Phần 11 - Kim Cương Máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Tạ Lê Thần thức dậy thì trông thấy Vinh Kính đứng ở chỗ tiếp khách. Mà không phải đứng, là lộn ngược người mới đúng, miệng lẩm bẩm, "Baragu, Baragu, baragu..."

Tạ Lê Thần lắc đầu, tự véo một phát, xác định bản thân đang tỉnh táo rồi từ từ tiến lại gần. Chính xác, Vinh Kính đang trồng cây chuối lầm bầm niệm, "Baragu baragu..."

Tạ Lê Thần không nhịn được cười, nhìn vào ngực Vinh Kính, "Như cậu đây thì chắc cả đời cũng không cần dùng Bra* đâu."

Vinh Kính từ từ buông chân xuống, đứng trở lại bình thường. Tạ Lê Thần huýt sáo, mềm dẻo hạng nhất!

"Bra cái gì?" Vinh Kính không hiểu, với chiếc khăn bên cạnh lau mồ hôi, "baragu có nghĩa là nhẫn nại."

"Nhẫn nại? Tiếng nước nào vậy?"

"Tiếng dân tộc Ngõa** ở phía tây."

Vinh Kính thấy Tạ lê Thần đảo mắt nhìn thì khẽ nhếch mép cười, "Lừa anh thôi."

Khóe miệng Tạ Lê Thần giần giật.

"Đây là ám hiệu của đặc công, mỗi chỉ huy đều có ám hiệu cho riêng mình, khi dẫn dắt một đơn vị thì dạy cho các thành viên, lúc hành động sẽ tiện liên lạc hơn."

Tạ Lê Thần đi đến tủ lạnh lấy một hộp sữa tươi, 'cậu làm đặc công lâu vậy rồi, đã bao giờ quên mật mã chưa?" Tưởng tượng đến tình huống đó, anh thấy buồn cười.

Vinh Kính nghiêm túc nhìn Tạ Lê Thần, mãi một lúc sau mới trả lời, "Tôi đã bảo rồi, đừng nói đùa với tôi."

Tạ Lê Thần nhướng mày, "Chính cậu vừa đùa trước mà."

Vinh Kính ngẩn người.

tạ Lê Thần vỗ tay, "Xấu hổ kìa."

Vinh Kính liếc xéo Tạ Lê Thần, giằng lấy hộp sữa tươi, mở ra uống, "Vừa nãy là ngoài giờ làm việc, nay anh dậy rồi, tôi lại đi làm." Nói xong mở ti vi xem thời sự.

Thời sự đưa tin một xe chờ dầu của NATO bị nổ, Vinh kính chép miệng, "Vùng núi Pakistan là con đường duy nhất đi vào Afghanistan. Afghanistan nhiều núi, chở dầu đi qua đúng là dâng cho bọn khủng bố đánh bom."

"Thế nên lái xe bồn đa số là  dân bản địa." Tạ Lê Thần chuyển qua tin tức giải trí, "Phải rồi, sáng nay tôi phải tới phim trường, trưa ghé qua một buổi trình diễn thời trang, chỉ cần ló mặt cho người ta thấy là về được, sau đó chúng ta đi ăn. Chiều chụp sách ảnh, tối đến buổi quảng cáo thời trang một chút. Nếu không còn việc gì, có thể về nhà trước nửa đêm thì đi ăn khuya." Tạ Lê Thần nói một hơi, liền bị Vinh Kính lườm. Mí mắt khẽ giật giật, Tạ Lê Thần biết chắc người này chuẩn bị châm chọc, quả nhiên.

"Quan niệm về thời gian của anh quá tệ." Vinh Kính tặc lưỡi, "Mong anh xác định thời gian cho chính xác, mấy giờ, mấy phút. Đừng dùng những từ nhận định chủ quan kiểu như sáng, trưa, chiều."

"Những việc này không ấn định chính xác thế được." Tạ Lê Thần ngáp dài, bỗng có tiếng gõ cửa, anh toan mở cửa.

"Đứng lại!" Vinh kính quát.  

Tạ lê Thần ngửa mặt than, "Vinh thỏ thỏ, cậu chẳng khác gì một bà cô trung niên vừa mãn kinh, nhìn gì cũng khó chịu."

Vừa nghe chữ "thỏ", Vinh kính sa sầm nét mặt, "Sau này việc mở cửa do tôi phụ trách, loại gà mờ như anh không có tính cảnh giác." Dứt lời cậu đã bước tới, thấy miệng Tạ Lê Thần hết mở ra rồi lại ngậm vào như thể định nói gì đó, "Anh muốn nói gì?"

Tạ Lê Thần đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, mỉm cười, "baragu."

VinH Kính nhìn qua mắt mèo xem tình hình thế nào rồi mở hé cửa, người bên ngoài lên tiếng, "chúng tôi là IKEA đưa Môi Đỏ Rực lửa anh Tạ đặt đến."

Vinh Kính chớp mặt, nhìn thùng các tông vĩ đại phía sau mấy nhân viên đội mũ mặc đồng phục xanh, cậu thắc mắc, 'thứ gì đây? Ê ke là thế nào?"

"Là tôi mua." Tạ Lê Thần nói với Vinh kính.

Mấy nhân viên đang định chuyển giường vào thì Vinh kính đã chặn lại, "Chờ đã, có chứng minh thư không?"

 "Vâng. Có đây." Mấy nhân viên thấp thỏm đưa chứng minh thư ra.

Xem xong Vinh kính hỏi tiếp, "Thẻ công tác đâu?"

Không có thẻ công tác nhưng có thẻ nhân viên.

"Slogan của IKEA là gì?" Vinh kính đột nhiên hỏi.

Bốn nhân viên  nhìn nhau, có người vỗ tay bộp một cái,"Yêu IKEA, yêu cuộc sống."

"Sai! Gợi ý thêm cho các anh." Vinh Kính vẫn giữ thái độ cảnh giác, "Cuộc sống bắt đầu từ gia đình."

Mấy nhân viên vắt óc suy nghĩ, mãi sau mới nói, "Gia đình, nơi quan trọng nhất trên thế giới."

"Ừ, tạm thời chấp nhận." Vinh kính ngoảnh nhìn cái vali rồi nói với Tạ Lê Thần, "Mang vali của tôi ra đây."

Tạ Lê Thần chỉ biết Vinh Kính bảo mang vali qua, vấn đề trọng yếu thì không nói.

Vinh Kính cười khinh bỉ, Tạ Lê Thần tức tối hít một hơi thật sâu vẫn không nhấc lên được. không thể tin nổi, cái vali nhỏ xíu như thế...

"Có hệ thống chống trộm cực từ, đồ gà mờ." Vinh Kính chán ghét nhìn Tạ Lê Thần, "Tắt cái nút ở cạnh vali đi."

Tạ Lê Thần cúi xuống nhìn, quả nhiên có công tắc. Anh nghĩ thầm: Bệnh à? Vali du lịch cũng gắn cực từ chống trộm, có định đặt hệ thống phòng thủ đạn đạo lên nóc nhà tôi luôn không đấy?

Tạ Lê Thần mang cái vali tới cho Vinh kính, cậu  lấy trong đó ra một máy dò kim loại, mọi người ai nấy đứng như trời trồng.

Vinh Kính kiểm tra khắp lượt thấy không có vấn đề gì mới cho phép đưa hàng vào. Giường được gỡ khỏi thùng xong, Vinh kính đần mặt ra nhìn. 

Tạ Lê Thần bảo mấy nhân viên chuyển giường cũ đi, đóng cửa phòng cần thận xong chạy đến "Môi Đỏ Rực Lửa", nằm vật ra hét lên, "tôi muốn có cái giường này từ lâu lắm rồi."

Vinh Kính quan sát cái giường vĩ đại, đây là giường đôi, hình dáng như đôi môi đỏ mọng của phụ nữ, có thể ngủ hai người.

Cậu lập tức kháng nghị, "Tại sao chỉ có một giường? Tôi không ngủ sofa."

"Ai bảo cậu ngủ sofa?" Tạ lÊ Thần đứng lên, đi chải đầu thay quần áo, "Cái giường này mỗi người một bên, tôi nửa bên trái, cho cậu nữa bên phải, lát nữa tôi nhờ Văn Đức đưa chăn gối đến."

"Tại sao tôi phải ngủ chung giường với anh? Cái giường cũ đâu? Để ở phòng khách cho tôi là được."

"Như thế còn gì thẩm mỹ nữa." Tạ Lê Thần chỉ Vinh kính rồi lại chỉ chính mình, "nhập gia tùy tục." Nói xong anh bỏ đi thay đồ."Chuẩn bị xong rồi, lên đường thôi."

Vinh Kính nhìn đồng hồ đeo tay, "Chờ đã, năm phút nữa mới đến."

"Cái gì đến?" Tạ Lê Thần thắc mắc, 'cậu có chuyển phát nhanh à?"

"Ừ, vũ khí và trang thiết bị của tôi đang được đưa tới."

"Vũ khí.' tạ Lê Thần nhe răng, "Cậu muốn gì? Tôi chỉ là một diễn viên thôi."

"Anh là Quạ Đen. " vinh Kính chỉnh lại, "Đừng lo, chỉ là ít thiết bị thôi."

Không lâu sau có người mang ba bốn thùng cỡ lớn tới. Vinh kính ký nhận xong không mở ra mà cùng Tạ Lê Thần rời nhà, lên xe. Vừa cài dây an toàn thì điện thoại của Tạ Lê Thần reo lên.

"Tạ LÊ Thần!" Tào Văn Đức ở đầu dây bên kia quát, "Đồ ngu này!"

Tạ Lê Thần ngửa mặt, vì sao sau khi Vinh Kính đến, anh đột nhiên cảm thấy chỉ số ngu của mình tăng thêm một bậc thế này?

"Anderson là đạo diễn hàng đầu thế giới, cậu lại dám để ông ta chờ cả ngày ở trường quay, tôi phải giết cậu!" Tào Văn Đức gào lên, "trong ba mươi giây nữa cậu phải có mặt ở trường quay cho tôi."

"Ba mươi giây? Xa lắm."

"Không thành vấn đề." VinH Kính cuối cùng cũng nghe được một nhiệm vụ kích thích, máu trong người trong nháy mắt sục sôi, cậu nhấn mạnh ga, chiếc xe phóng vọt ra ngoài.

"Oa." tạ Lê Thần nắm chặt dây an toàn, miệng lẩm bẩm cầu xin  bồ tát phù hộ.

Đúng ba mươi giây sau chiếc xe xông thẳng vào trường quay, thắng két trước mặt đoàn làm phim, đạo diễn nhảy dựng lên quát người quay phim, "ĐỘng tác tuyệt vời thế sao không quay lại?"

Vinh kính thỏa mãn thở một hơi, vỗ lên vô lăng chiếc xe thể thao, "Giá trị duy nhất của đống sắt vụn này là tốc độ."

Tạ LÊ Thần lảo đảo xuống xe, anh cảm giác như mình không phải đi ô tô tới mà là phi xe từ trên trời xuống, có thể lập tức diễn mấy bước đi trên mây.

©tieunu  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro