∞11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiều hôm đó Hyungseob có lớp nhạc lý của thầy Jaehwan, nghe anh Youngmin bảo thì thầy Jaehwan cũng hiền như thầy Minhyun vậy nhưng tính tình hình như bá đạo lắm. Và cậu đã kiểm chứng được điều đó qua cái giọng cười quãng 8 mà thầy phát ra suốt buổi học mỗi khi kể mấy câu chuyện nhạt nhẽo của mình. Trông thầy có vẻ khá dở hơi nhưng đến lúc thầy Jaehwan trình diễn một khúc nhạc lại trở thành một nhạc sĩ thực thụ đang say đắm với những âm điệu vang lên từ chiếc piano trắng muốt đặt ở góc phòng học.

Hyungseob thả hồn vào giai điệu du dương đó, cậu nằm dài ra bàn lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời hôm nay thật đẹp nhưng sao lòng cậu lại nặng trĩu thế này. Cậu chính là đang lo lắng về cái hẹn với Woojin sau giờ học, chẳng phải hai người một mình cùng nhau sẽ lại như sáng nay sao. Cậu còn sợ bản thân không kiềm được sẽ ôm lấy người ta mất. Cậu nhớ cái cảm giác được Woojin ôm, cái cảm giác được ở trong vòng tay vững chãi đó. Cậu nhớ cả cái mùi hương nam tính những lần cậu giả vờ dụi đầu vào người Woojin để hít nó vào từng hơi thở. Hyungseob cứ thế sợ mọi điều có thể xảy ra sẽ càng làm Woojin tránh xa mình, nhưng cậu thật sự rất khó khăn để kiềm nén những cảm xúc đó lần nữa.

2 tiết học trôi qua khá nhẹ nhàng, Hyungseob nhìn ra ngoài cửa đã thấy một mái đầu đỏ đang tựa vào tường nhìn về hướng mình. Cậu giật mình quay đi khi bắt gặp ánh nhìn đó, nhanh chóng dọn sách vở rồi bước ra cửa lớp đến bên cạnh Woojin.

"C-cậu đợi lâu chưa?"

"Không, tớ vừa tới à Seobie. Đi thôi, hôm nay cậu muốn gì tớ cũng đãi"           

Woojin cười lộ cả răng khểnh rồi khoác vai Hyungseob kéo cậu đi rất tự nhiên mặc cho người kế bên đang ú ớ gì đó trong miệng. Đi một quãng vẫn không thấy người bên cạnh nói gì Woojin mới lên tiếng.

"Cậu đói không? Hay đi ăn nha?"

"À à không sao đâu, tối về tớ ăn với anh Youngmin"

Nghe Hyungseob nhắc đến người anh kia khiến Woojin khẽ nhăn mặt. Lại là Youngmin, từ khi nào cậu ấy chỉ biết đến anh Youngmin mà không nghĩ gì về cậu, người đang ngày đêm phát điên vì cậu ấy chứ. Woojin nghĩ rồi lại lơ chuyện đó mà tiếp tục bước đi, tay có phần siết chặt vai Hyungseob như thể muốn ôm luôn người nhỏ vào lòng.

Hai đứa chọn một quán trà sữa khuất trong một góc trường, trông nhỏ nhắn và được trang trí rất đáng yêu. Vừa bước vào quán đã cảm thấy không khí phần nào bớt căng thẳng hơn vì cái không gian xinh đẹp như vậy ai lại nỡ không động lòng cơ chứ, tâm tình cũng có chút vui vẻ hơn. Woojin kéo Hyungseob ngồi xuống cái bàn ở tận góc trong cùng của cái quán nhỏ xinh rồi tự động gọi một ly trà sữa socola to đùng đầy ấp thạch phô mai. Cậu không hỏi vì biết thế nào Hyungseob chả gọi như vậy, trăm lần đi trà sữa lần nào cũng chỉ có một món như này. Con thỏ này thật là luôn chỉ muốn thoải mái trong vùng an toàn của bản thân chứ không thích trải nghiệm những thứ mới lạ. Woojin lại tự cười khi nghĩ về những điểm đáng yêu như vậy của Hyungseob.

Thấy Woojin là vẫn luôn nhớ đến từng điều nhỏ nhặt về cậu, Hyungseob không khỏi có chút vui trong lòng mà vô thức nhoẻn miệng cười đưa mắt nhìn người đối diện cũng đang nở một nụ cười với cậu.

"Ơ khoan sao chỉ có một ly vậy? Uchin không uống hả?"

"À ờ..uống chung một ly nha, tớ thích vậy"

Bất chợt Hyungseob lại dùng cái tên thân mật đó gọi Woojin sau bao lâu lạnh nhạt khiến cậu tâm tình lại bớt căng thẳng hơn bội phần. Woojin cười khì một cái rồi rất tự nhiên cắm thêm cái ống hút vào ly trà sữa trước mặt khiến Hyungseob trố mắt ra nhìn. Ơ cái tình cảnh này chẳng phải là như mấy cặp tình nhân lãng mạn sến súa hay làm sao. Không thể nào, chắc là Woojin chỉ nghĩ đơn giản là uống chung cho vui thôi chứ sao lại như tình nhân được. Hyungseob tự tay vỗ vào má mình mấy cái liên tục để rũ bỏ cái suy nghĩ mà cậu cho là nhảm nhí đó.

"Nè, đau đấy. Cái thói xấu mãi vẫn không bỏ, hay cậu muốn tớ khẻ tay nữa?"

Woojin quan sát phản ứng của cậu từ nãy đến giờ, khoé miệng càng kéo lên cao hơn khi Hyungseob cứ đáng yêu như thế. Cậu lại cầm tay Hyungseob đánh yêu mấy cái như lúc sáng rồi còn đưa tay véo má người kia đến đỏ hết cả lên, mà cậu véo nhẹ thôi sao đỏ nhanh vậy. Woojin cậu đâu có biết là người ta đang ngượng đến thế nào nên mặt mũi mới đỏ hết cả lên như cà chua, hai bên tai cũng đang bừng lên một sắc đỏ rồi.

"Không có gì mà!! Cậu bớt nhảm nhí đi!"

Đầu óc Hyungseob đến giờ đã ngưng trệ hết mọi hoạt động tất cả chỉ vì một loạt hành động khó hiểu này của Woojin. Cậu đang tự vấn bản thân xem đó có phải là loại hành động bình thường bạn thân đối với nhau không hay là ở một mức độ khác mà cậu chả bao giờ dám mơ đến. Mãi suy nghĩ Hyungseob không nhận ra Woojin từ lúc nào lại đang vuốt ve gò má ửng hồng của cậu rất ôn nhu.

"Nhảm nhí mà sao mặt đỏ hết cả rồi nè"

Hyungseob liếc cậu một cái rồi cúi đầu xuống mút lấy mút để cái ống hút để chữa ngượng, che đi khuôn mặt đang đỏ phừng phừng nhưng chưa kịp bình tĩnh đã bị Woojin tấn công thêm lần nữa. Woojin thừa lúc đó cũng cúi xuống mút ống hút của mình, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai rồi đưa mắt nhìn thẳng vào trái cà chua trước mặt. Cậu nhếch mép để lộ cái răng khểnh quen thuộc nhìn Hyungseob mặt đã ngơ ra. Mắt chạm mắt, Hyungseob giật mình định lùi lại thì bị cậu quàng tay qua kéo nhẹ cổ giữ nguyên vị trí.

"Ngồi yên"

Giọng nói thâm trầm như một mệnh lệnh từ Woojin vang lên, Hyungseob ngoan ngoãn ngồi yên mà không giãy giụa khỏi bàn tay đó. Cậu cố cúi đầu để tránh ánh mắt người đối diện nhưng lại bị Woojin dùng tay nâng lên, hai mắt chạm nhau khiến Hyungseob không khỏi dao động. Tim cậu lại hẫng một nhịp, là Woojin đang nhìn cậu rất dịu dàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương hi vọng. Những hành động này làm Hyungseob đầu óc đã rối bời suốt từ trưa lại càng thêm rối.

"Heejin, cậu ấy chỉ là bạn"

"Hả?"

Hyungseob nghe đến cái tên Heejin lại thoáng qua biểu hiện chút chán ghét và điều đó cũng không lọt khỏi mắt Woojin. Nhưng Hyungseob lúc này thật sự đang rất khó hiểu rồi. Tại sao Woojin lại nhắc đến Heejin và tại sao "chỉ là bạn", chẳng phải cô ta và cậu ấy là một mối quan hệ khác sao.

"Tớ biết cậu nghĩ gì, nên hãy để tớ giải thích. Tớ và Heejin tuyệt nhiên không có mối quan hệ đó như cậu nghĩ..chỉ là tớ lợi dụng cậu ấy để làm cậu từ bỏ"

"Cái gì cơ?"

"Đừng, để tớ nói. Là tớ sai, tớ đã ngu ngốc trốn tránh những cảm xúc của mình, đã tổn thương cậu mà không hề hay biết. Tớ là thằng khốn, tớ xin lỗi. Cậu bây giờ muốn mắng chửi muốn trừng phạt tớ như thế nào cũng được nhưng.."

Woojin bỏ lửng câu nói tiến đến gần hơn, khẽ áp trán mình lên trán người đối diện, tay lần đến nắm lấy đôi tay đang cứng đờ trên bàn. Hyungseob nín thở khi cảm nhận được hơi thở người kia đang rất gần nơi đầu mũi và khẽ lướt qua đôi môi đang run lên của mình.

"Ahn Hyungseob hãy để tớ theo đuổi cậu lại từ đầu"

Woojin thì thầm đủ để chỉ hai người nghe thấy, những ngón tay khẽ đan xen vào tay người kia mà nắm thật chặt như để cậu khẳng định những gì mình vừa nói là chân thành. Ánh mắt cậu vẫn rất ôn nhu, nó chứa đựng tất cả những tình cảm thật nhất, sâu kín nhất trong lòng cậu.

Hyungseob đến đây đã chính thức đơ luôn cả ý thức. Câu nói vừa rời môi Woojin là phát tấn công cuối cùng vào bức tường ngăn cách bấy lâu khiến trái tim đằng sau nó rung động thật mạnh. Vậy có nghĩa là Park Woojin đang đáp trả tình cảm bấy lâu của cậu đúng không? Có phải là Park Woojin bảo sẽ theo đuổi cậu? Hàng trăm câu hỏi vây lấy chút tiềm thức còn sót lại, Hyungseob mở to hai mắt nhìn không chớp mắt người đối diện đang thấp thỏm nhìn cậu với một chút lo lắng.

"Tớ xin lỗi..chắc cậu cần thêm thời gian.."

Woojin cúi đầu ánh mắt thoáng chút buồn, cậu thất vọng vì sự im lặng đó, cậu nghĩ chắc là Hyungseob vẫn không tha thứ được cho mình. Thấy Woojin định đứng dậy Hyungseob mới sực tỉnh nhanh chóng kéo tay người kia lại mà nắm chặt nó, cậu ngước mắt lên nhìn Woojin với một nụ cười nhẹ nhàng tựa như thiên thần, một cái nhìn tràn ngập niềm vui sướng.

"K-không..chúng ta hãy bắt đầu lại đi"

Woojin ngỡ ngàng nhìn Hyungseob rồi nhào đến ôm chặt lấy cậu, một nụ cười thật tươi đã vẽ trên môi hai người từ bao giờ. Hyungseob cũng vòng tay ôm chặt lấy thân hình cao lớn hơn mà vùi sâu vào khuôn ngực vững chãi đó, Woojin lại tham lam hít hà lấy hương thơm quen thuộc trên mái tóc mềm mại của người nhỏ hơn. Cả hai cứ thế ôm lấy nhau cho thoả tất cả thương nhớ, yêu thương suốt quãng thời gian đã qua.

Mọi thứ xung quanh lúc này như hoà lẫn vào nhau trở thành phông nền cho cặp đôi chính đang ở trung tâm. Hai đứa không chút để tâm đến mà lại đang chìm vào thế giới riêng của mình. Một thế giới chỉ có hai đứa, nơi chỉ có một Park Woojin đang đối diện với người mà cậu yêu thương, nơi chỉ có một Ahn Hyungseob tim đang mạnh mẽ đập lên từng hồi trước sự chân thành ấm áp đó. Đoá hoa hồng tình yêu trong trái tim Hyungseob đang dần hồi sinh chớm nở với một hi vọng niềm tin mới. Và một đoá hồng khác nơi ngực trái Woojin đang nở rộ với một niềm hạnh phúc vô bờ.

Annyeong các cậu~ chap này hơi ngắn nhưng bù lại nó được cái ngọt tí nè =)) tớ hứa chap sau sẽ bù đắp cho các cậu~ <3 hãy tiếp tục vote, comment giúp tớ nha! Tớ yêu các cậu <3
Bây giờ là 6h sáng rồi nên tớ đi ngủ đây =)) mấy cậu vô cmt 888 với tớ nhaaa~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro