Chương 21: Tàn phế tiểu thư (21)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hina_love_BB

Re_up: Ryou Nei

~~~~~~~~~~~

Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Quỳ dùng xong cơm trưa rồi nằm nghỉ trên giường, mắt mèo hơi híp lại, một bộ dáng tự nhiên tự tại, thoải mái vô cùng.

"Phanh --"

Tiếng vang lớn truyền đến từ cửa cùng với một mớ âm thanh hoảng loạn kinh hô, khuyên giải, an ủi.

Cái người gây ra một trận hỗn loạn kia tức giận hùng hổ bước nhanh tới chỗ Tô Quỳ.

"Ta muốn đến nhìn xem ai mà có mặt mũi lớn đến như vậy, những người khác ở giáo phường tư kia bị lão yêu bà tra tấn cả ngày, cũng có người vì nàng ta mà bị phạt, vậy mà nàng ta lại thật tự tại, lại tránh trong phòng ngủ này!"

Sau đó là Lục Yêu lên tiếng, giọng nói bình đạm không có một tia tình cảm, "Vị tiểu chủ này, chủ tử nhà ta đang nghỉ ngơi. Trước khi ngủ đã dặn qua nô tỳ, cho dù là kẻ nào cũng không được quấy rầy."

Không khí bên ngoài trong chớp mắt phảng phất như ngưng đọng lại, rồi sau đó một giọng nói vang lên truyền rõ ràng vào tai Tô Quỳ. Lời chanh chua còn tiếp tục, "Tiện tì! Ngươi coi mình cái thứ gì, cũng dám chắn đường bổn tiểu chủ, còn không mau tránh ra cho ta!"

Dường như Lục Yêu cũng không có nhượng bộ, bởi vì Tô Quỳ lại lần nữa nghe được một tiếng tát tai còn vang dội hơn so với vừa rồi.

Tô Quỳ không chút để ý mà nghiêng đầu, trong con mắt hiện lên một tia lạnh lùng, cô nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Lục Yêu, để nàng vào đi."

Tiếng nói vừa dứt, thiếu nữ tức giận kia cũng đã phi như bay tới trước mặt cô. Dụ Oanh Oanh nheo mắt tàn nhẫn trừng mắt nhìn cô một hồi, thấy Tô Quỳ không có phản ứng, trong lòng không hài lòng một chút, càng cảm thấy có một ngọn lửa đang từ từ xông thẳng lên đại não.

Trào phúng cười, Dụ Oanh Oanh hừ lạnh: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Kinh Đô đỉnh đỉnh đại danh Phùng người què nha!"

"Ngươi!" Lục Yêu mới vừa bước một chân ra ngoài liền ngoắt người trở lại, Tô Quỳ giơ tay ngăn chặn lời nói của nàng ấy.

"Ờ, là ta." Tô Quỳ nhàn nhạt nói, một bộ dáng không đem Dụ Oanh Oanh để vào mắt, "Dụ tiểu chủ hùng hổ xông vào phòng của ta như vậy, còn đánh cung nữ của ta, xin hỏi, như vậy là vì sao?"

Ả ta còn dám dùng lời nói hợp tình hợp lý như thế để phản bác?! Quả thực đáng chết!

Dụ Oanh Oanh nghiến chặt răng, nhếch miệng cười, "Ha! Ngươi còn dám hỏi vì sao à?! Thật ra ta còn đang muốn hỏi ngươi một chút, vì sao không tham gia cung huấn, ngược lại hại chúng ta bị cô cô quở trách hả!"

Tô Quỳ lười biếng ngước mắt, "Người bệnh vắng họp , ngươi có ý kiến à?"

Kết quả lời này của cô dừng ở trong tai Dụ Oanh Oanh lại mang một loại hàm nghĩa khác, nàng ta cười như không cười nhìn Tô Quỳ từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở trên chân của Tô Quỳ ác độc nói: "Cũng khó trách, một người què mặc dù là may mắn thông qua sơ thẩm vào cung, cũng không thể chắc rằng có thể bay lên làm phượng hoàng, chim sẻ chung quy vẫn là chim sẻ, vẫn không thể đậu ở nơi thanh nhã được!"

Tô Quỳ thu lại sắc mặt, không giận mà chỉ cười, mày hơi nâng lên, từ từ mở miệng, "Dụ tiểu chủ, thứ ta nhiều lời, nơi này là hoàng cung, không phải hậu viện nhà ngươi. Hôm nay ngươi chưa được sự đồng ý đã tự tiện xông vào phòng ta, thậm chí còn đánh cung nữ của ta, có ý đồ muốn hành hung ta. Chuyện này, ngươi xem nên giải quyết như thế nào đây?"

Dụ Oanh Oanh trừng lớn hai mắt, mặt khác tú nữ xem náo nhiệt nhìn thấy Tô Quỳ lợi hại như vậy, liền đồng loạt lui về phía sau, sợ trêu trọc phải nữ la sát như lờn đồn này.

"Hành hung cái gì?! Phùng Yên Nhiên ngươi không cần ngậm máu phun người!" Nàng khi nào có ý đồ muốn hành hung ả? Dụ Oanh Oanh khóe mắt muốn nứt ra, hận không thể bước tới xé cái miệng bẻ thiên nghịch lý của cô.

Tô Quỳ lại không đáp trả nàng ta, tự nói: "À, thì ra là ngươi không có ý định hành hung, vậy ngươi đến đây làm gì thế?" Cô chỉ chỉ tay về phía Lục Yêu, "Nha đầu này của ta trên mặt vẫn còn giữ chứng cứ đây!"

"Ai bảo tiện tì này dám ngăn cản ta, bổn tiểu chủ là thiên kim tiểu thư, há để cho một tiện tỳ lôi kéo?" Dụ Oanh Oanh khinh thường.

~~~~~~~

13/07/2019

Các nàng có thích bạo chương không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro