Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi gửi định vị qua Line cho Pond, Phuwin tiếp tục đứng tại chỗ dày vò mấy viên đá dưới chân. Tâm trí cậu giờ khắc này cứ cảm giác như đang chơi vơi giữa từng cụm mây xốp mềm.

Chuyện giữa bọn họ nói đơn giản thì không phải nhưng nếu cho rằng nó phức tạp thì lại không đến mức đó. Mọi thứ được thời gian sắp xếp vừa khéo nằm chồng chéo lên nhau, tránh không được mà muốn cam chịu cũng chẳng xong.

Phuwin biết rõ nhất trong lòng mình có một hố đen trống hoác, nơi mà cậu không hề muốn tiến lại gần. Cậu sợ rằng chỉ cần đưa một chân xuống thì ngay lập tức sẽ bị nhấn chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn và ầm ĩ đang rền vang bên trong. Thậm chí Phuwin còn không có niềm tin vào việc bản thân có thể cứu rỗi được chính mình. Vậy nên cậu chọn lờ đi.

Ngây ngốc trải qua tám năm, rốt cuộc thời khắc khi cậu và Pond gặp lại nhau, Phuwin biết trái tim cậu chưa từng một lần bình ổn. Kí ức về Pond như một bụi cây dại, Phuwin chỉ chôn xuống đất, không mảy may bón lấy một giọt nước nào nhưng nó vẫn sinh sôi nảy nở theo ý nguyện của tự nhiên. Mỗi ngày cậu đều lướt qua nó, chẳng hề liếc mắt nhìn, cho đến một ngày lại nhận ra, trên những cành cây chi chít gai nhọn đã trổ ra vài chùm quả mọng đỏ tươi. Nhưng ai mà biết cơ chứ, trái tim cậu có ngừng đập ngay sau khi ăn loại quả xinh đẹp đó hay không.

Rảo bước ra bờ kênh gần nhà, Phuwin phóng mắt nhìn theo hướng mấy tòa nhà cao tầng phía đằng xa. Lúc cậu còn nhỏ, khi bờ kè này vốn chỉ là một đoạn đường đất được bồi lên thì nền trời trên đầu cậu vẫn chưa bị mấy tòa cao ốc đâm lỗ chỗ như thế. Những điều đã thay đổi, có cái tốt cũng có thứ xấu nhưng bây giờ cậu nghĩ rằng quan trọng nhất vẫn là cách nhìn của bản thân.

'Phuwin.'

Xoay người lại, chỉ thấy không biết từ khi nào Pond đã ở đó, dõi mắt về phía cậu. Phuwin đứng tại chỗ, lẳng lặng ngắm nhìn sắc rám vàng của buổi chiều tà ngã vào lòng anh.

.

.

.

Chiếc xe của Pond tách mình ra khỏi dòng xe cộ dài ngoằng đang nhích từng chút một trong khu trung tâm thành phố. Bánh xe lao vun vút trên mặt đường xi măng cho đến khi xung quanh đã dần thưa bớt người và đèn đường không biết đã sáng lên từ lúc nào.

Ngồi trong xe, Phuwin hơi ngã đầu về phía cửa sổ nhìn ánh sáng lấp lánh chiếu ra từ hàng loạt biển hiệu và các tòa nhà vụt quá chá mắt. Phía bên cạnh, Pond vẫn tập trung lái xe, thi thoảng anh nghiêng đầu nhìn phớt qua gò má hơi nhô lên của cậu.

Xe chạy tầm gần một tiếng đã ra đến vùng ngoại ô, Pond cho xe đậu vào một bên vệ đường. Bọn họ đi bộ dọc theo con đường xi măng, từ đây nhìn thấy được một đường kẻ dài sát biển của cầu Đỏ (*). Nơi này là một vùng vịnh nhỏ được lấy để khai thác du lịch, một nơi nếu như may mắn người ta sẽ được ngắm cá heo. Nhưng thứ mà du khách bắt gặp nhiều nhất có lẽ là vài ba loài chim biển lượn lờ đâu đó khắp bờ vịnh.

Hai người bỏ qua khu vực tập trung du khách đang đứng chụp hình, chậm rãi tiến về phía có phần đơn sơ hơn của cầu. Ở đây hầu như lúc nào cũng sẽ nhìn thấy một vài người dân thong thả bắt ghế ngồi câu cá. Có điều mùa này đàn hải âu di cư về đây khá nhiễu loạn nên khu vực này chẳng còn được mấy người ra thả câu. Đi theo lối một cây cầu bê tông đâm vuông góc ra với biển, may mắn bọn họ vẫn bắt kịp được hoàng hôn.

Mặc dù đã là cuối thu nhưng mặt trời hẳn vẫn còn lưu luyến vòm trời này lắm. Hoàng hôn của Krungthep bao giờ cũng kéo dài một cách tuỳ hứng như vậy, hoặc là do sát bờ biển nên mới có thể ăn gian được chút ít thời điểm chuyển sang sắc tối này. Quả cầu cam rực vùng vằng mãi không chịu trầm mình xuống mặt biển chớp lóe ánh sáng tàn ngày. Pond và Phuwin đi ra đến tận đoạn cuối của cây cầu bê tông, nói thì là vậy nhưng nó cũng chỉ là một đoạn đường được xây nhô ra bờ biển, không có tay cầm hay trang trí thêm gì hết ráo.

Cả hai ngồi xuống, đưa hai chân buông thõng ra không trung. Phía trước mặt, một hàng rào cọc tre được cắm lộn xộn ống cao ống thấp dọc theo rìa bờ biển, thuỷ triều chưa dâng hẳn lộ ra chi chít cả tá những con hà bám đầy lên đó. Mặt trời rắc lấp lánh nắng lên đôi cánh chuồng chuồng lướt qua mấy cây cọc rồi đảo ra đến đoạn đê được bồi bằng đá tảng loại nhỏ.

Ra đến đó, là đã đến được biển rồi.

Bọn họ cứ ngồi như vậy một lúc lâu, để đầu óc đáp lên cánh hải âu bay lên tít tắp những tầng mây.

'Lâu lắm rồi mới có được một buổi chiều như vậy.'

Pond cảm thán, Phuwin phì cười tỏ vẻ đồng ý. Nơi làm việc của cậu ở vùng ngoại ô thì còn có thể bắt gặp được khung cảnh mặt trời lặn ở đâu đó, chứ đối với anh, khoảnh khắc này tương đối khó thấy. So với Pond cứ đảo qua đảo lại trong dòng người chen chúc giữa các dãy tòa nhà thì thỉnh thoảng cậu vẫn đón được chiều tà ghé vào cửa sổ căn phòng ký túc xá.

Bọn họ không nhắc gì tới vụ kiện, cũng không bàn luận mấy câu chuyện ồn ào trong những ngày vừa qua. Tin tức cũng đã đăng rõ ràng không thiếu gì, chi tiết đến độ như thể người viết chính là đương sự trong sự kiện đó vậy. Nếu đã xong rồi, chi bằng cho qua, nói đi nói lại cũng chỉ rước thêm bực dọc.

'Phuwin.' - Bỗng dưng Pond gọi khẽ.

Cậu xoay mặt lại, bắt được ánh nhìn từ đôi mắt của người đàn ông bên cạnh. Phuwin không vội đáp lời, chỉ im lặng chờ đợi.

'Hiện tại.' - Anh hơi dừng lại - 'Mỗi lần gặp tôi cậu có cảm giác gì?'

Thật sự Pond không chắc, anh không đoán được suy nghĩ của Phuwin. Từ bé đến lớn anh luôn tự tin trong mọi vấn đề, rất ít khi chùn bước trước một việc nào đó, nhưng câu chuyện của bọn họ thì khác. Kể từ khi chuyện đó xảy ra, cứ mỗi lần suy nghĩ đến Phuwin hoặc đứng trước mặt cậu anh luôn có cảm giác mình trồi sụt trong cả tá cảm xúc khác nhau.

Đến nay Pond đã chắc chắn mình thích Phuwin, nhưng nếu trước đây anh không bỏ đi thì mọi chuyện sẽ khác, sẽ không phức tạp đến mức này. Suy nghĩ của cậu đối với anh như nằm phía sau một nền trời mìn mịt tối, không có cách gì nhìn thấu được. Không rõ cậu đang nghĩ gì, có khi nào bài xích anh hay không, hoặc vết thương của cậu vẫn còn âm ỉ đau, mà khi anh xuất hiện trở lại cũng chỉ làm nó trở nên tệ hơn.

Thế nên Pond thấp thỏm mãi, anh không dám tiến tới thêm.

'Cũng không biết nữa.' - Phuwin chống hai tay ra phía sau - 'Thật ra tôi không ghét cậu.'

Nói đến đây, Phuwin nhìn Pond rồi gật gật đầu như một lời khẳng định.

'Từ lúc đó đến bây giờ tôi không muốn nhớ đến chuyện đó nữa. Nên thật ra cảm xúc của tôi về cậu như thế nào tôi cũng chưa từng thử nghĩ xem xem nó là gì, trở thành như thế nào rồi. Cũng có vài lần tôi có suy nghĩ thoáng qua rằng tốt nhất tụi mình đừng nên gặp lại nhau. Tôi không ghét cậu đâu, sự thật là tôi chỉ không muốn đối mặt với cậu thôi.'

Những ngày tháng sau khi Pond rời đi, Phuwin không phủ nhận nó làm cậu rất mệt mỏi. Trong đầu cậu chỉ xoay vần những câu hỏi tại sao khiến cậu phát điên lên được. Ngày qua ngày cậu cứ bị mắc kẹt trong cái mớ bòng bong tù đọng đó.

'Xin lỗi cậu.'

Giọng Pond vang lên lẫn trong tiếng sóng vỗ, dội vào lòng Phuwin. Có lẽ trước giờ, việc khiến anh cảm thấy hối hận nhất chính là tự mình khiến cho mối quan hệ của cả hai trở thành như hiện tại.

'Tôi nghĩ, thật ra xác suất hai người thích nhau cùng một thời điểm đâu có nhiều đâu, cậu nghĩ có phải không?'

Không gian nhuộm sắc tím đằm, trời đã bắt đầu tối, trong cái sắc nhá nhem Pond nghe tiếng cậu thở hắt ra nhè nhẹ.

'Tỏ tình rồi thất tình, tôi thấy cũng nhiều. Lúc đó tôi thích cậu, cậu thì không thích tôi, cũng không thể nào ép cậu được đúng không? Thậm chí tôi còn chẳng có dũng khí đứng trước mặt cậu thừa nhận tình cảm của mình. Gần đây tôi mới nhận ra, hình như từ trước đến giờ tôi ít khi nào chủ động tìm kiếm thứ tôi thật sự muốn có.' - Phuwin tặc lưỡi - 'Cậu có thấy uổng phí không?'

'Vậy bây giờ tôi thích cậu, cậu vẫn còn thích tôi chứ?'

Bàn tay Pond mò mẫm tìm kiếm ngón tay của Phuwin. Anh phủi đi mấy hạt cát nhỏ dính trên đó rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, dịu dàng siết lại.

'Cậu cho phép tôi ở lại bên cạnh cậu được không?' - Pond hỏi, bàn tay anh rịn mồ hôi - 'Cậu nói xác suất hai người thích nhau cùng lúc ít như vậy, vậy tôi với cậu làm cho nó tăng thêm một chút đi.'

Phuwin nhìn Pond, đồng tử anh phản chiếu lại nguồn sáng phát ra từ đâu đó, lấp lánh trong sắc tối mờ mịt.

'Phuwin, có thể nào cho tôi tìm lại những thứ tôi đã đánh mất không?'

.

.

.

Tác giả:

(*) Cầu Đỏ trong này là địa điểm có thật bên Thái í mọi người, các bạn search The Red Bridge (Dolphin Watching Area) สะพานแดง จุดชมวิวปลาโลมา là nó sẽ ra. Mình cũng chỉ mới xem qua ảnh thôi nhưng mà hoàng hôn ở đó đẹp cực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro