Chương 5: Cảnh từ học viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thứ hai. Phòng thí nghiệm ẩm ướt. Sehun đeo kính bảo hộ, mang găng tay, mặc áo blouse của nhân viên phòng thí nghiệm.

Y đang quan sát các mẫu vật qua kính hiển vi của mình.

Một tiếng gõ phát ra trên cửa kính. Sehun nhìn lên thì thấy Yuta đang đứng bên ngoài. Y ra hiệu cho cậu ấy bước vào.

"Xin lỗi vì đã làm gián đoạn anh," Yuta xin lỗi bằng kính ngữ. "Nhưng anh sẵn sàng cho Giáo sư và tôi đến kiểm tra tiến độ rồi chứ?"

"Mọi người vào đi."

Yuta gật đầu, ra ngoài rồi quay trở lại với Jongin.

"Giáo sư Kim," Sehun chào một cách lịch sự.

"Được rồi," Jongin nói, bước vào. Hắn điều chỉnh cổ áo của chiếc áo blouse màu trắng của phòng thí nghiệm mà không thèm nhìn Sehun. Điềm tĩnh, hắn nói, "Nào, cho tôi biết mình đang nhìn vào cái gì đây."

"Chúng tôi đang so sánh hai chuỗi DNA," Sehun giải thích, chỉ về phía cái khay chứa một phiến gel agar đang đặt trong dung môi. "Với gel điện di, chúng tôi đặt vào một mẫu DNA của san hô lấy từ hoang dã và một mẫu DNA của san hô nuôi. Một đầu của khay có điện tích dương và đầu kia mang điện tích âm. Khi chúng ta bật máy và chạy dòng điện qua gel, DNA nhẹ hơn sẽ di chuyển nhanh hơn trong dung môi." Sehun chỉ vào các chuỗi DNA đang di chuyển trong thanh gel.

"Nói một cách đơn giản," Jongin nói, ngồi vào ghế của Sehun. "Cậu đã kiểm tra trọng lượng của DNA bằng cách chạy nó qua các dòng điện. Điều đó giúp gì cho thí nghiệm của cậu?"

Sehun nhìn thẳng vào hắn. "Giáo sư có thể thấy hai mẫu đang nằm cạnh nhau trông khá giống nhau. Điều đó có nghĩa là DNA san hô nuôi và DNA san hô lấy từ hoang dã có nhiều điểm chung hơn chúng ta nghĩ."

"Giống như những gì cậu đã dự đoán sao?"

"Thật ra là đối lập hoàn toàn với những gì tôi dự đoán."

"Và tại sao vậy?"

"Tôi không phải là dân bản xứ." Sehun nói. "Tôi không có dữ liệu. Làm thế nào mà tôi có thể dự đoán một thứ gì đó giống thế này được chứ?"

"Tôi không biết," Jongin nhẹ nhàng nói. "Có lẽ là cậu nên đọc các nghiên cứu đã thực hiện trước đây và xem các bài báo đã xuất bản đấy."

Yuta hắng giọng và Sehun suýt nữa thì giật nảy mình. Y thậm chí đã quên mất cậu trợ lý vẫn còn ở đây."

"Xin lỗi," Yuta nhăn mặt. "Um, giáo sư, mấy bài báo nào cơ?"



Thứ ba. Điều hòa chạy hết công suất, bản nhạc Hanamizuki của Yuta lặp đi lặp lại. Giờ nghỉ trưa.

"Cơm chiên với kim chi," Yui nói, nhìn vào hộp cơm trưa của Sehun. "Nhìn ngon quá đi!"

"Ngon lắm đấy." Sehun nói. "Cô có muốn thử không?"

"Tất nhiên rồi." Yui tuyên bố, giơ thìa của mình lên cao tự hào. "Anh biết không, anh trai tôi thích đồ Hàn lắm."

Thích thú, Sehun hỏi, "Cô có anh sao?'

"Ừ," Yui gật đầu. Cô nàng múc lên một chút cơm kim chi.

"Tôi cứ nghĩ rằng cô chỉ có mấy con bọ ba thùy làm gia đình chứ," Sehun trêu chọc.

Yui giả vờ bị tổn thương. Sau đó, cô nàng nuốt xuống, đôi mắt mở to.

"Cái này ngonnn thật sự!" Yui tuyên bố. Sehun đẩy hộp cơm trưa qua phía đối diện của bàn ăn phòng nghỉ.

"Nè, ăn thêm đi." y ra hiệu.

Yui tiếp tục ăn thêm một thìa nữa, huyên thuyên nói về hóa thạch biển khi cửa phòng nghỉ mở ra. "Giáo sư," cô nàng thốt lên, nhanh chóng nhìn vào hộp cơm chiên kim chi mà Jongin vừa mang vào. Sehun đã dành cả buổi chiều hôm qua để hoàn thiện công thức này đấy. "Hôm nay anh cũng mang theo cơm chiên kim chi sao?"

"Ah," Jongin mở cửa lò vi sóng rồi bỏ hộp cơm vào. Hắn gãi gãi đầu. "Trùng hợp thật, nhỉ?"

Sehun cho hắn một cái nhìn không mấy ấn tượng từ phía sau Yui. Jongin cười ngượng ngùng.



Thứ tư.

"Tôi mong là giáo sư không khó khăn với anh quá, chuyện vào thứ Hai ấy," Mina nói khi Sehun đặt một đống giấy tờ nghiên cứu trên bàn.

"Giáo sư Kim sao? Không đâu, anh ấy chỉ- anh ấy chỉ rất kỹ lưỡng."

"Ảnh có tiêu chuẩn cao lắm," Mina trấn an. "Nhưng tôi nghĩ Giáo sư thích anh đấy."



Thứ năm.

"Hôm nay tôi có món này ngon lắm," Yui thông báo. "Nhân dịp giáo sư Kim và Sehun đều đang thực sự ở đây, tôi sẽ chia cho cả phòng thí nghiệm ăn luôn."

"Yui, ý cô là sao? Cái gì mà thực sự ở đây?" Jongin hỏi, hơi bĩu môi một chút. Đũa của hắn đang lơ lửng đâu đó giữa miệng và hộp bento; tóc mái Jongin hơi rũ xuống do ban nãy tháo kính bảo hộ xuống; và cặp kính gọng tròn thì đang trượt xuống mũi hắn. Sehun phải giấu một nụ cười khi nhìn thấy hình ảnh đáng yêu lúc này Jongin.

"Ý tôi là," Yui chống tay lên hông, "Anh lúc nào cũng làm việc và bọn tôi không bao giờ gặp anh vào bữa trưa cả. Phòng thí nghiệm của mình không có gắn kết với nhau gì hết trơn!"

"Này, nói chuyện với người giám sát của cô như thế đó hả," Jongin cau mày, nhưng mặt hắn sáng lên khi Yui mang ra một hộp súp thịt lớn.

"Soki," Yui tuyên bố một cách tự hào. "Bà tôi đích thân làm ấy. Bà làm còn dư nên tôi tốt bụng mà mang lên chia sẻ cho bộ não của mấy người đó."

"Mấy bộ não của tụi em cảm ơn chị," Yuta lẩm bẩm, khéo léo vươn tay, dùng đũa gắp lấy một miếng thịt.

"Soki," Sehun lặp lại. Chỗ thịt trông giống món súp sườn heo vậy.

"Thịt heo," Yui giải thích, dùng đũa gắp lên một miếng thịt. Cô nàng kể về cách để chết biến món này, nhưng vì Sehun chưa bao giờ thực sự học những từ vựng liên qua đến nấu ăn cả nên y chỉ hiểu được ba đến bốn từ gì thôi.

Thấy vẻ mặt bối rối của Sehun, Yui quay sang Jongin. "Tôi không biết giải thích làm sao hết," cô nàng nói.

Jongin quay sang Sehun. Hắn dựa sát vào y. "Soki là sườn heo đấy," Jongin giải thích bằng tiếng Hàn. Khuỷu tay bọn họ chạm vào nhau. Cả hai đều không ai kéo đi cả.

"Đầu tiên thì đun sôi thịt lên sau đó hầm với đường, nước tương và awamori nó là một loại rượu sake của Okinawa. Sau đó chỗ xương heo sẽ trở nên rất mềm, vậy nên em sẽ ăn được tất cả sụn luôn. Giòn giòn ngon lắm."

"Ah." Sehun quay sang Yui, nói bằng tiếng Nhật. "Bây giờ thì tôi hiểu rồi," y nói. "Nhìn ngon quá."

"Ngon lắm đấy! Anh thử một miếng đi. Bình thường thì chúng tôi sẽ ăn món này với soba Okinawa. Sehun, anh đã thử món soba Okinawa, chưa?" một trong những sinh viên cao học khác hỏi.

"Chưa," Sehun thú nhận.

"Anh nên ăn thử nó đi! Nó ngon lắm đó!"

"Tôi sẽ." Sehun trả lời. Y lẩm bẩm, "Nếu soki ngon thế này thì soba chắc phải tuyệt lắm."



Vẫn là thứ năm. Jongin ló đầu vào phòng thí nghiệm Sehun, mười phút sau bữa trưa. "Thứ ba tới em có bận không?"

"Anh biết mà, tôi có việc phải làm."

"Em chưa trả lời câu hỏi của tôi."

"Tại sao anh muốn biết chứ?"

"Tạo sao em không nói cho tôi chứ?"

Sehun vừa nhìn lên thì thấy Jongin khoanh tay. Chất liệu trắng tinh của áo sơ mi đang bó chặt trên ngực hắn. Sehun nhìn xuống kính hiển vi.

"Không phải thứ ba tới chúng ta được về sớm sao? Phòng thí nghiệm bảo trì ấy?"

"Chính xác. Em có rảnh không?"

Sehun điều chỉnh ống kính hiển vi. Y tiếp tục soi kính quan sát mẫu thử. "Tại sao anh muốn biết?"

"Tôi muốn đưa em ra ngoài ăn tối. Em đã ở Okinawa được gần ba tháng rồi mà chưa được thử món soba của Okinawa nữa."

Sehun ngước lên từ chiếc kính hiển vi. Y biết, Jongin biết, và cả hai bọn họ đều biết là chẳng có gì trong lịch trình của Sehun cả, ngoài việc đón Yerin từ chỗ giữ trẻ. "Để xem hôm đó tâm trạng tôi thế nào." Cuối cùng y cũng nói.

"Hủy hết mấy cuộc hẹn khác của em đi," Jongin trả lời, quay lưng rời khỏi phòng thí nghiệm.



Thứ sáu.

Những tờ rơi được dán khắp khuôn viên của học viện: trong nhà vệ sinh, ở hai bên thang máy, trên cửa ở giảng đường.

"Tuần tới sẽ có một giáo sư đến diễn thuyết sao? Sehun đọc những tờ rơi trong bữa trưa. Vì muộn rồi nên chỉ có Jongin và Sehun ở trong phòng nghỉ.

"Em có thể đọc được kìa, tôi mừng lắm đấy," Jongin thì thầm, nhặt ra những miếng ớt chuông từ cơm của mình.

Sehun đánh nhẹ vào vai Jongin. "Anh có đi nghe không?"

"Có lẽ. Còn phụ thuộc vào lịch trình của tôi ngày hôm đó nữa."

"Tôi nghĩ mình sẽ đi," Sehun nói. "Tôi biết vị diễn giả này. Anh ấy cũng đến từ Seoul."

"Tốt rồi," Jongin nói. Điện thoại của hắn phát ra tiếng bíp, thông báo email mới, Jongin vừa nhai thức ăn vừa đọc.

"Vẫn có nhiều người khác trên thế giới đang thực hiện những nghiên cứu ngoài anh đấy, anh biết mà," Sehun cảm thấy bản thân bắt buộc phải chỉ ra.

Jongin cười vui vẻ.



Thứ hai.

"Anh có thích đi du lịch không?" Yui đột ngột hỏi Sehun. Bọn họ đang chuyền dịch sang những ống thủy tinh nhỏ. Mấy ngón tay của Sehun bắt đầu bị chuột rút rồi.

Y đặt cái ống thủy tinh siêu nhỏ xuống. "Ừ," Sehun nói. "Tôi thích lắm." Sehun nhìn lên, mỉm cười. "Tôi đã đi du lịch đến đây, có phải không?



Thứ ba.

"Anh biết bơi không?"

Lần này thì bọn họ sắp xếp các mẫu thử cũ vào kho lưu trữ. Sehun nhăn mũi trước một ống Eppendorf bị mốc rồi ném nó đi. "Ừ, tôi biết," y trả lời. "Cô biết không?"

"Tất nhiên. Tôi thích bơi lắm!"



Thứ tư.

"Anh nghĩ thế nào về bãi biển?"

"Mấy câu hỏi này là sao thế?" Sehun liếc cô nàng xuyên qua cặp kính của mình.

Yui nhún vai.



Thứ năm.

"Tất cả các mẫu thử này đều lấy ở Okinawa đúng không?" Sehun hỏi, nhìn cái ống nhựa khi đưa nó lên trước ánh sáng.

"Tất cả đều là hàng nội địa đấy. Chúng được lấy từ quần đảo Ryukyu."

"Được lấy trong vòng năm tháng đổ lại?"

"Chính xác."



Thứ sáu.

"Anh đi kiểm ra mấy mẫu thử xem," Yui nói. "Mấy cái mới nhất được lấy từ đảo Tokashiki đấy."

"Tokashiki?"

"Nó là một hòn đảo nhỏ thôi. Khoảng 40km ngoài khơi Okinawa. Những bãi biển rất đẹp, nước thì ấm."

"Thật sao?"

"Thường thì giáo sư Kim sẽ đưa một hoặc hai sinh viên ra đảo mỗi năm. Để xem các mẫu thử hoạt động thế nào ấy mà, và xem quá trình trích xuất diễn ra như thế nào nữa. Còn nữa, để tận hưởng bãi biển, tất nhiên rồi."

"Nghe tuyệt thế."




.

/anh giáo sư lại thâm quá rồi =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro