Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joong chả biết nói gì với cậu chủ của mình nữa, chỉ lẳng lặng hoàn thành nốt bài tập, mặc kệ thanh niên ngồi kế bên mình. Anh không muốn bị cuốn vào mấy trò đùa của Pond, dù đôi khi cũng cảm thấy chúng khá thú vị. Pond ngả người ra sau ghế, đôi mắt nheo lại khi quan sát Joong làm việc. Một nụ cười nửa miệng nở trên môi anh. "Mày lúc nào cũng nghiêm túc thế, Joong," Pond nói, giọng điệu có chút trêu chọc. "Đôi khi tao nghĩ mày nên thả lỏng một chút."

Joong không trả lời, tay vẫn tiếp tục gõ phím một cách nhanh nhẹn và chính xác. Sự im lặng của Joong khiến Pond cảm thấy hơi bực mình, nhưng anh cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc ngồi đó và đợi Joong hoàn thành công việc. Không khí trong căn tin dần trở nên tĩnh lặng hơn khi giờ nghỉ trưa sắp kết thúc. Các nữ sinh đã tản đi, chỉ còn lại một vài người vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía hai người. Pond cầm điện thoại lên, lướt qua các thông báo một cách chán chường.

Cuối cùng, Joong cũng hoàn thành xong bài tập. Anh đóng laptop lại, đưa nó về phía Pond. "Xong rồi, cậu chủ," Joong nói, giọng điệu mệt mỏi nhưng vẫn giữ sự lịch sự cần thiết.

Pond nhận lấy laptop, một nụ cười thoáng hiện trên môi. "Mày đúng là một người bạn tốt."

Joong nhún vai, không nói gì thêm. Anh đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi căn tin. "Tao sẽ đi kiếm cái gì đó để ăn. Mày ngồi yên đấy giùm tao."

Pond gật đầu, mắt vẫn dõi theo Joong cho đến khi anh ra khỏi căn tin.Joong rời khỏi căn tin, bước chân nhanh chóng hướng về phía quầy thức ăn. Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi thoát khỏi sự căng thẳng và những trò đùa của Pond, dù biết rằng đó chỉ là cách Pond thể hiện tình cảm.

Khi đến quầy thức ăn, Joong vô tình va phải một người đang đứng đó. Anh ngẩng đầu lên và thấy Dunk, người bạn thân nhiệt tình của Phuwin. Dunk đang mải mê chọn món ăn, đôi mắt sáng ngời và nụ cười tươi tắn khiến Joong không thể rời mắt. Dunk giống như một chàng tiên tử với vẻ ngoài thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu có mái tóc đen mượt, cắt ngắn gọn gàng nhưng vẫn giữ được sự tự nhiên và phóng khoáng. Đôi mắt to tròn, sáng ngời như những vì sao, luôn mang trong mình sự nhiệt tình và niềm vui sống. Làn da trắng mịn màng làm nổi bật đôi má hồng hào mỗi khi cười. Dunk mặc bộ trang phục giản dị nhưng tinh tế, thể hiện phong cách trẻ trung và đầy sức sống. Ánh mắt của Dunk khi nhìn vào người đối diện luôn mang theo sự ấm áp và chân thành, khiến bất cứ ai cũng cảm thấy dễ chịu và thoải mái. Nụ cười của cậu không chỉ là một biểu hiện của niềm vui, mà còn như một tia nắng ấm áp, làm tan biến mọi ưu phiền xung quanh.

Trong giây phút Joong bắt gặp Dunk, anh không thể không bị cuốn hút bởi sự tươi sáng và thuần khiết của Dunk. Dunk giống như một giấc mơ đẹp, vừa xa vời nhưng cũng đầy hy vọng, khiến Joong không thể ngừng nghĩ về anh từ khoảnh khắc đó. Joong cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Anh chưa bao giờ bị thu hút bởi ai đó ngay từ cái nhìn đầu tiên như vậy. Dáng vẻ tự nhiên và sự nhiệt tình của Dunk khiến Joong cảm thấy một sự ấm áp lạ thường. Nhưng anh không dám lại gần, sợ rằng mình sẽ nói điều gì đó không đúng hoặc làm Dunk cảm thấy khó xử.

Dunk quay lại, bắt gặp ánh mắt của Joong. "Xin lỗi, anh muốn lấy món này à?" Dunk hỏi, giọng điệu vui vẻ và thân thiện.

Joong lúng túng một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "À, không, không sao. Cậu cứ chọn trước đi," Joong nói, cố gắng giữ giọng bình thản.

Dunk cười tươi, gật đầu rồi quay lại chọn món ăn. Joong đứng gần đó, cố gắng không tỏ ra quá lộ liễu. Anh cảm thấy một sự lúng túng mà mình chưa từng trải qua trước đây. Cuối cùng, khi Dunk đã chọn xong và rời đi, Joong mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn theo bóng dáng Dunk rời khỏi quầy thức ăn, Joong không thể không cảm thấy một chút tiếc nuối.

Với tâm trạng phấn chấn và một chút bối rối, Joong quay lại căn tin với đồ ăn trong tay. Anh nhìn thấy Pond vẫn ngồi đó, đôi mắt mơ màng dõi theo cảnh vật xung quanh. Joong ngồi xuống đối diện Pond, đặt khay đồ ăn lên bàn.

"Mày gặp ai à?" Pond hỏi, nhận thấy vẻ mặt khác thường của Joong.

"Không có gì đâu," Joong đáp, nở một nụ cười nhẹ. "Chỉ là... tao thấy hôm nay có chút đặc biệt."

Pond nhướn mày, nhưng không hỏi thêm. Anh biết rõ rằng khi Joong muốn chia sẻ, anh sẽ tự động nói ra. Trong khi đó, Joong thầm nghĩ về lần gặp gỡ tiếp theo với Dunk, hy vọng rằng mình sẽ có đủ can đảm để tiến lại gần hơn và làm quen với cậu.


Cùng lúc đó,ở biệt thự xa hoa của gia tộc Lertratkosum, Achara đang quỳ trước gia chủ của dòng tộc cũng là người cha của chú, Supachai Lertratkosum, không khí trong phòng nặng nề, chỉ có tiếng thở dài của Supachai và tiếng nến cháy xèo xèo trong ngọn đèn lờ mờ.

"Achara, con định thế nào đây?" Supachai hỏi, giọng ông đầy uy quyền và nghiêm khắc. "Con đã đến tuổi phải kết hôn, nhưng con vẫn cứ chần chừ mãi."

Achara cắn môi, cúi đầu thấp hơn, không dám nhìn thẳng vào mắt cha mình. "Thưa cha, con xin lỗi. Nhưng con chưa tìm được người phù hợp."

Supachai đập mạnh tay lên bàn, làm cả căn phòng rung lên. "Không phù hợp? Con định nói là không phù hợp đến bao giờ? Con có biết trách nhiệm của mình là gì không? Con định làm mất mặt dòng tộc sao?"

Achara cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim chú đập loạn xạ. "Thưa cha, con hiểu trách nhiệm của mình. Nhưng..."

"Không có nhưng nhị gì hết!" Supachai cắt ngang. "Nếu con không chịu nghe theo, ta sẽ phải dùng biện pháp mạnh. Người mà con để trong lòng, con tưởng ta không biết sao?"

Achara tái mặt, ngước lên nhìn cha với ánh mắt kinh hoàng. "Cha, xin cha đừng làm thế. Người đó không liên quan gì đến chuyện này."

"Không liên quan?" Supachai cười lạnh. "Con nghĩ ta không biết sao? Con nói cho ta biết, người đó có liên quan gì đến Phuwin đúng không? Cậu sinh viên mà con mang về dạy cho Pond."

Achara cứng đờ, không biết phải trả lời thế nào. Trong lòng chú rối bời, không biết làm sao "Thưa cha, Phuwin không liên quan gì đến chuyện này. Xin cha đừng làm hại cậu bé."

"Được, vậy thì nghe theo lời ta. Con phải kết hôn trong vòng ba tháng. Nếu không, đừng trách ta tàn nhẫn." Supachai nói, giọng ông lạnh lùng và quyết đoán. "Con có thể ra ngoài."

Achara đứng dậy, cúi đầu chào cha rồi rời khỏi phòng. Trong lòng chú nặng trĩu, vừa lo lắng cho tương lai, vừa lo sợ cho an nguy của Phuwin.

Chú Achara yêu cầu Pond phải chở Phuwin về đến nhà an toàn. Hai người ngồi trong xe, chẳng ai nói với ai câu nào. Tiếng động cơ êm dịu của chiếc xe sang trọng là âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng nặng nề giữa họ. Đường phố về đêm vắng vẻ, chỉ có ánh đèn đường lướt qua cửa sổ xe, tạo ra những mảng sáng tối trên gương mặt cao ngạo của Pond và nét mặt lạnh lùng của Phuwin.

Khi xe dừng lại dưới chung cư của Phuwin, cậu mở cửa bước ra mà không một lời từ biệt. Pond thở hắt một hơi, chuẩn bị lái xe đi thì bất ngờ chú Boonchai xuất hiện. Chú nhìn thấy Pond, mỉm cười thân thiện và tiến tới gần xe.

"Chào cháu, cảm ơn cháu đã đưa Phuwin về, thằng bé nói bạn sẽ đưa về nhưng chẳng nghĩ bạn nó lại đẹp trai còn tốt bụng như vậy, thằng bé Phuwin thật biết cách chọn bạn mà. Cháu có muốn lên nhà ăn cơm cùng chúng ta không? Trời cũng muộn rồi, chắc cháu cũng đói," chú Boonchai nói với giọng ấm áp.

Pond lắc đầu, cố gắng lịch sự từ chối. "Cảm ơn chú, nhưng cháu phải về ngay. Cháu không muốn làm phiền."

Chú Boonchai không bỏ cuộc, nài nỉ thêm lần nữa. "Không phiền đâu cháu, thực ra chú rất vui khi có thêm người ăn cùng. Lên đi, một bữa cơm thôi mà, không mất nhiều thời gian đâu."

Pond vẫn ngần ngại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết và thân thiện của chú Boonchai, cậu đành gật đầu. "Vâng, cháu cảm ơn chú. Cháu sẽ lên."

Phuwin đứng từ xa nhìn cảnh tượng đó, không khỏi ngạc nhiên. Cậu không nghĩ Pond lại đồng ý ở lại. Cả hai bước vào thang máy cùng chú Boonchai, không ai nói gì thêm. Chỉ có tiếng thở đều đều của cả ba. Khi cửa thang máy mở ra, chú Boonchai dẫn cả hai vào căn hộ ấm cúng của mình. Mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp nơi, tạo ra không khí ấm áp và thân thiện.

"Ngồi xuống đi cháu," chú Boonchai mỉm cười, kéo ghế mời Pond. "Chú chuẩn bị xong bữa tối cả rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro