Chương 16 : Cô ấy không thể làm việc đó!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yumiko

Beta: Mun

Thời Niệm lên xe, thư ký Trương ngồi ở ghế phụ kế bên tài xế quay đầu vừa cười vừa nói với cô:

"Bác sĩ Thời về nhà muộn thế?"

Thời Niệm ngồi sát bên cửa xe, hay tay đặt trên đầu gối, câu nệ giải thích:

"Phòng của tôi liên hoan nên về có hơi trễ."

"Chẳng trách." Thư ký Trương cười trêu chọc: "Tôi có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt."

"Ui?"

Mùi rượu? Thời Niệm nghe vậy vội vàng che miệng lại, có chút xấu hổ nói: "Lộ liễu vậy sao?"

Biết là uống xong trên người sẽ có mùi rượu nên khi lên xe cô đã cố gắng ngồi sát góc, không ngờ vẫn bị đoán được.

Mới nôn thốc nôn tháo một lúc lâu, không biết khi nói chuyện có mùi chua nữa hay không, mong là không có, cô còn cố ý ngậm kẹo để át mùi rồi mà, chỉ sợ mùi rượu làm người khác khó chịu.

"Không có, không có đâu," thư ký Trương vội vàng nói: "Không rõ lắm, bình thường chúng tôi cũng uống rất nhiều rượu nên hơi nhạy bén, thật sự là không có mùi gì cả."

Thời Niệm không nói chuyện.

Hương thơm gỗ mộc từ người Cố Thành vấn vít, không nồng không nhạt, vừa vặn rất dễ chịu.

Còn cô thì cả người đầy mùi rượu, vừa không thích hợp mà còn có chút xấu hổ.

Bị thư ký Trương nói như thế, cô càng cảm thấy không tự nhiên, muốn xuống xe ngay lập tức.

Của xe "phạch" một tiếng, Cố Thành mở cửa xe, ngồi bên cạnh Thời Niệm, ánh mắt di chuyển lên hai người họ, cuối cùng nhìn thư ký Trương cười hỏi:

"Nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?"

Ánh mắt nhìn thư ký Trương làm cho anh ấy nghẹt thở, nụ cười thoáng cứng đờ trên mặt, lắp bắp nói: "Không, không, không có gì." Nói xong lập tức xoay người lên phía trước.

"Mùi rượu trên người tôi rất nồng phải không? Thời Niệm không để ý hai người họ, cúi đầu ngửi ngửi người mình, tôi vẫn nên"

"Có sao? Cố Thành cúi người dán gần người cô, "Tôi xem thử"

Giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền tới, giống như đang vuốt ve bên tai, cô hơi ngứa một chút lại nóng.

Thời Niệm cảm giác cả người cứng đờ, cô đang ngồi ép sát bên cửa xe, mắt cũng nhìn chằm chằm vào nó.

Chỗ ngồi phía sau xe có ánh đèn màu cam rọi xuống, lúc anh áp sát bóng đen bao trùm, như đem cơ thể cô ôm vào lòng.

Hình bóng hai người in lên kính xe mơ hồ, gần như muốn sát nhập lại nhau.

Cố Thành đưa tay, vén tóc bên tai cô lên làm lộ ra vành tai trắng nõn cực kỳ dễ nhìn.

Hô hấp anh ngay bên tai, vừa lạ lẫm vừa áp lực, còn hô hấp của cô thì loạn xạ, mê man, đầu óc choáng váng, đưa tay chống trước ngực anh.

"Có...........Có sao?"

Cố Thành cười, môi khẽ nhếch, giọng điệu có chút lười biếng nói:

"Không có."

Thời Niệm thở phào một cái, nhắm mắt lại, bàn tay dùng sức đẩy anh trở về chỗ cũ, "Không có thì tốt." Nếu đã không có thì không cần anh gần như vậy!!!

Lúc anh sáp lại gần, cô không thở nổi, đầu óc cũng mơ hồ.

Cố Thành cong môi, cũng không phản kháng, trở về chỗ cũ, tựa lưng ở sau ghế nhắm mắt lại.

Trong xe yên tĩnh, không ai mở miệng lên tiếng.

Nửa ngày, Thời Niệm ngáp một cái, cơn buồn ngủ ập tới, quay đầu thấy người bên cạnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô mím môi, nghiêng đầu tựa lên cửa xe.

Xe chạy rất êm, êm đến mức cô nhắm mắt đã ngủ ngay.

Nghe được tiếng hít thở ổn định, người bên cạnh đang nghỉ ngơi kia mở mắt ra, duỗi cánh tay ra đem cô ôm vào ngực.

Chắc là do quá mệt mỏi, Thời Niệm ngủ rất say, đầu dựa vào vai Cố Thành cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ là hơi nhíu mày mấy lần, rồi tự động tìm vị trí thoải mái ngủ tiếp.

Cố Thành cười nhẹ.

Đôi môi mang hơi lạnh chạm nhẹ vào trán cô, rồi xuống đôi mắt, xuống chóp mũi, dần dà dời xuống.

Nụ hôn nhẹ nhàng, từng chút từng chút, từ trái đến mặt rồi lại đến chóp mũi, hai bên gương mặt, nhích từng chút một rồi dần dần đến khóe miệng.

"Khụ khụ khụ."

Cố Thành dừng lại, ngước mắt nhìn người đang ngồi phía trước.

Thư ký Trương nhịn không được mở mắt, ho nhẹ hai tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Sếp, sắp đến rồi."

Cố Thành làm mặt lạnh không nói gì thêm, chỉ nhấn chốt để hạ tấm ngăn trước sau, ngăn tất cả ánh mắt theo dõi phía trước.

Không gian nhanh chóng trở nên kín mít , yên tĩnh, chỉ có hô hấp càng gấp gáp, không kiềm chế được.....

Thật lâu, một giọng nói vừa nhẹ vừa áp bức nói dọc theo bên tai cô, lại như đang dụ dỗ, lẩm bẩm:

"Thời Niệm, Quý sư huynh là ai?"

Thời Niệm đang ngủ say thì tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy cằm góc cạnh của người đàn ông.

Cô hơi giương mắt có thể thấy góc mặt của anh, ngũ quan đẹp đến mức không chê nổi.

Thời Niệm nhất thời không phản ứng.

Đến khi anh cúi đầu xuống, nhìn vào mắt cô mỉm cười:

"Tỉnh rồi?"

Môi anh sắp đụng vào chóp mũi cô, hô hấp giao nhau, lại để cho người khác ánh mắt say mê.

Thời Niệm cảm giác trái tim mình sắp nhảy ra ngoài.

Mãi cô mới lấy lại tinh thần.

Thời Niệm "Ừm" một tiếng, chậm rãi từ ngực Cố Thành ngồi dậy, nhìn bờ vai của anh lõm xuống không thấy gì khác, cô cảm thấy may mắn.

Cô đi ngủ chưa từng chảy nước miếng, thật may mắn.

Thời Niệm bình tĩnh gỡ áo khoác trên người đưa cho Cố Thành.

Thấy áo sơ mi Cố Thành xộc xệch, cô hơi sửng sốt một chút, trong lòng bắt đầu rối tung lên.

Áo sơ mi bị nhàu nhĩ, chiếc nơ trên cổ bị lệch xiêu xiêu vẹo vẹo một bên, cúc áo trên cùng bị bung ra nên bị lộ mảng da thịt, hơi thở cô như ngưng lại, trong không khí phảng phất tràn ngập mùi xa hoa.

Trái lại mình, cô đang mặc quần áo chỉnh tề.

Bờ môi Thời NIệm run rẩy, cố gắng kiềm chế nội tâm đang xúc động muốn hét lên.

"Tôi............Làm?" Giọng cô hơi run run, khó có thể được tưởng tượng chính cô lại làm chuyện hoang đường như vậy.

"Không phải." Cố Thành nhìn cô trả lời.

Thời Niệm nhẹ nhàng thở phào.

Cố Thành dịu dàng nhìn cô nhẹ giọng giải thích: "Chỉ là cô không say."

Vừa kịp thở vào nhẹ nhõm thì anh lại nói thêm câu đó.

"Tôi"

"Không sao," Cố Thành cười dịu dàng, "Đôi khi uống say thì không tránh khỏi xúc động, tôi không sao."

Thời Niệm mím môi, lòng cô rối bởi.

Cô không phải là loại người uống say làm loạn.

"Không sao," Cố Thành trước mặt cô chỉnh lại quần áo, giọng ôn hòa, "Tôi cũng không bị tổn thương gì, bác sĩ Thời đừng để trong lòng."

"Anh"

"Tôi không sao," Cố Thành vừa nói vừa cử động bả vai, "Chỉ là bả vai thời gian lâu không nhúc nhích, chờ một chút sẽ bình thường trở lại."

Thời Niệm cảm thấy đau đầu, cố gắng chịu đựng, giải thích:

"Thật ra có phải anh làm gì nên tôi mới có thể....."

Thời Niệm dừng lại, thực sự rất khó tin, cô không nghĩ mình làm ra chuyện hoang đường này.

Mấu chốt là cô không hề say.

Thật ra lúc đầu cô có chút không thoải mái, cảm giác choáng váng nhưng về sau đã nôn hết ra, thì đã không còn cảm thấy khó chịu nữa, sao có thể làm ra chuyện như vậy với Cố Thành.

Chẳng lẽ lúc mới lên xe cô cảm thấy Cố Thành đẹp trai, sau đó, sau đó mộng xuân, khụ khụ, trong lúc mộng mơ thì dày vò Cố Thành như hiện tại.

Không thể nào.

Đừng nói đến mộng xuân, mộng thường cô còn chưa mơ đến kia kìa.

Cô chưa từng thấy ai bảo mộng xuân có thể làm ra loại chuyện thế này. Hơn nữa cô thực sự ngủ mà, hồi còn ở kí túc xá trường đại học, cô là người ngủ ngoan nhất phòng, không ngáy cũng không nói mơ, ngủ một giấc liền mạch đến sáng.

Thế nên chuyện này hoàn toàn không thuyết phục chút nào.

Cố Thành sắc mặt thay đổi liên tục, nhìn Thời Niệm với vẻ mặt như người bị hại.

"Đừng," đừng có nhìn cô bằng ánh mắt này, cô hoàn toàn chịu thua.

"Cô đoán không sai," Cố Thành cười buồn bã nhìn cô, "Là tôi có ý với cô trước, cô phản kháng nên mới biến thành bộ dạng thế này, đều do tôi cả."

"Không, đừng," Thời Niệm luống cuống, vừa chột dạ vừa thẹn thùng, tay chân luống cuống, muốn lấy tay che miệng Cố Thành lại nhưng không dám, chỉ có thể nửa quỳ trên ghế ngồi, liên tục xua tay, "Tôi không có ý như thế, thật đó, anh đừng hiểu lầm, đúng là tôi, khụ khụ, chính là"

"........Thật xin lỗi."

Cô đuối lý thật rồi.

Lúc cô say rượu khó chịu, Cố Thành tốt bụng đưa khăn giấy và nước cho cô, còn cho cô quá giang về nhà, ai biết được lúc ngủ cô có làm ra chuyện gì không?

Chỉ cần mắt không mù là có thể nhìn ra chính cô làm chuyện này, đúng là mất trí, đầu óc bị thiên lôi đánh rồi mà.

Thời Niệm cúi đầu, lần đầu tiên trong đời cô nghi ngờ nhân phẩm của mình.

Triệu chứng còn chưa xuất hiện, sao đùng một cái đã có hậu quả rồi? Hết sức thiếu logic!

Cố Thành nhìn người con gái trước mắt, nở nụ cười, không nói gì thêm mà mở cửa xe đi xuống.

Xe đang đậu ở bãi xe, lái xe và thư ký Trương đã về trước, chỉ còn hai người bọn họ, Cố Thành xuống xe rồi vẫn thấy cô ngồi trong xe không nhúc nhích, giọng nói đè xuống cực thấp.

"Xuống đây đi."

Thời Niệm "Ừ" một tiếng, không nói gì bước xuống xe, thở dài chậm rãi đi theo phía sau Cố Thành, không muốn nói chuyện. Dần dần kéo khoảng cách với Cố Thành thật xa.

Cố Thanh dừng bước, một mực chờ Cô đi đến mới mở miệng hỏi:

"Đang suy nghĩ gì vậy?"

Thời Niệm ngước mắt, nhìn Cố Thành muốn nói lại thôi, nhẫn nhịn lắc đầu, không hề nói gì.

Lúc chờ thang máy, Thời Niệm chỉ tay "Anh đi thang kia, tôi đi bên này."

Cố Thành nhíu mày.

Thời Niệm nhìn cố Thành, thành thật nói:

"Chủ yếu là vì an toàn của anh, tôi bây giờ không xác định được là đã xảy ra chuyện gì, nên tôi cảm thấy, vẫn nên cách xa anh một chút."

Nếu cô thật sự làm chuyện kia, thì ở một chỗ với Cố Thành quá nguy hiểm rồi, ngộ nhỡ cô......

Cố Thành tức giận bật cười, cánh tay duỗi ra túm lấy cô, "Chuyện này có gì mà đáng sợ, nếu tôi chống cự, cô nghĩ cô có thể làm gì được tôi sao?"

Đúng!

Thời Niệm kịp thời phản ứng, trong nháy mắt giọng cao lên mấy quãng.

"Vậy sao lúc nãy anh không phản kháng?" Còn trở nên như vậy, nếu anh thực sự kháng cự, không những không thua thiệt mà có khi cô còn tỉnh táo lại ấy chứ.

Sao cô cứ cảm thấy kỳ quái ấy nhỉ?

Mặc kệ chuyện cô uống rượu say hay không nhưng Cố Thành không uống, không phải anh rất tỉnh táo sao? Tỉnh tảo lại bị đối xử như thế này........ anh không biết phản kháng sao?

Không hợp lí chút nào.

"Ờ" Cố Thành mặt mày bình tĩnh, "Tôi không muốn chống cự."

Thời Niệm: !!!!

"Thực ra cô cũng không làm gì quá đáng," Cố Thành nhìn cô hỏi ngược lại: "Không phải sao?"

"Tôi," Thời Niệm thở nhẹ một hơi từ trong cổ hồng, cô xoay người đi rồi vòng lại, "Chắc chắn là tôi đã làm chuyện xấu với anh nhưng mà anh không phản kháng đúng không?"

Trách nhiệm không thể để mình cô gánh.

Cố Thành không nói chuyện.

Thời Niệm đứng bên cạnh anh, hiếm khi thấy cô hoạt ngôn như vậy.

"Tôi phát hiện anh dường như không muốn từ chối," Thời Niệm nhớ lại lúc ở bệnh viện, tay anh toàn là máu, Cố Đình còn lấy gối nện anh nhưng anh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, hoàn toàn không có vẻ muốn phản kháng lại, "Như này mãi không ổn, anh phải học cách sử dụng khả năng của mình phản kháng lại khi người khác gây khó dễ anh, nếu không người ta càng lấn tới, phải không?"

Cô Thành vẫn không nói chuyện.

Thời Niệm có chút giận, nói một hồi nhưng anh chẳng để vào tai, cũng không ý thức mức độ nghiêm trọng của sự việc!

"Đinh ____" cửa thang máy mở ra, Cố Thành cất bước đi vào, mắt thấy người đang đứng bên ngoài không muốn bước vào, anh nhíu mày.

Thời Niệm: ".......... lát nữa tôi" Lời nói còn chưa hết đã bị túm vào thang máy.

Thời Niệm thở dài.

Cô cũng vì muốn tốt cho anh, anh lại không nhìn ra được?

Trong thang máy có một gia đình khác, thấy bọn họ bước vào liền bước lùi vào bên trong, tầm mắt quét qua hai người, không nói gì nhưng suy nghĩ của họ dán cả lên ánh mắt rồi.

Tám chín phần cho rằng hai người đang yêu nhau.

Thời Niệm định lên tiếng, thoáng dùng chút lực để tránh khỏi cái nắm tay của anh, cố ý nói:

"Đêm nay cảm ơn anh đã cho tôi đi nhờ xe, nếu không tôi lại phải bắt xe" vừa nói vừa xoa nhẹ cổ tay, mặt ngạc nhiên nhìn Cố Thành, "Tay anh không đau nữa sao?"

Cố Thành híp mắt.

"Có vẻ như vừa rồi tôi bị trẹo gân," Thời Niệm thản nhiên nói, "May mà anh kéo tôi lại nên nó bình thường rồi."

Cố Thành dừng lại mấy giây.

"Không có việc gì."

Thang máy từ từ đi lên, trong lúc lơ đãng Thời Niệm thoáng thấy dưới cằm Cố Thành có vết đỏ, không nhịn được hỏi:

"Chỗ này bị sao vậy?"

Vừa rồi ở trong gara không để ý, giờ mới nhìn thấy nó.

"Ồ" Cố Thành nâng cằm lên chậm rãi nói: "Có lẽ là vết son của cô lúc nãy ngủ thiếp trên xe để lại.

Thời Niệm: ?????

Cố Thành vừa nói vừa nhìn vào tường thang máy, thở dài: "Tôi đã cố gắng lau rất nhiều lần rồi."

".............."

Thang máy rơi vào yên tĩnh.

Thời Niệm có thể cảm nhận được ánh mắt của gia đình kia đang nhìn bọn họ, như đang lên án bọn họ ở nơi công cộng show ân ái!

Thang máy đến nơi, Thời Niệm nhìn Cố Thành muốn nói lại thôi.

Cuối cùng cô cũng lên tiếng:

"Anh có cần cân nhắc lắp camera giám sát trong xe không?"

Cố Thành nhìn cô, khóe miệng kéo ra.

"Sao thế? Bác sĩ Thời cảm thấy tôi đang nói dối? Anh hạ thấp người, "Cô không tin lời tôi nói?"

Những lời sau anh nói đều là thật.

"Tôi cảm thấy," Thời Niệm trừng mắt nhìn anh mấy giây, "Anh có thể chiếm tiện nghi của tôi nhưng không thừa nhận."

Cố Thành: "............"

----------

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ:

Thời Niệm: Em không thể nào làm ra loại chuyện này.

Cố Thành: Em có.

Thời Niệm: Em làm sao có thể?

Cố Thành: Bởi vì em yêu anh

Thời Niệm: ............ Anh tỉnh lại đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro