Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bất đắc dĩ come out với Pond, tâm trí Phuwin như được phủi đi màn sương mờ trôi dập dờn bấy lâu nay. Cảm xúc của cậu dần trở nên rõ ràng. Chuyện khi không tự dưng lại chủ động muốn hướng dẫn người ta làm bài tập cá nhân, luôn cố gắng chuẩn bị tập vở tốt hơn một chút để đợi cậu ấy hỏi mượn dường như đã có lý do thỏa đáng.

Một vài buổi chiều ngẫu nhiên, hoàng hôn in khung cửa sổ màu nâu sậm lên mặt bàn, Phuwin nán lại ở thư viện, lén nhìn xuống sân bóng đá. Để ý một chút rồi chuẩn bị đi xuống, có thể trùng hợp gặp Pond vừa lúc chuẩn bị về. Những khoảng thời gian mông lung đó, móng tay cậu bấm chặt vào phần thịt trong lòng bàn tay tự hỏi tại sao mình lại phải như thế này?

Nhưng đến khi thấy bóng dáng Pond tay ôm bóng, tay nhặt balo đi ra khỏi sân cỏ cậu lại vội vàng gom sách vở chạy ra khỏi thư viện. Rõ ràng hơn ai hết, Phuwin biết chỉ có thể lén lút chơi trò tình cờ này một vài lần, dù sao thì Pond vẫn sẽ dành cho cậu một khoảng thời gian nhất định trong tuần. Giống như câu chuyện hôm đó chưa từng được nói ra, không có gì thay đổi.

Phuwin hiểu rõ hành động của mình chứng minh cho điều gì, khi đêm xuống cậu cứ lăn qua lộn lại suy nghĩ đến điên đầu. Có phải do Pond thoải mái quá nên cậu mới nảy sinh ra cảm giác như thế này không? Nếu đúng là vậy, Phuwin cần trấn tỉnh lại. Nhưng những suy nghĩ mâu thuẫn trong đầu cậu bị thổi bay biến mỗi khi đứng trước mặt Pond. Cậu không kìm nổi sự thay đổi đầy cảm tính của mình.

Phuwin biết mình đang dần thích Pond, cậu nên vui hay nên buồn đây?

Nhỡ đâu vô tình lại kéo anh vào một chuyện không hay nào đó, giống như lúc trước vậy. Hoặc sau này Pond phát hiện ra những suy nghĩ vượt quá giới hạn của Phuwin, có khi lúc ấy anh né cậu còn không kịp. Đối mặt với việc cậu thích con trai, anh bảo là anh không ngại, nhưng không ngại không có nghĩa là chấp nhận. Phuwin chỉ mong rằng ít nhất mối quan hệ giữa bọn họ cứ như thế này là tốt rồi, đừng có chuyện gì xảy ra hết. Pond sẽ không biết, sẽ không.

Có nhiều chuyện tưởng rằng một khi đã qua thì việc đối mặt sẽ dễ dàng hơn, nhưng sự thật vẫn luôn dập tắt quyết tâm của con người. Càng muốn chôn vùi thì lúc đào ra lại càng tốn sức. Mắt Phuwin mở to dâng lên một tầng nước mỏng, cuối cùng cậu chớp mắt, hít một hơi thật sâu rồi từ giường ngồi dậy đi vào phòng tắm.

.

.

.

Những ngày sau đó, Phuwin đã biết sợ mà không còn dám bỏ bữa nữa. Bữa đó làm cậu hết hồn, tưởng đâu sẽ bị nhập viện lần nữa do xuất huyết dạ dày như cách đây ít năm, cũng may là không có gì nghiêm trọng. Cậu đặt báo thức cố định trên điện thoại để nhắc đến giờ ăn cơm và bàn làm việc lúc nào cũng phải kè kè theo một ly nước đầy.

Gần đây, Pond giống như biến đi đâu mất, không còn thấy anh lượn qua văn phòng của cậu để rủ cậu đi ăn hay hỏi chuyện này chuyện kia nữa. Thậm chí những hôm Phuwin đến kiểm tra huyết áp cho bà Som cũng chẳng lần nào chạm mặt Pond ở đó. Bà không đề cập đến sự vắng mặt của Pond và chắc chắn Phuwin sẽ không chủ động hỏi thăm. Dù cho trong lòng có chút trống trải, cậu cũng cố tình lờ đi.

Ngày nghỉ, Phuwin lên một chuyến BTS để đi vào nội thành, tiếng loa phát thông báo trạm quen thuộc vang lên. Với tài chính hiện tại, Phuwin đã có thể mua được xe riêng nhưng cậu cứ chần chừ mãi, vẫn chưa thể quyết định nên mua chiếc nào. Nếu có xe sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, không cần mất thời gian phụ thuộc vào các loại phương tiện công cộng.

Xuống ga đích, Phuwin thong dong đi bộ đến một hiệu sách gần đó chọn mua một ít đồ văn phòng phẩm. Nhân lúc tính tiền cậu còn tiện tay cầm quyển truyện tranh và một tập tạp chí mỏng bên cạnh. Cuối cùng, Phuwin quyết định bước vào một cửa tiệm bán bánh, cà phê và đồ ngọt trên cùng dãy phố. Phía bên trong không gian quán trang trí đơn giản, lấy tông trắng và vàng làm chủ đạo, vừa trang nhã lại vừa đáng yêu.

Cửa tiệm cũng không tính là nhỏ, hai dãy tủ bánh lần lượt được kê sát tường và ngay vị trí trung tâm. Trong từng tủ gỗ đóng kín bởi các mặt kính thủy tinh được bày bán cả bánh ngọt lẫn bánh mặn, mùi bánh nướng tỏa thơm lừng đến tận chỗ cửa ra vào. Thực đơn của tiệm ngoài bánh ra thì còn có trà sữa, cà phê và những loại thức uống phổ biến khác.

Lấy khay nhựa và đồ gắp để sẵn, Phuwin đảo bước chân trước hai dãy tủ bánh nướng chín đều được trang trí bắt mắt và thơm phức. Cậu tự chọn lấy một cái bánh mặn, một cái tart trứng và gắp thêm một bánh donut bỏ vào mâm rồi mang đến quầy. Các phần bánh ở đây sẽ cho khách tự chọn, sau đó nhân viên sẽ giúp hâm nóng nếu cần, khách hàng sẽ gọi nước và thanh toán tại quầy.

Cậu trai đứng ở quầy thu ngân thấy Phuwin đi đến thì mỉm cười:

'Chào anh ạ, anh có dùng nước không ạ?'

Khuôn mặt của người này làm Phuwin hơi bất ngờ, vì thật sự trước giờ cậu chưa gặp một người con trai nào xinh đến như vậy. Mặc dù dùng từ này để tả một người đàn ông có vẻ hơi kỳ quái nhưng thật sự nụ cười của anh ta cũng làm Phuwin khựn lại một vài giây rồi bất giác cười theo.

'Cho em cacao đá ạ.'

'Vâng ạ.'

Trong lúc ngón tay của người nọ còn đang thao tác liên tục trên màn hình của máy pos, Phuwin lén liếc nhìn bảng tên nhân viên một chút. Book. Rồi nghe anh đọc hóa đơn lần nữa. Vẻ mặt tươi cười và đôi mắt to tròn của anh ta giống y hệt một cậu sinh viên, trông vừa ngây ngô vừa vô hại khiến Phuwin không cách gì đoán được tuổi.

Cậu hơi lắc đầu để tập trung tính tiền, đẩy khay bánh qua cho Book sau đó chọn một bàn khuất trong góc ngồi xuống. Sau khi hâm nóng lại, bánh cùng với thức uống sẽ được nhân viên sẽ mang ra tận bàn cho khách.

Quyển truyện tranh mua lúc nãy Phuwin đọc một lèo đã xong. Nó thuộc thể loại hư cấu – tận thế kể về hành trình chiến đấu giữa con người với sinh vật khổng lồ được gọi là titan. Mặc dù nét vẽ của tác giả khá rối mắt nhưng cốt truyện lại hấp dẫn vô cùng, lần trước cậu đã từng đọc một vài chương trên mạng rồi, nghe nói còn phát hành cả anime. Thời gian sau do công việc khá bận Phuwin không còn theo dõi tiếp nữa, cuối cùng quên mất đã đọc đến đâu nên đành bỏ ngang.

Bánh đã được đem lên từ lúc nãy. Đọc xong truyện Phuwin lại vơ lấy cuốn tạp chí bên cạnh, một tay lật xem một tay vừa đưa bánh donut lên miệng. Lật đến trang giữa, hình ảnh Pond mặc vest xuất hiện chễm chệ trên mặt báo khiến cậu suýt thì nuốt luôn miếng bánh vừa cắn còn chưa kịp nhai xuống bụng.

L-Space bổ nhiệm tân giám đốc điều hành tại trụ sở chính.

Một bài phỏng vấn độc quyền của tạp chí kèm theo một số hình ảnh Pond bị phóng viên vây xung quanh rồi chỉa hàng loạt micro vào mình. Nội dung bài báo chủ yếu nói về việc anh sẽ bắt đầu tiếp nhận chức vụ điều hành công ty L-Space.

Từng câu chữ trong bài viết chi tiết rằng trước đây sau khi tốt nghiệp đại học, Pond dành bốn năm làm việc trong công ty con của L-Space tại Nhật Bản. Để có thể hiểu được một công ty lớn vận hành như thế nào, anh bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức, xuất phát điểm như một nhân viên bình thường rồi nhảy qua từng bộ phận khác nhau.

Việc đùng một phát điều hành một công ty lớn với hàng loạt khu phân xưởng, hàng ngàn nhân viên là một điều bất khả thi và dễ dẫn đến những quyết định sai lầm nếu thiếu hiểu biết. Không có kiến thức lẫn kinh nghiệm thì một khi xảy ra vấn đề người điều hành sẽ khó nhận ra lỗ hổng nằm ở đâu. Kể từ hôm qua, Pond đã chính thức trở thành Tổng giám đốc điều hành công ty đầu não của L-Space. Ba của cậu ta đã rút tay ra khỏi các hoạt động ở công ty và hiện tại ông chỉ còn giữ chức Chủ tịch hội đồng quản trị.

Phuwin vừa đọc báo vừa nhai bánh. Thì ra bán bàn ghế theo lời bà Som nói chính là công ty thiết kế nội thất đa quốc gia L-Space. Bây giờ nghĩ lại mới nhớ, cậu cảm thấy cái tên này nghe quen thì cũng dễ hiểu. Những mặt hàng nội thất của công ty này phổ biến khắp cả nước. Nếu vô tình nhìn lướt qua logo của nó có khi chính cậu cũng không để ý. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro