Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua hơn tám năm, những câu nói ngày hôm nay của Pond cuối cùng cũng đã phần nào mở được nút thắt trong lòng Phuwin. Khi nghe anh thú nhận lúc đó bản thân cũng có tình cảm với mình, hàng loạt câu hỏi cậu tự vấn ở quá khứ ồ ạt trượt dài về trong tâm trí kêu gào đáp án mà chúng mong chờ. Cơ thể Phuwin thả lỏng ra, cậu cúi mặt, mắt nhắm lại như thể trút bỏ được tảng đá đè nén lồng ngực mình sau ngần ấy năm.

Pond biết rằng Phuwin vẫn cần thời gian để có thể suy xét về tất thảy mọi chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ từ trước đến nay. Ít nhất, sự im lặng lắng nghe của cậu hiện tại cho thấy anh vẫn còn một tia hi vọng nào đó để có thể lần nữa quay về thế giới của đối phương.

Bước chân Pond hướng về phía cậu, tiến gần đến sau lưng Phuwin. Bàn tay anh chống lên thành bếp, người cậu bỗng trĩu xuống, Pond áp trán mình vào lớp áo thun xốp mịn, ngã đầu lên vai Phuwin. Cơ thể cậu cảm nhận được thân hình cao lớn của người nọ bao vây lấy mình. Người tưởng chừng chẳng có gì làm khó được như anh hiện tại lại phô bày ra trước cậu một dáng vẻ mềm mỏng hiếm thấy. Từ vị trí này, Phuwin không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt Pond, chỉ nghe được giọng anh khẩn khiết vang lên:

'Tôi biết mình chẳng có tư cách gì để buộc cậu không ghét tôi. Chỉ xin cậu, nếu có thể, đừng loại bỏ tôi ra khỏi cuộc sống của cậu được không? Tôi biết mình sai rồi, tôi cũng biết mình thích cậu, từ tám năm trước đã bắt đầu thích cậu. Nhưng bản thân lại lòng vòng quá lâu để có thể nhận ra thiếu sót của chính mình, thậm chí còn tổn thương cậu như vậy.'

Viền mắt Phuwin bắt đầu hồng lên, đôi con ngươi sóng sánh ánh nước. Giống như việc lúc nhỏ khi bạn vấp ngã, nếu chỉ có một mình bạn sẽ cố gắng đứng dậy làm như chẳng hề có việc gì xảy ra. Nhưng chờ cho đến khi có một ai đó xuất hiện, ôm lấy vỗ về bạn thì mọi tủi thân, uất ức sẽ bộc phát khó mà kìm nổi. Tất cả những nhẫn nhịn của Phuwin trong thời gian dài bị Pond thành công khơi gợi ra từ nơi kín đáo nhất; đến nỗi trong một khoảnh khắc Phuwin nghĩ rằng Pond đã đọc được nội tâm cậu.

'Tôi không mong cậu sẽ tha thứ, cũng chắc chắn cậu không dễ gì quên được chuyện trước đây. Chỉ là, tôi muốn được ở bên cậu lần nữa.' - Pond nói ra mong muốn của mình, tim anh như bị ép chặt vào lồng ngực. Hôm nay khi đưa ra yêu cầu này anh đã đoán trước được kết quả, nhưng nếu thật sự Phuwin từ chối anh sẽ tìm cách khác, chờ đến khi nào cậu sẵn sàng mới thôi. Không phải xuất phát từ sự áy náy, mà - 'Tôi không thể mất cậu thêm lần nào nữa.'

Trăng đã kéo tấm rèm mây, bóng tối chạy trốn, lui vào trong các góc khuất sau ánh sáng từ những ngọn đèn đường cao lêu nghêu. Lời nỉ non của Pond ập tới bất ngờ như cơn mưa buổi xế chiều, hiên ngang xâm chiếm lấy từng ngóc ngách trong lòng Phuwin. Bất giác cậu cảm thấy, trận cãi vã đêm đó chưa hẳn là kiến tạo một vách tường ngăn giữa bọn họ, biết đâu trên bức tường này còn có một cánh cửa.

.

.

.

Ngụp lặn hồi lâu trong mớ hồ sơ bệnh án và báo cáo, đến gần trưa Phuwin nhận được một cuộc gọi từ Earth nhắn cậu lên văn phòng có việc gấp. Nhanh chóng dọn dẹp sơ qua đống bìa kẹp giấy trên bàn, cậu vội vã rời khỏi văn phòng.

Cốc cốc.

Phuwin gõ cửa, đợi bên trong lên tiếng cậu mới bước vào. Lúc đi trên hành lang cậu trộm nghĩ không biết có việc gì nghiêm trọng đến mức Phó giám đốc phải gọi mình lên gấp như vậy. Nhưng lên tới nơi, không khí trong phòng cũng không quá căng thẳng như cậu tưởng tượng.

Ngồi trên bộ sofa tiếp khách nói chuyện với Earth còn có một người khác, người này Phuwin cũng không mấy xa lạ - Mix - bác sĩ khoa nội tiêu hoá. Việc anh ấy xuất hiện ở đây cũng không có gì hiếm lạ, mặc dù chưa từng xác nhận nhưng ai ai ở Z cũng đoán được hai người này đang quen nhau.

'Em ngồi đi.' - Earth lật một cái ly thuỷ tinh trên bàn lên rồi rót nước cho cậu.

'Chuyện gì mà anh gọi em lên gấp vậy.'

'Hôm nay em đã lên mạng chưa?'

Câu hỏi của Mix làm Phuwin hơi ngớ người, nhưng đúng thật là từ tối qua hôm qua đến giờ cậu không có thời gian để lướt mạng xã hội, nên thành thật lắc đầu. Thấy vậy, Earth vươn tay lấy ipad trên bàn, lướt một lúc như tìm kiếm gì đó rồi đưa cho Phuwin.

'Em đọc đi.'

Trên màn hình hiển thị một bài post, thời gian đăng cách đây không lâu nhưng đến giờ đã thu về kha khá sự chú ý. Nội dung bài viết này nói về chuyện ồn ào xảy ra hôm trước nhưng Phuwin càng đọc lại càng thấy sai. Những gì được kể ra trong này chỉ khoảng hai mươi phần trăm là sự thật, còn lại là người viết cố tình bóp méo mọi chuyện.

Người đăng bài cho rằng Z đã thu mức viện phí cắt cổ nhưng lại tắc trách, không chăm sóc bệnh nhân chu đáo dẫn đến kết quả đáng tiếc sau đó còn hành hung người nhà nạn nhân. Câu từ ác ý trong bài đăng này dồn hết về phía Z, thậm chí nêu rõ tên Phuwin là bác sĩ chịu trách nhiệm chính, đổ hết trách nhiệm lên đầu cậu. Bên dưới còn có hình bệnh viện của bọn họ và một hình chụp rõ mặt Phuwin từ một góc không xa.

Đọc kĩ một hồi, Phuwin nhìn tên tài khoản, cảm giác hơi quen. Cậu nhớ mang máng hình như họ này cũng là họ ông cụ vừa mất hôm trước. Gã con trai kia có vẻ muốn lợi dụng sức ép dư luận để đẩy việc này lên tâm điểm hòng kiếm chác tiền bồi thường.

'Cái gì vậy trời?'

Vẻ mặt Phuwin khó tin nhìn màn hình, cậu không nghĩ một ngày nào đó hình ảnh bản thân lại nằm chình ình trên một bài đăng kiểu vậy. Phía bên dưới, cộng đồng mạng đang tranh cãi rất kịch liệt. Thời đại bùng nổ thông tin như bây giờ thì việc dắt mũi dư luận không quá khó, chỉ cần một bài phốt nổi lên, chưa cần biết đúng sai thì đã có hàng tá người sẵn sàng vào mắng nhiếc.

Bình luận chửi rủa ngày càng nhiều, phe bênh vực của những người đã từng trực tiếp sử dụng dịch vụ ở Z cũng có nhưng rất nhanh đã bị nhấn chìm xuống. Dân mạng chia làm ba phe, phe công kích lấn át phe nghi ngờ tính xác thực của bài đăng. Còn lại là những kẻ đứng bên ngoài hóng hớt, chờ đợi xem diễn biến của vụ việc.

'Theo giờ trong đó thì là được đăng tối hôm qua, sáng nay bên mình mới thấy thì đã share rầm rộ.'

'Đúng là tráo trở.' - Phuwin tức đến mức buồn cười, không nghĩ trên đời lại có kẻ nhắm mắt nói dối trắng trợn như vậy.

'Ừ, cho nên bênh phía bệnh viện sẽ quyết định khởi kiện.' - Earth nhấp một ngụm nước - 'Vì trên bài đăng có hình ảnh của em nên muốn bàn bạc với em một chút.'

Đợi Earth nói xong, Phuwin trả lại ipad cho anh rồi gật đầu, ba người trao đổi sơ qua về vấn đề này một chút để có thể dễ dàng chuẩn bị bằng chứng.

Lúc Phuwin về đến văn phòng mình đã là đầu giờ chiều. Ngã người lên ghế, nghĩ về một loạt bình luận chửi rủa mình, đầu cậu có chút âm ỉ. Theo nghề này đã gần một thập kỉ, không phải chưa từng xảy ra những chuyện rắc rối xoay quanh nó. Chỉ có điều cậu chưa gặp trường hợp nào khiến bản thân mình trở thành đối tượng bị công kích trực tiếp như vậy. Dù sao thì cảm giác có hàng tá người thi nhau rủa sả mình cũng chẳng dễ chịu gì.

Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên khe khẽ, Phuwin lấy ra nhìn lên cái tên trên màn hình rồi bắt máy.

'Alo.'

Ở đầu dây bên kia, mặc dù đã cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh nhưng Pond vẫn nghe ra được cảm giác chán chường và mệt mỏi trong giọng điệu của cậu. Anh âm thầm thở dài, dè dặt lựa lời một lúc rồi nói:

'Tôi có đọc bài đăng kia rồi.'

'Ò.' - Phuwin chỉ ò một tiếng, chung quy thì hiện tại cậu cũng không biết nên nói gì.

'Nếu như cậu cần tôi có thể nhờ người xử lý khủng hoảng truyền thông cho cậu.'

'Chắc không cần đâu, hiện tại bên phía bệnh viện đã bắt đầu chuẩn bị công tác khởi kiện rồi. Có điều...' - Pond nghe Phuwin thở hắt ra một hơi khe khẽ - 'Thời gian này có thể khá mệt mỏi.'

'Không sao đâu.' - Pond quả quyết - 'Sự thật là cậu đã cố gắng hết sức rồi, cậu không làm gì sai thì không ai có thể chơi trò gặp lửa bỏ tay người được.'

Ngón trỏ Phuwin vô thức miết vào cạnh bàn nghe giọng Pond đều đều truyền qua điện thoại bỗng nhiên có cảm giác không quen lắm. Cũng không biết từ bao giờ cậu không còn có thói quen tự do bộc lộ cảm xúc của mình với người ngoài nữa. Kể cả có thân thiết như Dunk, Phuwin cũng chỉ nói khi bản thân thật sự muốn, cậu ta cũng đủ hiểu tính cậu nên không bao giờ gặng hỏi điều gì.

Đối với những mối quan hệ khác, hầu như chẳng có ai có thể nhìn thấy được bất kì điều gì tiêu cực từ Phuwin. Bác sĩ Tang luôn giữ một hình tượng chuyên tâm vào công việc, nhẹ nhàng và tốt tính. Nhưng cũng không một ai có thể thật sự bước vào thế giới của cậu.

Vậy mà Pond - như một ngoại lệ.

Cũng không hẳn Phuwin sẽ phô bày tất cả cảm xúc với anh, cậu chỉ thấy so với trước đây thì hiện tại cảm giác khi ở bên cạnh Pond dường như vẫn y hệt như vậy. Nội tâm Phuwin không thể trốn chạy khỏi Pond. Có khi, trong lòng cậu vẫn thiên vị anh hơn một chút.

'Ừ, cảm ơn cậu.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro