Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yumiko

Beta: Mun

Thời Niệm vội vàng từ dưới đất bò dậy, nghĩ đến bộ dạng của mình bị Cố Thành nhìn thấy, mất mặt quá mà........

Không biết người này xuất hiện lúc nào, nhìn cô được bao lâu rồi.

Đứng ở đây nhưng không nói không rằng, Thời Niệm chửi thầm trong lòng đúng là xuất quỷ nhập thần, có chút không muốn chào hỏi Cố Thành.

"Chúc mừng bác sĩ Thời," Cố Thành nhìn cô, nụ cười vẫn nhẹ nhàng như cũ, phong thái lịch sự, còn chủ động đưa tay ra. "Sau này chúng ta là hàng xóm."

Giúp đỡ, chiếu cố lẫn nhau. Tương thân tương ái.

Thời Niệm nhìn chằm chằm bàn tay Cố Thành đưa ra mấy giây, băng gạc cô băng cho anh đã gỡ ra, lòng bàn tay vẫn còn thấy mấy vết thương nhỏ do thủy tinh lưu lại cũng đã kết vẩy.

Thời Niệm lắc đầu.

"Anh Cố quá khách khí." Quy củ thật kỳ lạ, cũng không phải lãnh đạo gặp mặt, làm gì mà phải bắt tay? Thời Niệm ngừng lại rồi cố giải thích thêm một câu.

"Tôi mới vừa nằm ở dưới đất, tay hơi bẩn."

Cố Thành cười cười thu tay lại, "Không sao."

"Tôi nghe bên ngoài có tiếng động liền nghĩ đến chắc là bác sĩ Thời chuyển nhà tới," chắc anh nhìn ra được Thời Niệm không có hứng thú nên cười giải thích: "Tôi đến xem có cần giúp đỡ gì không."

Thời Niệm không lên tiếng chỉ nhìn vào mắt Cố Thành.

Đôi mắt trong veo thuần khiết, giống như viên ngọc bích được chế tác tinh xảo, tinh khiết và trong suốt, không lẫn một chút tạp chất nào.

Cô suy nghĩ nhiều rồi.......

Thời Niệm mấp máy môi, chưa kịp mở miệng thì bên trong có tiếng công nhân gọi cô:

"Cô Thời, cô đến xem một chút, giường đặt như vậy đã được chưa?"

"A, được được tôi tới liền đây." Thời Niệm lấy lại tinh thần, quên luôn mình đang nói chuyện với Cố Thành, vội vàng quay người vào nhà.

Phòng ngủ chính theo hướng Nam, giường ngủ hướng Tây, công nhân đang đứng dựa vào tường hỏi cô:

"Cô Thời, cô muốn dựa sát tường hay đặt ở giữa để trống hai bên?"

"Ừm" Thời Niệm do dự, đi đến bên hướng tường dựa vào cân nhắc nên để tủ đầu giường nhỏ ở hai bên hay một bên thôi, bên còn lại kê giá treo đồ, "Nếu không thì để nó ở hai bên."

"Chỉ chừa một bên thôi," Cố Thành từ ngoài bước vào đứng bên cạnh Thời Niệm, "Làm vậy không gian sẽ rộng hơn một chút."

"Vậy sao?"

Thời Niệm nhìn Cố Thành, sao cô có cảm giác đặt chính giữa chừa hai bên thì không gian sẽ lớn hơn?

Nhưng mà cô cũng không việc này cho lắm, ký túc xá nhân viên cô đang ở phòng rất nhỏ, hoàn toàn không không có giá trị để tham khảo, những gì Cố Thành nói có vẻ hợp lý?

"Có thể."

"Cái kia" Thời Niệm không suy nghĩ nhiều, "Vậy làm dựa sát tường đi."

"Ok, có ngay."

Những công nhân dọn nhà nhìn đôi nam thanh nữ tú trước mặt cực kỳ xứng đôi, nhịn không được lên tiếng trêu chọc:

"Thật ra dựa sát tường rất tốt, ban đêm bạn gái ngủ bên trong cũng an toàn hơn, để bạn trai ngủ bên ngoài thì cũng không cần lo lắng."

Thời Niệm mở to hai mắt, "Gì cơ"

Ai nói cô và Cố Thành là bạn trai bạn gái.

Cái gì mà ngủ bên trong ngủ bên ngoài.

Nói được nửa câu thì nghe thấy Cố Thành cười nhẹ, anh bỗng nhiên đưa tay giữ chặt cổ tay cô, còn hơi dùng sức kéo, lúc ấy suýt nữa cả người cô bị anh ôm vào lòng ngực.

"Cẩn thận."

Tay Cố Thành rất lạnh lạnh, đặt ở bên hông cô, cách lớp quần áo vẫn còn cảm nhận được hơi lạnh, trái ngược lại, hơi thở trên người thì nóng hỏi, giống như luồng khí nóng muốn thiêu đốt người khác.

Thời Niệm giật mình.

Trong lúc hoảng hốt, Cố Thành liền buông tay ra, đưa tay ra sau lưng rồi lùi về phía sau một bước.

"Sắp đụng phải cô."

Vừa dứt lời thì ván giường rơi xuống đất vang lên đúng ngay chỗ Thời Niệm đang đứng.

Đầu óc cô hơi choáng váng.

Vậy là sợ cô bị đụng sao?

Cô còn muốn nói tiếng cảm ơn....

Trầm mặc mấy giây Thời Niệm mới mím môi thấp giọng nói câu "Cảm ơn."

Giọng điệu có hơi........ không chân thành cho lắm, nếu nghe kỹ một chút còn thấy cả vẻ miễn cưỡng.

Hai tiếng "Cảm ơn" Thời Niệm nói đúng là không quá tình nguyện, cô luôn có cảm giác anh đang giúp đỡ mọi người nhưng rõ ràng tất cả mọi chuyện đều rất bình thường, Cố Thành nhìn cũng rất bình thường.

Nhưng chính sự bình thường kỳ lạ này lại khiến lòng cô thoáng qua cảm giác bất an.

Đang nói chuyện, công nhân sắp xếp giường xong liền đi ra ngoài, xuống lầu để chuyển những cái khác lên, trong phòng chỉ còn Thời Niệm và Cố Thành.

Không ai nói chuyện với ai, yên tĩnh lạ thường.

"Bác sĩ Thời hình như rất thích nhìn vào mắt tôi," Cố thành nhìn cô, hơi cúi đầu cố mở to hai mắt, khóe môi nhếch lên không giấu được nụ cười, "Đôi mắt của tôi nhìn đẹp lắm phải không?"

Thời Niệm chợp mắt, hơi ngửa người ra phía sau, nuốt một ngụm nước bọt, ho nhẹ nói:

"Đẹp, nhìn rất đẹp."

Cô thích nhìn đôi mắt đẹp bởi vì cô cảm thấy ánh mắt ấy không gạt người.

"Vậy cô có thích nó không?"

Nó? Thích?

Thời Niệm gượng cười hai tiếng, vấn đề này hỏi cô thật sự là không biết trả lời thế nào cho phải.

"Hả?" Cố Thành xích lại gần một chút, khăng khăng muốn nghe đáp án từ trong miệng cô.

Thời Niệm dừng lại, đột nhiên cảm thấy thật ra ở mức độ nào đó Cố Thành vẫn giống như trước đây, cực kỳ cố chấp.

Cô không rõ chuyện gia đình của Cố Thành lắm, nhưng khi nhớ lại những đánh giá của người xung quanh đối với anh, Thời Niệm hơi mềm lòng.

Nhìn Cố Thành đang cong cong đôi mắt.

"Đôi mắt anh rất đẹp, tôi rất thích."

Giọng nói dịu dàng lại có kiên nhẫn.

Vẫn giống với người trong trí nhớ của anh, thật khiến người ta hoài niệm.

Lông mi dài rủ xuống, một màu xám xịt phủ lên đôi mắt xinh đẹp cũng che khuất đi khát vọng đang trào dâng mãnh liệt.

Lòng như có đốm lửa muốn bùng lên đốt cháy muốn thiêu đốt người trước mắt.

Muốn giọng nói này, muốn loại dịu dàng này muốn đem người trước mắt chiếm thành người của mình.

Anh thích kiểu dịu dàng này nhưng lại không thích dịu dàng như vậy.

Bề ngoài dịu dàng nhưng thực chất bên trong lại lạnh lùng.

Như vậy anh càng thích.

Xé nát lớp dịu dàng bên ngoài, lột bỏ bộ mặt nạ lạnh lùng, muốn nhìn thân thể mềm mại trắng nõn của cô giãy dụa dưới thân của anh từng chút từng chút một, giống như con bướm xinh xắn sa vào mạng nhện, cho dù có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát được.

Cảm giác dâng lên làm cảm xúc có chút không kìm chế được, sự dịu dàng đang nguy trang có nguy cơ bị phá vỡ,cảm giác nụ cười nhẹ nhàng khó mà duy trì nữa.

"Anh không khỏe sao? Có phải phát sốt rồi không?"

Theo thói quen Thời Niệm muốn đưa tay lên sờ trán anh, đầu ngón tay vừa đụng vào trán Cố Thành bỗng nhiên lùi về phía sau một bước.

Thời Niệm giật nảy mình có chút lúng túng liền thu tay lại.

"Xin lỗi, tôi không cố chạm vào anh, tôi chỉ"

Đơn giản theo thói quen nghề nghiệp.

"Không sao." Cố Thành miễn cưỡng nói, sắc mặt quả thực không tốt lắm, đôi tay xinh đẹp nắm lấy mép cửa bởi vì dùng sức mà đầu ngón tay trắng nõn chuyển sang màu hồng.

Chỉ liếc nhìn Thời Niệm rồi xoay người đi.

Thời Niệm đứng tại chỗ cảm thấy hơi hụt hẫng,

Vừa nãy còn rất tốt, sao lại giận rồi?

Cảm giác trước đó không phải hoàn toàn không muốn đụng, chẳng là đơn thuần không thích người khác đụng vào anh?

Thời Niệm mím môi, trong lòng có chút không hiểu, cô cũng không thích người khác chạm vào eo mình đâu.

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra

Công nhận dọn nhà mang đồ đến, thấy Cố Thành đang đứng ngoài cửa, mọi người cười cười định lên tiếng chào hỏi nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của Cố Thành dọa cho sợ hãi, rùng mình một cái nói không nên lời.

Cố Thành không phản ứng, chỉ lạnh lùng nhìn mấy người đó, mặt không biến sắc đi vào trong thang máy.

Chỉ có đôi mắt đen phản chiếu lên mặt thang máy bóng loáng.

Chiều thứ năm, chủ nhiệm Trần và Đỗ sư tỷ đã quay lại.

Cụ thể đã học cái gì thì không nhớ rõ, dù sao cũng đem về không ít đặc sản, bao lớn bao nhỏ, còn để ở dưới tầng, phải nhờ người xuống xách phụ.

Y tá trưởng ôm hai bao to đi đến mọi người trong phòng làm việc trêu chọc nói:

"Này người ngoài nhìn vô không biết coi như xong tưởng hai người xuất ngoại du lịch, bao lớn bao nhỏ, tài liệu học tập thì một cái không cầm, toàn đồ ăn vặt."

Chủ nhiệm Trần từ phía sau vừa đi vừa cười:

"Cũng không mua thứ gì, liền tùy tiện mua chút đặc sản, Tiểu Đỗ nói muốn mua cho con trai cô ấy một ít, tôi liền nghĩ đến các cô cậu nên cũng mua một ít."

Vừa nghe nói đồ ăn ngon, mọi người trong phòng lập tức xong tới, vội vàng nói:

"Ôi, xấu hổ quá, chủ nhiệm mỗi lần đi công tác đều mua về cho chúng tôi."

"Bởi vậy, lần sau không nên mua nữa, nếu mà mua rồi chúng tôi không nhận hoặc nhận thì đều không phải, đúng không ạ?"

"Mà phòng chúng ta đều là nữ, giảm cân quả là thử thách, chúng tôi nên làm gì nếu cứ tiếp tục ăn như thế này?"

"Các cô bớt nói nhảm đi!" Y tá trưởng bước vào vặn lời bọn họ, cười nói: "Ỷ vào tính tốt của chủ nhiệm Trần nên các cô ở chỗ này khoa môi múa mép phải không?"

Còn nói ngại quá không muốn lấy? Vài phút nữa không nhanh tay chắc không còn cái nào.

Mọi người liền cười hì hì lập tức giải tán.

Chủ nhiệm Trần bước vào văn phòng, Thời Niệm cùng ý tá trưởng bước theo sau, thuận tiện đóng cửa lại.

"Tôi đi vắng trong khoảng thời gian này, khoa mình không có xảy ra vấn đề gì chứ?"

Chủ nhiệm Trần cởi áo khoác, ngồi xuống bàn làm việc mở máy tính, truy cập vào hệ thống của bệnh viện, xem sơ qua danh sách nhập viện xuất viện của bệnh nhân từ trên xuống dưới.

Tất cả đều bình thường, đôi khi có một vài trường hợp khẩn cấp và đặc biệt, có vài chỗ Thời Niệm đánh dấu đỏ, chủ nhiệm click vào xem.

Khoa của họ có bảng thống kê chuyên môn sau phẫu thuật kèm teho bảng chất lượng đối với bệnh nhân sau khi sinh nở cần ghi chép cụ thể các điều kiện phục hồi sau sinh, đặc biệt là bệnh nhân sinh mổ.

"Mọi việc đều ổn," Thời Niệm mở bảng ghi chép ra: "Em gặp phải trường hợp thuyên tắc nước ối."

"Thuyên tắc nước ối?" Đỗ sư tỷ đứng dậy rót nước cho hai người, có chút ngạc nhiên: "Nghiêm trọng không? Sản phụ thế nào? Đứa bé còn sống không?"

Thời Niệm uống một hớp, y tá trưởng tiếp lời:

"Còn sống, mẹ con đều bình an, cấp cứu trong phòng sáu tiếng đồng hồ," nói xong nhìn về phía Thời Niệm, "Cái này thậm chí chưa tính thời gian xin điều máu khẩn cấp từ ngân hàng máu, phải không?"

"Đúng ạ," Thời Niệm gật đầu, "Lúc mười giờ đêm, bác sĩ trực gọi cho em nói là bệnh nhân buồn nôn kịch liệt, huyết áp giảm nhanh chóng, khi em chạy đến nơi thì hơi thở cũng bắt đầu dồn dập."

Cô ở bệnh viện nên mất khoảng mười phút để chạy đến phòng bệnh nhân chắc, huyết áp là đang hạ xuống, sắc mặt bệnh nhân lúc đó đã xấu lắm rồi. Cô phán đoán bệnh nhân có xu hướng tan máu, nhưng không dám chắc 100%.

Việc chuẩn bệnh thuyên tắc nước ối không dễ dàng, lúc ấy cô cũng không dám chẩn đoán bừa, chỉ dám thông báo là bệnh tình nguy kịch.

"Thời điểm đó em không dám trì hoãn, lập tức đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật," Thời Niệm nghĩ lại bây giờ vẫn còn hồi hộp, "Về sau chủ nhiệm khu 3 có kinh nghiệm cùng chủ nhiệm khoa gây tê và khoa tiết niệu đến hội chẩn."

Cô nhớ không nhầm là lên bàn mổ lúc mười một giờ, phẫu thuật kéo dài đến năm giờ sáng, cơ bản là khoảng sáu tiếng.

"Khu 3? chủ nhiệm Trầm nhíu mày nhìn Thời Niệm, "Em không tự mình làm được à? Còn phải nhờ người đến giúp?"

"Khụ khụ khụ"

Thời Niệm sặc nước, ho mãnh liệt, nuốt nước bọt bớt rát cổ họng rồi nhìn chủ nhiệm nói:

"Em sợ mình không thể cứu được."

Lúc bình thường cấp cứu thì không vấn đề gì, nhưng thuyên tắc nước ối là trường hợp nguy hiểm, cô lại không nắm chắc, mạng người là quan trọng nên phải xin sự trợ giúp của cấp trên.

Y tá trưởng cười vỗ lưng cô, giải thích với chủ nhiệm Trần:

"Thời Niệm dù sao còn trẻ tuổi, cuộc phẫu thuật này khó đến mức nào, đoán chừng chủ nhiệm Trầm cũng có thể làm, chủ nhiệm bên kia chắc cũng không thể nắm chắc."

Chủ yếu là chủ nhiệm bọn họ với chủ nhiệm bên khu 3, khụ khụ, nhìn như không thuận mắt.

Nói trắng ra là, hai chủ nhiệm hai khu đều không thích đối phương.

Chủ nhiệm khu 3 cảm thấy các cô bên khu nghiên cứu khoa học chuyên môn không giỏi, tập thể không nghiêm túc, chủ nhiệm lại không đủ sức không chịu nổi trách nhiệm lớn, kết quả lại trông coi cả khu bênh VIP, vừa có địa vị vừa có lợi ích.

Chủ nhiệm của các cô cảm thấy chủ nhiệm khu 3 năng lực lợi hại chỉ là ngoài miệng, các báo cáo đều bị điểm thấp, không khí tập thể quá nghiêm túc và căng thẳng, không có tình người, ỷ có nhiều người mà cả ngày tính tình quái gở.

Nói tóm lại là bằng mặt mà không bằng lòng.

Chủ nhiệm Trần hừ một tiếng không nói gì.

Đỗ sư tỷ liếc mắt ra hiệu với Thời Niệm, tiếp tục báo cáo.

"À, còn một ca bệnh từ bệnh viện tuyến dưới chuyển đến. Sản phụ ba mươi tám tuổi, sinh con thứ hai, tử cung có sẹo, phát hiện tắc vòi trứng bẩm sinh, tim thai ngừng đập."

Bệnh viện tuyến dưới kiểm tra không thấy tim thai, khi chuyển viện lên kiểm tra thì có nhưng về sau lại không, lúc có lúc không, không ổn định, tình trạng cũng không phải là tốt.

"Cần can thiệp" chủ nhiệm Trầm nhấp một ngụm trà.

"Vâng," Thời Niệm gật đầu, "Em đã nhờ giáo sư can thiệp, sẽ lập tức phẫu thuật ngay."

"Còn có," Thời Niệm nhìn sổ ghi chép mấy ca bệnh đặc thù, "Chính là có một........."

Báo cáo nhanh chóng kết thúc, chủ nhiệm Trầm nhìn trên máy tính thì thấy có ghi chép bên hậu cần, nghi ngờ hỏi:

"Chỗ ngày ghi lại là bồi thường, chuyện gì đã xảy ra?" Nói rồi nhìn Thời Niệm, "Náo loạn tranh chấp?"

Thời Niệm nghiêng đầu đưa mắt nhìn vào màn hình máy tính.

"À, cái này"

Y tá trưởng đi tới, nhìn số liệu trên màn hình, so với chủ nhiệm Trầm còn ngạc nhiên hơn.

"Thật đúng là bồi thường gấp mười lần?"

"Cái gì gấp mười?" Chủ nhiệm Trần nhìn hai người, "Bồi thường gì gấp mười? Ai cho bồi?"

"Dạ, cái này," Thời Niệm gãi đầu có chút xấu hổ giải thích:

"Chính là phòng bệnh hai mươi lăm, hiện tại đã xuất viện, thời điểm nằm viện trong nhà xảy ra tranh chấp nên đến phòng bệnh đập vỡ vài thứ."

Thời Niệm có chút chột dạ, chỉ có thể kiên trì giải thích:

"Lúc đó em nói nếu làm hỏng thì đền gấp đôi, không nghĩ bọn họ trực tiếp bồi thường gấp mười lần."

Cô chỉ muốn cảnh cáo bọn họ một chút, cũng không ép họ phải bồi thường gấp đôi, chỉ cần bồi thường theo giá gốc là được rồi, ai ngờ bọn họ lại bồi thường gấp mười lần.

Nhưng mà, bệnh viện sao lại đồng ý cho họ bồi thường gấp mười lần, Thời Niệm nhìn số liệu trên máy tính nói thầm trong bụng là kỳ lạ, quả nhiều nhiều tiền không có chỗ để tiêu.

"Cố Đình?" chủ nhiệm Trần hơi nhíu mày.

Y tá trưởng nghe thế nhịn không được tố cáo với chủ nhiệm Trần:

"Chủ nhiệm không ở khoa nên không biết, Cố Đình nằm viện trong khoảng thời gian này thật đúng là mọi người bị giày vò đủ kiểu, không những cô ấy mà còn cả chồng nữa, lại còn thêm em trai của cô ấy, cả ba đều muốn gây chuyện."

"Em trai cô ấy đã trở lại?" Chủ nhiệm Trần hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì chỉ thở dài.

Thời Niệm không động, cố kìm không mở miệng.

"Đúng ạ," y tá trưởng phàn nàn: "Chính là em trai cô ấy, gọi là Cố Thành, đẹp mã nhưng tính tình không tốt, mặt lạnh như tiền, mỗi lần đến không biết nói cái gì mà Cố Đình luôn không kìm chế được cảm xúc, đừng đến còn hơn."

Thời Niệm muốn nhịn một chút nhưng nhịn không được, nhỏ giọng nói:

"Có thể, có thể là thay Cố Đình nói."

Dù sao Cố Đình với chồng không kết hôn mà còn có con, lại sinh vào ban đêm mà chồng thì không phải ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng sao? Dùng tiền của Cố Đình vui chơi với những phụ nữ khác.

Cố Thành là em trai của Cố Đình, đương nhiên sẽ tức giận, chuyện đó cũng xem như là .........bình thường.

Y tá trưởng nhìn Thời Niệm, thấy Thời Niệm bất giác siết chặt quyển ghi chép trong tay ôm vào lòng.

"Nói cũng phải."

Thời Niệm thở nhẹ một cái, sau đó kịp phản ứng lại không khỏi muốn đánh chết mình, cô khẩn trương gì chứ? Mình chỉ nói thật lòng thôi mà.

Dù sao vẫn là sự thật, cô cũng không muốn bất công với Cố Thành.

Chủ nhiệm Trần ngược lại không nói gì, chỉ cảm thán: "Thời gian trôi qua thật là nhanh, mới chớp mắt cô ấy đã sinh con."

Đỗ sư tỷ nghe giọng điệu của chủ nhiệm Trần thì bật cười:

"Chủ nhiệm biết Cố Đình?"

"Tôi đương nhiên biết cô ấy, lúc mẹ cô ấy sinh cô ấy là tôi và giáo sư mổ đây," chủ nhiệm Trần nhìn Thời Niệm vừa cười vừa nói: " Lúc ấy so với Thời Niệm tôi không lớn hơn bao nhiêu đâu."

"Mẹ Cố Đình cơ thể không tốt, ba cô ấy lúc đó còn mở một bệnh viện tư nhân để chăm sóc, lúc sinh Cố Đình, đều mời những chuyên gia trong thành phố về, khi đó tôi có theo chân giáo sư."

Nhớ lại chuyện hai mươi năm trước, chủ nhiệm Trần tâm tình không tệ, "Cô ấy mới vừa ra đời lúc ấy chỉ cỡ này," vừa nói vừa khoa tay, "Chớp mắt đã trưởng thành rồi."

Thời Niệm và y tá trưởng nhìn nhau chưa ai lên tiếng.

"Chỉ đáng tiếc." Giọng điệu của chủ nhiệm Trần nhạt đi.

"Sao vậy ạ?"

Chủ nhiệm Trần lắc đầu, hiển nhiên không muốn nói quá nhiều, chỉ thở dài, "Mẹ của cô ấy sớm qua đời, ba cô ấy lại bận bịu nên trong nhà không ai chăm sóc, điều này đã làm hỏng tính cách của một đứa trẻ."

Thời điểm sinh em trai của Cố Đình, giáo sư có đi nhưng chủ nhiệm không đi, sau đó trở về có nói với chủ nhiệm một câu, nói là mẹ của Cố Đình vì khó sinh mà xuất huyết nhiều, cố gắng cứu chữa một đêm, cũng may về sau mẹ tròn con vuông.

Chủ nhiệm không để trong lòng, chỉ là nhiều năm sau trong một lần tình cờ nghe nói mẹ cô ấy không ở đây, về nguyên nhân gì cũng không rõ.

Cố Đình giống ba nhưng cơ thể không tốt, một mực muốn nằm viện, Cố Đình sinh con, trong nhà cũng không có người thân cận, ngoài trừ bảo mẫu thì không còn ai khác.

Nhớ ngày đó chủ nhiệm đi đến bệnh viện tư nhân của nhà họ, thật ra bệnh viện tốt nhất ở thành phố cũng không thể so được, đẹp sạch sẽ lại xa hoa, tất cả dụng cụ cùng thiết bị điều là tốt nhất, toàn bộ bệnh viện chỉ cấp cho người nhà chưa từng mở khám cho người ngoài.

Lúc mẹ Cố Đình sinh con, ba của cô một mực canh ở giường, thậm chí còn muốn theo vào phòng mổ, còn trong nhà có một số người lớn đều trong chừng mẹ cô ấy.

Bây giờ nhớ tới thật có chút thổn thức.

Mẹ Cố Thành không có ở đây?

Thời Niệm giật mình, mạch suy nghĩ lơ lửng vài giây.

Đột nhiên nhớ tới, Cố Thành đánh nhau một lần duy nhất với bạn học ở trường, là nghe được bạn học nói anh có gương mặt xinh đẹp, đoán là lớn lên nhất định giống mẹ, vốn chỉ là khen hắn thậm chí còn hâm hộ Cố Thành, chắc hẳn mẹ anh trông rất xinh đẹp.

Kết quả vừa nói xong, Cố Thành liền vung nắm đấm tới tấp, hai người rất nhanh trở thành đánh nhau.

Cố Thành lúc đó là đứa trẻ lớn lên ở thành phố, nhìn sơ qua là không biết đánh nhau, dáng dấp lại gầy yếu, không giống như những học sinh trường của họ ăn đến tròn vo, sức lực lại lớn.

Khi Thời Niệm đến can ngăn thì Cố Thành bị nam sinh kia đang cưỡi trên thân.

Xung quanh là các nam sinh đang xem náo nhiệt, còn huýt sáo gào thét cổ vũ, cũng có những bạn nữ muốn tiến lên nhưng đều bị dọa rồi lùi bước.

Thời Niệm là lớp trưởng, tính cách mạnh mẽ hơn hiện tại nhiều, đi lên đá một cước lên cậu bạn kia, còn chưa xuất chiêu thì cậu ta đã bỏ chạy.

Cô vẫn cho rằng do người khác nói mình xinh đẹp nên anh mới tức giận, dù sao ở tuổi dậy thì thì nam sinh cũng không thích ai nói mình cái gì mà xinh đẹp, giống con gái...

Hoá ra là vì mẹ anh....

"...... Thời Niệm? Thời Niệm?" Đỗ sư tỷ đi tới vỗ vai cô.

"Dạ vâng," Đỗ sư tỷ cười, "chủ nhiệm Trần hỏi em đã đặt xong nhà hàng chưa? Đừng quên thông báo cho mọi người trong phòng thí nghiệm bên kia trên Wechat, để mọi người cùng đi."

"Vâng, em nhớ rồi."

Y tá trưởng đi theo cười nói: "Chị đoán là em quá mệt mỏi, lúc trước cũng có thời gian chị cũng thế, ban ngày đôi khi ngồi ở một chỗ cũng mệt rã rời."

"Được rồi, nếu không có gì thì ra ngoài trước," Đỗ sư tỷ mang tài liệu của chủ nhiệm cất lên giá sách, "Đến lúc đó em tập hợp lại những ca bệnh đặc thù trong khoảng thời gian này, để phân tích cho mọi người biết trong các buổi họp sắp tới."

"Dạ vâng."

Lúc sắp đi ra, chủ nhiệm Trần gọi Thời Niệm lại:

"Thời Niệm, em chờ một chút."

Thời Niệm quay đầu.

"Em cái kia," chủ nhiệm Trầm nói rồi ngừng lại, đợi Tiểu Đỗ cùng y tá trưởng di ra ngoài mới tiếp tục nói:

"Không phải em xin trước tiền hỗ trợ nhà ở với tiền thưởng nghiên cứu để mua nhà sao? Giấy tờ đã in ra chưa? Chuẩn bị xong thì em đem đến đây để tôi ký cho em, ký sớm thì có thể nhận sớm hơn một chút."

"Dạ vâng," Thời Niệm nghe xong vội vàng lấy tài liệu đã in sẵn đưa đến, đặt ở trên bàn, chỉ vào chỗ cần ký, "Đây ạ."

Chủ nhiệm Trần cúi đầu ký rẹt rẹt cho cô rồi hỏi:

"Cơ thể mẹ em dạo này khỏe không?"

"Đã khỏe hơn nhiều ạ" chỉ là, "Hiện tại đã ít nhận lầm người hơn, cũng không cần mời bảo mẫu chăm sóc."

"Vậy tốt quá rồi."

"Vâng," Thời Niệm cười, "Em trai em nói có thể làm được nên không cần mời bảo mẫu nữa."

"Không tệ không tệ, vậy là tốt." Chủ nhiệm Trần ngẩng đầu nhìn Thời Niệm một chút cười nói: "Chuyện trong nhà cũng đã được giải quyết hết, nhà cũng mua rồi, cũng nên suy nghĩ đến chuyện kết hôn, không thể cô độc mãi như vậy được, người trẻ tuổi thì nên yêu đương, yêu đương rồi thì kết hôn."

Thời Niệm cười xấu hổ, không biết trả lời thế nào cho thích hợp.

Chủ nhiệm Trần nhìn cô: "Tôi biết tình hình thực tế nhà em, đến lúc đó để tôi và Tiểu Đỗ để xem một số đối tượng có phù hợp với em không rồi xem mặt thử nhé?"

Thời Niệm cười gượng hai tiếng.

"Nhưng mà tôi vẫn chưa xem kỹ đâu," Chủ nhiệm Trần nói rồi mới nhớ ra "Em mua nhà ở đâu?"

"Dạ Giang Đô."

"Ồ, Giang Đô" chủ nhiệm Trần dừng lại.

Thời Niệm vội vàng giải thích, "Tiền đặt cọc, chỉ là tiền đặt cọc để mua góp."

Chủ nhiệm Trần nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, bỗng nhiên nói một câu:

"Thời Niệm, em có thể suy nghĩ một chút về cháu trai của tôi, là thằng một thằng bé đẹp trai, chỉ có điều còn đang học đại học."

"............."

Lúc chiều đề cập về tìm đối tượng của cô, nên khi liên hoan chủ nhiệm Trần lại bắt đầu lải nhải, từ người độc thân ở bộ phận bọn họ đến các sư muội ở phòng thí nghiệm cuối cùng là đến bản thân cô.

Liên hoan kết thúc, chủ nhiệm Trần đến trong thang máy vẫn chưa dừng lại, tiểu sư muội xích lại gần Thời Niệm nhỏ giọng nói:

"Chị, chủ nhiệm Trần bình thường cũng nói nhiều như vậy sao?"

Cô muốn trả lời "có" nhưng cảm thấy không phải phép, chỉ có thể cố gắng tìm từ để miêu tả cho thích hợp.

Thời Niệm uống một chút rượu, hơi đau một bên đầu, nhìn cô ấy nói: "Ừm" một tiếng rồi lại lắc đầu.

"Không đây là công việc."

Cảm nhận chính mình nói chuyện không rõ ràng, Thời Niệm lại lắc đầu, cắn đầu lưỡi, nói từng chữ lại một lần nữa:

"Không có, hôm nay chủ nhiệm Trần uống say."

Tiểu sư muội nghiêng đầu nhìn cô, "Chị, có phải chị cũng uống say hay không?" Nói xong nhịn không được cười lên, "Tửu lượng của chị cũng thật tệ, mới uống có một ly nhỏ, em còn uống nhiều hơn đấy."

Thời Niệm xoa huyệt thái dương, không lên tiếng.

Đúng là tửu lượng của cô không tốt lắm, bình thường không uống, cũng không thích rượu bia, nếu không phải vì có chủ nhiệm ở đây, cơ bản cô sẽ không uống rượu.

Hơn nữa mỗi lần cô uống rượulà mặt rất dễ đỏ, nên cho dù đụng một chút xíu cũng không được.

Nhìn lên mặt thang máy phản quang ánh đèn, bên trong đám người, mặt cô đỏ rất rõ ràng, da lại trắng nên càng thêm chói mắt.

"Đinh ____"

Cửa thang máy mở ra, người đứng ở bên ngoài nhìn vào, không muốn bước vào, ánh mắt quét một vòng, rơi vào tận cùng bên trong góc sáng sủa nhất, một người đang tựa đầu vào tường thang máy.

Cong cong môi, cất bước đi vào.

Bởi vì có người vào, người ở bên trong tự động xê dịch, Thời Niệm thì đang tựa đầu vào tường thang máy nhắm mắt nghỉ ngơi, bị đánh thức nên mở mắt ra xem, còn chưa đến tầng một.

-----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thiên sứ nhỏ ủng hộ nhiều hơn bản chính, cám ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro