Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong giây phút men rượu vẫn đang cọ xát vào trí não, Phuwin cảm giác khuôn mặt hai người ngày càng gần, đến nỗi chóp mũi của họ như thể sắp đụng vào nhau. Ngay sau đó, Phuwin lập tức nhấc tay lên mở ra hai ngón như hình cái kéo trong trò kéo búa bao, lấy tốc độ mạnh mẽ tiến thẳng đến lỗ mũi của Pond. Ngón trỏ và ngón giữa của cậu quyết đoán cắm vào mũi anh rồi tiện đà đẩy đầu của người trước mặt ra xa. Cho cậu chết!

'A a a, đau, buông ra! Phuwin!'

'Bị cái thứ gì nhập không biết nữa.'

Quăng lại một câu bảo Pond tìm chỗ nào đó ngồi đợi, Phuwin nhanh chóng bỏ đi tìm cửa hàng tiện lợi để mua nước và một ít thuốc giải rượu. Không biết lúc nãy uống bia làm cái gì nữa, mặt nóng muốn chết.

Nhìn bóng lưng Phuwin vừa đi vừa chạy, Pond lết lại một bồn cây gần đó ngồi xuống, vừa xoa cái mũi đo đỏ của mình vừa cười. Ngày xưa cậu ấy rõ hiền, không biết tại sao bây giờ lại hung dữ như vậy nữa. Nhưng cái kiểu bạo lực mà mặt lại hồng hồng như vậy trông hấp dẫn quá đi trời ơi!

Lúc Phuwin quay trở lại, trên tay cậu là hai chai nước và thuốc giải rượu. Cậu mở nắp đưa cho Pond sau đó tự mình uống. Bọn họ ngồi cạnh nhau trên bệ xi măng của bồn cây, gió đêm phả tới cái không khí man mát làm cả hai tỉnh táo lại không ít. Ngồi được một lúc, anh mới lên tiếng:

'Để tôi đặt xe cho cậu về.' - Pond mở ứng dụng trên điện thoại lên, hiện tại họ đã uống đồ có cồn nên không thể tự lái xe được nữa.

'Không cần, để tôi tự đặt.'

Phuwin cản lại, cậu lôi điện thoại từ trong túi ra. Thấy vậy Pond cũng không lằn nhằn nữa để cho cậu gõ thông tin lên màn hình.

'Tôi nhờ người lái xe hộ, đợi cậu lên xe thì tôi về.'

Lúc nãy khi Phuwin đi mua đồ Pond đã liên hệ với trợ lý nhờ người đến lái xe mình về. Mặc dù cậu không hỏi nhưng anh vẫn nói, Phuwin tay bấm điện thoại, tai lại nghe giọng Pond âm trầm vang lên bên cạnh. Tiếng xe cộ huyên náo vọng tới một góc đường bên này chen vào khoảng cách giữa hai người bọn họ.

Cho đến khi Phuwin lên xe rồi mất hút sau khúc cua ở ngã tư Pond vẫn lặng lẽ đứng nhìn theo. Hơn ai hết anh biết rõ sự lương thiện bên trong con người của Phuwin, sự nhiệt tình và thật thà của cậu bản thân anh đã từng chứng kiến rất nhiều lần. Cho nên bây giờ, khi hiện thực quá mức đối lập anh mới hay từ lâu mình đã đánh mất Phuwin của hơn tám năm về trước.

Và Pond biết rằng anh mất nhiều hơn là cậu.

Đèn đường đổ xuống dáng người cao lớn của Pond, anh đừng đó một lúc rồi quay người rời đi.

.

.

.

Cổng sắt được mở ra, Phuwin chầm chậm bước ngang qua khoảng sân rộng. Cây cối xung quanh chỉ cần nhìn qua đã biết toàn bộ đều được chủ nhân ngôi nhà này chăm sóc rất tốt. Mở cửa đi vào nhà, cậu nhìn quanh một lượt, nhận ra bên trong cũng chẳng có gì thay đổi nhiều so với lúc mình về cách đây không lâu. Ngôi nhà của bố con cậu vẫn vậy, y nguyên như trước khi mẹ mất.

'Bố.'

Trong phòng khách, một người đàn ông đứng tuổi đang ngồi trước màn hình ti vi theo dõi thời sự. Gọng kính trên mũi ông hơi trễ xuống, không lấy làm bất ngờ khi cậu bước vào nhà, nhưng cũng không thể hiện sự chào đón nào. Ông chỉ liếc nhìn cậu rồi gật đầu.

Phuwin đi tới, đặt bịch đồ trên tay lên bàn phòng khách sau đó lôi từ bên trong ra một ít thực phẩm chức năng và thuốc bổ.

'Bố, con có mua một ít thuốc bổ, bố uống theo hướng dẫn con ghi trong này nha.'

'Ừ.'

Bố cậu không nói gì, chỉ nhìn theo từng động tác của Phuwin. Cậu cũng không vì đó mà giận dỗi, chỉ ngồi hỏi ông ít chuyện linh tinh sau một thời gian không gặp nhau.

Kể từ năm cấp ba, khi chuyện đó xảy ra, bố mẹ cậu bất đắc dĩ biết cậu thích người cùng giới thì mối quan hệ của cậu và bố chẳng còn được như trước nữa. Mọi việc còn tệ hơn sau sự ra đi của mẹ. Nhưng Phuwin hiểu bố, ông chỉ là một người khó thể hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài, cậu biết qua từng ấy năm bố cũng đã nguôi ngoai được phần nào. Chỉ có điều không khí giữa hai bố con vẫn chẳng khá hơn được bao nhiêu.

Cậu biết tỏng bố cũng trông ngóng cậu về nhà. Mặc dù mỗi lần cậu về tới thì lại bày ra vẻ mặt lạnh nhạt nhưng lúc nào cũng chẳng dời mắt khỏi cậu sau đó lại chê cậu gầy rồi dặn ăn uống đầy đủ. Hai bố con cứ ở trong tình thế giằng co như vậy mấy năm trời, Phuwin cũng không có ý định bóc mẽ sự quan tâm kín đáo ông dành cho mình.

'Dạo này sức khỏe bố có tốt không?'

'Cũng được.' - Ông chép miệng - 'Đã ăn gì chưa?'

'Con ăn rồi.' - Cậu cười gật đầu.

'Ăn uống đàng hoàng vào đấy.'

'Con biết rồi.'

Đóng cánh cổng sắt lại, hai tay Phuwin để trong túi quần, cậu xoay người lại nhìn căn nhà đã xây cất lâu năm của mình. Mỗi lần về đây cậu đều có cảm giác như mới chỉ hôm qua mẹ vẫn còn ở đó, gia đình cậu vẫn là một gia đình đầm ấm. Nhưng bao giờ cũng vậy, ánh đèn lẻ loi trong phòng khách của bố đánh bật dòng hồi tưởng của cậu, đưa tâm trí cậu quay về hiện thực.

Đi bộ ra đến đầu đường, điện thoại trong túi rung lên phát ra tiếng nhạc nho nhỏ, Phuwin nhìn tên người gọi tới rồi nghe máy:

'Sao đó, Dunk.'

Đầu dây bên kia vọng qua một tiếng Há lô nghịch ngợm làm Phuwin hơi buồn cười.

'Trình bày đi, đừng có lòng vòng nữa.'

Dunk là đứa học cùng với Phuwin kể từ lúc mẫu giáo cho đến cấp ba sau khi cậu chuyển trường thì hai người mới bị tách ra. Nhưng khoảng thời gian sau đó cậu và Dunk vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, có thể nói cậu ta là người bạn thân nhất của cậu.

[Tuần sau sinh nhật trẫm.] - Phuwin có thể tưởng tượng bên kia điện thoại đứa bạn mình đang ngước mặt lên trời thông báo với cậu.

'Ờ, tao biết mà.'

[Hớ? Sao ái phi lạnh lùng với trẫm thế?]

'Chứ bệ hạ muốn thần thiếp phải như thế nào?' - Phuwin bật cười.

[Cuối tuần này tao tổ chức sinh nhật. I want you đến đây with me, ok?]

Cái kiểu nói chuyện cợt nhã này của Dunk khác hẳn so với những lần Phuwin thấy nó giao tiếp với những người xung quanh. Đôi lúc cảm giác như là hai con người hoàn toàn khác vậy.

'Cứ gửi địa chỉ đi, để tao xem có trúng ca trực hay không đã.'

[Ok. See you.]

Cúp điện thoại, Phuwin vẫn còn thấy buồn cười, cậu thong thả đi bộ về hướng ga tàu điện.

.

.

.

Buổi tối cuối tuần, không khí bên ngoài dịu bớt so với ban ngày. Cửa sổ phòng ký túc của Phuwin để mở, thỉnh thoảng có vài cơn gió đi lạc thốc tấm rèm cửa bên trong phòng lên mát rượi. Đứng phía trước gương chải lại mái tóc còn hơi ẩm nước sau đó cậu đưa tay chỉnh quần áo lại một chút.

Hôm nay Phuwin diện một cây đồ đen, áo thun và quần ống rộng, trông hơi đỏm dáng. Bình thường cậu rất ít mặc đồ theo phong cách như vậy, nhưng địa điểm tổ chức sinh nhật của Dunk là một quán bar, ăn vận nghiêm túc quá lại thành ra không hợp.

Nhìn bản thân khá mới mẻ trong gương, Phuwin hơi bĩu môi tự nhủ, trông cũng được trai phết đấy chứ nhỉ. Nhìn đồng hồ đeo tay thấy đã gần đến giờ, cậu đi ra cửa thay một đôi giày thể thao rồi ra ngoài.

.

Vừa bước vào bar thì tiếng nhạc xập xình giật đùng đùng đã chui tọt vào màng nhĩ. Bên trong không tối như cậu nghĩ, nhưng cũng chỉ được bật những ánh đèn lờ mờ đủ để thấy những người xung quanh. Mất một lúc Phuwin mới quen được sự náo nhiệt và ánh sáng ở nơi này. Cậu lách qua từng người rồi đi đến chỗ được trang trí bắt mắt nhất phía trong cùng của bar.

Dunk đứng đó, bên cạnh một người đàn ông khác. Phuwin biết người này, cậu ta tên Joong, nghe kể là bố mẹ người Thái nhưng được sinh ra và lớn lên tại Thổ Nhĩ Kỳ, là người yêu của Dunk. Hai người này quen nhau cũng kha khá năm, Phuwin đã từng gặp Joong một vài lần tuy nhiên lại không có cơ hội nói chuyện nhiều lắm.

Làn da Dunk trắng đến phát sáng đứng ở giữa một khu vực trang trí tỉ mỉ khiến cậu ta nổi bần bật. Hiện tại cậu ấy đã sở hữu một thương hiệu thời trang nội địa trẻ đang trên đà phát triển, độ nhận diện thương hiệu cũng khá cao. Nhìn bộ đồ cầu kì mà Dunk mặc cũng không khó đoán ra ai đã lên ý tưởng cho background buổi tiệc ngày hôm nay.

Thấy Phuwin xuất hiện, Dunk vui vẻ giơ tay lên vẫy vẫy cậu đi tới phía mình. Cậu ta vỗ vai cậu bồm bộp trách khứ lâu ngày rồi không chịu gặp nhau khiến Phuwin chỉ biết cười khổ. Joong đứng bên cạnh buồn cười nhìn Dunk đang mải miết nói chuyện với cậu làm anh ta không kịp chào lấy một tiếng.

Được một lúc sau, khi câu chuyện của cả hai chưa kịp dứt, chỉ thấy Joong giơ tay lên hơi vẫy nhẹ rồi gọi một tiếng:

'Pond!'

Phuwin ngớ người rồi quay lại phía sau đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ cao lớn của Pond ung dung đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro