20. Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phuwin

Cũng không biết hôn mê bao nhiêu ngày nhưng lúc vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Pond, trong lòng vui sướng không thể nào tả nổi, hắn hiện tại đang gục đầu ngủ bên cạnh cánh tay của tôi, bình yên tới mức chẳng dám đánh thức. Tôi cứ nằm đó nhìn Pond cho tới khi người nọ nhúc nhích, mà dù có như thế nào thì tôi vẫn cứ nhìn thôi, hắn là người yêu của tôi cơ mà.

Pond vừa mở mắt thì đã nhào tới ôm chầm lấy cả cơ thể tôi, tôi cũng khá bất ngờ với hành động này của hắn, chắc hẳn lo lắng cho tôi dữ lắm nên mới vội vàng đến thế. Tôi cười mỉm rồi đưa tay vỗ vỗ tấm lưng rộng của hắn: "Tao không sao hết, vẫn còn sống sờ sờ trước mặt mày cơ mà."

"Phuwin, anh nhớ bạn, nhớ bạn rất nhiều. Để anh ôm bạn một lát nhé?"

Tôi ngạc nhiên khi nghe Pond đổi xưng hô nhưng không hề sến súa chút nào, ngược lại còn thấy đáng yêu vô cùng. Hắn nói một cách vồ vập, cảm tưởng như sắp tắt thở đến nơi. Năm phút sau hắn tách ra, sau đó đưa tay lên miết nhẹ khuôn mặt đầy vết trầy của tôi, nhẹ nhàng nói: "Lúc biết bạn tỉnh dậy anh như người mới chết đi sống lại, bạn có biết anh lo cho bạn nhiều lắm không? Anh chẳng muốn đánh mất bạn, cũng chẳng muốn để bạn dễ dàng rời xa anh. Ước nguyện của anh là mong thế giới sẽ đối xử dịu dàng với bạn một chút, nhưng lỡ sau này có khắc nghiệt quá thì hãy chạy về mà ôm lấy anh, bởi vì phía sau bạn lúc nào cũng có anh ở bên."

Chẳng hiểu sao nghe Pond nói như thế tôi liền oà khóc, nước mắt cứ úa ra không thể kiểm soát được. Tôi cũng vòng tay ôm lấy hắn chặt cứng, cảm nhận từng hơi ấm mà hắn truyền đến, những lúc như vậy tôi mới biết bản thân mình không hề cô đơn, ít ra vẫn có người yêu thương và lo lắng cho tôi đến mức này.

"Ba mẹ em có biết em gặp tai nạn không?" Khoảnh khắc thốt ra câu hỏi này, lòng bỗng dưng đau đớn vô cùng.

"Họ biết chứ... nhưng lại không bay về kịp để thăm bạn, mà bạn cũng đừng buồn nhé, mọi người ai cũng lo lắng cho bạn hết."

Pond lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt tôi, hắn hôn lên trán, lên sống mũi rồi đến môi tôi, thật ra cũng không muốn nghĩ nhiều làm gì nhưng mấy hôm nay stress quá, tỉnh lại sau cơn hôn mê kia cũng không hết stress, có lẽ chứng rối loạn tâm lý lại tái phát nữa rồi, tôi đành bất lực mà thở dài.

"Bạn ngồi đây chờ anh, anh chạy ra ngoài gọi bác sĩ rồi quay về ngay."

Ba phút sau thì bác sĩ đã có mặt trong phòng bệnh của tôi, họ kiểm tra sơ qua một lượt rồi dặn dò với Pond phải thế này thế kia, xong xuôi hết mọi thứ thì rời khỏi. Hắn bước đến giường bệnh rồi bảo tôi nên nghỉ ngơi thêm chút, dù gì cũng mới tỉnh dậy nên chưa khoẻ hẳn, nhìn hắn thế này bỗng dưng thấy ấm áp vô cùng, tại sao tôi lại có một người bạn trai tuyệt vời tới vậy chứ.

"Chờ anh xuống dưới mua cháo rồi quay lại liền, chán quá thì để anh mở youtube lên cho xem nhé?" Ôi trời, trông Pond không khác gì đang chăm nom cho con nít luôn, tự nhiên có hơi buồn cười nhưng không dám cười, sợ người yêu sẽ bị tụt mood.

"Bạn tưởng em là trẻ con hay sao mà dỗ ngọt như thế cơ chứ?" Tôi giả vờ bĩu môi trêu chọc Pond, hắn chỉ cười rồi xoa xoa đầu tôi: "Phải, anh chính là xem bạn như trẻ con để có thể chăm sóc cả đời đấy, ai biểu bạn đáng yêu quá làm gì? Lần này nhất định không để cho bạn sụt thêm một kí lô nào nữa."

"Xìiiii, bạn thì hay rồi." Pond lại cúi xuống hôn tôi, sau đó mới chính thức rời khỏi.

...

Hơn một tuần sau tôi mới hoàn toàn bình phục để quay lại trường học, năm nay toàn phải nghỉ vì gặp ba cái vấn đề liên quan đến sức khoẻ, bây giờ nhìn những trang giấy trắng trơn mà thấy mệt mỏi ngang vậy đó, muốn chép lại toàn bộ kiến thức chắc cũng phải mất hơn một tuần, nghĩ tới thôi mà đã nản quá trời. Với lại tôi cũng vừa nghe tin là tầm ba ngày nữa sẽ có kết quả thi học sinh giỏi, áp lực cứ thế mà tăng lên, mà thôi cũng kệ đi, giải nào thì cũng là giải, miễn có là được.

Pond ngồi bên cạnh luồn tay qua mái tóc tôi mà xoa xoa, lúc này những bạn khác cũng chạy tới chỗ tôi để hỏi thăm đủ thứ, cái cảm giác này lâu rồi mới thấy xuất hiện lại, chẳng biết nên vui hay buồn nữa.

Đợi mọi người giải tán hết thì Pond nắm lấy tay tôi rồi đưa lên môi mà hôn xuống, hắn chỉ hôn thôi chứ không nói năng gì cả, tôi thấy vậy liền lên tiếng hỏi: "Bạn sao vậy? Khó chịu trong người hả?"

"Không có gì đâu, chỉ là yêu bạn quá nên muốn hôn thôi."

"Thế à? Làm em cứ tưởng ai lại chọc vào chỗ ngứa của bạn chứ, mà sau này đừng làm bộ mặt khó ở đó được không? Rõ đẹp trai đến vậy mà cứ khoái chằm dằm làm gì chả biết." Tôi lại trách móc hắn nhưng lần này trách là để hắn sửa đổi, ừ thì có bạn trai đẹp mã cũng okay đấy, thế mà lúc nào cũng như bị cướp sổ gạo tới nơi, mặc dù tôi là người yêu của Pond nhưng mỗi lúc nhìn mặt hắn như thế cũng có hơi sợ thiệt, sợ bị hắn ăn sạch.

"Bậy, anh phải chằm dằm vậy mới không để cho người khác cướp bạn đi đâu hết, làm thế tụi nó mới sợ."

"Khiếp hồn ông thần giữ của."

"Yêu bạn quá mà nên phải giữ thôi, đứa nào dám đụng vào là xử đẹp luôn."

Tôi đành lắc đầu ngán ngẩm khi nghe hắn trả lời như thế, mà cũng ngộ thật, trông tôi có đẹp đẽ gì đâu mà sợ người khác cướp mất, đúng là lo xa quá rồi.

...

Pond

Tan học, tôi ngay lập tức thực hiện kế hoạch vỗ béo cho con mèo nhà tôi sau những ngày tháng vô cùng vất vả, cuối cùng là ôm cục bông về nhà mình. Phuwin nói với tôi là mấy hôm nữa ba mẹ nó mới bay về lại Bangkok, những lúc như thế này phải tranh thủ để được ở bên ôm ấp nó chứ. Tôi lấy cho Phuwin bộ đồ pijama hình mấy con gấu Pooh, cũng không hiểu sao lúc đi mua sắm với mẹ thì bất chợt nhìn thấy thứ này, thế là trong đầu liền liên tưởng đến hình ảnh của nó, rồi cứ vậy mà lụm vào giỏ hàng, mẹ tôi lúc đấy cũng hỏi đủ thứ nhưng tôi chỉ trả lời qua loa rằng tôi mua để tặng sinh nhật cho đàn em trong trường thôi.

Phuwin cầm bộ pijama gấu Pooh trong tay mà khuôn mặt tỏ vẻ bất lực, tôi biết nó định mắng tôi đấy nhưng cứ mặc kệ, tôi khôn lõi lưu manh nói trước để cho cái miệng xinh xắn kia của người yêu tôi bớt làm loạn: "Một là bạn mặc nó, hai là bạn cởi truồng, chọn đi."

"Này!"

Hung dữ vậy thôi nhưng vẫn rất ngoan ngoãn mà nghe lời, lúc nó bước ra khỏi phòng tắm thì cũng là lúc tôi đang chuẩn bị tới lượt mình. Tôi dặn nó ngồi trên giường chờ tôi một chút, bao giờ tắm xong thì ra sấy tóc cho nó nhưng nó không chịu, bởi vì nó không muốn biến thành trẻ con, mà tôi cũng không quan tâm cho lắm đâu, nó càng trẻ con tôi càng thích.

Mười phút sau tôi ra ngoài, Phuwin lúc này đang ngồi bó gối chăm chú đọc truyện tranh, nhìn nó còn có một cục trắng tròn mềm mềm trông cưng muốn chết, tôi ngay lập tức nhào tới rồi ôm lấy cả người nó vào lòng mà hít hà hương thơm kia, Phuwin vì bất ngờ nên chưa kịp phòng bị, thế là nó lọt thỏm luôn trong vòng tay của tôi: "Pond à, bạn để em thở cái coi, ôm gì mà chặt cứng."

"Hiếm lắm mới được anh ôm như thế đấy!"

"Chắc chưa? Nghe nói hồi đó có người yêu cơ mà, bộ chẳng lẽ bạn không ôm kiểu này với người yêu cũ hay sao? Đừng có mà bốc phét."

Mèo nhỏ phụng phịu chất vấn tôi, nói chung là chuyện qua lâu rồi nên tôi cũng chẳng nhớ nữa, hiện tại tôi chỉ biết là tôi đang sở hữu Phuwin và yêu nó rất rất nhiều, có khi tốt nghiệp đại học xong tôi nên rước nó về dinh thôi, u mê đến dại luôn rồi.

Hai đứa tôi sau đó thì ngồi xem Spiderman, Phuwin vừa ăn snack vừa coi, nhìn từ góc độ đằng sau thấy hai cái má phính lúc nhai thức ăn phồng ra trông đáng ghét thật chứ, chỉ muốn đè nó ra mà gặm gặm rồi cắn cắn. Thật ra người yêu tôi đã dễ thương sẵn rồi nên lúc Phuwin nó ngồi im không cần làm gì hết tôi vẫn thấy dễ thương, hồi đó ghét nó bao nhiêu thì bây giờ lại mê bấy nhiêu, nghiệp quật mà tổ tiên gánh còn không nổi...

Xem được hai phần ba phim thì Phuwin bắt đầu ngáp, tôi thừa biết nó có vẻ buồn ngủ nên cứ ngồi im đến khi nào nó gục hẳn thì mới tắt TV. Tôi chỉnh lại tư thế thoải mái nhất cho nó rồi đắp chăn, sau đó thì nằm kế bên nó.

"Anh chúc bạn ngủ ngon nhé, yêu bạn nhiều."

...
TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro