Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn xong,  Vinh Kính và Tạ Lê Thần nhanh chóng thay đồ rồi lên đường, chuẩn bị thám thính sơ bộ tình hình. Tạ Lê Thần dán ria mép và đội một bộ tóc giả, nháy mắt đã biến thành người ngoại quốc. Vinh Kính cũng đội một bộ tóc vàng, thay áo sơ mi màu trắng và quần bò màu đen. Cậu thay xong, Tạ Lê Thần choáng váng thiếu suýt nữa thì ngã.

Vinh Kính thân hình cao gầy, mặt như tượng tạc, thêm bộ tóc vàng quả thực chính là hoàng tử bạch mã.

Tạ Lê Thần rút ra một cặp kính sát tròng màu xanh dương đưa cho cậu, thấy tim mình đập rộn ràng... Mỹ nhân!

Vinh Kính nhìn chằm chằm cái gương một lúc lâu, bĩu môi, "Trông như thằng ngốc!" Tạ Lê Thần bó tay.

Để tiện hành động, họ không lái xe mà đi bộ đến trạm tàu điện ngầm, ngồi tàu đi đến bến gần khu vực bảo tàng. Khu vực đó có rất nhiều viện bảo tàng, là điểm hấp dẫn du khách ngoại quốc nhất thành phố, vậy nên cũng sẽ không bị chú ý.

Có điều lúc ngồi trên tàu điện ngầm rồi hai người lại hối hận, bởi vì không được 3 phút, một đám nữ sinh đã vây tới, đều giơ điện thoại chụp ảnh rồi luôn mồm xì xào, "Ai nha, cậu xem, tiểu thụ thật ngây thơ. Hay lắm! Tiểu công giỏi thật."

Mặc kệ đám nữ sinh đang ra sức tưởng tượng, Vinh Kính dùng một tay cầm máy tính gõ tới gõ lui. Tạ Lê Thần bất lực, "Cậu là choai choai nghiện Internet hay sao vậy, không rời cái máy tính được một lúc à?"

Vinh Kính chạm màn hình cảm ứng, "Tôi đang tra mấy thuật ngữ mà họ nói, ví dụ như công thụ gì đó, có điều tôi phát hiện họ nhìn nhận rất sai lầm."

Tạ Lê Thần nhíu mày, "Cái gì?"

"Nghe họ nói, anh là công, mà tôi là thụ. Trên thực tế, công thụ căn bản phải tỉ thí mới biết được*. Luận về võ thuật, tôi chắc chắn có thể áp đảo anh, dùng bất kì hình thức thi đấu nào cũng dễ dàng cho anh đo đất trong vòng 30s. Tức tôi là công, anh mới là thụ." Vinh Kính mở hệ thống GPS, bắt đầu tìm hiểu địa hình xung quanh.

Tạ Lê Thần nhìn cậu, khẽ cười bên tai Vinh Kính, "Oài, tiểu quỷ, cậu có biết  công thụ thật ra phân chia thế nào không?"

Vinh Kính ngẩng đầu, "Hửm? Thì vấn đề võ công cao thấp ấy!"

"Là kinh nghiệm, đồ ngốc." Tạ Lê Thần cười đểu, "Cậu đã từng làm chưa?"

"Làm cái gì?" Vinh Kính tiếp tục dùng hệ thống định vị vệ tinh quân sự, phóng đại hình ảnh lên, lơ đãng nói, "Nói chung so với loại gà mờ như anh, tôi chắc chắn có kinh nghiệm hơn nhiều."

"Tôi đang nói làm chuyện thân mật cơ." Tạ Lê Thần kề sát vào, "Ví dụ như, còn hơn cả quấy rối ?"

Vinh Kính không hiểu ngẩng đầu nhìn y, "Nghiêm trọng hơn quấy rối ? Tôi đây chắc chắn là sẽ phản kích. Ví dụ biến chúng thành thái giám chẳng hạn."

Tạ Lê Thần cả kinh, nhích ra xa, "Không cần ác như vậy chứ?"

"Nghiêm trọng hơn quấy rối chính là tội cưỡng hiếp, tất nhiên là phải cho thành thái giám. Ngăn ngừa hậu họa!" Vinh Kính vung tay lên chặt một phát.

Tạ Lê Thần đão mắt nhìn trời u  ám, lần đầu tiền cảm thấy tiền đồ vô cùng ảm đạm. Con thỏ nhỏ Vinh Kính này cái gì cũng tốt, nhưng độ bạo lực ... Hậu hoạ khôn lường.

Ra khỏi tàu điện ngầm, đi đến bên ngoài nhà bảo tàng sáng nay được đưa tin gặp nạn, hiện tại đang đóng cửa, bên ngoài để biển không phục vụ.

Vinh Kính vòng vào con hẻm phía sau, tìm được điểm mù của camera an ninh, lùi lại lấy đà nhẹ nhàng nhảy lên tường, quan sát địa hình rồi mới nhảy vào. Tạ Lê Thần nhìn trái phải không có gì để kê, đành ra sức nhảy lên bám vào vách tường. Chờ mãi mới thấy Tạ Lê Thần từ từ trèo xuống, phủi tay, trên quần áo toàn là bụi tường.

Vinh Kính sờ cằm, săm soi Tạ Lê Thần nghiên cứu một hồi, "Tôi vốn tưởng rằng anh chỉ gà mờ thôi,hóa ra còn là loại bị thịt."

Tạ Lê Thần cố nén giận, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, phải nhẫn nại.

Đang định đi vào trong thì bỗng thấy có một dấu giày ở chân tường, liền kéo Vinh Kính lại xem.

"Còn rất mới." Vinh Kính lấy ra camera mini chụp lại, "Chỉ có một dấu giày."

"Chỉ một người mà phá hủy toàn bộ các bảo tàng sao?"

"Mỗi lần một người, nhưng chưa chắc là đồng bọn." Vinh Kính xem mấy video an ninh, "Vào xem mới biết được, kẻ này cũng chỉ là tay ngang thôi."

"Cậu là nói kẻ đã leo tường vào đây?" Tạ Lê Thần hỏi, "Chúng biết điểm mù của camera à?"

"Chuyện này ai chẳng biết."

Tạ Lê Thần khóe miệng giật giật. Thì ra mình không phải người...

Vinh Kính chỉ chỉ dấu chân Tạ Lê Thần, "Chỉ có loại gà mờ hoặc bị thịt mới để cả dấu bàn chân thế này, cao thủ sẽ nhón chân tiếp đất, cùng lắm chỉ lưu lại non nửa dấu giày, hơn nữa sau khi quay trở lại nhất định sẽ xóa dấu vết."

Tạ Lê Thần bẹo má Vinh Kính, "Con thỏ chết tiệt!"

Vinh Kính trợn mắt,túm cổ tay Tạ Lê Thần, "Anh không cần tay nữa hả?"

Tạ Lê Thần nhướn mày, "Tôi mới là cấp trên! Quạ trắng bé nhỏ ạ!"

Vinh Kính hít sâu một hơi, thầm nhủ bản thân phải nhẫn nại. Cậu hầm hừ quay đi, Tạ Lê Thần dùng cành cây xóa đi vết chân rồi mới đi theo Vinh Kính đi qua cửa hậu bảo tàng. 

Cửa sau không khóa, hai người thuận lợi đột nhập. Bên trong bị phá quả thực vô cùng thê thảm, đồ đạc đổ vỡ, tranh sơn dầu thì bị rách. "Thê thảm như  liên quân tám nước mới tràn qua." Tạ Lê Thần nhíu mày, "Kẻ nào căm thù viện bảo tàng thế này?"

"Không phải, rõ ràng đang tìm gì đó." Vinh Kính chỉ chỉ mấy bức tranh bị xé rách, "Vết cắt trên mỗi một bức tranh đều là một chữ X rất lớn. Đặc điểm của kiểu cắt này là có thể thấy ngay những thứ bên trong nó. Mà toàn bộ bình sứ bị bể, đại đa số đều hướng đáy lên trên, có nghĩa là..."

"Trước khi đập vỡ, đầu tiên là dốc ngược xem bên trong có gì hay không, sau đó mới thả tay cho rớt bể?" Tạ Lê Thần đã hiểu, Những điều Vinh Kính nói quả nhiên có khả năng. Vinh Kính gật đầu rồi tiếp tục đi cùng anh.

"Bọn chúng muốn tìm cái gì nhỉ?" Tạ Lê Thần băn khoăn.

Vinh Kính là cộng sự của Tạ Lê Thần nên không có giấu diếm, liền đem đoạn đối thoại trong băng ghi âm ngày đó tìm được trong nhà Charles, nhắc tới bảo tàng nói ra.

"Hả?" Tạ Lê Thần hiếu kỳ, "Ý cậu là có người đến tìm món đồ đó?"

"Sáng nay Crow có gọi điện, nói tôi tự điều tra trước, bọn họ tạm thời cũng chưa phát hiện trong này có manh mối gì."

"Crow gọi điện thoại cho cậu? Sao tôi không biết?" Tạ Lê Thần thắc mắc.

"Bởi vì anh còn đang ngủ, tôi thực sự là không hiểu nổi, lại có người ngủ say như chết, bị đạp một cái cũng không biết. Anh là heo à?" Vinh Kính nói xong mới phát hiện mình lỡ miệng.

Tạ Lê Thần liền nheo mắt, "Cậu đạp tôi?"

Vinh Kính bĩu môi, bởi vì chuyện nhảy điệu thỏ mà ghi hận trong lòng, nên mấy ngày nay sáng sớm anh dậy đều đạp vào mặt Tạ Lê Thần, đương nhiên chỉ nhẹ thôi và cũng không có đi giày.

"Cậu đạp thế nào? Đạp chỗ nào rồi?" Tạ Lê Thần truy hỏi, bất ngờ Vinh Kính suỵt một tiếng, kéo Tạ Lê Thần tới sau một cái cột trốn.

Có tiếng bước chân vang lên, có hai người đồ đen chân mang giày da đi tới, trông giống cảnh sát hay cảnh vệ, biểu cảm rất nghiêm túc, cầm trong tay hai cái hộp.

Vinh Kính rút súng ra.

"Này!" Tạ Lê Thần hạ giọng ngăn cản, "Không biết cậu định làm gì, nhưng không được giết người đâu đấy."

Vinh Kính ngán ngẩm nhìn Tạ Lê Thần, cho anh xem khẩu súng. Nòng súng cắm một mũi kim, hẳn là súng gây mê.

Chỉ là có một vấn đề, súng gây mê không bắn liên tiếp được, dùng xong lại phải lắp vào, Vinh Kính ngại phiền phức, chỉ mang theo một viên đạn, nên chỉ có thể bắn được một lần.

Chờ hai người kia tới gần, Vinh Kính bắn ra một phát, ống tiêm cắm vào cổ một trong hai người. Bởi vì súng gây mê vô thanh nên người kia chỉ bưng kín cổ rồi ngã ngang sang người kia, mà người kia căn bản trở tay không kịp. Vinh Kính thừa lúc nay lao ra ngoài, chặt mạnh gáy hắn,  trong thời gian ngắn hoàn thành lần tấn công.

Tạ Lê Thần nhíu mày. Đẹp!


Hai người kia đều hôn mê bất tỉnh, Vinh Kính cầm lấy hai cái hộp rồi chỉ vào Tạ Lê Thần, "Đi kéo hai thây kia qua đây."

"Muốn tôi kéo?" Tạ Lê Thần kháng nghị, sao lại đẩy hết mấy việc chân tay cho anh vậy.

"Giá trị tồn tại của anh cho tới giờ chính là lao động chân tay." Vinh Kính vừa nói, vừa mở hộp ra xem. Chỉ thấy hai cái hộp cùng loại với hộp đen máy bay, bên trong là thiết bị ghi hình. Vinh Kính thoáng chốc hiểu ra, "Hệ thống camera an ninh mới nhất, bảo tàng này có điều kiện đấy, có cả loại thiết bị này."

Tạ Lê Thần mất nửa ngày mới kéo được hai tay nhân viên bảo vệ kia ra sau cái cột, Vinh Kính chép nội dung trong hộp vào ổ cứng thông minh, vừa lục soát hai người kia, tìm được hai thẻ nhân viên của một công ty bảo vệ.

"Hở?" Tạ Lê Thần ngạc nhiên, "Hai người này không giống ảnh chụp."

Vinh Kính lấy thẻ nhân viên ra so sánh khuôn mặt hai người bảo vệ. Quả nhiên, hoàn toàn khác.

Vinh Kính nhíu nhíu mày, cởi áo một ngườixem thử thì thấy hình xăm bọ cạp màu đen. "Hai kẻ này là giả, bảo vệ thật hẳn là đã bị đánh tráo." Vinh Kính lấy một cái túi gấp mở ra, cất ổ cứng và cái hộp đen vào trong rồi kéo Tạ Lê Thần, "Đi!"

Hai người chạy ra khỏi cửa rồi trở lại đường cũ, Vinh Kính đầu tiên đẩy Tạ Lê Thần lên rồi cũng xoay người nhảy lên. Họ bám vào đầu tường nhìn vào trong, thấy một đám đồ đen cầm súng nhanh chóng bao vây cửa sau bảo tàng, có lẽ đã phát hiện đồng bọn không đi ra đúng hẹn. Vinh Kính  ra hiệu cho Tạ Lê Thần hai người nhanh chóng nhảy xuống khỏi tường, chạy một mạch. Đến một ngõ khuất, cả hai lột đồ ngụy trang ra , Tạ Lê Thần đeo một cái kính râm lớn, cùng Vinh Kính mau chóng về nhà.

Bước vào nhà, Tạ Lê Thần quăng người lên sofa, "Quá đã." Anh chạy đến tủ lạnh cầm hai lon bia đi ra, tới bên cạnh Vinh Kính, hỏi, "Này, đám đó là bọn nào? Vì sao trên ngực có hình bọ cạp?"

"Lính đánh thuê mà thôi." Vinh Kính nói, chỉ chỉ hai hộp đen, "Nhìn đi."

Trên mỗi hộp cps một ký hiệu, 20D và 10J.

"Là số hiệu camera sao?" Tạ Lê Thần hỏi, "Nói ra thì... vì sao lại có loại camera này?"

"Ví dụ như, bảo tàng có bức họa đặc biệt quý giá, sẽ lắp loại máy giám sát này để bảo vệ, chúng đều là được lắp đặt bên trong tường, ngoại trừ nhân viên lắp đặt tuyệt đối không ai có cách gì lấy ra... Đây cũng là lý do mấy tên đó lại giả thành nhân viên bảo vệ."

"Đầu tiên bảo nhân viên bảo vệ lấy hộp đen ra, sau đó mới giết bảo vệ đổi trang phục đi ra?" Tạ Lê Thần nghĩ ra, "Phải rồi, 20D, 10J tức là hai mươi động, mười tĩnh?"

"Có lí, thứ bọn chúng muốn chính là hai cái hộp này. "Thứ kia" trong câu "Thứ kia để đâu" hẳn chính là chỉ nó hoặc là món đồ đựng ở bên trong." Vinh Kính đổ cái hộp ra, bắt đầu kiểm tra. Rất nhanh, câu phát hiện dưới đáy hai cái hộp có hai nút xoay rất nhỏ, gần như không thể phát hiện.

"Là hộp mật mã." Vinh Kính ngẩng đầu nhìn Tạ Lê Thần, "Cần mật mã mới mở được."

"Vậy à?" Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, "Vậy mật mã đó có phải là bảy tọa không? 7 tọa tức là 7Z. 7 và 26**?"

Vinh Kính suy nghĩ một chút, thấy cũng chỉ có khả năng này, liền nhẹ nhàng xoay núm bên trái 7 vòng,núm bên phải 26 vòng. Sau mấy tiếng tách tách. Nắp bí mật mở ra. Hai người mở ra xem, há hốc mồm.  

Chú thích:

*: Vinh Kính chỉ hiểu nghĩa gốc của hai  từ này là tấn công và nhận đòn, vốn được sử dụng rộng rãi trong các môn võ cũng như đấu kiếm.

**:  Trong phiên âm tiếng Trung, chữ cái đầu của động là D, của tĩnh là J, của tọa là Z. Z là chữ cái thứ 26 trong bảng chữ cái tiếng Anh. 20D 10J 7Z tức là 20 Động 10 tĩnh 7 tọa, chính là ám hiệu bằng tiếng Nga trong cuộc băng cát xét Vinh Kính lấy được trong nhà Charles. ý của câu này là khi lấy được hộp đồ có ký hiệu 20 động và 10 tĩnh, thì sử dụng mật mã 7 tọa sẽ mở được.

  ©tieunu  

P/s: Hiện tại toi mới mở một kênh youtube đọc truyện chính là chọn những cuốn toi tâm đắc nhất đọc và sẽ post lên trang. Anh em nào lười đọc truyện dài thì lên đó nghe cho khỏe nhe =)))) Không phải giọng hay ho gì lắm nhưng cũng chỉ muốn chia sẻ những truyện toi tâm đắc thôi.
Facebook: 
https://www.facebook.com/dammy.doctruyen/ Cập nhật những thông tin mới

Youtube: https://www.youtube.com/channel/UCp4aBcrKgqC7zsgog-7n8oQ Update các vid truyện hic

Sắp tới có lẽ sẽ bỏ bê hơi nhiều vì toi sắp thi đại học rồi huhu bye anh em toi sẽ trở lại vào ngày không xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro