Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ Pavel dính cậu rất chặt, một giây cũng không thể biến mất được, nếu không Pavel sẽ bắt đầu ngây người ra, lẩm bẩm gì đó trong miệng, nhưng cậu chưa bao giờ nghe rõ.

Những giấc mơ hoang đường, kỳ dị, dày đặc đó dường như xảy ra xung quanh anh ấy. Cậu cảm thấy mình cũng không thể phân biệt rõ ràng giữa hiện thực và giấc mơ, nếu không, sao Pavel lại hôn câu chứ?

"Anh có thích em không? Pavel."

Cơ thể cậu bây giờ cứng nhắc, như một con robot, chưa suy nghĩ mà đã hỏi.

Pavel khác với cậu, anh biết rõ mình đang làm gì, câu trả lời kiên định: "Thích."

Đầu cậu như đang nổ pháo hoa, lăn qua lăn lại cũng đều là chữ "thích". Tình yêu không dám nói ra cũng có thể dễ dàng nói ra, "Em cũng thích anh đấy."

Đôi môi mềm mại chạm vào nhau, thịt chạm vào thịt, truyền đi sự ấm áp. Ôm là để giữ ấm, hôn là để sạc điện. Cậu thực sự rất thích Pavel.

Mẹ của Pavel gặp cậu, nói có chuyện cần nói với cậu. Cậu vốn không muốn đi, nhưng bà ấy nói là về Pavel, vì vậy cậu đã đi.

Cậu đã bị lừa. Cậu đã được đưa đến bệnh viện. Y tá trong bộ đồ màu trắng nói chuyện với cậu một cách nhẹ nhàng, cậu cảm thấy hơi buồn ngủ.

Cậu đã mơ. Trong giấc mơ, cậu vừa tròn 6 tuổi. Cậu có một con búp bê xinh đẹp, và họ ở trong một lâu đài cùng nhau. Nhưng người quản gia đã bị con rồng mua chuộc, lấy đi con búp bê của cậu. Dù cậu đuổi theo bằng cách nào, cũng không thể đuổi kịp, chỉ có thể nhìn thấy con rồng mang con búp bê của cậu đi. Chỉ còn lại mình cậu trong lâu đài... Cậu đã không mơ thấy trong thời gian dài.

Giấc mơ này có chút buồn. Cậu tỉnh dậy, chạm vào một vệt nước trên tay. Cậu đã khóc chứ?

Mẹ của Pavel rất kỳ quặc. Bà chỉ đưa cậu đến đây để ngủ một giấc. Cậu lại được đưa đến một phòng khác. Liệu đây có phải là nơi họ sẽ kể cho cậu về Pavel không?

"Cậu thích Pavel phải không?"

Hả? Hỏi điều này làm gì? Cậu tất nhiên là thích rồi.

Người phụ nữ trẻ tuổi nhẹ nhàng cười, trông chói lọi, đôi môi màu đỏ máu lúc mở lúc đóng, giống như một quái vật ăn thịt, "Cậu có thể phân biệt được cậu thích nó, hay cậu đang cố gắng bù đắp cho cậu bé nhỏ không bảo vệ được gia đình của mình khi cậu ấy 6 tuổi không?"

Cậu như bị người khác lấy d a o đ â m vào tim, "Tình cảm của cậu, tất cả đều là giả phải không? Giấc mơ là thật, còn tình cảm là giả. Cậu không thích Pavel sao?"

Cậu nghĩ tiếng của mình rất to, nhưng trong mắt mẹ của Pavel chỉ thấy đôi môi của cậu mở ra và đóng lại, không phát ra tiếng nào cả.

Bà không nghĩ sẽ tàn nhẫn như vậy. Đứa trẻ này đã tự mình dệt ra một cái bẫy và tự mình vùi mình vào đó, bọc bên ngoài bằng lớp vỏ dày. Nếu có thể chọn, bà cũng không muốn phải mở ra lớp bảo vệ này bằng phương thức đẫm máu như vậy. Nhưng Pooh cuối cùng không phải là con của bà, so với cậu ta, bà lo lắng hơn cho Pavel, đứa con của bà không thể chịu đựng bất kỳ phong ba nào nữa.

Cậu có vẻ như đang thực sự bù đắp cho bản thân mình, cậu không bảo vệ được em gái của mình, nên mới đi bảo vệ cô bé đó, nên mới muốn cứu người nhà của mình, Pavel.

Thế giới này, thậm chí cả tình yêu cũng là giả dối, thì còn gì là thật sự không? Cậu thật sự mệt mỏi, cậu dường như hiểu được cảm xúc của Pavel.

Chỉ có thể dùng một chiếc dao nhỏ, từng vết từng vết, từng đường từng đường, tốt nhất là có thể nở ra từng bông hoa màu đỏ máu, mới có thể chứng minh được điều gì đó...

Cậu đã nói dối, kẻ ngốc không tin rằng thế gian này vẫn đẹp, đó là kẻ ngốc tự an ủi chính mình, nếu không, làm sao có thể sống sót qua được những gì đau đớn như vậy chứ?

Cho cậu một con d a o nhỏ đi, móng tay không đủ sắc, không vẽ được những bông hoa đẹp, hãy cho cậu một lọ thuốc ngủ, cậu buồn ngủ quá.

Cậu không ngẩng đầu, nên đã bỏ lỡ nước mắt của người phụ nữ đối diện, bà nhìn xuyên qua Pooh và nhìn thấy Pavel, người đã tự giam giữ chính mình. Bà là một kẻ xấu xa, biết rõ là không nên, nhưng vẫn xé rách mặt nạ của chàng trai đối diện, nhưng phải làm sao bây giờ? Bà không thể để Pavel lún sâu hơn và sau đó phát hiện ra rằng chàng trai kia không thật sự thích nó. Con của bà không thể tan vỡ một lần nữa được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro