Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Pavel?"

"Ừ?"

"Chúng ta đã làm hòa rồi phải không?" Chú cún nhỏ lạc đường đã tìm thấy chủ của nó, cười đến mức không thấy cả mắt, trên mặt vẫn còn nước mắt, trông ngốc chết được, tên ngốc đáng yêu.

"Em thấy thế nào?" Em nghĩ chúng ta nên làm hòa sao?
Đuôi con chó nhỏ đã gần như vươn lên trời, nhưng vẫn còn run rẩy, "Em... em nghĩ là được."

"Chưa được đâu." Tôi thấy nước mắt của Pooh lại trào ra, trông thật tội nghiệp, "Anh chỉ tha thứ cho em vì lỗi không phải do em, nhưng thời gian mà chúng ta đã lỡ mất thì anh vẫn chưa thể buông bỏ được."

"Hiện tại anh hơi rối, anh cần thời gian để sắp xếp lại mọi thứ. Vì chúng ta đều yêu nhau, có lẽ lỡ thêm một chút thời gian nữa cũng không sao, phải không?"

"Chúng ta còn có thể ở bên nhau không?" Pooh ngước mặt lên, đôi mắt mờ lệ nhìn tôi, giọng nói đầy cẩn thận, hóa ra yêu một người thực sự có thể khiến người ta hạ mình đến vậy sao?

"Anh không biết." Tôi thật sự không biết. Tôi vẫn còn yêu Pooh, Pooh cũng yêu tôi, nhưng tôi đã không còn đủ can đảm để tiến về phía em ấy nữa. Chúng ta kết thúc như vậy cũng không tệ, những hiểu lầm đã được giải quyết, mặc dù còn tiếc nuối, nhưng tiếc nuối vẫn tốt hơn là chia tay.

Sau này chúng tôi cùng làm việc trong một công ty, vẫn có thể trò chuyện. Pooh là người vui vẻ, tươi sáng, làm bạn với em ấy chắc chắn cũng rất tốt.
Chúng tôi đã từng là anh trai và em trai, từng là cộng sự, và đã từng là người yêu trong thời gian ngắn, nhưng chưa bao giờ là bạn bè.

"Pavel~ Em có thể ôm anh không?"

"Được."

Pooh ngồi cạnh tôi, trông như một con búp bê thủy tinh dễ vỡ làm tôi không dám chạm vào em ấy.

Em chôn đầu vào vai tôi, tay vòng quanh eo tôi, xương quai xanh hơi ướt, không biết em ấy còn khóc không? Tôi muốn nhìn xem, nhưng em ấy không chịu ngẩng đầu lên. Em nắm tay tôi đặt lên eo của mình, động tác không được suôn sẻ lắm, chạm vào xương bả vai của em ấy làm tôi hơi đau tay, mới 7 ngày không gặp, sao em ấy lại gầy đi thế?

Chúng tôi ôm nhau bao lâu tôi không rõ, những giọt nước ấm đã làm ướt một nửa áo của tôi, Pooh với giọng nói khàn khàn hỏi: "Pavel, vậy em có thể theo đuổi anh không?" như thể thì thầm vào tai tôi, từng câu từng chữ đánh vào trái tim tôi.

Pavel đã tha thứ cho tôi rồi, thật tuyệt vời, điều này có phải có nghĩa là chúng ta còn có cơ hội ở bên nhau phải không?

Tôi vẫn muốn có câu trả lời rõ ràng, tôi hỏi Pavel chúng tôi có phải làm hòa rồi không, anh ấy hỏi lại tôi "Em nghĩ sao?", tôi muốn nói rằng không phải vì tôi đã làm tổn thương Pavel suốt hai tháng. Nhưng anh ấy đã hỏi tôi, nên tôi nói là được.

Pavel cười và lắc đầu, nói là không phải, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến tôi đau đớn. Tôi đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nghe thấy vẫn cảm thấy buồn, liệu Pavel có từng cảm thấy như vậy mỗi lần trước đây không?

Anh ấy nói cần thời gian để sắp xếp lại mọi thứ, không sao cả, tôi có thể chờ đợi, một tuần qua tôi đã chờ đợi. Nhưng chúng ta có còn cơ hội ở bên nhau không?

"Chúng ta có còn thể ở bên nhau không?" Tôi nghe thấy giọng mình, khàn khàn và lạ lẫm, đôi mắt mờ đi, tại sao nhà chúng tôi không chống thấm nhỉ, cửa sổ không đóng chặt, nước mưa rơi lên mặt tôi rồi.

Pavel nói anh ấy không biết, sao lại không biết chứ, vừa rồi không phải anh ấy còn nói yêu tôi sao?

Anh ấy đứng xa tôi quá, tôi không thấy rõ anh ấy nữa, tôi có thể ôm anh không? Chỉ một chút thôi...

Nếu tôi còn có thể ôm anh có phải có nghĩa là tôi vẫn còn cơ hội không? Tại sao anh không ôm tôi? Trước đây chúng ta không phải rất thích ôm nhau sao?

Áo của anh không vắt khô vậy? sao anh vẫn không biết chăm sóc bản thân? Anh có thể cảm lạnh đấy. Để em ở bên chăm sóc anh nhé? Ở nhà em là anh trai, em rất biết cách chăm sóc người khác.

Đau mắt quá, áo của anh không thoải mái chút nào, quá cứng, làm mắt tôi sưng lên, lần sau tôi sẽ mua cho anh cái tốt hơn.

"Pavel~ Vậy em có thể theo đuổi anh không?" Cho em một cơ hội được không? Em thực sự đã thay đổi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro