Chương 17: Đừng dựa vào gần tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yumiko

Beta: Mun

Sáng ngày hôm sau, trời trong ấm áp, không một gợn mây, nắng vàng xuyên qua rèm cửa sổ màu xanh nước biển, rọi xuống chiếc giường đang bao phủ bởi màu vàng lấp lánh của chiếc chăn.

Chuông báo thức ở đầu giường reo lên từng đợt, như muốn đánh thức người khác bằng được mới thôi.

Vài giây đồng hồ sau,

Cánh tay trắng nõn vươn từ trong chăn ra sờ soạng lung tung trên bàn đầu giường, rồi ấn tắt chuông báo thức, trở người ưm một tiếng rồi lại vùi đầu vào gối ngủ tiếp.

Hai tiếng sau,

Thời Niệm nằm trên giường mở to mắt nhìn trần nhà, có cảm giác bộn rộn trong lòng.

Sớm nay cô mơ một giấc mơ.

Là............. giấc mộng xuân.

Trong giấc mộng cô cùng một người đàn ông cứ ra ra vào vào, không chỉ có vậy, đối phương cự tuyệt nhiều lần nhưng cô vẫn cưỡng ép, cô như một kẻ ngang ngược, chẳng ngó ngàng đến sự khước từ của người khác.

Chẳng kém gì tên lưu manh háo sắc.

Đáng sợ hơn, người đàn ông lại chính là Cố Thành...........

Thời Niệm bưng hai tay che mặt, như muốn khóc, cô trở mình, một tay đập vào gối.

Cô thật sự không khải là người như vậy, sao cô dám làm chuyện như thế? Sao lại đối xử với Cố Thành .......như thế kia?

Cô thề, cô chỉ cảm thấy Cố Thành đẹp trai chứ hoàn toàn không có ý nghĩ mờ ám gì khác, hoàn toàn không có, thậm chí cô đã nghi ngờ.

Tay liên tiếp dùng lực đấm vào gối, cuối cùng mò lấy điện thoại, cô vùi đầu vào gối vốn muốn gọi điện thoại hỏi Thẩm Mộng nhưng ngẫm lại cô bạn này không đáng tin cậy giữ kín miệng, thôi đi tra mạng còn hơn.

Tay Thời Niệm run rẩy đánh chữ vào thanh tìm kiếm.

[Mơ cùng hàng xóm quan làm chuyện đó.........] không đúng không đúng, ghi như vậy không đủ nghĩa.

[Mơ thấy cùng bạn học làm chuyện đó] không được không được, này cũng không phù hợp, quá chi tiết.

[Mơ cùng người đàn không làm chuyện đó] không được không được, quá xấu hổ, khiến cô cảm giác cô thật là ....

Thua rồi, nhập và xóa liên tục.

Cuối cùng.

[Nằm mơ như vậy có vấn đề gì?]

Phía bên dưới ra một loạt các giải thích, Thời Niệm nhìn sơ lược lướt qua, ánh mắt dừng lại ở câu cuối cùng.

[Do mệt mỏi quá độ, nên sinh lý bất ổn, không cần phải lo lắng.]

Thời Niệm lật người lại, ngửa mặt hướng lên trần nhà thở phào nhẹ nhõm. Cô không biết mình có vấn đề gì, đơn giản tự mình hù dọa mình.

Có lẽ gần đây quá mệt mỏi, lại cùng Cố Thành tiếp xúc tương đối nhiều, nên mới xuất hiện tình trạng này.

Nói ngắn gọn là không có vấn đề gì lớn.

Về phần tối hôm qua trên xe.

Có lẽ một phản ứng sinh lý bình thường của một con người bình thường, một hành vi bình thường sau khi con người ta say rượu.

Vừa chuyển nhà được mấy ngày nên bếp trống rỗng, cô ở một mình lại hay bận bịu, nhiều khi chẳng muốn nấu cơm, mua đồ ăn bên ngoài rồi hâm lại.

Cô rửa mặt thay quần áo, miệng ngậm miếng bánh mỳ đi ra ngoài, đang đứng đợi thang máy.

Sáng chủ nhật cô không phải đi làm, không cần đến phòng thí nghiệm, không cần xã giao, chỉ ở trong căn nhà chính mình mua cũng đủ làm cô hạnh phúc.

Thời Niệm thu hồi suy nghĩ nhìn xung quanh một chút rồi bắt đầu cảm thán.

Nhà ở đây đắt thật, nhưng đắt xắt ra miéng, mỗi một hộ một bên thang máy, không gian rộng rãi, ra ngoài cũng không lo gặp hàng xóm, cảm giác như một mình hưởng thụ hết cả tòa nhà.

Cửa thang máy "Đinh" rồi mở ra, Thời niệm mở mắt nhìn người đứng đối diện trong thang máy.

Cô mở to mắt, cố nuốt xuống miếng bánh mì còn lại.

À, cô có hàng xóm, vẫn là người hàng xóm tốt bụng.

Liếc thấy áo sơ mi sọc, quần tây, dưới ống tay áo đồng hồ ẩn hiện, điệu bộ nhàn nhã mang theo vài phần cao ngạo, ánh nắng từ cửa kính rọi vào một bên sườn mặt anh, càng làm nổi bật hơn những đường nét trên khuôn mặt, anh càng điển trai hơn.

Với dáng dấp này của anh thì cô có thể làm ra chuyện kia thì không............

"Chào buổi sáng."

Cố Thành cong môi, nụ cười như mang theo mùa xuân, càng khiến người ta xao xuyến.

Thời Niệm nhịn không được nuốt nước bọt, tự động thu lại tầm mắt, bình tĩnh lại.

"Chào buổi sáng."

Cố Thành bước vào thang máy, nhìn túi vải trên vai Thời Niệm, cười nói:

"Bác sĩ Thời muốn đi cửa hàng? Vừa vặn tôi cũng muốn đi."

"...........Đúng"

Thời Niệm không dám nhìn Cố Thành, bước vào thang máy nhưng cố gắng cách anh mấy bước.

Giọng điệu kiên định, đôi mắt trong sáng vô cùng cởi mở.

Cố Thành trông đẹp đến mức không hề giả tạo nhưng cô vẫn cố gắng không bị cuốn hút bởi sắc đẹp đó. Chỉ cần ý chí kiên định, thì không thể có cái gì mê hoặc cô được.

"Bác sĩ Thời buổi sáng cũng chỉ ăn đơn giản vậy sao?" Cố Thành đến gần hỏi.

Cảm nhận được một mùi hương gỗ mộc quen thuộc, không nồng không nhạt, vừa vặn dễ chịu, Thời Niệm trong lòng lộp bộp, tự động xê dịch né tránh.

"Bác sĩ Thời, đây là bữa sáng của cô sao?" Không nghe thấy Thời Niệm trả lời, Cố Thành hỏi lại lần nữa.

"...........Đúng." Thời Niệm mấp máy môi, kiên nhẫn trả lời.

"Ăn như vậy không phải quá đơn giản sao? Cố Thành xoay người xích lại gần hơn, "Không đủ dinh dưỡng."

Bỗng nhiên hơi thở nam nhân đến gần, mũi thơm gỗ mộc càng vấn vít rõ hơn, làm lòng cô thoáng xao động, cơ thể tự giác dịch ra bên cạnh, cô gắng chống đỡ trả lời lại.

"...........Vẫn ổn."

Khoảng cách quá gần, cô sợ lại nằm mơ giữa ban ngày.

Nhìn hàng mi run run của Thời Niệm, khóe miệng Cố Thành hơi giương lên cố ý xích lại gần.

"Bác sĩ Thời hôm qua ngủ có ngon không?"

Cơ thể Thời Niệm cứng ngắt, não bộ nhanh chóng chuyển động, lại dời qua bên cạnh một chút, miễn cưỡng nói;

"............Ngon."

Anh ấy lại xuất hiện trước mặt cô mấy lần nữa, cô cũng không biết trong mơ sẽ cùng anh phát sinh chuyện gì, Thời Niệm đang khó chịu suy nghĩ trong lòng.

Chẳng lẽ do cô thường xuyên tiếp xúc với bệnh nhân nữ, bệnh nhân nam hầu như rất ít, Cố Thành là tương đối nhiều nhất nên mới xảy ra chuyện như thế?

Nhưng trước đó không phải cô chưa từng gặp qua đàn ông? Làm sao lại có chuyện kỳ cục như thế?

Thời Niệm nhẫn nại chịu đựng, hay bởi vì Cố Thành quá dễ nhìn? Đẹp trai đến nỗi..............

"Bác sĩ Thời_____"

Nhìn Thời Niệm thất thần, Cố Thành mắt hơi sắc, cố gắng kéo dài âm cuối.

Thời Niệm lấy lại tinh thần, có chút giật mình.

Bác sĩ Thời, Bác sĩ Thời, Bác sĩ Thời, Bác sĩ Thời,

Vừa sáng sớm trong thang máy đều nghe tiếng gọi "Bác sĩ Thời, Bác sĩ Thời," trong phòng bệnh thì bệnh nhân cũng không gọi cô liên tục như thế, anh nên đi xem bệnh đi?

"Có chuyện gì?"

Cố Thành nở nụ cười như có như không.

"Tôi muốn nói, cô đứng quá xa." Như là muốn dán lên tường thang máy.

".............."

Cô như vậy bởi vì ai!!!

Nếu không phải anh một mực muốn chen thì sao cô phải dịch đến chỗ này? Thang máy lớn như vậy chỉ có hai người bọ họ, anh còn cố tình đứng ép về phía này, vậy mà còn mặt mũi hỏi cô câu đó?

Thời Niệm hít một hơi thật sâu, cô bống giơ tay lên, dùng sức, trực tiếp đẩy người bên cạnh ra xa.

Tránh sang một bên!!

Muốn ép chết cô à!!!

"Bịch" một tiếng, vì anh không chuẩn bị trước nên cả người bị va vào tường thang máy.

Chỉ cách nhau khoảng hai giây sau thì nghe một cái "Cốp" đụng vào tường thang máy.

Thời Niệm: ???? Âm thanh này có gì đó sai sai? Cảm giác như bị chậm nửa nhịp vậy.

"A!" Cố Thành lấy tay che ót, bị đau kêu lên một tiếng, Thời Niệm lấy lại tinh thần, giật mình vội vàng chạy tới, nắm lấy cánh tay anh liên tục giải thích nói:

"Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi tôi tôi không cố ý, đúng là tôi, "

Ngừng lại vài giây, Thời Niệm nhón chân muốn đưa tay sờ vào sau gáy anh.

"Để tôi xem một chút, đ xem đụng vào chỗ nào rồi? Có nghiêm trọng không."

Cố Thành xụ mặt không nói chuyện, thoáng hạ cong eo, đầu hơi nghiêng hướng về Thời Niệm để cho cô ngang tầm có thể nhìn thấy.

Thời Niệm một tay nắm tay Cố Thành, một tay sờ vào ót anh rồi nhìn vào mắt.

Cố Thành nhìn vào mắt cô, bỗng nhiên cau mày.

"Hits~ đau quá."

Thời Niệm ngừng lại.

Cảm giác không có vấn đề gì, không u lên cũng không lõm vào, rất bình thường, Thời Niệm nhịn không được nói thầm trong bụng.

"Đau quá~"

Thời Niệm lắc đầu.

"A đau~~ a a"

Thời Niệm cắn môi dưới.

Cô nhịn không được nhắm mắt lại sờ soạng vẫn không thấy được gì,người lại người này thì.........

Rốt cuộc,

Cố Thành định hét lên lần nữa nhưng Thời Niệm không thể nhịn được nữa, một tay bịt miệng anh, thấp giọng khẽ quát:

"Đừng kêu!"

Hét lên làm cả người cô khó chịu không được tự nhiên, cảm giác mặt như muốn bốc hỏa, nhìn tình huống của cô và anh thì người khác sẽ tưởng rằng cô làm gì anh nữa.

Không hiểu sao nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua, Thời Niệm càng không được tự nhiên nên cô nói chuyện cũng lắp bắp, "Anh anh anh anh không sao đâu!"

Mắt Cố Thành lóe lên ánh cười nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.

"Cô làm tôi đau đầu."

"Tôi không dùng lực," Thời Niệm cố gắng thanh minh cho bản thân, "Tôi chỉ đẩy nhẹ anh một cái, tôi nghĩ anh sẽ không sao."

Nhìn biểu cảm lạnh nhạt của Cố Thành, giọng Thời Niệm ngày càng nhỏ dần rồi từ từ biến mất.

Cố thành đẩy tay cô ra, đứng thẳng người, môi mỏng nhếch lên, giọng cứng rắn.

"Bác sĩ Thời nói đúng, tôi không sao." Sợ cô không tin, anh bồi thêm một câu, "Là tôi giả vờ đấy."

Nếu Cố Thành không nói vậy thì cũng coi như xong, nhưng anh thốt ra câu này khiến cô áy náy, còn có chút khó chịu nữa, cô không có cảm giác anh lừa cô.

"Đừng, tôi không cảm thấy như vậy." Thời Niệm dừng một chút rồi nhìn Cố Thành, "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi thật sự không nghĩ như thế."

"Cô tin tưởng lời tôi nói sao?" Cố Thành trở tay nắm lấy cổ tay và nhìn vào mắt cô, "Tin tưởng sao?"

"Tôi khẳng định," Thời Niệm gật đầu, "Tôi không có nghi ngờ anh, thật sự."

Tôi chỉ nghi ngờ tiếng hét của anh.

"Thật sự?"

"Thật sự." Thời Niệm dùng sức gật đầu.

Cố Thành cong cong môi không nói gì nữa.

"Không phải tôi đã cho cô kiểm tra à?" Thời Niệm không yên lòng, cúi đầu muốn tìm điện thoại nhưng bị Cố Thành ngăn lại, kéo cô lại gần anh hơn một chút. "Tôi không sao, không cần phiền toái như vậy."

Thời Niệm mím môi.

"Vậy được, nếu hôm nay anh không thoải mái thì nhớ gọi cho tôi."

Đối với chấn thương não nói chung, chẳng hạn như va đập của Cố Thành thi sẽ có triệu chứng trong vòng hai mươi bốn giờ, nếu như không có thì sẽ không có vấn đề gì lớn, sẽ không liên quan gì đến cô nữa.

"Được," Cố Thành nhìn cô mỉm cười, "Nếu không thoải mái tôi sẽ nói với cô."

Thời Niệm: ............. Cô cứ có cảm giác là lạ.

Đến cửa hàng, Cố Thành đề nghị hai người đẩy cùng một xe mua sắm, xong rồi cùng nhau xách đồ về nếu có thể cũng giúp đỡ nhau.

Thời Niệm do dự, nhìn Cố Thành nói giọng ngập ngừng:

"Hai chúng ta có thể không mua những món đồ giống nhau," Cố Thành không nói chuyện chỉ nhìn cô, không nói một lời, Thời Niệm giọng từ từ nhỏ dần, "Không phải vẫn là" quên đi thôi.

"Được." Cố Thành nghiêng mặt qua, thấp giọng nói, nói xong cũng quay người đi.

"Cố Thành"

Thời Niệm mở miệng gọi to, trái tim cô căng thẳng không thể giải thích được, nhìn bóng lưng cô đơn của Cố Thành cô chợt nhớ đến đêm qua, khi cô ở ngoài đường nôn ói thì Cố Thành đến bên cạnh giúp đỡ.

Anh đối với cô rất tốt nhưng cô lại liên tiếp làm tổn thương anh?

Ngón tay cô vô thức vuốt mạnh quai giỏ xách, cắn môi dưới do dự vài giây bước nhanh đuổi theo chạy đến bên cạnh Cố Thành.

"Tôi sợ mua đồ quá nhiều sẽ làm phiền đến anh."

Cố Thành không nói chuyện.

Thời Niệm nhìn anh, thăm dò lấy tay để lên xe đẩy, "Lát nữa nhờ anh giúp một tay được không?"

Cố Thành lườm cô, "Ừm" một tiếng, sắc mặt có vẻ tốt hơn lúc nãy một chút.

Thời Niệm nhìn thế thì nhịn không được thở dài trong lòng.

Cô sai lầm rồi, Cố Thành vẫn giống như năm đó, tâm tư mẫn cảm, cô luôn dỗ dành anh, cười nói: "Vậy cảm ơn anh trước."

"Ừm."

Thời Niệm phản ứng chậm chạp, vặn lông mày, sao cô cứ linh cảm mình bị lỗ vốn ấy nhỉ?

Còn đang muốn Cố Thành hối lỗi cớ sao đã biến thành chính mình phải nói cảm ơn rồi?

---------

Tác giá có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ:

Thời Niệm: Anh đừng đến gần em, em sợ.

Cố Thành: Sợ cái gì?

Thời Niệm (nuốt nước bọt): sợ........ em......... không....... cầm........ lòng....... được.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro