toàn mất hút theo bóng hình anh

Tôi nhìn Violet Dream có vẻ hơi bất ngờ lẫn một chút hứng thú, cậu ta nốc hết ly sinh tố việt quất của mình rồi chạy đi với một nụ cười trên môi. Tôi nán lại đợi Meowscarada uống hết phần của cô ấy rồi cả hai chúng tôi trở về nhà, càng ngày càng có nhiều chuyện kì lạ đang chờ đón chúng tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro