Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không trả lời.

"Hừ, tao đoán vậy, sinh viên hả? Trông có vẻ kiêu căng, am hiểu pháp luật nên khá tự tin, hẳn là đại học danh tiếng?"

Kẻ kia khẽ nhíu màu, xem chừng Tạ Lê Thần đã đoán đúng.

"QUần áo sạch sẽ, hơn nữa còn thường xuyên giặt giũ. Có lẽ điều kiện gia đình không tốt lắm, muốn kiếm tiền đóng học phí nhưng cảm thấy việc bưng bê quá mất mặt, thế nên tìm đến nghề thám tử tư, chuyên đi theo dõi và chụp ảnh trộm. Có lẽ sở thích của mày là chụp ảnh, vì đây là máy chuyên nghiệp, rất khó sử dụng." Anh gí mũi sát vào ngửi, "Nước hoa mày dùng thuộc loại đắt tiền, máy ảnh bảo dưỡng rất kĩ, cũng từng chỉnh sửa mặt mũi, cuộc sống không sung túc nhưng vẫn mua được thứ này thứ kia, chắc liên quan đến việc lấy lòng đàn bà đã có chồng?"

Tạ lê Thần nói xong, mặt tên rình trộm trắng bệch.

"Dây chuyền đeo trên cổ rất đắt tiền, hàng xa xỉ có đánh số cho từng sản phẩm đó có biết không? Chỉ khách hàng có thẻ VIP mới đặt mua được, nói cách khác, bỏ chút công sức là có thể tra ra người tặng cho mày thứ này." Nói đến đây, sắc mặt anh hoàn toàn thay đổi, vừa vặn anh còn nhớ hết thông tin về vai diễn sát nhân đang đóng. Tạ Lê Thần nở nụ cười nham hiểm, tên kia bất giác nuốt khan. Tạ Lê Thần thình lình đá văng cái giá ba chân đang đặt máy quay phim. Không để đối phương kịp hoàn hồn, Tạ Lê Thần đã ghé sát vào tai gã, hạ giọng, "Tao sẽ cung cấp thông tin về mày và gia đình mày cho chông của người đàn bà kia. Còn vạch trần chuyện giữa mày và bà ra với nhà trường, cho mày thân bại danh liệt."

Gã hít một hơi thật sâu, "Đừng. Xin anh đừng làm thế."

"Vậy tao cho mày một lựa chọn thứ hai." Sắc mặt Tạ Lê Thần trở lại bình thường, anh vỗ vỗ vai gã, "Nói thật cho tao biết, tao không giữ những giữ bí mật cho mày mà còn  cho mày một khoản tiền. Du học nước ngoài? Có đồng ý không ? Cho mày ba giây suy nghĩ, một, hai,..."

"Đồng ý." Gã gật đầu, "Em khai"

Tạ Lê Thần nhướng mày, Tạ Tảo Thần kiểm tra thời gian, "Hai phút ba mươi giây."

Vinh Kính nghiến răng, trợn mắt nhìn Tạ Lê Thần.

"Haha!" Tạ Lê Thần đắc ý đứng bật dậy, từ từ đi tới trước mặt Vinh Kính, "Thế nào? Nhận thua chưa?"

Vinh kính trừng mắt, "Thô bỉ."

Tạ Lê Thần nhún vai, "Không hề gì, dù sao tôi cũng đã thắng rồi."

"Anh muốn thế nào?" Vinh Kính đành buông xuôi, chờ bị Tạ Lê Thần hành hạ, gã bỉ ổi này chắc chắn sẽ nghĩ ra cách độc địa nhất.

" Tôi muốn..." Tạ Lê Thần bắt đầu thừa nước đục thả câu. 

"Hay thế này, tôi sẽ không gọi anh là Tả Lập ĐÌnh nữa. " Vinh kính cầu hòa.

"Chậc chậc. Cậu nhắc tôi mới nhớ, còn phải tính toán cái khoản đó nữa." Tạ Lê Thần cười nham hiểm, từng thớ thịt trên mặt như đang uốn lượn, anh lại gần  VInh Kính rồi ghé sát vào tai cậu nói từng chữ, "Tôi muốn cậu cởi bỏ toàn bộ quần áo, mặc đồ con thỏ."

Vinh kính trợn tròn mắt, "Thỏ?"

"Ừ." Tạ lê Thần và Vinh kính bốn mắt nhìn nhau, "Chính là bộ màu trắng lông mượt, có tai và đuôi. Mặc xong thì nhảy điệu con thỏ cho tôi xem."

Vinh kính tái mặt.

"Ha ha ha..." Tạ Lê Thần che miệng, dùng khuỷu tay huých Vinh Kính, "Tôi còn muốn ghi hình nữa, cảnh tượng chắc chắn rất thú vị. thế là đủ rồi. Ha ha ha ha!"

"Tôi không đồng ý." Tuy không biết điệu con thỏ là gì, nhưng nghe nhảy thì quá kinh khủng, Vinh Kính lắc đầu thật lực, " Có chết cũng không."

"Vậy thì làm tiểu nhân nói mà không giữ lời đi, tùy cậu, Vinh tiểu nhân." Tạ Lê Thần nhướng mày nhìn Vinh Kính, "Ôi dào, thế mà cũng gọi là dân chuyên nghiệp, siêu anh hùng, cậu xem có siêu anh hùng nào thất hứa không?"

Vinh Kính không thể làm gì khác ngoài chịu nhục. Nhưng điệu nhảy con thỏ là gì? Trên mạng có không?

Cuối cùng nam sinh kia cũng chỉ khai mình làm thuê cho một văn phòng thám tử mà thôi, có người đã chi một khoản lớn thuê họ theo dõi Tạ Lê Thần, xem anh có bạn trai hay bạn gái không, đồng thời chụp lại hình ảnh về cuộc sống hằng ngày của anh. Gã đã rình rập ở đây hơn một tuần nhưng không phát hiện được gì, ngoài người quản lý và Tạ Tảo Thần thì thỉnh thoảng ra vào chỗ ở của Tạ LÊ Thần không còn ai khác. Tưởng đã công toi, khéo sao hôm nay lại phát hiện Tạ Lê Thần đưa Vinh kính về nhà, gã bèn mừng rỡ chụp trộm, không ngờ lại bị phát hiện.

" Người thuê là ai?" Tạ Tảo Thần hỏi.

"Em cũng không biết, nghe đâu là một đại minh tinh."

"Đại minh tinh?" Tạ Tảo Thần nhấn giọng, "Anh, gần đây anh có đắc tội hay bị ai yêu thầm không?"

Vinh Kính nghe xong quay lại hỏi, "Người đó là nam hay nữ?"

"Nam."

"Vậy là kẻ thù chứ không phải tình nhân." Vinh Kính khẳng định.

"Không hẳn đâu Vinh Kính." Tạ Tảo Thần khẽ đẩy vào vai Vinh Kính, "Có rất nhiều đàn ông yêu thầm anh trai tôi."

Vinh kính nhíu mày, liếc Tạ Lê Thần, âm thầm gán cho anh một cái mác: Dâm loạn.

Tạ Lê Thần lúc này đang háo hức mong chờ vũ điệu con thỏ nên chẳng để tâm đến điều gì khác. Anh xem căn cước, thẻ sinh viên và ghi lại số điện thoại của nam sinh kia. Nếu gã thăm dò được tên của người ủy thác thì vụ này xem như cho qua, bằng không là chết chắc.

Mặt khác, theo đề xuất của Vinh kính, Tạ Lê Thần còn cho người thay kính ở nhà bằng loại một mặt, bên ngoài nhìn vào là gương, bên trong mới là kính.

về đến nhà, Vinh Kính mở máy tính rồi trốn vào một góc tìm vũ điệu con thỏ, vừa xem mặt đã tái xanh. Dù không phải kỹ thuật khó khăn gì nhưng điệu nhảy vẫn quá đáng sợ.

Tạ Lê Thần ngả mình ra sofa, uể oải chuẩn bị đánh một giấc, lấy sức để tối tham dự dạ tiệc từ thiện cùng Vinh Kính, Tạ Tảo Thần hóng hớt xong cũng đi có việc. Trong phòng chỉ còn Vinh Kính đang gõ bản phím, không rõ là làm gì. Âm thanh khiên Tạ Lê Thần mất giấc, anh lật người qua lại, lải nhải, "Này, cậu phiền quá đấy." Vinh Kính không để vào tai, vẫn tiếp tục gõ lách cách. một lúc sau Tạ Lê Thần không chịu nổi, đứng dậy đi đến cạnh Vinh Kính, "Cậu làm gì đấy?"

"Tôi muốn đột nhập hệ thống camera giám sát biệt thự của Charles, nhưng máy tính của ông ta có hệ thống bảo vệ chuyên nghiệp." Vinh kính cầm điện thoại lên, "Tôi phải nhờ Crow tìm một nhân viên kỹ thuật, chúng ta cần biết cụ thể vị trí camera trong nhà ông ta."

"Ngốc!" Tạ Lê Thần lấy máy tính xách tay tới, bắt đầu gõ phím. Vinh Kính tò mò ghé xem thì thấy Tạ Lê Thần rất dễ dàng hack được máy tính của Charles, xâm nhập hệ thống an ninh rồi nhanh chóng tìm ra vị trí các điểm giám sát.

"Anh chỉ là đào kép, sao lại có khả năng này?" vinh Kính thắc mặc.

Tạ Lê Thần trợn mắt nhìn Vinh Kính, "Thử gọi tôi là đào kép lần nữa xem tôi có cho cậu ăn đòn không?"

Vinh Kính cũng trợn mắt nhìn lại, "Tính đến giờ anh chỉ hơn tôi đôi chút về khả năng giao tiếp và kỹ năng máy tính thôi. Ngữ anh còn lâu mới bì được tôi."

Tạ Lê Thần thở dài, đưa tay giữ quai hàm Vinh kính, "Cậu thật đáng yêu."

Vinh Kính lập tức hất ra, "Anh được đào tạo tin học chuyên nghiệp rồi sao?"

Tạ Lê Thần mỉm cười dựa người vào sofa nhìn cậu, "Cậu đúng là động vật bậc thấp, tôi có hai bằng tiến sĩ và một bằng thạc sĩ đấy."

"Thế mà lại làm diễn viên?" Vinh Kính xoa cằm, "Không ngờ trên đời còn có một loại mọt sách dâm loạn."

Tạ lê Thần chán nản, tựa sofa mở tạp chí ra xem, dù sao trong ấn tượng của cậu, anh cũng là một kẻ xấu xa.

Vinh Kính đánh dấu vị trí các camera trên bản đồ, vạch sẵn lộ trình tối nay rồi mới hỏi, "Tôi xem hồ sơ thấy anh mới hai mươi sáu tuổi, sao lại có nhiều học vị như thế? Mua trên eBay à?"

Tạ Lê Thần trừng mắt nhìn Vinh Kính rồi đổi tư thế ngồi, "Cậu là đồ có mắt không tròng, đại gia đây chỉ số IQ siêu cao, cậu xem tôi là đào kép nhưng ông chủ cậu coi tôi là X-man."

Vinh kính nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần mất một lúc, "X-man là gì? Một lại Ultraman* à?"

Tạ Lê Thần trố mắt, định lên tiếng thì Vinh Kính nhếch mép, đắc ý nói, "Đùa thôi, chẳng có khiếu hài hước gì cả."

  ©tieunu  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro